[Đồng Nhân | H][Tiết Hiểu] Khởi Xuân
Chương 1: Trúng kế
"Tại hạ Tiết Thành Mỹ, bái kiến Kim Tông chủ."Đại điện uy nghi lộng lẫy nơi Kim Lân đài, ngồi bên trên là Kim Tông chủ Kim Quang Thiện, đứng giữa điện là một thiếu niên vận hắc y, gương mặt anh tuấn, tinh xảo đang cúi người.Kim Quang Thiện mở lời, tay ôm một mỹ nữ ngồi lên đùi: "Không cần đa lễ, ngươi cứ tự nhiên."Tiết Dương liếc nhìn lão, môi thoáng nhếch lên tỏ vẻ khinh bỉ sau đó liền thu hồi biểu tình, bước đến bàn được bố trí sẵn cho hắn.Lúc này, cả đại điện chỉ có lác đác năm bảy người, đa phần là hạ nhân của Kim thị. Nhưng sự chú ý của thiếu niên chỉ nhìn đến người ngồi ở bàn đối diện, y khoác lên mình một thân bạch y thuần khiết, tựa như loài hoa tuyết trắng không nhiễm một chút bụi trần. Minh Nguyệt Thanh Phong Hiểu Tinh Trần.Tiết Dương cong môi, y phục càng trắng, hắn lại càng muốn vấy bẩn.Vấy bẩn ở đây chính là muốn y trở thành một đại ma đầu như hắn chứ không phải là vấy bẩn bằng cách đè y.Kim Quang Thiện nhìn xuống, trông thấy biểu tình trên gương mặt Tiết Dương, đảo mắt một cái, sau đó ghé sát vào tai mỹ nữ bên cạnh, thì thầm gì đó, mỹ nữ nghe xong cười cười, yểu điệu đứng dậy, nhẹ nhàng chào rồi bước đi.
Một lúc sau nàng dẫn thêm hai nữ tử bước vào, trên tay bưng ấm trà, cả hai đến giữa điện rồi rẽ lối, đặt xuống cho mỗi người một ấm. Sau đó, cả ba đồng thời cúi đầu lui ra ngoài.Từ đầu đến cuối, Hiểu Tinh Trần đều cụp mắt, thỉnh thoảng ngước mặt nhìn Tiết Dương, trong mắt y là sự ghét bỏ, còn trong mắt hắn lại là phong tình.Sự yên tĩnh bao trùm đại điện, ngoài cửa xuất hiện một môn sinh chạy vào phá vỡ sự im lặng , quỳ giữa đại điện, rụt rè liếc nhìn các vị khách, cất giọng: "Tông chủ..."Nhìn thấy vẻ do dự của môn sinh, Kim Quang Thiện liền bảo: "Ngươi ra ngoài trước đi."Sau khi môn sinh lui ra, Kim Quang Thiện liền đứng lên, nói: "Thất lễ rồi, các vị cứ tự nhiên, ta có chút việc phải đi, trước hết các người cứ về phòng nghỉ ngơi, có thể đến khuya mới có thể trở về."Nói đoạn, lão chắp hai tay bày ra tư thế chào sau đó liền nhanh chân đi ra khỏi điện. Vừa ra rời khỏi cửa, môi lão thoáng nhếch lên.Có chuột bạch, ngại gì không thử.--------Lại trở về khung cảnh trong đại điện, Tiết Dương sau khi nhìn thấy Kim Quang Thiện rời đi liền không khách khí, vung kiếm đánh thẳng đến chỗ Hiểu Tinh Trần. 'Keng'Hai thanh kiếm va vào nhau tạo tiếng vang dữ dội trong đại điện trống trãi. Hiểu Tinh Trần thanh thoát lùi lại rồi xoay một vòng, vươn kiếm đâm thẳng phía trước, Tiết Dương cười khẩy, lắc mình né đi, Hiểu Tinh Trần cất giọng: "Tiết Dương, ta khuyên ngươi nên dừng tay.""Ngươi nghĩ, ngươi là ai?" - Tiết Dương tiếp tục né những đòn đánh tới của Hiểu Tinh Trần, cười nói.Tiết Dương bay lùi về, Hiểu Tinh Trần thuận thế tiến thêm một bước áp sát hắn không cho hân lấy lực đâm tới, bỗng Tiết Dương ngã người, nhanh như cắt đứng ở phía sau, một tay ôm lấy Hiểu Tinh Trần, một tay kề lưỡi kiếm vào cổ y. Cùng lúc đó, một giọng nói phá tan bầu không khí thù địch: "Các ngươi dừng tay lại, có việc gì từ từ nói, hà tất gì phải động đến đao kiếm?"Người vừa đến chính là Kim Quang Dao, vận y phục của Kim thị, đầu đội mũ, nhẹ nhàng bước vào.Hiểu Tinh Trần nhận thấy tư thế có hơi không thích hợp liền vùng vẫy đẩy ra, Tiết Dương liếc Kim Quang Dao một cái, cuối cùng vẫn buông tay.Kim Quang Dao mỉm cười, bày ra tư thế mời: "Các vị bình tĩnh, ngồi xuống ăn miếng bánh uống miếng trà rồi ta dẫn các vị về phòng nghỉ ngơi."Tiết Dương cười khẩy một tiếng, trở về chỗ ngồi, Hiểu Tinh Trần nheo mắt, cũng không muốn so đo, đi đến bàn rồi ngồi xuống. Kim Quang Dao thấy vậy tiến đến rót cho mỗi người một bát: "Mời."Trong đầu Hiểu Tinh Trần bỗng hiện ra một câu hỏi, tại sao phải uống trà xong mới được về phòng? Không phải về thẳng phòng là được rồi sao?Nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng Hiểu Tinh Trần dù không rõ nhưng thật ra Kim thị cũng không có lý do gì phải hại mình nên cũng cầm bát trà lên nhấp môi.Về phần Tiết Dương, cho hắn uống thì uống thôi không nói nhiều. Nghe thật bất cần đời nhỉ? Nói vậy thôi chứ thực ra là do mọi chú ý của hắn đều tập trung về người đối diện rồi nên cũng không màn đến trong trà có gì liền uống thôi, với cả hắn ranh ma như vậy, ai dám bày mưu với hắn?Ánh mắt Kim Quang Dao vô thức sáng lên rồi lại trở lại như thường, đến ngay cả Tiết Dương và Hiểu Tinh Trần cũng không biết.Kim Quang Dao lại mỉm cười: "Cũng sắp tối rồi các vị đi theo ta, phỏng chừng sáng mai Kim Tông chủ mới có thể gặp Kim Tông chủ."Đúng vậy, đêm nay, Kim Tông chủ có việc bận rồi, bận thử nghiệm với một loại thuốc mang tên Khởi Xuân.---------------------Tiết Dương nằm trằn trọc trên giường, cơ thể có chút khô nóng, hắn lăn qua lộn lại một lúc thì bật dậy, tầm nhìn có chút mơ hồ. Hắn nhắm mắt lại, trước mắt lại hiện ra gương mặt nhã nhặn của Hiểu Tinh Trần. Nhớ đến cái liếc mắt mà y dành cho hắn lúc nãy, tâm hắn lại xôn xao, hạ thân bỗng trở nên nóng lên như có ngọn lửa nhen nhóm, cự vật ở giữa hai chân ngóc đầu dậy, tạo thành một điểm gồ lên trên y phục bằng phẳng.Tiết Dương nhíu mày, nghĩ thầm, bị hạ thuốc? "Chậc." Hắn vậy mà bị hạ thuốc? Sắc mặt Tiết Dương trở nên thâm trầm, ánh mắt dữ tợn nhưng có lẽ do dục vọng như bùng lên trong cơ thể mà hắn càng dọa người. Hắn đứng lên, vận công muốn ép cảm giác khô nóng ra ngoài nhưng mỗi một lần như vậy liền cảm thấy ngọn lửa trong lòng càng lớn, phút chốc khiến hạ thân Tiết Dương to lên một vòng, trướng đau đến cùng cực.Rốt cục nhịn hết nổi, hắn đang định cởi y phục liền nghe phòng bên cạnh "ưm" một tiếng kiềm nén rất nhỏ, Tiết Dương nhếch môi, nghĩ, Kim Tông chủ, ngươi thật biết cách khiến ta tội càng thêm tội.Sau tiếng "ưm" đó, xung quanh ngoài tiếng thở dốc của hắn thì không còn gì khác nữa, hắn đứng lên mở cửa bước qua phòng bên cạnh, ánh mắt tuy mang theo ý cười nhưng đôi mày nhíu lại vì sự nhẫn nhịn từ nãy đến giờ, cự vật bên dưới giật giật như thúc giục Tiết Dương tiến vào trong, giải thoát cho Tiểu Dương khỏi cơn đau nhức.Tiết Dương vươn tay muốn đẩy vào liền thấy cửa bật mở, xuất hiện trước mắt là một thân trắng thuần, bị mồ hôi thấm ướt vào y phục, ôm sát vào cơ thể như phác họa thân hình của y, trên gương mặt đỏ ửng, hai mắt mờ mịt. Sau khi trông thấy Tiết Dương đứng ngoài cửa, hắn nhìn y như một con sói nhìn cừu, sự khó chịu trong cơ thể càng dâng lên, y sợ hãi lùi về sau muốn nhanh chóng đóng cửa nhưng vẫn chậm hơn Tiết Dương một nhịp.Tuy cửa đã đóng nhưng sau lưng Hiểu Tinh Trần vẫn vang lên tiếng thờ dốc khiến lòng y ngứa ngáy, sau đó, Tiết Dương khàn giọng: "Hiểu Tinh Trần."
Một lúc sau nàng dẫn thêm hai nữ tử bước vào, trên tay bưng ấm trà, cả hai đến giữa điện rồi rẽ lối, đặt xuống cho mỗi người một ấm. Sau đó, cả ba đồng thời cúi đầu lui ra ngoài.Từ đầu đến cuối, Hiểu Tinh Trần đều cụp mắt, thỉnh thoảng ngước mặt nhìn Tiết Dương, trong mắt y là sự ghét bỏ, còn trong mắt hắn lại là phong tình.Sự yên tĩnh bao trùm đại điện, ngoài cửa xuất hiện một môn sinh chạy vào phá vỡ sự im lặng , quỳ giữa đại điện, rụt rè liếc nhìn các vị khách, cất giọng: "Tông chủ..."Nhìn thấy vẻ do dự của môn sinh, Kim Quang Thiện liền bảo: "Ngươi ra ngoài trước đi."Sau khi môn sinh lui ra, Kim Quang Thiện liền đứng lên, nói: "Thất lễ rồi, các vị cứ tự nhiên, ta có chút việc phải đi, trước hết các người cứ về phòng nghỉ ngơi, có thể đến khuya mới có thể trở về."Nói đoạn, lão chắp hai tay bày ra tư thế chào sau đó liền nhanh chân đi ra khỏi điện. Vừa ra rời khỏi cửa, môi lão thoáng nhếch lên.Có chuột bạch, ngại gì không thử.--------Lại trở về khung cảnh trong đại điện, Tiết Dương sau khi nhìn thấy Kim Quang Thiện rời đi liền không khách khí, vung kiếm đánh thẳng đến chỗ Hiểu Tinh Trần. 'Keng'Hai thanh kiếm va vào nhau tạo tiếng vang dữ dội trong đại điện trống trãi. Hiểu Tinh Trần thanh thoát lùi lại rồi xoay một vòng, vươn kiếm đâm thẳng phía trước, Tiết Dương cười khẩy, lắc mình né đi, Hiểu Tinh Trần cất giọng: "Tiết Dương, ta khuyên ngươi nên dừng tay.""Ngươi nghĩ, ngươi là ai?" - Tiết Dương tiếp tục né những đòn đánh tới của Hiểu Tinh Trần, cười nói.Tiết Dương bay lùi về, Hiểu Tinh Trần thuận thế tiến thêm một bước áp sát hắn không cho hân lấy lực đâm tới, bỗng Tiết Dương ngã người, nhanh như cắt đứng ở phía sau, một tay ôm lấy Hiểu Tinh Trần, một tay kề lưỡi kiếm vào cổ y. Cùng lúc đó, một giọng nói phá tan bầu không khí thù địch: "Các ngươi dừng tay lại, có việc gì từ từ nói, hà tất gì phải động đến đao kiếm?"Người vừa đến chính là Kim Quang Dao, vận y phục của Kim thị, đầu đội mũ, nhẹ nhàng bước vào.Hiểu Tinh Trần nhận thấy tư thế có hơi không thích hợp liền vùng vẫy đẩy ra, Tiết Dương liếc Kim Quang Dao một cái, cuối cùng vẫn buông tay.Kim Quang Dao mỉm cười, bày ra tư thế mời: "Các vị bình tĩnh, ngồi xuống ăn miếng bánh uống miếng trà rồi ta dẫn các vị về phòng nghỉ ngơi."Tiết Dương cười khẩy một tiếng, trở về chỗ ngồi, Hiểu Tinh Trần nheo mắt, cũng không muốn so đo, đi đến bàn rồi ngồi xuống. Kim Quang Dao thấy vậy tiến đến rót cho mỗi người một bát: "Mời."Trong đầu Hiểu Tinh Trần bỗng hiện ra một câu hỏi, tại sao phải uống trà xong mới được về phòng? Không phải về thẳng phòng là được rồi sao?Nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng Hiểu Tinh Trần dù không rõ nhưng thật ra Kim thị cũng không có lý do gì phải hại mình nên cũng cầm bát trà lên nhấp môi.Về phần Tiết Dương, cho hắn uống thì uống thôi không nói nhiều. Nghe thật bất cần đời nhỉ? Nói vậy thôi chứ thực ra là do mọi chú ý của hắn đều tập trung về người đối diện rồi nên cũng không màn đến trong trà có gì liền uống thôi, với cả hắn ranh ma như vậy, ai dám bày mưu với hắn?Ánh mắt Kim Quang Dao vô thức sáng lên rồi lại trở lại như thường, đến ngay cả Tiết Dương và Hiểu Tinh Trần cũng không biết.Kim Quang Dao lại mỉm cười: "Cũng sắp tối rồi các vị đi theo ta, phỏng chừng sáng mai Kim Tông chủ mới có thể gặp Kim Tông chủ."Đúng vậy, đêm nay, Kim Tông chủ có việc bận rồi, bận thử nghiệm với một loại thuốc mang tên Khởi Xuân.---------------------Tiết Dương nằm trằn trọc trên giường, cơ thể có chút khô nóng, hắn lăn qua lộn lại một lúc thì bật dậy, tầm nhìn có chút mơ hồ. Hắn nhắm mắt lại, trước mắt lại hiện ra gương mặt nhã nhặn của Hiểu Tinh Trần. Nhớ đến cái liếc mắt mà y dành cho hắn lúc nãy, tâm hắn lại xôn xao, hạ thân bỗng trở nên nóng lên như có ngọn lửa nhen nhóm, cự vật ở giữa hai chân ngóc đầu dậy, tạo thành một điểm gồ lên trên y phục bằng phẳng.Tiết Dương nhíu mày, nghĩ thầm, bị hạ thuốc? "Chậc." Hắn vậy mà bị hạ thuốc? Sắc mặt Tiết Dương trở nên thâm trầm, ánh mắt dữ tợn nhưng có lẽ do dục vọng như bùng lên trong cơ thể mà hắn càng dọa người. Hắn đứng lên, vận công muốn ép cảm giác khô nóng ra ngoài nhưng mỗi một lần như vậy liền cảm thấy ngọn lửa trong lòng càng lớn, phút chốc khiến hạ thân Tiết Dương to lên một vòng, trướng đau đến cùng cực.Rốt cục nhịn hết nổi, hắn đang định cởi y phục liền nghe phòng bên cạnh "ưm" một tiếng kiềm nén rất nhỏ, Tiết Dương nhếch môi, nghĩ, Kim Tông chủ, ngươi thật biết cách khiến ta tội càng thêm tội.Sau tiếng "ưm" đó, xung quanh ngoài tiếng thở dốc của hắn thì không còn gì khác nữa, hắn đứng lên mở cửa bước qua phòng bên cạnh, ánh mắt tuy mang theo ý cười nhưng đôi mày nhíu lại vì sự nhẫn nhịn từ nãy đến giờ, cự vật bên dưới giật giật như thúc giục Tiết Dương tiến vào trong, giải thoát cho Tiểu Dương khỏi cơn đau nhức.Tiết Dương vươn tay muốn đẩy vào liền thấy cửa bật mở, xuất hiện trước mắt là một thân trắng thuần, bị mồ hôi thấm ướt vào y phục, ôm sát vào cơ thể như phác họa thân hình của y, trên gương mặt đỏ ửng, hai mắt mờ mịt. Sau khi trông thấy Tiết Dương đứng ngoài cửa, hắn nhìn y như một con sói nhìn cừu, sự khó chịu trong cơ thể càng dâng lên, y sợ hãi lùi về sau muốn nhanh chóng đóng cửa nhưng vẫn chậm hơn Tiết Dương một nhịp.Tuy cửa đã đóng nhưng sau lưng Hiểu Tinh Trần vẫn vang lên tiếng thờ dốc khiến lòng y ngứa ngáy, sau đó, Tiết Dương khàn giọng: "Hiểu Tinh Trần."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz