Dong Nhan Dai Mong Quy Ly
39. Đúc lại Vân Quang kiếm
Bên trong tháp Bạch Đế, Văn Tiêu, Bùi Tư Tịnh và Anh Lỗi đã đợi ở đó từ sớm, cuối cùng cũng nhìn thấy hai bóng người vào đêm khuya.Chỉ thấy Triệu Viễn Chu và Trác Dực Thần đang sải bước tới, nhìn như không có gì dị thường, nhưng Văn Tiêu mắt sắc phát hiện lỗ tai hai người đỏ như thể đang nhỏ máu.Văn Tiêu một bộ thần sắc tìm tòi nghiên cứu: "Hai người các ngươi còn biết trở về a?"Trác Dực Thần ' khụ ' một chút, ánh mắt đảo qua đảo lại.Trước đó không lâu mới vừa bày tỏ với Triệu Viễn Chu, hắn cũng không sốt ruột để Triệu Viễn Chu cho hắn câu trả lời, Triệu Viễn Chu quả thực không cho hắn câu trả lời.Bất quá, trước mắt xem ra Triệu Viễn Chu cũng không hề biểu hiện ra vẻ thần sắt phiền chán, đang nghĩ ngợi thì bỗng nhiên nhìn thấy dấu răng trên cổ của Triệu Viễn Chu.Cùng một nới lại bị hắn cắn hai lần.Dấu vết ái muội này quá rõ ràng, Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh đã phát hiện ra rồi. Văn Tiêu cười xấu xa nói: "Triệu Viễn Chu, ngươi trên cổ...... Là cái gì?"Triệu Viễn Chu lập tức che cổ lại, hơi mỉm cười rồi buông tay ra, dấu vết đã biến mất: "Bị chó cắn."Nghe vậy, Trác Dực Thần nhìn về phía Triệu Viễn Chu. Hắn xem như nhận ra Triệu Viễn Chu trừ bỏ mắng hắn là chó vẫn là chó.Văn Tiêu phát ra một tiếng thở dài: "Đi thôi, Bạch Nhan đại nhân còn đang đợi chúng ta."Mọi người đi theo Văn Tiêu vào tháp Bạch Đế. Bạch Nhan đứng ở nơi đó, mỉm cười nhìn bọn họ: "Nói vậy các vị đã tìm được vảy rồng rồi. Trưa ngày mai chúng ta liền có thể sửa lại Vân Quang kiếm."Mọi người gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, mà Bạch Nhan liếc nhìn Văn Tiêu rồi đột nhiên hỏi: "Có thể cho ta điều tra Bạch Trạch lệnh một phen không?"Tuy Văn Tiêu không biết ý gì, nhưng vẫn đưa Bạch Trạch lệnh cho bà.Bạch Nhan tiếp nhận sau dùng pháp lực tra xét một phen, sau đó sắc mặt ngưng trọng: "Quả nhiên."Chỉ nghe Bạch Nhan lại hỏi: "Thần nữ đại nhân, có phải mỗi lần người thổi mộc tiêu xong, thì cảm thấy ngực đều đau như thiêu đốt, hơn nữa một lần so một lần càng nghiêm trọng hay không?"Văn Tiêu sửng sốt, sau đó gật đầu.Mọi người cả kinh, cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.Bạch Nhan suy tư một chút, "Kịch độc được bôi trên thân sáo gỗ Bạch Trạch lệnh, không màu, không mùi, rất khó phát hiện. Mỗi lần người thổi mộc tiêu để sử dụng Bạch Trạch lệnh, độc này sẽ đi vào cơ thể ngươi mà không có một dấu hiệu. Hiện giờ, có lẽ độc này...... đã xâm nhập vào trong tim rồi."Văn Tiêu rũ mắt xuống, "Có phải ban đầu, lúc Ly Luân cướp Thần Mộc đã âm thầm giở trò không?"Bùi Tư Tịnh vội vã hỏi Bạch Nhan: "Loại độc đó có giải dược không?"Bạch Nhan thản ngôn nói: "Rất khó."
Bên trong tháp Bạch Đế, Văn Tiêu, Bùi Tư Tịnh và Anh Lỗi đã đợi ở đó từ sớm, cuối cùng cũng nhìn thấy hai bóng người vào đêm khuya.Chỉ thấy Triệu Viễn Chu và Trác Dực Thần đang sải bước tới, nhìn như không có gì dị thường, nhưng Văn Tiêu mắt sắc phát hiện lỗ tai hai người đỏ như thể đang nhỏ máu.Văn Tiêu một bộ thần sắc tìm tòi nghiên cứu: "Hai người các ngươi còn biết trở về a?"Trác Dực Thần ' khụ ' một chút, ánh mắt đảo qua đảo lại.Trước đó không lâu mới vừa bày tỏ với Triệu Viễn Chu, hắn cũng không sốt ruột để Triệu Viễn Chu cho hắn câu trả lời, Triệu Viễn Chu quả thực không cho hắn câu trả lời.Bất quá, trước mắt xem ra Triệu Viễn Chu cũng không hề biểu hiện ra vẻ thần sắt phiền chán, đang nghĩ ngợi thì bỗng nhiên nhìn thấy dấu răng trên cổ của Triệu Viễn Chu.Cùng một nới lại bị hắn cắn hai lần.Dấu vết ái muội này quá rõ ràng, Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh đã phát hiện ra rồi. Văn Tiêu cười xấu xa nói: "Triệu Viễn Chu, ngươi trên cổ...... Là cái gì?"Triệu Viễn Chu lập tức che cổ lại, hơi mỉm cười rồi buông tay ra, dấu vết đã biến mất: "Bị chó cắn."Nghe vậy, Trác Dực Thần nhìn về phía Triệu Viễn Chu. Hắn xem như nhận ra Triệu Viễn Chu trừ bỏ mắng hắn là chó vẫn là chó.Văn Tiêu phát ra một tiếng thở dài: "Đi thôi, Bạch Nhan đại nhân còn đang đợi chúng ta."Mọi người đi theo Văn Tiêu vào tháp Bạch Đế. Bạch Nhan đứng ở nơi đó, mỉm cười nhìn bọn họ: "Nói vậy các vị đã tìm được vảy rồng rồi. Trưa ngày mai chúng ta liền có thể sửa lại Vân Quang kiếm."Mọi người gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, mà Bạch Nhan liếc nhìn Văn Tiêu rồi đột nhiên hỏi: "Có thể cho ta điều tra Bạch Trạch lệnh một phen không?"Tuy Văn Tiêu không biết ý gì, nhưng vẫn đưa Bạch Trạch lệnh cho bà.Bạch Nhan tiếp nhận sau dùng pháp lực tra xét một phen, sau đó sắc mặt ngưng trọng: "Quả nhiên."Chỉ nghe Bạch Nhan lại hỏi: "Thần nữ đại nhân, có phải mỗi lần người thổi mộc tiêu xong, thì cảm thấy ngực đều đau như thiêu đốt, hơn nữa một lần so một lần càng nghiêm trọng hay không?"Văn Tiêu sửng sốt, sau đó gật đầu.Mọi người cả kinh, cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.Bạch Nhan suy tư một chút, "Kịch độc được bôi trên thân sáo gỗ Bạch Trạch lệnh, không màu, không mùi, rất khó phát hiện. Mỗi lần người thổi mộc tiêu để sử dụng Bạch Trạch lệnh, độc này sẽ đi vào cơ thể ngươi mà không có một dấu hiệu. Hiện giờ, có lẽ độc này...... đã xâm nhập vào trong tim rồi."Văn Tiêu rũ mắt xuống, "Có phải ban đầu, lúc Ly Luân cướp Thần Mộc đã âm thầm giở trò không?"Bùi Tư Tịnh vội vã hỏi Bạch Nhan: "Loại độc đó có giải dược không?"Bạch Nhan thản ngôn nói: "Rất khó."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz