Dong Nhan Junji Itou Edit Dang Beta Sau Khi Duoc Tomie Ngo Loi
Tới Cục Cảnh Sát, tôi bị tra hỏi rất tỉ mỉ, sau đó một mình ngồi ở phòng thẩm vấn hồi lâu mới có người tiến vào: "Em đã xóa hết hiềm nghi nhưng các bạn học khác của em vẫn đang lẩn trốn, nếu biết được manh mối nào phải lập tức báo cho cảnh sát biết nhé."Tôi vâng dạ.Bọn họ còn bảo hôm nay sẽ phái người tới bảo vệ tôi và Aoki.Tôi mệt mỏi đi ra ngoài, bên ngoài người đến người đi, ánh mặt trời ló dạng.Thì ra tôi đã ngồi cả đêm...... Trách không được eo đau lưng đau đến vậy.Tôi đứng ở cửa Cục Cảnh Sát đợi người được cử đến bảo vệ mình, mí mắt mơ màng gục xuống, phía sau truyền đến tiếng động.Quay đầu lại.Aoki Tomie một bộ nghỉ ngơi đến vô cùng thoải mái, quả thực không giống vừa bị dò hỏi, ngược lại giống như khách quý ghé thăm, thần sắc đạm nhiên mà đi ra, chung quanh một đống người nhìn chằm chằm hắn.Một người đàn ông đi tới, cười nói: "Aoki-kun, hôm nay tôi sẽ bảo vệ cậu."Tất cả ánh mắt đố kỵ đều tràn về chỗ người nọ, tôi thấy mà kinh hãi.Lúc này, một nữ cảnh sát khoan thai tới muộn, đi đến trước mặt tôi: "Maori Shiori phải không? Chị được phái đến bảo vệ em."Tôi: "À, cảm ơn chị."Tuy như thế nhưng cảnh sát nói xong cũng không tự chủ được si mê nhìn Aoki.Tôi bỗng nhiên có chút tủi thân, rốt cuộc mọi người đều toát ra ý muốn bảo vệ Aoki đồng học.Thôi, dù sao xung quanh Aoki đồng học đều vậy. ...... Tôi sẽ tự mình điều chỉnh để bình tĩnh trở lại.Nhìn Aoki đồng học lại nhớ đến nhóm tội phạm đang lẩn trốn, tôi có chút sợ hãi.Không phải không tin vào năng lực của cảnh sát mà thật sự muốn được nhiều người bảo vệ hơn, vì thế khi Aoki vừa bước ra cửa tôi liền gọi: "Aoki đồng học......"Trong nháy mắt, tầm mắt của tất cả mọi người ở đây đều tụ tập trên người tôi, lông tơ tôi lập tức dựng đứng.Rõ ràng ngày hôm qua đám người này chỉ đơn giản là thưởng thức nhan sắc của Aoki thôi mà hôm nay lại đột nhiên trở nên cuồng nhiệt.Khuôn mặt lạnh băng của thiếu niên nhìn tôi một lát, ngay sau đó cười rộ lên: "Là Shiori à, ngày hôm qua khóc thảm như vậy, hôm nay đôi mắt sưng lên hết rồi."...... sao gọi tên tôi mà không phải họ vậy?Tôi nghe vậy sờ sờ đôi mắt hơi sưng, thất thần nói: "Không sao....."Tôi lấy hết can đảm đi đến trước mặt hắn, Aoki cười khanh khách nhìn tôi tới gần.Khuôn mạo xinh đẹp mặc kệ xem bao nhiêu lần đều có thể khiến người ta hoảng hốt tinh thần.Tôi nhỏ giọng: "Chuyện ngày hôm qua tớ nói, Aoki đồng học có thể đồng ý không......"Tôi vội vàng muốn bắt lấy hết thảy những thứ có thể cho mình cảm giác an toàn, nhịn không được duỗi tay nắm lấy tay áo hắn.Xúc cảm lạnh lẽo của tơ lụa, hắn thay một bộ quần áo mới trong cục cảnh sát, trông sang quý cực kỳ."Maori- chan em......" Aoki còn chưa nói gì, cảnh sát bên cạnh hắn đã bất bình mở miệng.Aoki liếc nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói: "Liên quan gì đến anh, Matsushita kêu anh tới bảo vệ tôi chứ không phải để anh nhúng tay vào sinh hoạt cá nhân của tôi."Người nọ lập tức vâng vâng dạ dạ, há mồm không biết nên nói cái gì: "........."Tôi cũng khó chịu, thân là kẻ hèn nhất trong số những kẻ hèn, có thể cáo mượn oai hùm liền tuyệt sẽ không ủy khuất bản thân, đương nhiên, tôi vẫn rất có đạo đức, sẽ không vô duyên vô cớ bò trên mặt đất, nhưng nếu gặp loại người này, tôi sẽ làm vậy.Tôi nhân cơ hội dỗi một câu: "Đúng vậy, em cũng không làm gì sai, tại sao lại nhìn em như vậy."Đôi mắt Aoki chuyển hướng sang tôi, cười khẽ vài tiếng, nói: "Có thể, tôi sẽ giúp cậu nói vài câu. Còn nghe hay không là chuyện của bọn họ.""Cảm ơn......"Tôi chần chờ cảm ơn, cảm thấy bên trong có hố.Nữ cảnh sát lưu luyến không rời đi theo tôi trở về, tôi một mình ở tại lầu 3, cô ấy sẽ ở dưới lầu ngồi canh chừng trong xe.Tôi rất biết ơn, bèn hỏi cô ấy có cần gì không.Nữ cảnh sát: "Vậy em có phương thức liên lạc của Tomie không?"Tôi: "Không có......"Còn nữa, sao mọi người đều trực tiếp gọi Aoki đồng học là Tomie vậy......Cô ấy thở dài vừa nuối tiếc vừa nhẹ nhõm, tôi yên lặng lên lầu về nhà.Hiện tại dù sao cũng không thể đi học, chỗ làm thêm không biết nghe tin từ đâu mà sa thải tôi, may mắn không khất nợ tiền lương, tôi đếm đếm, có thể ở nhà nghỉ ngơi một tháng.Vậy cứ nghỉ ngơi thôi.Tinh thần thật sự suy kiệt, buổi tối lăn qua lộn lại mà ngủ không yên, đầu óc toàn hình ảnh máu tươi đầm đìa của ngày đó, chưa đầy một ngày mà quầng thâm đã mọc đầy.Bình an vượt qua hai ngày.Nửa đêm, bóng tối đặc sệt, cực kỳ yên tĩnh, tôi thật vất vả ôm gối đầu đi vào giấc ngủ, đột nhiên phòng khách truyền đến tiếng đập cửa thịch thịch thịch.Tôi tỉnh dậy, trái tim nhảy loạn xạ, bầu không khí này rất giống phim kinh dị.Thịch thịch thịch.Tiếng đập cửa nặng nề không ngừng vang lên quanh quẩn trong không gian an tĩnh, quỷ dị vô cùng.Tôi đứng yên không nhúc nhích, lấy điện thoại vừa gửi tin nhắn cho nữ cảnh sát dưới lầu, người đứng ở cửa đúng lúc phát ra tiếng: "Shiori, là tôi, mau mở cửa."Giọng của Aoki đồng học.Ở đêm tối yên tĩnh có vẻ nổi bật.Tôi mở đèn, chậm rì rì dịch bước đến cánh cửa, nhìn qua mắt mèo, quả nhiên là Aoki đồng học, có điều cả người hắn đều là vết máu, chật vật bất kham, nhưng eo rất thẳng, nhìn không giống bị thương chút nào.Này, đây là làm sao vậy??Tôi không tùy tiện trả lời, từ chỗ của hắn không biết tôi đang mở đèn, càng không biết tôi đang đứng ở đây nhìn qua mắt mèo.Thiếu niên trong đêm tối còn xinh đẹp hơn nhiều, bỗng nhiên hắn hơi hơi mỉm cười, khom lưng hôn một cái lên mắt mèo, vừa chạm vào liền tách ra, màu môi chợt lóe qua."!!!"Tôi bị thao tác của hắn dọa nhảy dựng, lui về phía sau nửa bước.Tôi quá sợ hãi, bức thư tình kia phảng phất đã không còn tồn tại, dẫn tới bây giờ nhìn Aoki như một cái cây cộc gỗ hút lửa, mị lực vốn có cũng giảm xuống không ít.Tôi khẩn trương nuốt nước miếng, lại nhìn trộm qua mắt mèo.Chung quanh hắn không có ai, trên tay không có vũ khí, tựa hồ không có gì nguy hiểm.Aoki vẫn đang gõ cửa: "Mau mở cửa, Shiori, tôi buồn ngủ quá."Tôi cũng vậy mà!!! Kết quả bị cậu dọa tỉnh đó!Tôi thật cẩn thận mở cửa, đầu tiên là ló đầu ra ngoài.Aoki cười tủm tỉm cúi đầu nhìn tôi cảnh giác loạn xạ, rất có hứng thú.Tôi vội vàng kéo hắn vào rồi đóng cửa lại, trái tim đập thình thịch."Hết hồn à Aoki đồng học, cậu bị sao vậy......"Aoki Tomie không chút khách khí vào cửa, giống như quốc vương tuần tra lãnh thổ ghé mắt xung quanh, cởi giày chân trần bước vào phòng khách.Tôi: "......"... Người này tự nhiên thật.Nhưng chỉ cần không bị đám người kia bắt lấy, hắn chính là bùa hộ mệnh của tôi —— ít nhất hắn có thể giúp tôi cầu tình! Tôi cũng không muốn cả ngày lo lắng đủ thứ chuyện.Vì thế tôi nhịn, nghẹn một hơi vượt qua hắn, ngăn cản hắn tiếp tục nện bước: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì!"Hắn cúi đầu đối diện với tôi, như bị chọc cười, "Shiori, cậu giống hệt cái màn thầu đang phồng lên.""........."Ai đó tới đánh tên này một trận đi.Tôi tức muốn hộc máu, miệng lại nghẹn, thiếu chút nữa bị chọc khóc.Aoki lại thay đổi biểu cảm, lông mi cụp xuống, dưới ánh đèn chiếu rọi vậy mà có vài phần đáng thương."...... Bởi vì người do cảnh sát Matsushita phái tới không hề có trách nhiệm, không thèm làm nhiệm vụ, chỉ biết tán tỉnh hàng xóm của tôi và các cô gái đi ngang qua, tôi thật sự không thể chịu nổi một vị cảnh sát như vậy tới bảo vệ mình liền nổi lên tranh chấp, không ngờ hắn ra tay đánh tôi, tôi liền chạy tới nơi này.""..............."Tôi nghe xong trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn không thể tưởng được đây là người cảnh sát mấy ngày trước còn si mê Aoki đồng học.Không khỏi theo bản năng hỏi: "Thật, thật vậy không......""Đương nhiên, sao có thể giả được.""Cậu nhân lúc đánh nhau chạy ra ngoài sao?""Tôi căn bản không muốn đánh nhau, tôi ghét bạo lực." Aoki khinh phiêu nói."......" Thật không?Tôi hoảng sợ: "Vậy cậu hẳn nên đi tìm cảnh sát Matsushita chứ! Cậu đi tìm cọng bún thiêu sức chiến đấu bằng 5 như tớ làm gì?!"Kỳ thật rất muốn nói trắng ra là cậu không cần kéo phiền phức đến chỗ tớ đâu!Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền tới thanh âm sột sột soạt soạt kỳ quái, nghe hướng thì có vẻ đang tới gần cửa sổ phòng ngủ, nhưng tôi lại đang ở lầu 3.Lực chú ý bị nơi khác hấp dẫn, lòng tôi thấy không ổn, muốn cầm dao chuẩn bị đi vào xem xét, co rúm một chút, quay đầu nhìn Aoki đồng học không chút nào để ý chỉ chăm chú quan sát động tác của tôi."......" Tôi thật lòng thật dạ nhét con dao vào lòng bàn tay hắn, sau đó ra sau hắn, đè sống lưng của đối phương, "Tớ, chúng ta cùng đi."Aoki trầm mặc một lát, đại khái không ngờ tôi sẽ mịt mờ kéo hắn trở thành người bảo vệ, ước lượng dao trong tay, bước lên.Tôi một tấc cũng không rời.Lòng bàn chân trơn bóng đạp lên sàn nhà lặng yên không tiếng động, tựa như một con mèo đang rình rập con mồi.Đèn phòng ngủ vẫn đang mở, Aoki đứng bên cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống.Sau một lúc lâu vẫn không nói chuyện, tôi thò đầu ra từ sau lưng hắn.Lầu 3, một nữ sinh toàn thân chật vật, giống như thằn lằn bám trên máy điều hòa, nhìn thấy Aoki, mặt mày tái nhợt bỗng nhiên trở nên đỏ tươi, tròng mắt mở to đến mức gần như sắp trào khỏi hốc mắt, hô hấp dồn dập.Người nọ há mồm nói gì đó, "——"Tôi kinh hãi: "Koike Yumi?!"Là một trong số những người đang lẩn trốn.Nhưng tình cảnh này quá khủng bố, tôi sợ tới mức đóng khóa cửa sổ lại: "Muốn gì thì nói với cảnh sát nhé!"Tôi run run rẩy rẩy lấy điện thoại chuẩn bị gửi tin nhắn cho nữ cảnh sát dưới lầu.Gửi xong phát hiện Aoki đã vô tâm vô tình ngồi trong phòng khách coi TV.Tôi: "???"Tôi nhìn nữ sinh bò như thằn lằn trên vách tường, lại nhìn Aoki ngồi trên ghế ôm thú bông mèo trắng tôi thích nhất.Tâm hóa đá rồi.Nhưng người này bò vào phòng ngủ của tôi, rất có thể muốn giết tôi, gặp được Aoki chỉ do vừa khéo.Tôi định dùng cái giá áo chọc cho cô ấy rớt xuống.Cửa phát ra tiếng phanh phanh phanh, ở ngoài, một người nóng vội đang ra sức đập cửa.Nhất định là nữ cảnh sát!Tôi vui mừng khôn xiết, cầm giá áo rồi ra ngoài.Nguyên bản thảnh thơi thảnh thơi Aoki lại đứng lên, đến cửa sớm hơn tôi một bước, bàn tay xinh đẹp không tỳ vết đặt trên tay vặn, nhưng không động đậy, hắn quay đầu liếc mắt nhìn tôi một cái."Lại đây nào." Hắn cười với tôi.Tôi nắm sào phơi quần áo, ở ngoài cửa sổ, cô ta không ngừng đập vào cửa kính, cánh cửa phía trước cũng đang bị 'gõ' rất thô bạo.Thanh âm quá hỗn loạn nguy hiểm, tôi run rẩy nắm một góc áo sau lưng hắn.Aoki quét mắt một cái, duỗi tay rút sào phơi quần áo trong tay tôi, còn nói: "Quá xấu, vứt."Tôi trừng lớn mắt: "!?!"Aoki tự mình mở cửa.Ngoài cửa không phải nữ cảnh sát mà tôi tâm tâm niệm niệm mà là một người đàn ông thở hổn hển, áo sơmi đầy máu, con dao trong tay máu nhỏ thành giọt, nghiễm nhiên một bộ tội phạm giết người đang lẩn trốn.Tôi sợ cứng người.Đây là cảnh sát bảo vệ Aoki mà!Tôi mới thò đầu ra đã bị ánh mắt si ngốc vì Tomie của hắn làm sửng sốt."Mày quả nhiên không chết Tomie!!!" Giọng nói hưng phấn đến run rẩy.Giây tiếp theo Aoki đi về phía trước một bước, vừa lúc ngăn cản tầm mắt của tôi, cũng đồng thời ngăn cản khả năng gã cảnh sát này nhìn thấy tôi.Aoki không kiên nhẫn nói: "Anh không nghe thấy có người sắp lẻn vào đây à? Không phải thích tôi sao? Vậy thì giải quyết tất cả mối nguy hiểm đi chứ."Tôi cuộn thành một cục sau lưng hắn để giảm bớt cảm giác tồn tại, nghe vậy chấn động cực mạnh."Tao đương nhiên sẽ giải quyết chúng nó! Nhưng mà mày! Tomie mày ăn cây táo rào cây sung, đồ đê tiện!!"Hắn xô đẩy Aoki một phen, kết quả không hiểu được vì sao mũi dao trong tay lại làm Aoki bị thương rồi.Hắn cũng hoảng sợ, cứng đờ vài giây, rất nhanh đã bị tiếng thủy tinh nứt vỡ từ phòng ngủ hấp dẫn lực chú ý.Đây hẳn là cái gọi là tình địch gặp nhau, hết sức đỏ mắt, người đàn ông thần sắc đáng sợ vọt vào phòng ngủ, bọn họ tựa hồ đang đánh nhau.Tôi không biết hắn bị đâm chỗ nào, chỉ biết Aoki trong nháy mắt mất đi lực chống đỡ, trở nên lung lay.Aoki ngã xuống, tôi đỡ được hắn, kết quả không có nhiều sức nên theo hắn té ngã, tư thế ngồi trên mặt đất.Tôi vội ôm lấy bả vai Aoki, "Aoki! Aoki cậu không sao chứ?!"Còn sót lại một tia hy vọng khiến tôi không cất bước chạy.Máu tươi từ ngực hắn tràn ra, quá nhiều. Dẫn tới tôi không thể phân biệt được vết thương nằm ở đâu.Phòng ngủ truyền đến từng tiếng dao đâm xé vào da thịt.Tôi dùng bàn tay đè ngực hắn lại, máu tươi không ngừng chảy ra từ khe hở ngón tay, tôi vừa khóc thút thít vừa bất lực nhỏ giọng: "Đừng chết mà...... Đúng rồi, điện thoại... gọi xe cứu thương......"Tôi hoảng loạn móc điện thoại ra, mấy chữ trên màn hình bởi vì tinh thần nặng nề của tôi mà trở nên mơ mơ hồ hồ.Bỗng nhiên, một bàn tay tái nhợt đè động tác của tôi lại.Tôi hoảng sợ, Aoki không biết khi nào đã mở bừng mắt.Hắn sờ sờ ngực, dường như không có việc gì mà ngồi dậy dưới ánh mắt dại ra của tôi."Chỉ đâm một nhát?" Hắn tựa hồ lầm bầm lầu bầu, nghe được động tĩnh trong phòng ngủ, chậc một tiếng, ánh mắt như rắn độc, "Hai thứ phế vật.""........." điện thoại của tôi bang một tiếng rơi trên mặt đất.Hắn ngồi dậy cao hơn tôi rất nhiều, quay đầu hơi hơi hạ mắt đối diện với tôi.Tôi khô cằn mở miệng: "...... Tớ.. Tớ gọi xe cứu thương......""Không cần." Hắn rút ra điện thoại ra, nhìn thoáng qua, cư nhiên còn nhàn rỗi phun tào, "Hàng rẻ tiền."Tôi: "........." Cảm ơn, nước mắt đều nghẹn hết về.Nữ cảnh sát khoan thai tới muộn, mồ hôi đầy đầu: "Hai người không sao chứ!""Cảnh sát!!" Tôi giống như nhìn thấy mẹ mình, vừa muốn vươn tay ôm đùi đã bị Aoki đè trán đẩy ra.Tôi: "..."Aoki mặt mày bi thương: "Cô cảnh sát, tên cảnh sát mà Matsushita phái tới muốn giết tôi, không chỉ không làm tròn nghĩa vụ, còn trong lúc bảo vệ tôi mà đi đánh bài, bởi vì tôi khiển trách một câu mà hắn đã động sát tâm với tôi. Còn có một kẻ tên Koike đang ở trong phòng ngủ."Nữ cảnh sát do dự một giây, tất cả bi thương sợ hãi của Aoki lại rút đi, trở nên bắt bẻ ngoan tuyệt, đôi mắt mỹ lệ đến bất phân nam nữ liếc nhìn nữ cảnh sát, ngôn ngữ khắc nghiệt: "Cô lập tức đi giải quyết bọn họ đi! Nếu cô không thể giải quyết chúng nó thì cũng là đồ vô dụng. Chẳng lẽ cục cảnh sát đều là một đám phế vật sao?"Tôi trợn mắt há hốc mồm thành thói quen............Nhưng mà Aoki nói không giống lúc nãy......Mặt nữ cảnh sát mang vẻ phẫn nộ cùng si mê, hỗn loạn bất kham, kỳ quái cực kỳ: "Tôi đi ngay."Cô ấy có mang súng, bởi vì tội phạm lẩn trốn có hành vi vô cùng ác liệt, nghe nói tin tức báo chí còn bàn luận sôi nổi, được cấp trên rất coi trọng —— đương nhiên, tôi vẫn luôn không có tâm tình đọc báo, chỉ là biết chút ít.Vài tiếng súng vang lên, phòng ngủ hoàn toàn yên lặng.Aoki rõ ràng bị đâm một nhát nhưng hiện tại giống như người không có việc gì đứng lên, ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía cửa phòng ngủ, tôi ngồi tại chỗ, chân mềm nhũn, nhéo góc áo hắn muốn tìm kiếm trợ giúp, trời xui đất khiến lại biến thành dắt lấy tay hắn.Làn da tinh tế còn tốt hơn so với tơ lụa thượng hạng, nhưng quá lạnh lẽo.Tôi còn chưa phản ứng kịp thì đầu hắn đã chuyển từ hướng phòng ngủ lần nữa đến trên mặt tôi."Xin lỗi......" Tôi đang muốn buông ra tay, Aoki ngược lại nắm chặt, tôi theo phản xạ có điều kiện nương theo lực đạo của hắn đứng thẳng.Chỉ là sau khi hắn nắm chặt, bàn tay lạnh lẽo càng thêm rõ ràng, hình thành đối lập hoàn toàn so với sự ấm áp của tôi.Nữ cảnh sát thần sắc hoảng hốt đi ra phòng ngủ, cùng lúc đó, một bàn tay khác của Aoki nhanh chóng nhét điện thoại vào túi tôi, hơn nữa còn buông lỏng tay ra.Hắn cười nói: "Thật lợi hại nha cảnh sát."Tâm tình hắn tốt, không hề keo kiệt trao cho người ta một quả táo ngọt ngào."Chức trách thôi.... Xin lỗi, tôi... Tôi phải rời đi. Maori, chị ở dưới lầu, đưa thi thể đi trước, yên tâm, chị sẽ tiếp tục bảo vệ em."Nói chuyện với tôi xong, kêu người đến lôi hai thi thể đi, toàn bộ hành trình không dám nhìn Aoki một cái, giống như tù nhân đang đau khổ giãy giụa trong song sắt. Aoki không hề để bụng, ngồi trên sô pha xem TV, còn xem kênh mua sắm.Tôi nghĩ muốn thầm hỏi thương tích của hắn.Chờ nữ cảnh sát cùng những người khác đều rời đi, đóng cửa lại, phòng khách chỉ còn lại tôi và Aoki.Tôi đứng trước mặt hắn: "Vết thương của cậu không sao chứ?""Không có việc gì," Aoki tựa hồ rất thích ôm gối của tôi, rà qua rà lại, nghe vậy ngẩng lầu cười cười, trước mắt rực rỡ, hắn cuốn quần áo lên, ngực và bụng nhỏ hoàn toàn lộ ra, chớp chớp mắt, "Vết thương của tôi lành khá nhanh."Điều đầu tiên tôi chú ý không phải phần cơ bụng xinh đẹp và nhân ngư tuyến tinh xảo mà là ngực hắn thật sự không hề có vết thương, ngay cả vết sẹo cũng không có!Tôi há miệng thở dốc, cuối cùng không nói được gì....... Biết càng nhiều càng nguy hiểm, tôi cứ làm bộ không biết gì đi!...... Có lẽ Aoki có siêu năng lực gì đó ha ha...... Tóm lại tôi cái gì cũng không biết, dù sao về sau tôi cũng không nên liên quan đến hắn nữa.Tôi tự mình an ủi một phen, không muốn ngủ trong phòng nữa, tôi liền cuộn tròn trên ghế sô pha, may mà phòng khách sạch sẽ, cửa phòng ngủ đóng lại ngăn cách hiện trường.Tiếng TV và ánh đèn cho tôi một chút cảm giác an toàn, lại còn có Aoki "Đứng gác", sự an ủi lớn lao mà ngắn ngủi, mỏi mệt xâm nhập toàn thân, qua thật lâu sau, tôi mơ màng ngủ mất.Đến gần sáng sớm, trời vẫn đen kịt, TV không biết khi nào đã đổi sang kênh tin tức, phát lại sự kiện giết người man rợ của 28 học sinh trung học kia.Mười sáu người tử vong trong lúc hỗn loạn, chỉ có hai người vô tội còn sống, mười người đang lẩn trốn.Thiếu niên tóc đen biểu tình lạnh nhạt, chân trần đạp lên sô pha bên cạnh, cách hắn không xa là một thiếu nữ đang ngủ say.Aoki Tomie quay đầu, khuôn mặt ác nhân ích kỷ bỗng nhiên hiện lên biểu cảm tò mò như một đứa trẻ, duỗi tay bao trùm bàn tay Shiori.Hắn chưa làm gì cả, gần như thế.Phòng khách ngoại trừ tiếng tin tức trên TV, phảng phất hết thảy thời gian đều dừng lại.Cho đến khi cửa bị gõ vang nhẹ nhàng.Aoki lập tức không kiên nhẫn mà trừng mắt liếc qua.Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục.Aoki tắt TV, tắt đèn, thuận tay kéo chăn lông giúp Shiori, thậm chí mang giày rồi mới chậm rãi ra ngoài.Nữ cảnh sát thình lình đứng ở ngoài cửa, giọng nói dồn dập: "Tôi đã suy nghĩ rất lâu rồi, tôi cảm thấy tôi không thể mất đi cậu Aoki-kun, tôi đối với cậu là nhất kiến chung tình!"Cùm cụp.Cửa bị Aoki trở tay đóng, nếu Shiori tỉnh dậy sẽ có thể nhìn thấy bóng dáng thiếu niên bị cánh cửa dần dần ngăn cách, biến mất trong màn đêm.Chỉ là cô không có, vẫn ngủ say như cũ.3 giờ sáng, hắn khí định thần nhàn mà đi trước cô ả xuống lầu.30 phút sau, một người phụ nữ kéo xác chết của thiếu niên, không tiếng động nhét hắn vào cốp xe, chiếc xe ngừng dưới lầu vốn để bảo vệ Shiori đột nhiên biến mất ra ngoại thành...................Tôi tỉnh lại khi ánh nắng tươi sáng, mặt trời lên cao.Lòng tôi mỏi mệt, bụng cũng đói."Aoki đồng học?" Tôi không thấy hắn, nghi hoặc tìm kiếm.Đi rồi sao?Mà thôi, tôi lại không thể bảo vệ hắn, dựa vào sức chiến đấu này, Aoki ít nhất có thể lành vết thương cực nhanh, hắn cũng xem như bảo vệ tôi...... chắc chắn đã đi rồi.Tôi tưởng như vậy, chuông cửa liền vang lên.Tôi nhìn qua mắt mèo, biết là ai mới mở cửa.Aoki thay một bộ quần áo càng thêm đắt tiền, chật vật tối hôm qua nửa phần cũng nhìn không thấy, so với tôi còn hoàn hảo hơn nhiều.Tôi và hắn an tĩnh đối diện vài giây, ý đồ truyền đạt suy nghĩ không chào đón của mình.Aoki cười cười: "Hôm nay còn phải đi cục cảnh sát ghi chép, phiền muốn chết, tôi báo cảnh sát Matsushita để bọn họ tự làm rồi."Tôi lập tức nhường đường để hắn vào.Mời vào! Con người tốt bụng đã giúp đỡ tôi!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz