ZingTruyen.Xyz

Dong Nhan Toan Chuc Cao Thu Nam Ay Bach Hoa


Vân Tiểu Nhan cùng các đội viên của Bách Hoa cùng nhau trở về thành phố K để chuẩn bị cho trận đấu sắp tới với Gia Thế.

Gia Thế đã đến, Bách Hoa làm đội chủ nhà nên mời thành viên của đội Gia Thế cùng nhau dùng bữa, thực hiện hết lễ nghĩa của đội chủ nhà. Mọi người hàn huyên vài câu liền trở lại nơi thi đấu, thành viên hai đội tách ra chuẩn bị cho trận đấu sắp tới.

"Diệp Thu hắn nghĩ mình là ai, phong độ đều sắp tuột dốc, dựa vào điều gì mà cứ kiêu căng ngạo mạn như vậy!"

"Đúng vậy Hạo ca, đừng nóng giận, Diệp Thu hắn sớm hay muộn gì rồi cũng sẽ bị xuống đài thôi"

"Đúng thế đúng thế, hạo ca, uống nước, xin bớt giận"

Vân Tiểu Nhan nguyên bản chỉ là muốn ra ngoài mua một chai nước để uống, thuận tiện đi dạo một chút để thả lỏng tinh thần nhưng lại vô tình nghe thấy những kẻ tiểu nhân của Gia Thế đang hạ nhục chính đội trưởng của bọn họ.

Vân Tiểu Nhan phẫn nộ rồi, cô biết đến tình hình hiện tại của Diệp Tu trong đội. Ngoại trừ Tô Mộc Chanh, tất cả mọi người đều chịu sự li gián của Lưu Hạo mà bắt đầu cô lập anh ấy, cô biết bản thân không thể thay đổi được điều gì vì đây sẽ là nền móng cho sự phát triển sau này của cốt truyện, nhưng trong vô thức cô vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu. Đây chính là hạ nhục công thần của bọn họ, cũng là không tôn trọng Vinh Quang và nghề nghiệp của chính mình.

Vân Tiểu Nhan tự hỏi một chút sau đó cô lập tức tiến tới.

"Nghe thấy lời nói này của anh, có phải rằng anh còn mạnh hơn cả Diệp Thu?"

"Đương nhiên, Diệp Thu là i thứ gì chứ" Lưu Hạo đắc ý dào dạt mà trả lời, xong mới phát hiện vừa rồi người nói chuyện với chính mình là một cô gái. Quay đầu nhìn về phía sau, anh ta thấy một thiếu nữ mặc đồng phục của Bách Hoa chiến đội đang nở một nụ cười "vô hại" không hề thua kém Dụ Văn Châu đang đứng ở bọn họ phía sau nhìn bọn họ

"Như vậy sao, vậy tôi đây thực chờ mong trong chốc lát ở trên sân thi đấu có thể gặp được anh. Đừng làm tôi thất vọng đấy!" Ánh mắt của Vân Tiểu Nhan khi nói ra những lời này hiện lên sự sắc lạnh, làm những người phía trước theo bản năng cảm thấy rùng mình. Cũng không đợi bọn họ phản ứng, cô liền lập tức rời đi nơi dơ bẩn này.

Mới vừa đi không bao xa, Vân Tiểu Nhan liền ngơ ngẩn, bởi vì cô thấy được một người- người mà cô hy vọng không xuất hiện ở chỗ này nhất.Lúc này Diệp Tu dựa người vào tường, anh cúi đầu lặng lẽ hút thuốc. Mái tóc dài che khuất đôi mắt, hoàn hảo che đi cảm xúc lúc này của anh.

Diệp Tu nghe được lời nói từ những người đồng đội của mình, không thể không thừa nhận nội tâm anh có chút phức tạp, mãi đến khi nghe được một giọng nữ vang lên anh mới hơi hơi ngẩng đầu. Nghe cô gái nhỏ chỉ dùng hai câu đơn giản đã hoàn toàn để lộ ra sự giữ gìn không chút che giấu đối với anh, nội tâm Diệp Tu bị xúc động, thẳng đến khi cô bé ấy nhìn thấy anh với vẻ mặt khó xử không biết phải làm sao, anh đã cười, một nụ cười không hề mang chứa đựng sự trào phúng quen thuộc.

"Chào" Diệp Tu cất giọng chào hỏi với cô gái vẫn mang vẻ mặt khiếp sợ từ nãy đến giờ.

Mà lúc này nội tâm Vân Tiểu Nhan chỉ còn một giọng nói "Anh ấy nghe được! Vừa rồi lời nói ghê tởm của bọn họ đều bị anh ấy nghe thấy!" Vân Tiểu Nhan là một người không thể giấu được suy nghĩ trong lòng, toàn bộ những gì cô đang nghĩ đều thể hiện rõ trên khuôn mặt có chút đáng yêu lại thanh thuần kia, một người đã tiếp xúc, từng trải trong xã hội nhiều như Diệp Tu vừa xem đã hiểu những gì cô đang nghĩ.

"Em là đội viên Bách Hoa phải không, gọi là kêu Vân Tiểu Nhan? Thi đấu thể hiện không tồi chính là còn kém một chút bùng nổ"

Còn ở trong trạng thái khiếp sợ Vân Tiểu Nhan cũng không có nghe rõ Diệp Tu nói điều gì, trực tiếp 90 độ khom lưng ba lần liên tục để thể hiện sự thành kính và ngưỡng mộ, cô lớn tiếng hô "Xin chào Diệp Thần, Diệp Thần vất vả rồi, Diệp Thần cố lên"

Đôi tay thon dài vừa định lấy tiếp điếu thuốc của Diệp Tu run nhè nhẹ.

Diệp Tu sửng sốt, ngay sau đó cười "Được, anh không vất vả, em cũng cố lên"

Phản ứng lại rằng thần tượng vừa mới trả lời bản thân, Vân Tiểu Nhan nhanh chóng đỏ mặt. Cô cúi đầu không dám nhìn thẳng vào Diệp Tu, chỉ trộm liếc mắt một chút đánh giá anh của hiện tại, không có mập giả tạo cùng sưng vù, nhưng vẫn là có chút tiều tụy, còn có tiêu chuẩn trào phúng mặt-đặc điểm nhận dạng điển hình của Sách Giáo Khoa Vinh Quang. Thấy thế Vân Tiểu Nhan cũng dần thả lỏng

"Diệp Thần, Ưm... Chính là..... Anh có thể cho em xin chữ ký được không!" Cô vốn dĩ muốn hỏi một chút chuyện vừa rồi, nhưng lại cảm thấy lúc này nhắc tới tới giống như không tốt lắm, Vân Tiểu Nhan ấp úng nửa ngày không biết nói gì, dứt khoát từ trong túi lấy ra cây bút cùng cuốn sổ ghi chép thường dùng, khom lưng cúi đầu hai tay dâng lên đưa cho Diệp Tu, phát huy hoàn hảo tinh thần của một người hâm mộ cuồng nhiệt.

Diệp Tu lại lần nữa bị phản ứng của cô gái nhỏ trước mặt chọc cho vui vẻ, trong lòng vẫn luôn suy nghĩ tại sao cô gái trước mặt này lại có thể đáng yêu đến thế.

"Nha, fans của anh đều nhiệt tình như vậy sao. Đáng tiếc anh chính là theo đuổi hình tượng thần bí, bằng không còn có thể cho em một tấm ảnh có chữ ký rồi, không cần rất cao hứng nha cô bé" Diệp Tu tiếp nhận bút, vừa ký tên mình vào sổ vừa trêu chọc Vân Tiểu Nhan.

Vân-rác rưởi lời nói miễn dịch- Tiểu Nhan nhận lại cuốn sổ đã có chữ ký ở trên vui vẻ đến mức kích động nhảy lên tại chỗ "A a a a a a! Là Diệp Thần ký tên, cuốn sổ này cùng bút đều được Diệp Thần sủng hạnh qua, em nhất định phải lưu trữ thật cẩn thận, a a a a a!"

Diệp Tu lần này là thật sự bị cô chọc cười ra tiếng, cô gái nhỏ trước mặt luôn là mang lại năng lượng tích cực, giúp anh cảm thấy vui vẻ khi đối diện với cô.

Diệp Tu tiến lên, vỗ vai Vân Tiểu Nhan nói "Được rồi, đừng nhảy nhót, chuẩn bị thi đấu thật tốt"

Nghe vậy, Vân Tiểu Nhan nhanh chóng lấy lại tinh thần, cô cũng không thể quên trong chốc lát bản thân phải làm đại sự, vì thế trịnh trọng gật đầu, nghiêm túc nói "Không thành vấn đề Diệp Thần, trong chốc lát, liền xem em biểu hiện đi!"

Vân Tiểu Nhan nắm chặt nắm tay, ý chí chiến đấu dường như đã hóa thành ngọn lửa ở sau lưng đang bùng cháy dữ dội.

Diệp Tu nở một nụ cười nhẹ, nụ cười của anh vẫn như cũ chỉ là một nụ cười vui vẻ đơn thuần, không có bất kỳ sự trào phúng nào trong đó. "Được rồi, em cố lên, lát nữa đừng khóc khi bị anh đánh đấy" nói xong Diệp Tu liền xua tay xoay người rời đi, chưa cho Vân Tiểu Nhan cơ hội phản bác.

Vân Tiểu Nhan nhìn Diệp Tu rời đi, dù không thể hiện ra ngoài nhưng cô biết chắc chắn rằng anh cũng không cảm thấy dễ chịu, bị chính đồng đội mình dạy dỗ, yêu quý hạ nhục, đây thật là một cảm giác khó tả a! Do dự một lúc, cô vẫn lấy bút ra viết lên tờ giấy nhỏ được xé từ quyển tập, viết vào đó hai câu động viên.

"Diệp Thần!" Thanh âm của cô gái nhỏ từ phía sau truyền đến, Diệp Tu dừng bước, quay đầu nhìn lại, Vân Tiểu Nhan chạy nhanh tới, nhét vào tay anh một vật nhỏ rồi hay chóng rời đi. Diệp Tu mở lòng bàn tay của chính mình ram bên trong có một tờ giấy nhỏ cùng hai viên kẹo với màu sắc rực rỡ trông vô cùng đáng yêu. Mở tờ giấy ra, trên đó có một hàng chữ vô cùng dễ nhìn

"Một lòng tín ngưỡng, vinh quang vì anh mà lên ngôi, Diệp Thần với vinh quang mãi luôn song hành bất diệt"

Diệp Tu cười, trong ánh mắt để lộ ra một sự ôn nhu khó che giấu. Anh gấp gọn mảnh giấy lại, để vào trong túi áo của mình, rối mở ra một viên kẹo ngọt cho vào miệng. Sự ngọt ngào chiếm trọn khuôn miệng anh, cũng thẩm thấu sâu vào tâm hồn cô độc ấy.

"Ừm, thật ngọt."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz