Dong Nhan Harry Potter Dalziel Roxanne Selwyn Dat Tam
~~~~~~~~~~ tại một vùng ngoại ô London~~~~~~~~~Trong một công viên nhỏ,nơi có những chiếc xích đu, đu quay,... đầy ấp trẻ em đang cất những tiếng cười hạnh phúc, niềm vui vẻ lan tỏa muôn nơi. Nhưng có một hình ảnh hoàn toàn đối lập với sự vui vẻ xung quanh - u buồn và tăm tối. Trên xích đu là một đứa bé trai tầm 8 tuổi, ngồi im cứ như không liên quan gì tới những người xung quanh.Nó bận một bộ đồ rộng thùng thình, rách rưới và cũ kĩ.Tên đầy đủ của đứa bé ấy là Dalziel Roxanne Selwyn. Nếu ko phải do nó có mái tóc ngắn của con trai thì mọi người đã nhầm lẫn nó là một cô bé nào đó rồi. Dalziel là một đứa bé với mái tóc kì lạ màu tím tuyệt đẹp xoăn nhẹ, mái tóc ấy đẹp tới nỗi bất cứ ai dù làm gì cũng phải quay lại ngắm nhìn nó. Nhưng cũng vì mái tóc màu sắc kì lạ đó mà mọi người xa lánh nó, ghê tởm nó. Dalziel có một khuôn mặt đáng yêu mang nét giống như được lai với Á- Âu khiến ai nhìn vào cũng mang lòng yêu mến, cũng khiến mọi người suy nghĩ khi lớn thì nó sẽ trở nên đẹp như thế nào. Nó có một chiếc mũi cao, nhỏ nhắn. Đôi môi trái tim mang một sắc đỏ tự nhiên. Dalziel còn có một đôi mắt to tròn xinh đẹp mang nét ngây thơ của trẻ con với hàng mi dài đậm cong vút đặc biệt là đôi mắt của nó có con ngươi màu tím y như màu tóc của nó vậy, đó là một màu tím sáng và trong veo như những viên đá thạch anh, khiến cho cái nhìn của nó trở nên thật mơ màng và đáng yêu. Và hơn thế, nó có một làn da trắng trẻo nhưng hơi nhợt nhạt kết hợp với mái tóc tím làm đôi mắt tím của nó trở nên bí ẩn, như nhìn thấu cả suy nghĩ, tâm hồn đối phương.Dalziel thơ thẩn nhìn xung quanh, chợt, nó thở dài, nhìn lên bầu trời, nghĩ ngợi. Haizz thoắt cái đã 6 năm rồi, không ngờ thời gian... lại trôi nhanh đến vậy.... Tại sao nó lại nói vậy ? Nó chỉ là một đứa trẻ thôi mà? Không sai, nhận vật nó mà chúng ta gọi là đứa bé ngồi đấy không ai khác chính là cô gái trẻ Tuyết Như của chúng ta. Thực ra tôi đã 10 tuổi rưỡi rồi chứ không như tác giả thấy ở trên đâu. Do ăn uống thiếu thốn nên tôi mới như thế này thôi... 🙂 Quay về tầm 6 năm trước, sau khi bất tỉnh, lúc tỉnh dậy lần đầu tiên thì nó thấy xung quanh tối đen như mực, nó thấy hình ảnh một người đàn ông mờ ảo nói gì đó với nó, dù nó chả nghe thấy người đó nói gì nhưng linh cảm bảo nó nên gật đầu, và nó gặt đầu, sau đó nó lại bất tỉnh tiếp. Lần thứ hai nó tỉnh dậy sau thì thấy xung quanh cũng tối đen một màu như nơi lần đầu nó dậy. Nó sợ hãi tột cùng khi trong đầu nó xuất hiện cái ý nghĩ rằng nó còn sống nhưng lại bị mù!!! Nó ngồi bật dậy trong nỗi sợ hãi, lập tức cảm thấy hối hận vì bản thân đã làm vậy. Cơ thể nó đau đớn rã rời như bị một con voi hay một cái xe ủi nghiền ngang qua vậy. Tay, chân, vai,.... Mọi nơi đều đau đớn. Nó co người lại, hai tay đưa lên ôm chặt lấy cơ thể, tựa người vào tường mong có thể giảm được cơn đau. Hiện tại thì nó chỉ cảm thấy lạnh, đói, đau đớn và sợ hãi tột cùng.... Bỗng nó nghe đâu đó vang lên tiếng một người đàn ông đang quát tháo lên:--- DALZIELLL!!!!Dalziel ? WTF! Ai thế? Cái gì thế đó là một cái tên à? Nghe giọng nói thì có vẻ đó là một người rất đáng sợ và hiện tại thì chắc đang cực kỳ tức giận. Cạch! Ánh sáng xuất hiện đột ngột khiến mắt nó không thích ứng kịp, nó nheo mắt lại. Thì ra là nó không bị mù mà là nãy giờ nó đang ở trong một căn phòng tối. Ý!! Mà tại sao nó lại ở đây??? Đáng ra nếu còn sống thì mình phải ở bệnh viện chứ? Không lẽ nó bị bắt cóc? Mà sao tên đó cao quá vậy, mình chỉ đứng tới đùi?? Người nước ngoài à? Bỗng, nó thấy người đàn ông đó cười, một nụ cười đầy sự độc ác.--- Hahahahaha!! Tao tưởng mày còn định chơi trò giả chết tiếp với tao nữa chứ! Cuối cùng cùng cũng chịu bỏ cuộc à, cái đồ kì dị. Ra ngoài ăn cơm lẹ đi đồ ngu, mày bị phạt nhịn ăn hai ngày rồi còn muốn tao đổi thành một tuần sao, tao không muốn mày chết để mà bị thiên hạ dèm pha nhé. Ra ngoài mau! MAU!!!Whatt??!! Hai ngày? Hèn gì đói vcl? Vậy là xác cmn định rồi, mình bị bắt cócccc!!!! Mà tại sao mình lại không nhớ gì nhỉ??Nói rồi gã nhìn nó chầm chầm với đôi mắt hung dữ. Nhưng giờ thì nó quan tâm làm gì mấy thứ đó!! Hiện tại nó chỉ đang rất lo lắng cho nó, nó dùng cái cơ thể đang đau nhứt dữ dội cố lê về phía cửa, nơi tên đó đang đứng,nó đáp: --- Vâng, con ra ngay...........Hở?? Đây đâu phải giọng nói của mình? Giọng đứa nào đây? Sao nghe có tone giống con trai---Nó giật mình và cảm thấy buồn cười vì cái suy nghĩ bậy bạ của nó, lưng toát mồ hôi lạnh không tin nhưng cái tay thì nhanh chóng di chuyển xuống chỗ ấy ấy bóp thử....Nó phải cố lắm mới kiềm được vẻ mặt hoảng sợ của nó nhưng bây giờ người ngoài nhìn vào chả khác gì nó đang buồn ị :)))Gã đàn ông thấy sự thay đổi nét mặt của nó liền nhìn chăm chú, hỏi:--- Mày... Buồn ị à??Nó lắc đầu ngầy ngậy, bước đi tiếp, vừa đi vừa kết nối mọi thứ lại với nhau.Tỉnh dậy ở nơi lạ hoắc... Người nước ngoài.... Nói tiếng anh.... Biến thành con trai... Mà vụ con trai chắc không bị đem đi chuyển giới đâu, lạy phật...🙏 không lẽ.... Xuyên không rồi ??!!Bước qua cánh cửa ra khỏi căn phòng, nó cảm thấy như nó bị lùn đi vậy, mọi thứ xung quanh trở nên thật to lớn, nó vẫn giả vờ bình tĩnh như không có việc gì nhưng mắt thì nhìn xung quanh tìm cái gương. Phía bên kia có một chiếc gương lớn được treo trên bức tường, nó cố tình bước ngang qua chiếc gương, liếc mắt.
Hình ảnh mà nó thấy trước mắt làm nó không thể nào tin được...
Đó...không phải là NÓ nữa...---- Hết chương 2 phần 1----Đợi chương sau đi a~~ mình đi ngủ yêu các đồng chí nhiều ❤❤❤❤
Hình ảnh mà nó thấy trước mắt làm nó không thể nào tin được...
Đó...không phải là NÓ nữa...---- Hết chương 2 phần 1----Đợi chương sau đi a~~ mình đi ngủ yêu các đồng chí nhiều ❤❤❤❤
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz