ZingTruyen.Xyz

Dong Nhan Harry Potter Xuyen Thanh Bua Ho Menh Cua Cuu The Chu

Chúng tôi cùng nhau bước xuống và nghe thấy tiếng kêu:
- Học sinh năm thứ nhất! Năm thứ nhất lại đây! Harry, khoẻ không?

Bác Hagrid hớn hở gọi Harry, chúng tôi đi đến gần. Bây giờ tôi mới cảm nhận được sự to lớn của bác, trông thân hình bác có hơi đáng sợ nhưng đôi mắt bác lại long lanh chứa đầy tình cảm.

- Lại đây, đi theo ta! Còn học sinh năm thứ nhất nữa không? Bước cẩn thận! Học sinh năm thứ nhất, theo ta.

Học sinh năm nhất lũ lượt đi theo bác Hagrid vào một lối đi dốc và hẹp. Hai bên đường tối đen, u ám. Chẳng ai dám nói câu gì, chỉ đôi lúc nghe thấy tiếng thút thít của Neville vì không tìm được con cóc.

Bác Hagrid ngoái đầu ra sau, nói:
- Chút xíu nữa là cháu sẽ nhìn thấy Hogwarts lần đầu tiên đây! Qua khúc quanh này là thấy ngay.

Mọi học sinh háo hức Ồ một tiếng.
Một lúc sau chúng tôi đến đứng trước một cái hồ. Xuyên qua hồ nước, tôi có thể nhìn thấy một toà tháp đồ sộ, nguy nga, tráng lệ đứng sừng sững tại đó. Chính là ngôi trường Hogwarts mà tôi luôn ước rằng được đi đến!

- Lên thuyền. Mỗi thuyền không chở quá bốn người!: Bác gọi to, chỉ vào những chiếc thuyền ở gần bờ hồ.

Tôi, Harry và Ron cùng một thuyền. Hermione và Neville đi cùng thuyền với hai bạn khác.

- Mọi người lên thuyền hết chưa? Xong rồi thì… tiến lên!: Bác Hagrid kêu to một lần nữa

Chúng tôi chăm chút nhìn toà tháp ngày càng gần hơn, càng to lớn hơn. Đến khi cập bến, chúng tôi bước xuống thuyền, còn bác Hagrid thì kiểm tra lại những chiếc thuyền.
- À, ra mày! Có phải con cóc của cháu đây không?: Bác nhìn Neville rồi móc trong túi ra còn cóc
Neville mừng rỡ giơ tay ra:
- Trevor!

Chúng tôi lại tiếp tục đi theo bác một đoạn đường gồ ghề sau đó nó dần bằng phẳng hơn, chỉ một lúc là chúng tôi đã đến trước cánh cửa khổng lồ của toà tháp.

- Mọi người đông đủ cả rồi hả? Cả con cóc của cháu vẫn còn đó chứ?: Nói xong, bác Hagrid gõ cánh cửa ba lần, nói là gõ thật ra là đấm thật mạnh vào.

Cánh cửa lập tức mở ra, người đứng đợi chúng tôi không ai khác chính là giáo sư McGonagall, gương mặt bà nghiêm túc và khắt khe khiến tôi cảm thấy có chút áp bức.

- Các học sinh năm thứ nhất đây thưa giáo sư McGonagall: bác Hagrid giới thiệu bà.
- Cám ơn bác Hagrid. Bác để chúng lại cho tôi được rồi.

Giáo sư mở cửa lâu đài. Bà dẫn chúng tôi đi trong hành lang rộng lớn dẫn đến một căn phòng nhỏ nhưng có thể chứa hết tất cả học sinh năm nhất bọn tôi.

- Chào mừng các con đến Hogwarts. Tiệc khai giảng sắp bắt đầu, nhưng trước khi nhận chỗ ngồi trong đại sảnh đường, các con sẽ được phân loại để xếp vào các ký túc xá. Phân loại là một lễ rất quan trọng, bởi vì trong thời gian các con học ở đây, ký túc xá của con cũng giống như gia đình của con trong trường Hogwarts. Các con sẽ cùng học, cùng ngủ, cùng chơi… với các bạn chung một ký túc xá.

- Có bốn ký túc xá, ở đây gọi là nhà, nhà Gryffindor, nhà Hufflepuff, nhà Ravenclaw và nhà Slytherin. Mỗi nhà đều có một lịch sử cao quý riêng và nhà nào cũng từng tao nên những nam phù thủy và nữ phù thủy xuất sắc. Trong thời gian các con học ở Hogwarts thì thành tích các con đạt được sẽ được cộng vào điểm chung cho nhà mình ở. Cuối năm, nhà nào có được nhiều điểm nhất sẽ được nhận cúp nhà – một vinh dự cao cả. Ta hy vọng mỗi người trong các con là một thành viên xứng đáng với nhà mình sống, cho dù các con được chọn vào nhà nào đi nữa.

- Lễ phân loại sẽ diễn ra trong vài phút tới, trước mặt toàn thể giáo viên và học sinh trong trường. Ta đề nghị các con sửa soạn cho tề chỉnh trong khi chờ đợi làm lễ.

Ánh mắt bà bắt đầu dò xét mọi người, ai nấy đều lo lắng chăm chút lại bản thân. Bà có vẻ không hài lòng với một số người điển hình là cái mũi dính lọ của Ron, mái tóc bù xù của Harry và áo choàng dính lông mèo của tôi.

- Ta sẽ trở lại khi nào các con chuẩn bị xong. Nhớ giữ trật tự.
Khi giáo sư bước ra khỏi phòng. Harry bắt đầu lo lắng hỏi.
- Phân loại vô các nhà là sao?

- Chắc là họ cho mình làm kiểm tra gì đó. Anh Fred nói đau lắm, nhưng chắc là ảnh nói chơi.

Harry bắt đầu sợ hãi và nhìn loanh quanh, trông ai cũng lo lắng, đương nhiên là riêng Hermione cậu ấy đang lẩm nhẩm mấy câu thần chú đã đọc trong sách.

- Không sao đâu, chẳng có gì đáng sợ cả. Mình nói nhỏ các bạn nghe, phân loại nhà chính là sử dụng mũ phân loại, khi đội nó lên đầu nó sẽ cho bạn biết bạn có tính cách gì hợp với nhà nào và phân bạn vào nhà đó. Chỉ vậy thôi: tôi cười trấn an hai cậu bạn.

- Thật sao, làm sao bạn biết?
- Đúng vậy? Ba mẹ chẳng kể gì cho mình nghe về Lễ phân loại cả
- Ba mẹ mình cũng không kể. Nhưng mình hỏi các cụ cố của mình, họ thương mình lắm, chỉ cần hỏi họ sẽ trả lời! Đừng lo nữa, cô sắp quay lại rồi.

Nhưng trước khi cô quay lại thì có một lũ ma lơ lững xuyên tường đi lên trên đầu bọn tôi, cả đám học sinh năm nhất đều sợ hãi nhưng họ chẳng quan tâm đến bọn học sinh. Họ đang cãi nhau về những trò quậy phá của con ma yêu tinh Peeves.

Ba người chúng tôi chờ cô quay lại. Giọng nói cô sắc lạnh vang lên:
- Tiến tới trước lễ phân loại sắp bắt đầu.

Những con ma nghe thấy tiếng cô liền trở nên im lặng, xuyên qua cánh cửa từng người.
- Bây giờ các con sắp hàng một và đi theo ta.

Sau đó chúng tôi được dẫn đi đến Đại sảnh đường. Nơi đây lộng lẫy, hoành tráng hơn những gì tôi từng tưởng tượng, rộng lớn và toả sáng lung linh nhờ những ngọn nến lơ lửng trên cao.

Có 4 dãy bàn dài và rộng đầy ấp các học sinh của trường. Chúng tôi bước giữa Đại sảnh đường đi đến bàn dành cho giáo viên, trước mặt chúng tôi bây giờ là Chiếc mũ phân loại, ai cũng bàn tán xem chiếc mũ làm sẽ làm gì. Rồi cái mũ vặn mẹo một chút hình thành một cái miệng rồi bắt đầu cất tiếng hát
Ờ này ta dẫu không xinh
Nhưng mà chớ xét ngoại hình
Xét về thông minh, sắc xảo
Đố nón nào qua mặt ta
Các người cứ đội nón hoa
Mũ cối, mũ nồi tuỳ thích
Không sao, ta đây chấp hết
Nón ta: phân loại Hogwarts
Những điều giấu chẳng nói ra
Ta đọc được từ trong óc
Hãy chải đầu và vuốc tóc
Đặt lên, ta nói cho nghe
Người nào vô Gryffindor
Cái lò luyện trang dũng cảm
Người nào vô Hufflepuff
Nơi đào tạo kẻ kiêng trung
Khó khăn chẳng khiến ngại ngùng
Đáng tin, đúng người chín trực
Ai vào Ravenclaw được
Nơi đào luyện trí tinh nhanh?
Vừa ham học lại chân thành
Hoặc Slytherin cũng thế
Dạy cho ta đa mưu túc trí
Làm sai miễn đạt mục tiêu
Hãy đội lên! Hãy đội nào!
Đừng sợ sệt, nghe ta nói
Nghe ta nói, ta phân loại
Ngươi là ai, ở nhà nào
Hãy bình tĩnh, đội lên nào
Trong vành nón như tay ấm.

Sau khi hát thì những trào pháo tay mãnh liệt vang lên danh tặng cho nó. Nó cúi chào bốn phương trong sự hãnh diện.
- Khi ta gọi tên người nào thì người đó chỉ việc đội nón và ngồi lên ghế: giáo sư McGonagall bắt đầu đọc từng cái tên và người đó ngồi lên ghế đội cái nón. Mỗi khi có học sinh vào nhà nào thì nhà nấy đều hân hoan chào mừng.
- Tiếp theo, Scarlett Hiddleston

Đến lượt tên tôi. Tôi bồn chồn đi đến, ngồi xuống, cầm lấy cái nón và đội lên.
- Hừm, lại một ca khó nữa đây. Lại là một người có đủ tư chất vào các nhà. Ngươi muốn vào nhà nào đây?

- Gryffindor, Gryffindor, làm ơn!: Tôi nhắm mắt lại lẩm nhẩm.
- Vậy được, Gryffindor!

Tôi vui vẻ cười háo hức chạy đến nhà Gryffindor và tụ tập với bọn Harry.

- May quá! Tụi mình gặp nhau trên tàu lần đầu rồi cùng một nhà luôn!!! Vui thật!: Harry vui vẻ nói.

Tôi cười tươi nhưng cũng không quên nhìn qua bàn giáo viên, nhìn cụ Dumbledore hiền từ ngồi ngay giữa dãy bàn giáo viên, nhìn sang thầy Snape, lại nhìn cả ông thầy sau đầu có chứa cái đầu của Voldemort- Quirrell

Ron là người đứng cuối danh sách, cậu ấy nhanh chóng được cho vào nhà Gryffindor rồi chạy lại tụ tập cùng chúng tôi. Tôi nhìn cụ Dumbledore đứng dậy, tươi cười dang rộng vòng của mình và cất tiếng nói:

- Chào mừng các con bước vào niên học mới ở Hogwarts. Trước khi các con nhập tiệc, ta có đôi lời muốn nói. Những lời ấy là ngu đần! Mít ướt! Vặt vãnh! Véo! Cám ơn!

Chúng tôi đều rất muốn cười nhưng lại không dám. Những cái đĩa rỗng trên bàn này đã đầy ấp thức ăn, khiến tôi sực nhớ ra cái bụng mình đã rỗng tuếch từ lúc nào. Chúng tôi cười đùa, nói chuyện trong niềm vui, ăn uống no nê và trở về kí túc xá để ngủ. Tôi rất vui vì được chung phòng với Hermione.

Ngày mai phải bắt đầu học hành rồi. Tôi còn có nhiệm vụ gọi hai cậu kia dậy nữa nếu không họ sẽ bị trễ, lạc đường rồi làm thầy Snape ghét Harry thêm. Tôi vui vẻ trèo lên giường và ngủ liền tức khắc.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz