Dong Nhan Ma Dao To Su Hi Trung Thanh Am
"Giang tông chủ. . ." Một giọng nói trong trẻo đột nhiên vang bên tai Giang Trừng."Là ai?" Giang Trừng nhìn xung quanh, trước mắt là khoảng không bị bóng tối che phủ."Ở đây." Giọng nói nữ nhân ấy tiếp tục vang lên, vô cùng nhẹ nhàng. Giang Trừng quay người hướng nơi phát ra giọng nói. Trước mặt hắn là một thiếu nữ lạ mặt, dáng vẻ tầm mười bảy, mười tám, vận một thân hồng y đơn giản, khuôn mặt nhìn chung vẫn khá xinh đẹp, đôi mắt ánh màu tím, mỉm cười nhìn hắn.Giang Trừng giữ một khoảng cách nhất định, cảnh giác nhìn kẻ lạ mặt. Cô nương này cũng không có tới gần hắn hay có hành động tấn công, chỉ im lặng đứng đó."Phì.""Ngươi cười cái gì?" Cô nương bí ẩn này từ đầu đến cuối chỉ im lặng giờ đột nhiên khẽ cười khiến Giang Trừng cảm thấy khó hiểu."Thứ lỗi cho ta. Nhìn Giang tông chủ căng thẳng như vậy ta không nhịn cười được." "Ngươi. . .""Thật ra ta chỉ muốn báo ngươi một tin, Kim tông chủ, cháu của ngươi vẫn còn sống." Thiếu nữ trực tiếp cắt ngang lời Giang Trừng "Mặc dù phải trải qua trận thập tử nhất sinh nhưng bây giờ đã qua cơn nguy kịch.""Kim Lăng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thập tử nhất sinh? Là ai làm?" Nghe tin Kim Lăng còn sống, Giang Trừng cảm thấy rất mừng. Thế nhưng. . . Kim Lăng phải trải qua nguy hiểm thừa sống thiếu chết, nghĩ đến việc có kẻ đụng tới cháu mình, Giang Trừng không khỏi nổi giận, muốn chết hay sao mà dám đụng vào Kim Lăng? Giang Trừng không để ý đến việc phải cảnh giác nữa, hắn nhất định phải hỏi cho ra lẽ, liền tiến đến nữ nhân kia, vốn định giữ chặt vai, nào ngờ tay hắn xuyên qua người nàng, nữ nhân trước mặt Giang Trừng chỉ dùng thuật thức tiến vào tiềm thức của hắn, không phải bản thể ngoài đời, Giang Trừng đương nhiên không thể chạm vào được."Ai nhắm vào Kim Lăng? Mục đích của hắn là gì? Còn ngươi là ai? Sao lại biết an nguy của Kim Lăng?""Kẻ đó hiện tại ta chưa thể nói rõ ra được, khi đến thời điểm, ta sẽ kể với ngươi. . ." Cô nương lần lượt trả lời câu hỏi của Giang Trừng "Ta đang chăm sóc Kim Lăng, hắn bị thương quá nặng, nên ta cứu hắn.""Kim Lăng đâu? Ta muốn gặp hắn.""Bây giờ chưa phải lúc, ta sẽ tạm thời trông coi Kim Lăng, có kẻ nhắm tới ngươi cùng Kim Lăng, Giang tông chủ hãy cẩn thận.""Nực cười. Sao ta có thể tin tưởng ngươi? Ta sẽ tự chăm sóc hắn, mau trả Kim Lăng lại đây.""Giang tông chủ, giờ không phải là lúc chiều theo ý ngươi được, độc tố cùng vết thương trong người Kim Lăng hiện tại chỉ có ta chữa được, nếu ngươi cố chấp muốn giữ Kim Lăng thì chỉ trong mười ngày, ta cam đoan hắn sẽ bỏ mạng.""Sao ta có thể tin ngươi? Ngươi rốt cuộc muốn gì? Ngươi được lợi gì trong việc này?" Nữ nhân này nhìn Giang Trừng với ánh mắt vô cùng quả quyết khiến hắn nửa tin nửa ngờ."Chẳng muốn gì, quả thật trong việc này ta không có lợi gì, chỉ đơn giản là thực hiện thỉnh cầu của người đó." "Thỉnh cầu? Của ai?"Giang Trừng không tin được, trên đời này làm gì có ai tình nguyện giúp đỡ vô điều kiện chứ? A, có một người. . . Trong đầu Giang Trừng xuất hiện hình bóng người nọ, thân bạch y, mạt ngạch bay phấp phới, mỗi lúc quay người đều hướng về phía hắn mỉm cười, ôn nhu gọi hắn."Thời gian không còn nhiều nữa, tin hay không tuỳ Giang tông chủ. Nhưng ngươi nên nhớ, kết quả ra sao đều phụ thuộc vào quyết định của ngươi. . ." Cô nương cúi đầu, ngưng một chút rồi nói tiếp "Xin ngươi đừng tiết lộ với bất kỳ ai về việc Kim Lăng còn sống, cũng như việc đã gặp ta, nếu không e rằng mọi việc còn tệ hơn. . .""Về phía Lan Lăng Kim thị, ta đã nhúng tay vào, bọn họ sẽ không làm loạn trước việc Kim Lăng biến mất."Dáng vẻ cô nương bắt đầu mờ dần."Ta có thể gọi ngươi là gì?" "Ta là Lam Yên, tự Lam Băng Di, còn về xưng hô tên gọi thế nào, cứ tùy theo ý của ngươi, ta sẽ còn tìm đến Giang tông chủ nữa."Dứt lời, thân ảnh của Lam Băng Di tan biết hoàn toàn. "Giang tông chủ! Vãn Ngâm!"Giọng nói này. . . Là của Lam Hi Thần. Giang Trừng lúc này đã tỉnh lại từ trong mộng. Đập vào mắt hắn đầu tiên là khuôn mặt lo lắng của Lam Hi Thần."Ngươi cuối cùng cũng tỉnh lại rồi. Uống chút nước đi." Lam Hi Thần thấy hắn tỉnh lại, không khỏi vui mừng trong lòng.Cổ họng khô khốc khiến Giang Trừng không thể nào nói rõ ràng. Lam Hi Thần nhẹ đỡ hắn dậy rồi đưa bát nước giúp hắn uống. Giang Trừng lúc này mới để ý thân áo hắn ướt đẫm mồ hôi. . . Hình như. . . Đây rõ ràng là y phục của Lam gia mà. . ."Y phục của ngươi bị bẩn, ta đành thất lễ lấy y phục Lam gia cho ngươi mặc tạm.""Đây là nơi nào?"Giang Trừng nhìn xung quanh căn phòng, ý thức được không phải phòng hắn, cách bài trí căn phòng này vô cùng đơn giản, không có nhiều đồ, chỉ có một vài vật dụng cần thiết, một vài đồ gốm trang trí, tường treo một vài bức hoạ trông rất đẹp mắt, có trầm hương thoang thoảng, khiến Giang Trừng có chút dễ chịu."Là Hàn thất của ta." Hàn thất? Chẳng phải là chỗ ở của gia chủ Cô Tô Lam thị bao đời nay sao? Vì sao hắn lại ở trong Hàn thất?"Vết ác trớ trên cánh tay ngươi trở nặng. . . Ta nghĩ nếu mang ngươi đến Liên Hoa Ổ thì dược sư ở nhà ngươi sẽ phát hiện, nên ta quyết định mang ngươi đến Hàn thất."Nhưng cũng không nhất thiết phải ở Hàn thất chứ? Giang Trừng không khỏi thấy điểm vô lý, Lam gia có biết bao nhiêu phòng cho khách cớ gì lại. . . Nhưng bắt gặp vẻ mặt lo lắng của Lam Hi Thần, suy nghĩ của hắn chỉ có thể dằn xuống bụng, không có nói ra."Ta bất tỉnh bao lâu rồi?""Ba ngày, ngươi trong ba ngày này liên tục bị sốt cao.""Tận ba ngày!?" Lại không nghĩ tới hắn vậy mà bất tỉnh lâu như vậy, còn công vụ ở Giang gia, chuyện Kim Lăng tuy Lam Băng Di nói đã giải quyết, liệu có an tâm, tin tưởng được không? Giang Trừng vội vùng dậy, định rời khỏi giường. Nhưng do ba ngày này hắn chỉ nằm im trên giường, nên người trở nên mất thăng bằng."Cẩn thận!"Lam Hi Thần vội đỡ lấy hắn, may mắn giúp Giang Trừng không bị ngã. "Đa tạ.""Ngươi không cần lo lắng, ta đã nói với chủ sự, ông ấy bảo ngươi trước mắt cứ nghỉ ngơi, ông ấy sẽ thay ngươi giải quyết công việc tạm thời."Giang Trừng kinh ngạc ngước nhìn y, hắn nhận ra, Lam Hi Thần dường như rất giỏi đoán người khác nghĩ gì, có những lời hắn không nói ra, y vẫn tự động hiểu."Vì vậy ngươi cứ an tâm nghỉ ngơi, trán ngươi vẫn còn hơi nóng, đừng cử động nhiều, ta sẽ đi lấy cháo và sắc thuốc mang đến."Lam Hi Thần đỡ Giang Trừng ngồi trên giường, sau đó nhanh chóng ra khỏi phòng. Trong một khoảng khắc, Giang Trừng thấy tai Lam Hi Thần thoáng đỏ. Không phải y bị sốt luôn rồi chứ. . .?Cạch. Lam Hi Thần sau khi đóng cửa lại, vội vàng điều khiển nhịp thở trong người, Giang Trừng không nhận ra, từ đầu đến cuối y vẫn luôn lo lắng, trong Giang Trừng bị ngất, y luôn lén lút khẽ gọi "Vãn Ngâm", lúc Giang Trừng mở mắt, y thật sự hoảng hốt, không biết liệu hắn có nghe được không. Nhưng mà Giang Trừng từ đầu đến cuối không có đề cập đến chuyện này, hẳn là không nghe thấy. Trong lòng Lam Hi Thần bỗng có chút mất mát.Lúc Lam Hi Thần trở lại trên tay y đã bưng một bát cháo nóng hồi, cùng một bát thuốc màu lục.Cháo thì không có vấn đề với Giang Trừng, vấn đề là ở bát thuốc. Giang Trừng sau khi ăn hết bát cháo, nhìn qua bát thuốc khiến hắn có hơi chần chừ. Giang Trừng không phải là sợ uống thuốc, nhưng thuốc Lam gia thì lại khác. Khi hắn còn theo học tại Vân Thâm Bất Tri Xứ có lần bị sốt liệt giường, lúc uống thuốc chỉ có thể nói uống nước đến no cũng không hết được vị đắng vươn trên đầu lưỡi, Giang Trừng không khỏi vui mừng khi mình sinh là ở Giang gia, hắn luôn tự hỏi người Lam gia rốt cuộc siêu phàm đến cỡ nào? Thuốc đắng như này mà vẫn uống được, hồi ức đó ám ảnh Giang Trừng đến tận bây giờ.Nhưng mà đây là thuốc do Lam Hi Thần sắc. Không thể tùy ý từ chối được, như vậy thật sự rất thất lễ. Không còn cách nào khác, Giang Trừng chỉ đành chuẩn bị tinh thần, sau khi uống hết thuốc sẽ với lấy ấm trà uống hết nước.Nhưng lo lắng của Giang Trừng lại thành vô ích, hắn vừa nhấp một ngụm, không giấu nổi vẻ kinh ngạc, thật khác xa với loại thuốc hắn uống hồi đó, vị thuốc này mang một mùi hương thanh nhẹ, rất dễ uống, ngon là đằng khác. Có lẽ qua nhiều năm Lam gia ít nhiều cũng phải đút kết kinh nghiệm làm thuốc lắm nên thuốc mới thay đổi hoàn toàn như vậy.Giang Trừng không biết, thuốc Lam gia vốn dĩ không có thay đổi, là do Lam Hi Thần lo Giang Trừng không uống được, nên tự tay thay đổi một chút để phù hợp với Giang Trừng, giúp hắn uống dễ hơn."Thật sự rất dễ uống."Cốc cốc. . .Một tiếng gõ cửa vang nhẹ lên."Tông chủ."Lam Hi Thần mở cửa ra, là một môn sinh Lam gia, nét mặt ưu tú, lộ một vẻ lúng túng khi vô tình thấy sự xuất hiện của Giang Trừng ở trong Hàn Thất của tông chủ nhà mình, nhưng nét mặt đó biến mất ngay lập tức, hướng về hắn thi lễ."Giang tông chủ.""Có chuyện gì sao?" Lam Hi Thần thấy môn sinh có vẻ gấp gáp."Vâng. . . Có chuyện quan trọng. . ." Nhưng môn sinh này lại ngập ngừng, không nói thêm.Giang Trừng hiểu ý của môn sinh, dù gì đây cũng là chuyện Lam gia, người ngoài như Giang Trừng ngồi ở đây nghe thật không phải "Lam tông chủ, ta ra ngoài.""Không cần đâu, Giang tông chủ cứ ở lại đây, ngươi cứ nói đi." "A. . . Bẩm Tông chủ, sáng nay các môn sinh phát hiện ở khuôn viên hướng bắc bị đào xới lên thành một cái hố, nơi đó rất ít người ghé qua, chỉ toàn cây cối nên không biết bị đào lên từ lúc nào.""Bị đào lên sao? Ai lại làm như vậy." Lam Hi Thần tin chắc chắn môn sinh của mình không bao giờ làm vậy, lẽ nào là có người đột nhập."Và. . ." Giọng môn sinh có chút ngập ngừng "Bên dưới cái hố ấy chúng con phát hiện. . . Có một cỗ quan tài, có vẻ thuộc về Lam gia ta.""Sao?" Lam Hi Thần không khỏi kinh ngạc, chôn người đã khuất tại Vân Thâm Bất Tri Xứ!? Nếu đã là người Lam gia, tại sao không chôn tại phần mộ Lam gia? Hà cớ gì lại chôn tại khuôn viên?"Các ngươi đã mở ra xem bên trong chưa?""Chúng con không mở, các trưởng bối bảo đợi Tông chủ đến xem thế nào. . .""Được rồi, ta sẽ đến ngay, ngươi ra ngoài đợi một lát.""Và. . . Trên cỗ quan tài ấy, chúng con thấy khắc một dòng chữ nhỏ.""Là chữ gì?""Bẩm. Chữ ấy là: "Lam Yên, tự Lam Băng Di, con gái của Lam tông chủ đời thứ hai.""------------------------------------------------LƯU Ý: Lam Băng Di là nhân vật hư cấu không có trong nguyên tác. Thiết lập Lam Băng không có phá hoại mối quan hệ yêu đương của bất kì cặp đôi nào trong truyện, cũng như không bao giờ xuất hiện tình tay ba.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz