Dong Nhan Ma Dao To Su Tong Tiet Hieu H
Hiểu Tinh Trần 23 tuổi là nhị thiếu gia của Hiểu Thị, học sinh ưu tú của một trường đại học danh giá, Thanh Phong Minh Nguyệt cương trực ngay thẳng người người ngưỡng mộ. Vậy mà bây giờ… hai mắt y bị một tấm vải đỏ tước đi thị giác, cơ thể đầy rẫy những vết hôn ngân, những vòng dấu răng, thậm chí là nhiều vết roi chằng chịt lên nhau, tay và bị còng vào một chiếc ghế không thể kháng cự. Nam nhân khoảng 25 26 tuổi mặc vest đen lịch lãm ngồi bên cạnh, bàn tay to lớn vuốt ve cơ thể nhạy cảm từ ngón chân lên đến đùi rồi búng nhẹ lên thanh lịch loại nhỏ đang cắm vào lỗ tiểu trên đầu khấc làm cả người y giật nẩy lên. Cánh cửa của căn phòng chầm chậm mở ra rồi đóng lại, một thiếu niên cao gầy độ chỉ 19 20 bước vào, miệng ngậm một viên kẹo đưa tay bóp lấy má y cuồng bạo ban xuống một nụ hôn đút cho y viên kẹo, môi thiếu niên rời ra lưu luyến kéo theo một sợ chỉ bạc lấp lánh dưới ánh sáng mờ mờ ảo ảo của ánh trăng bên ngoài hắt vào, nụ hôn làm đôi môi y ửng đỏ kéo đến cả khuôn mặt càng lộ rõ sự dâm đãng hiếm thấy. Tại sao….? Tại sao lại thê thảm thế này…..? Muốn kể….thì phải kể câu chuyện này từ 15 năm trước.Năm đó Hiểu Tinh Trần theo gia đình đi cắm trại trên núi, y cùng chị mình ra ngoài hái nấm, nhưng đi một lát liều không thấy chị mình đâu nữa. Tiểu Tinh Trần lon ton đôi chân nhỏ càm theo giỏ nấm tìm đường về không ngờ lại lạc vào khuôn viên của một ngôi biệt thự đồ sộ, nơi có những người sẽ thay đổi cả cuộc đời y. Y ngơ ngác nhìn quanh, bổng sau lung có một tiếng nói vang lên-“ Này!!! Cậu là ai? Sao lại ở trong nhà tôi”Y quay đầu theo tiếng gọi, trước mặt y là một cậu bé chừng 5 tuổi, ánh mắt sắc bén lanh lợi, hai má phúng phính bánh bao nhìn y. Hiểu Tinh Trần mỉm cười
-“ Tôi tên Hiểu Tinh Trần, tôi chi tình cờ lạc vào đây thôi, hay là cậu giúp tôi tìm đường về được chứ”Tiểu Tiết Dương bị nụ cười kia lay động, bé tự vỗ vỗ má trấn tỉnh mình, kiêu ngao hất cằm, khóe môi cậu cong lên để lộ chiếc răng nanh tiêu soái-“ Hừ…..giúp cậu thì tôi được gì chứ”Hiểu Tinh Trần lúng túng lọc lọi trong người, chìa bàn tay nhỏ nhắn đua một viên kẹo đến trước mặt Tiết Dương-“ Tôi cho cậu kẹo”-“Tạm được!” Tiết Dương ẩn hiện nụ cười ôn nhu trong đáy mắt, đưa tay cầm lấy viên kẹo bóc ra cho vào miệng rồi dẫn Hiểu Tinh Trần ra về. Sau khi trở về, Tiết Dương phóng đến phòng Tống Tử Sâm luyên thuyên mấy ngày về cuộc gặp gỡ và sau này muốn cưới Tiểu Tinh Trần như thế nào. Tống Lam lúc đó cũng chả quan tâm bé, chỉ coi nhu trẻ con thích bừa….. các vị hỏi tại sao Tiết Dương lại ở cùng Tống Lam á??? [VÌ TUÔI THÍCH =^=] Chuyện là…… cha mẹ của Tiết Dương mất sớm, nên bé được nhà Tống Lam nhận nuôi thôi a~~ nhưng có hẳn 1 tập đoàn lớn chờ bé lớn lên để tiếp quản đấy >v< Về phần Tống Lam, năm đó hắn 23 tuổi, chuyên đề tốt nghiệp của hắn có liên quan đến Hiểu Thị và người dẫn dắt hắn chính là Hiểu Tinh Trần. Nụ cười, cử chỉ, hành động, tất cả mọi thứ của Hiểu Tinh Trần đều khiến con tim sắt đán của hắn như muốn tan chảy. hắn âm thầm quyết định-*Người này……dù có ra sao đi nữa, ta cũng phải có cho bằng được*Về phần Hiểu Tinh Trần, hai nam nhân khi cũng chỉ là những người hết sức bình thường lướt qua đời y,y thậm chí không nhớ rõ và cũng chả buồn nhớ,y năm nay 23 tuổi, sẽ kết hôn với đích nữ Kiều Thị để thừa kế cả gia tộc. Buổi tối, sau giờ thể thao, y theo con đường cũng đi bộ về nhà, con đườngvốn vắng vẻ nay xuất hiện vài bóng thanh thiếu niên lạ mặt, hình như là người của hắc đạo. y lách người tránh đường đi qua, ai ngờ bị một tên nào đó tóm lấy cẳng tay dồn vào tường-“ ể~ là con trai sao, nhang sắc không tồi nha. Cậu em có muốn đi chơi cùng anh một đêm không”Hiểu Tinh Trần nho nhã đáp lời-“ K…không cần…tôi phải về nhà”-“ Tao bảo mày đi với tao, sao mày dám từ chối hả!!!”Lời nói như muốn hét vào mặt y, không chỉ nói, hắn còn nắm tay thành đấm dung lực mạnh nhất nhắm thẳng mặt đấm tới. Hiểu Tinh Trần không nao núng nhẹ nhàng lách người để hắn tự đấm sầm vào tường. Gã đau đớn ôm tay lùi lại, hít một hơi rống giọng ra lệnh-“ TỤI BAY!!! CHƠI CHẾT NÓ CHO TAO”Một đoàn người hơn 20 tên nam nhân cao to lực lưỡng nhào đến chỗ y. Hiểu Tinh Trần chỉ nhẹ nhàng tránh né, tung vài quyền vài cước đã cho đám người mỗi tên nằm một góc rồi phủi áo đi về. Ở một góc khuất nào đó, có hai người đồ đen, một người cao lớn âm thầm nhìn theo bóng lung y đi khỏi, người còn lại ranh mãnh cười lộ ra chiếc răng nanh tiêu soái cùng viên kẹo ngọt ngào. Cả hai đồng thanh-“ Không hổ là người của ta….”Bốn mắt nhìn nhau trào máu họng! Tống Lam cùng Tiết Dương vừa đánh vừa cãi dọc đường về nhà
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz