Dong Nhan Harry Potter Khi Giao Su Xuyen Thanh Harry
Buổi tối thứ bảy, Harry lết cái thân mệt mỏi trở về.Đèn trong phòng đã tắt, chỉ có Ron con đang đợi cậu."Thứ bảy rồi còn cố tình không tha cho bồ, con dơi già kia càng ngày càng đáng ghét!" Ron tức giận bất bình mắng. Nhóc chỉ sandwich và nước bí đỏ trên tủ đầu gường, "Ăn nhanh đi, Harry, chắc là cậu đói lả rồi.""Thật ra không có." Harry cũng cảm thấy có chút vi diệu. Cậu thành thật trả lời, "Buổi tối hôm nay...... Không ngờ giáo sư Snape lại mời tớ dùng bữa dưới hầm."Tuy rằng lúc Snape chuẩn bị thức ăn thì không quan tâm Harry, trực tiếp gọi món khoai tây nghiên kèm một mẫu bánh mì.Lúc gia tinh đặt thức ăn lên bàn hắn còn chẳng giải thích một câu, sắc mặt hờ hững xem Harry như không khí, rất giống như những thứ kia chỉ là món đồ trang trí.Harry thông minh chịu đói tiếp tục xử lý mắt bọ cánh cứng, Snape mới không tình nguyện mở miệng trào phúng cậu: "Quý ngài Potter, trò không biết ăn cơm như thế nào ư?""Chuyện là vậy đó." Harry nhún vai với Ron.Cậu nằm trên giường, đáy mắt xẹt qua tia bất an, vẫn có chút bán tín bán nghi.Harry vẫn không thể xác định được lúc ấy bản thân rốt cuộc có nghe thấy hay không, thái độ tối nay của Snape biến đổi có thể là ngẫu nhiên, cũng có thể do sự kiện ấy."Harry, tóm lại đây à chuyện tốt." Ron ngồi lên giường, trái lương tâm an ủi cậu: "Tuy rằng không biết học kỳ này hai người...... Như thế nào, nhưng đây tốt xấu gì cũng là một tín hiệu khả quan."Và năm hai, ai cũng biết quan hệ giữa giáo sư Snape và Harry Potter như nước với lửa.Hermione và Ron âm thầm cảm thấy chắc là Harry đau lòng lắm, cũng không dám nói thêm về tình yêu trước mặt cậu.Harry lắc đầu, đang muốn nói gì đó, trong phòng lại vang lên một tiếng nổ lớn đầy chói tai."Chuyện gì xảy ra vậy?!" Ron như lò xo kinh hoảng nhảy dựng lên.Harry cũng ngồi dậy trong nháy mắt đũa phép trong tay vững vàng giơ lên, biểu cảm nghiêm túc.Điều kỳ lạ chính là, ba người còn lại trong phòng năm người, Dean, Simon cùng Neville vẫn cứ ngủ, dường như không nghe thấy bất kỳ cái gì."Là Dobby."Harry thấy một sinh vật nhỏ đứng giữa khoảng cách hai chiếc giường, cậu đã rõ ràng."Quý ngài Harry Potter, buổi tối tốt lành!"Dobby nói nhỏ nhẹ, rồi nó cúi người thật sâu tạo nên một vòng cung."Chính là nó? Harry cậu bảo, nó là con gia tinh có khả năng chặn những lá thư cú tớ và Hermione gửi trong hè rồi?" Ron vội vàng thò đầu qua, tò mò quna sát kỹ Dobby."Thoạt nhìn thật thê thảm quá."Hình tượng Dobby lúc này thật sự đáng thương nhiều hơn trước kia. Lỗ tai nó sưng đỏ cả lên, cánh tay gầy ruộc thoạt nhìn thì vết thương chồng chất, cái áo gối mặt tren người cũng rách tung tóe, có chút dơ bẩn. Chỉ có đôi mắt xanh lục to xanh lục vẫn sáng ngời như cũ.Xem ra lần trước Dobby cố tình để người nhà Dursley nghe được động tĩnh.Trong lòng Harry suy đoán."Cậu Harry Potter, Dobby cực kỳ vất vã --- cực kỳ, cực kỳ vất vả mới được nhìn thấy cậu!" Dobby kích động đến giọng nói the thé, "Từ đó về sau chủ nhân nhốt Dobby trong nhà, không cho Dobby đi tìm cậu Harry Potter.""Vậy tại sao ngươi lại đến đây lần nữa?" Ron xen mồm."Dobby --- phải tự trừng phat bản thân thật nặng, bởi vì Dobby đã làm trái mệnh lệnh chủ nhân." Gia tinh nhỏ giơ cánh tay nó cho Ron và Harry xem, "Chẳng qua nó vẫn đáng giá! Dobby nhất định phải đến đây để nhắc cậu Potter, không được ở lại Hogwarts!"Harry cảm thấy có hơi không ổn, trầm mặc ngăn Dobby: "Mày từ từ, ta có cái này phải cho mày xem."Cậu ngồi trên giường vẫy đũa phép ếm ra một bùa chú, lúc này mới mở ba lô bản thân ra, lấy cuốn sổ nhật ký màu đen đặt bên trong ra ngoài.Cuốn sổ nhật ký hiện tại có một cái lỗ xuyên thấu, viền bên cạnh thì đều đã bị tiêu hủy, thoạt nhìn bị tàn phá dữ dội."Mày nói nguy hiểm có phải cái này không?" Harry thờ ơ hỏi, "Ai đó mang cuốn sổ nhật ký này vào trường, sau đó có ý đồ thao túng Tử Xà.""Sổ nhật ký!" Trong nháy mắt, Dobby như bị bị bóp chặt cổ, hầu như không nói nên lời, "Chính là nó.""Cậu Harry Potter! Cậu làm điều này ư?" Gia tinh nhỏ sùng bái đến mức rơi nước mắt, nó kích động nên giọng nói có chút khàn khàn."Đúng vậy." Harry cười nhẹ một cái thôi, đặt cuốn sổ nhật ký trên tay Dobby, "Mày mang thứ này về, giao cho chủ nhân của mày."Harry thật sự tò mò, liệu Lucius có biết cuốn sổ nhật ký này là chủ nhân của họ hay không."Cậu Harry Potter thật sự quá ghê gớm!" Dobby không chút do dự đáp ứng, "Dobby sẽ làm theo!""Đúng rồi, thay ta nói với hắn một câu." Harry trầm tư một chút, mới nâng mí mắt nói, "Linh hồn trong cuốn sổ nhật ký này nói gã tên là Tom Riddle."Mặc kệ Lucius có biết hay không, hắn chắc chắn sẽ tra ra cái tên thật của Chúa Tể Hắc Ám. Nói không chừng các Trường Sinh Linh Giá khác cũng dùng tên giả này để hành động? Điều này thật đáng bất ngờ đấy.Harry định mượn tay Lucius, nhưng chuyện này không vội, đầu tiên cậu phải cho Lucius thấy giá trị của mình."Dobby đã biết, vậy thì cậu Harry Potter, hẹn gặp lại!" Dobby cung kính cúi người chào Potter một cái thật sâu, kích động ngẩng đầu liếc cậu một cái, liền biến mất."......" Lúc này Ron mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng cũng không hiểu chuyện gì, "Harry, đó không phải nhật ký của cậu sao? Linh hồn trong nhật ký? Thao túng Tử Xà? Xảy ra chuyện gì vậy?"Chuyện xảy ra ngày hôm nay hơi nhiều, Harry vừa trở về cũng không nói với Ron --- thật ra nếu Ron không hỏi, Harry cũng không định nói.Cậu cũng chỉ nói trọng điểm, nhẹ nhàng bâng quơ nói qua loa cho Ron.Nghĩ đến sáng mai còn phải nói lại cho Hermione, khả năng cao là cô bé sẽ quở trách không khác gì phu nhân Pomfrey, Harry liền cảm thấy thật sự đau đầu, lại không dám phản bác. Chi bằng bây giờ nói cậu nói cho Ron, để ngày mai Ron nói.......Buổi học vào thứ hai, là lúc Harry ghét nhất hiện tại.Học kỳ này vốn dĩ một nam sinh Gryffindor đặc biệt sùng bái Harry, nhóc đó luôn tìm mọi cách để ngẫu nhiên gặp được Harry sau đó chào hỏi.Nhưng một hôm nào đó Harry tìm đến một hành lang hẻo lánh không có bức tranh, khôi phục nguyên hình xụ mặt khắc nghiệt, dùng hết khả năng châm chọc đứa nhóc kia, bộ dạng khủng bố đáng sợ giống giáo sư Snape tới mức thằng bé đó không dám tìm gặp Harry nữa.Tuy Harry có thể tránh phiền phức này, nhưng hai tiết học ngày thứ hai thì dù Harry có né như nào cũng không thể tránh khỏi phiền phức.--- Gilderoy Lockhart."Harry trò ở lại, chúng ta có thể lại trò chuyện." Tên đàn ông bảnh bao với nụ cười lóe mắt vừa tuyên bố kết thúc buổi học, thì liền vọi vàng gọi Harry lại."Xin lỗi giáo sư, con còn có việc." Harry cau mày từ chối.Trong lòng cậu đang rất phiền. Cái tên Gilderoy Lockhart ngu xuẩn này không lôi kéo cậu chụp ảnh, thì cũng là lải nhải kể về việc độc giả theo đuổi gã như thế nào, còn muốn dạy cậu biết cái gì mà danh thiếp cùng nước hoa cần phải chú trọng linh tinh.Có quỷ mới muốn biết mấy thứ này!"Ngại ngùng, có phải không? Harry, Harry, trò nhìn bản thân xem! Trò tự tin lên một chút xem nào, giống như ta đây!" Giáo sư Lockhart căn bản không thấy được sự không tình nguyện trong cậu, tươi cười xán lạn kéo Harry về hướng văn phòng gã."Giáo sư Lockhart, Harry thật sự có việc." Ron vội vàng đệm theo.Hermione bênh cạnh do dự không nói lời nào, nhìn Harry rồi lại nhìn giáo sư Lockhart, biểu cảm rất là mâu thuẫn.Từ lúc biết chuyện kinh hoàng Harry tiêu diệt cuốn sổ nhật ký, Hermione vẫn chưa nguôi giận việc cậu giấu giếm. Hơn nữa Hermione vẫn đang si mê giáo sư Lockhart, bị kẹp giữa bạn thân và thần tượng, điều nầy làm cô nàng có chút khó xử nên theo bên nào."Nếu Potter mà giống ngươi, chỉ sợ trò ấy sẽ không bao giờ cần pháp thuật chiếu sáng." Một giọng nói trào phúng quen thuộc vang lên.Hiển nhiên là Snape đi ngang qua xem kịch vui, nhướng mày: "Giáo sư nào cũng thích trò như vậy, Potter, danh tiếng trò đúng là nổi như cồn mà."--- tâm Harry vừa động.Lại nói gần đây tần suất bản thân xuất hiện thật sự hơi nhiều, chẳng lẽ vì cố ý tìm cơ hội chơi cậu?"Severus!" Lockhart vừa quay đầu lại, cười xán lạn chào hỏi Snape, ngữ điệu như thân quen nhau, "Anh không cần phải răn dạy, Harry đã rất ngại ngùng!""Bây giờ muốn ở cũng nhau ư, Severus? Chúng ta đang định về văn phòng --- để ta hồi âm bưu thiếp độc giả."Sắc mặt Harry cùng với Snape đồng thời đen lại."Không được." Snape lạnh lùng cự tuyệt, xoay người vung áo choàng.Mới đi được hai bước, hắn đột nhiên dừng lại, chậm rãi quay đầu, dùng ánh mắt không có ý tốt nhìn về phía Harry.Snape ung dung thong thả nói: "Ta nhớ rằng...... Thứ bảy tuần trước trò chỉ tới hầm học tập nửa ngày, phải không Potter? Nếu ta nhớ không lầm, hai tiết cuối thứ hai trò trống."Ánh mắt Harry sáng lên, còn chưa kịp nói gì, đã bị tiếng cười Lockhart đánh gãy.Lockhart cười đến chảy nước mắt, mạnh mẽ chụp lấy vai Harry. Gã ra vẻ thân mật chớp chớp mắt với Snaape, cười nhạo nói: "Ồ Severus, anh thật là ngu ngốc quá đi! Gặp cơ hội như thế này, có học sinh nào không muốn cùng ta trả lời tin nhắn? Học sinh học cái môn độc dược khô khan này, vẫn nên để học sinh tự nguyện lựa chọn thì tốt hơn!""......" Khóe miệng Snape vặn vẹo, sắc mặt hoàn toàn đen thui.Hermione và Ron đứng bên cạnh nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, đã lo lắng hãi hùng quá độ, sợ hãi tới mức sợ ngây người.--- giáo sư Lockhart điên rồi sao, lại dám nói chuyện với con dơi già như vậy?!Harry cũng sợ bản thân nổi giận liền xoay người, vội vàng thoát khỏi sự kiềm chế của Lockhart, lạnh lùng nói: "Con đương nhiên tự nguyện --- trên thực tế, so với giống tên ngốc viết bưu thiếp lãng phí một buổi trưa vô nghĩa, con càng tình nguyện để đầu bản thân tràn ngập tri thức ít ỏi."Snape nhướng mày, sắc mặt đẹp lên đôi chút.Harry đi đến bên người Snape, lại quay đầu nhướng mày với Lockhart --- biếu cảm này, khi đứng cạnh Snape không có khác biệt: "Mặt khác con có lòng tốt nhắc nhở giáo sư Lockhart một câu.""Ở với người con sợ vĩnh viễn không có lấy một điể tri thức." Harry trào phúng nói....... Dám khi dễ chính bản thân hắn?Harry vẫn không nhịn được lén ếm cho Lockhart một bùa chú.----------------------------- Tác giả có lời muốn nói:Harry: Dám khi dễ giáo sư Snape? Ông xem ta là đồ trang trí sao?Snape:...... Potter, trò cảm thấy ta không có khả năng sao?(Tuy rằng Potter như vậy thì hắn vẫn chưa hết giận nhưng miễn cưỡng coi như bỏ qua...... Tốt, vậy hôm nay không trừ điểm tàn nhẫn.)-----------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz