ZingTruyen.Xyz

[ Đồng nhân Đại mông quy ly ]

Đêm hạ vị ương 【 Thần Chu 】 Chương 34

PhngNh970

34. Trác Dực Thần yêu hóa


Trong địa lao sâu nhất của Sùng Võ Doanh, Ly Luân nhìn những yêu quái bị nhốt ở trong lồng, còn có những tiêu bản bị bọc thành thây khô.

Hắn liền lập tức hiểu ra lời Triệu Viễn Chu nói là sự thật, tức khắc vô cùng tức giận. Đúng lúc này, hắn nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Ly Luân xoay người, phát hiện là Ôn Tông Du.

"Ôn Tông Du, ta phải giết ngươi!"

Ôn Tông Du không thấy sợ hãi, nhàn nhạt nói: "Nếu ngươi giết ta, ngươi cũng sẽ chết. Chẳng lẽ ngươi không cảm nhận được trong ngực vẫn luôn truyền đến cơn đau thiêu đốt sao? Dù là người hay yêu quái, độc mãi mãi là vũ khí hiệu quả nhất. Nếu muốn sống, thì ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời."

Ly Luân quả thực vẫn luôn cảm thấy ngực như bị thiêu đốt đến nóng rát. Hắn cho rằng mình còn chưa thích ứng với thân thể này, không nghĩ tới là bị Ôn Tông Du hạ độc.

"Ly Luân ta, không bao giờ chịu sự khống chế của kẻ khác!"

Ôn Tông Du cười lạnh một tiếng, "Vậy sao?"

Ly Luân ngẩng đầu và thấy một chiếc lồng sắt có phù chú được vẽ bằng máu của yêu thú đem hắn gắn vào bên trong, cái lồng sắt này hắn ở rất là quen thuộc.

Ly Luân oán hận mà cắn răng, lại cũng chỉ có thể hóa thành một đoàn lá cây hòe bay đi.

Trong Thiên Hương Các, Ly Luân đã ngồi xuống và tự rót cho mình một ly rượu đầy, Ngạo Nhân tùy hầu ở bên. Bỗng nhiên Ly Luân cảm thấy ngực mình nóng rát, vội vàng che ngực lại?

Ngạo Nhân khẩn trương hỏi: "Người sao rồi?"

Các đốt ngón tay của Ly Luân trở nên trắng bệch khi hắn bắt lấy án kỷ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Độc của Ôn Tông Du."

Ngạo Nhân khiếp sợ: "Độc?"

Ly Luân xua xua tay: "Chuyện này không gấp. Chuyện cấp bách bây giờ là Vân Quang kiếm. Nó có thể tách nguyên thần của ta ra khỏi cơ thể Bạch Cửu, là vật duy nhất ta kiêng dè lúc này trong thiên địa. Vân Quang kiếm có thể hủy thì có thể tu sửa."

"Ta đi ngăn cản bọn họ." Ngạo Nhân nói.

Ly Luân lắc đầu, "Không cần, ta có cách tốt hơn."

Trong Tập Yêu Tư, Anh Lỗi và Bùi Tư Tịnh đều bị thương. Đại phu chăm sóc ngoại  thương, còn nội thương thì có Triệu Viễn Chu trợ giúp, thân thể hai người thực mau liền khôi phục như lúc ban đầu, chỉ có Trác Dực Thần trước sau vẫn hôn mê bất tỉnh.

Anh Lỗi và Bùi Tư Tịnh ngồi trên bậc thềm của đại đường, "Nếu Tiểu Cửu có ở đây, hắn nhất định sẽ có cách."

"Đúng vậy." Bùi Tư Tịnh dừng lại một chút, "Tiểu Cửu là tiểu thần y nổi tiếng nhất Thiên Đô Thành, đã chữa khỏi cho bao nhiêu người."

"Bùi đại nhân ngươi nói xem, Tiểu Cửu sẽ trở lại thành Tiểu Cửu ban đầu không?" Anh Lỗi ngẩng đầu ngước nhìn Bùi Tư Tịnh, chờ mong một đáp án.

"Ta nhất định sẽ từ cướp Tiểu Cửu lại từ  trong tay Ly Luân." Bùi Tư Tịnh vươn ngón tay ra, trên đầu ngón tay có một quả cầu lửa nhỏ đang cháy, "Ngươi xem, hiện tại ta đã có thể khống chế một chút yêu lực rồi."

Trên mặt Anh Lỗi lộ ra vẻ khiếp sợ một cái chớp mắt, có thể khống chế yêu lực này đại biểu Bùi Tư Tịnh đã nhịn qua yêu hóa, đã tiến gần hơn một bước tới việc trở thành đại yêu.

Hắn bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, "Ơ? Không bằng chúng ta đi tìm Lục Ngô đại nhân hỏi một chút, trên núi Côn Luân có rất nhiều kỳ trân dị thảo, nói không chừng Lục Ngô đại nhân có cách có thể chữa cho Tiểu Trác đại nhân, hoặc là đánh thức Bạch Cửu."

Sau đó, hắn lấy ra ' Sơn Hải Thốn Cảnh 'rồi hỏi: "Có đi hay không?"

Bùi Tư Tịnh gật đầu, "Đi."

Vừa dứt lời, một luồng cát vàng nổi lên, thân ảnh hai người biến mất ngay tại chỗ.

Núi Côn Luân, Lục Ngô nói: "Ly Luân lấy nội đan ký sinh vào trong cơ thể Bạch Cửu, cường độ này vượt xa pháp thuật nhập thể, rất khó đuổi đi."

Anh Lỗi nôn nóng hỏi: "Lẽ nào không có cách nào phá giải sao?"

Lục Ngô nói: "Có, cần hậu duệ Băng Di phối hợp. Dùng Vân Quang kiếm tách nguyên thần ký sinh ra. Nhưng ta nghe nói là Vân Quang kiếm đã bị huỷ."

Anh Lỗi lại hỏi: "Lục Ngô đại nhân, Tiểu Trác đại nhân bây giờ hôn mê bất tỉnh, có cách nào có thể cứu hắn tỉnh lại không?"

Nhìn vẻ mặt ngưng trọng của hai người, Lục Ngô nói, "Đại Hoang có cây Hoài, ăn vào có thể khôi phục sức lực, giúp hắn trì hoãn suy kiệt tính mạng."

Anh Lỗi lập tức lấy "Sơn Hải Thốn Cảnh" ra chuẩn bị đi, nhưng Bùi Tư Tịnh kiên trì muốn đi cùng Anh Lỗi.

Anh Lỗi chỉ xua xua tay nói: "Không được, cây Hoài sinh trưởng ở giữa khe nứt Hắc Nham ở bờ biển Đại Hang. Hơn nữa khắp nơi toàn là bò cạp biển, còn có rắn lục đỏ."

Bùi Tư Tịnh lắc đầu nói: "Đã nguy hiểm như vậy, thì càng không thể để ngươi đi một mình."

"Ai nha, ngươi không quen thuộc Đại Hoang, hơn nữa khắp nơi đều là yêu quái, cứ để ta đi đi. Ta nhất định sẽ lấy cây Hoài về. Tiểu Trác đại nhân chính là người Tiểu Cửu sùng bái nhất, ta phải cứu ngài ấy tỉnh lại!"

Anh Lỗi nhìn về phía Bùi Tư Tịnh, "Ngươi ở lại với Tiêu tỷ tỷ. Thần nữ đại nhân cần ngươi hơn."

Anh Lỗi lại kiên trì lần nữa, Bùi Tư Tịnh chỉ có thể về Tập Yêu Tư trước, còn Anh Lỗi một mình đi tìm kiếm cây Hoài.

Trong Tập Yêu Tư, một mảnh yên tĩnh.

"Lưu thái y đã đến khám rồi, ông ấy nói Tiểu Trác bị nội thương nghiêm trọng, tánh mạng đe dọa. Ông ấy làm thế nào cũng không tìm được nguồn bệnh ở đâu, chỉ đành dùng chén thuốc kéo dài, mỗi ngày châm cứu kéo dài tính mạng." Văn Tiêu nói.

Trác Dực Thần nằm ở trên giường hôn mê bất tỉnh, môi không có một chút huyết sắc nào, mái tóc đẫm mồ hôi dán vào thái dương, lông mi hơi run rẩy.

Triệu Viễn Chu ôn nhu đưa tay lên, dùng khăn nhẹ nhàng chà lau mồ hôi lạnh trên mặt Trác Dực Thần, đáy lòng phiếm ra một tia đau lòng, nhất thời không biết nên nói gì.

Một lát sau Triệu Viễn Chu chậm rãi mở miệng, "Hậu duệ Băng Di đông đảo, nhưng người được Vân Quang kiếm công nhận cực ít. Người được Vân Quang kiếm công nhận sẽ có thể cộng hưởng với kiếm. Vân Quang kiếm sẽ trở thành vũ khí bản mệnh của người đó."

Văn Tiêu nghi hoặc hỏi: "Vũ khí bản mệnh?"

Triệu Viễn Chu nhìn về phía Vân Quang kiếm đã đứt gãy kia, ngữ khí chua xót: "Cái gọi là vũ khí bản mệnh chính là kiếm còn, người còn, kiếm hủy, người mất."

Văn Tiêu chinh lăng một chút, ngữ khí nghẹn ngào, "Vậy nên, đây mới là nguyên nhân Tiểu Trác hôn mê bất tỉnh."

Triệu Viễn Chu rũ mắt nhìn về phía đôi tay của mình, tự trách nói: "Bởi vì lệ khí của ta mất khống chế, mới khiến Vân Quang kiếm có vết nứt. Nếu không chỉ dựa vào sức mạnh của Ly Luân, không đủ để đánh gảy Vân Quang kiếm."

Khi nào thì y bị mất khống chế y cũng đã không nhớ rõ, chỉ sau khi bị Vân Quang kiếm đâm vào thì y mới loáng thoáng nhớ rõ một chút.

Vào thời điểm đó, y ra tay đều là chiêu chiêu trí mệnh, Trác Dực Thần vốn đã bị thương, Vân Quang kiếm tổn hại khiến hắn bị thương nghiêm trọng.

Triệu Viễn Chu cảm thấy như có thứ gì đó chặn ngang ngực mình, không thể đi lên rồi cũng không hạ xuống được, "Tiểu Trác dốc hết toàn lực cứu ta, mà ta, lại hại hắn."

Lại một lần, những người xung quanh y, một cái tiếp theo một cái bị thương hoặc là rời đi. Nếu có thể, y tình nguyện mình chưa bao giờ được sinh ra trên thế giới này. Y đấu không lại thiên mệnh, chỉ có thể liên lụy những người xung quanh mình.

"Nếu không thể tu sửa Vân Quang kiếm, Tiểu Trác sẽ tiếp tục suy yếu, cho đến khi đèn cạn dầu tắt." Triệu Viễn Chu nói.

Lúc này, mí mắt của Trác Dực Thần khẽ nhúc nhích, giống như đang mơ thấy điều gì đó.

Triệu Viễn Chu thử thăm dò kêu tên Trác Dực Thần, nhưng biểu tình của Trác Dực Thần lại càng thêm thống khổ, không có dấu hiệu tỉnh lại.

Trong mộng, Trác Dực Hiên cầm Vân Quang kiếm, đang luyện kiếm ở trong hoa viên, kiếm chiêu hoa lệ, lưu sướng.

Tiểu Trác Dực Thần nhịn không được tán thưởng, "Ca ca, huynh thật là lợi hại! Chiêu kiếm ban nãy đẹp thật!"

Trác Dực Hiên đưa Vân Quang kiếm cho tiểu Trác Dực Thần, ánh mắt có chút ảm đạm, "Đáng tiếc là Vân Quang kiếm ở trong tay ta, chỉ có thể là một thanh sắt tầm thường ở nhân gian. Ta không đánh thức được nó."

Sau khi nhận kiếm, Tiểu Trác Dực Thần ngó trái ngó phải, có chút tò mò, "Đánh thức? Kiếm này còn có thể đánh thức sao?"

Trác Dực Hiên giải thích: "Vân Quang kiếm sau khi thức tỉnh có thể rung chuyển nhật nguyệt, chấn động thiên địa. Chỉ cần người cầm kiếm đủ mạnh, Vân Quang kiếm sẽ tự có thể thức tỉnh."

Tiểu Trác Dực Thần lập tức lại trở nên nản lòng, đưa thanh kiếm trả lại, "Ca ca giỏi như vậy còn không được, chắc chắn đệ càng vô vọng rồi."

Trác Dực Hiên sủng nịch mà nhìn tiểu Trác Dực Thần, mở miệng cổ vũ, "Tiểu thần phải có lòng tin vào bản thân. Chờ đệ trưởng thành chắc chắn sẽ còn lợi hại hơn ca ca."

Tiểu Trác Dực Thần nở nụ cười, "Vậy đệ sẽ cố gắng theo kịp ca ca!"

Trác Dực Hiên đem Vân Quang kiếm thu vỏ, "Được. Nhưng mà lát nữa ca ca phải theo cha ra ngoài bắt một con đại yêu. Chờ ta về, sẽ dạy chiêu kiếm ban nãy cho đệ."

"Một lời đã định!"

Nhưng khi Tiểu Trác Dực Thần lại nhìn thấy Vân Quang kiếm lần nữa, đó là lúc nó được bọc trong một tấm vải trắng, nhuốm đầy máu do binh lính đưa về.

Đêm đó, hắn mất đi những người thân cuối cùng của mình, phụ thân và ca ca hắn.

Vì thế hắn hạ quyết tâm, nhất định luyện tập chiêu kiếm mà ca ca còn chưa kịp dạy hắn, báo thù cho ca ca và phụ thân.

Đại tuyết bay tán loạn, tiểu Trác Dực Thần tay cầm Vân Quang kiếm, vẫn luôn luyện tập từ ngày đến đêm.

Thân Vân Quang kiếm trước sau ảm đạm, giống như một thanh kiếm bình thường.

Tiểu Trác Dực Thần mở lòng bàn tay ra, phát hiện lòng bàn tay có rất nhiều mụn nước đang chảy máu, "Vẫn là không được. Ca ca, phải làm sao mới có thể trở nên mạnh mẽ? Mới có thể báo thù cho huynh cùng phụ thân?"

Tiểu Trác Dực Thần rơi lệ, những giọt nước mắt to rơi xuống thân Vân Quang kiếm kiếm. Hắn lau sạch nước mắt, đứng dậy, lại nắm Vân Quang kiếm trong tay, một lần lại một kiên định mà chém ra kiếm chiêu.

Trong đình viện u ám, Vân Quang kiếm dần dần sáng lên, vẽ ra từng đạo lam quang, rốt cuộc thân kiếm phát ra vang dội tranh minh.

Trác Dực Thần đang hôn mê trên giường đột nhiên lên tiếng, "Vân Quang kiếm? Vân Quang kiếm..."

Thanh âm Trác Dực Thần suy yếu, đột nhiên mở mắt ra giãy giụa đứng dậy, hoảng loạn nhìn về phía chung quanh, "Vân Quang kiếm.... Vân Quang kiếm...."

Mãi đến khi hắn nhìn thấy những mảnh vỡ của Vân Quang kiếm trên bàn, nói không nên lời, cấp hỏa công tâm lần nữa hôn mê bất tỉnh.

Triệu Viễn Chu vội vàng chuyển vận yêu lực, ổn định tâm mạch của Trác Dực Thần. Cùng lúc đó, một âm thanh lạ vang lên từ bên ngoài cửa.

Triệu Viễn Chu và Văn Tiêu theo tiếng động chạy đến hậu viện của Tập Yêu Tư. Nước trong ao kịch liệt sôi trào và một viên đá nhiều màu sắc nổi lềnh bềnh trong nước.

Văn Tiêu hỏi: "Đây là gì vậy?"

Triệu Viễn Chu đáp: "Đây là báu vật bí mật truyền lại nhiều đời của tộc Băng Di, đá ngũ sắc."

"Đá ngũ sắc năm xưa Nữ Oa vá trời đã dùng trong lời đồn?" Văn Tiêu tạm dừng, "Nhưng đá ngũ sắc sao lại xuất hiện trong hồ nước của Tập Yêu Tư?"

"Tập Yêu Tư trước kia chính là Trác phủ. Trác gia nhiều thế hệ cất giấu đá ngũ sắc, đá ngũ sắc có thể vá trời, có thể tu sửa vạn vật. Vì thế ta đoán là đá ngũ sắc cảm ứng được Vân Quang kiếm bị gãy, cho nên tự xuất hiện."

Văn Tiêu hoàn toàn không chú ý tới vẻ lo lắng trên mặt Triệu Viễn Chu, "Tốt quá rồi, Tiểu Trác được cứu rồi."

Đột nhiên, một dây mây của cây hòe bay tới rất nhanh và quấn lấy đá ngũ sắc.

Triệu Viễn Chu lập tức phất tay, chặt đứt dây mây của cây hòe, dây mây rơi xuống đất cùng đá ngũ sắc rơi xuống mặt đất.

Bùi Tư Tịnh lúc này cũng vội vã chạy về, ngăn cản Ly Luân. Triệu Viễn Chu đuổi theo, tức giận nói: "Ly Luân, ngươi nhất định phải đuổi tận giết tuyệt sao? Không thể tha cho Tiểu Trác một con đường sống sao?"

Ly Luân cười nói: "Vậy ta thì sao? Ai cho ta một con đường sống?"

"Tiểu Trác và Tiểu Cửu đều là bằng hữu của ta, ta phải cứu bọn họ." Triệu Viễn Chu nhìn bóng lưng của Ly Luân, trong lòng không đành lòng, vừa định mở miệng thì bị Ly Luân đánh gãy.

"Nhưng ta cũng từng là bạn ngươi." Hai bàn tay của Ly Luân đang chảy đầy máu. Không đợi Triệu Viễn Chu nói chuyện, hóa thành lá hòe bay đi.

Triệu Viễn Chu nhíu mày. Tại sao hắn không thể chờ y nói cho hết lời.

Trong phòng, Văn Tiêu vội vàng cầm viên đá ngũ sắc, nói: "May mà đá ngũ sắc không bị Ly Luân cướp đi."

Lời còn chưa dứt, viên đá ngũ sắc trong tay Văn Tiêu đột nhiên xuất hiện từng đạo vết nứt thật nhỏ, tiếp theo chia năm xẻ bảy rơi xuống mặt đất.

"Là dây mây của Ly Luân. Bị yêu khí của dây mây Ly Luân ăn mòn rồi." Triệu Viễn Chu nói.

Đột nhiên, một giọt máu trào ra từ những mảnh nhỏ của đá ngũ sắc. Triệu Viễn Chu tức khắc sắc mặt ngưng trọng, trong lòng cảm thấy không ổn.

Chỉ thấy giọt máu kia bay vào giữa mày Trác Dực Thần, rồi sau đó biến mất không thấy. Triệu Viễn Chu đi qua, Trác Dực Thần đột nhiên mở to mắt, như là lâm vào hồi ức.

Vô số ảo giác hiện lên trong đầu Trác Dực Thần, vùng cấm địa tộc Băng Di, băng tuyết chồng chất, còn có giọng nói kỳ lạ vang lên bên tai.

"Băng Di......" Thanh âm Trác Dực Thần cực nhẹ, sau khi nói ra hai chữ này, không còn động tĩnh gì nữa.

Triệu Viễn Chu lập tức hiểu ra: "Ta biết rồi. Ly Luân không đến để cướp đá ngũ sắc. Hắn muốn biến Tiểu Trác thành yêu quái."

Triệu Viễn Chu vừa dứt lời, Anh Lỗi mang theo cây Hoài chạy vào, trên mặt đầy vết thương và bụi bẩn, nhưng giọng điệu không giấu được sự hưng phấn, "Cây Hoài, ta lấy được cây Hoài rồi!"

Mà khi Anh Lỗi nhìn thấy biểu cảm của mọi người trong phòng và những mảnh vỡ của đá ngũ sắc, hắn thu lại nụ cười và hỏi, "Tiểu Trác đại nhân...... chuyện gì thế này?"

Mọi người sợ quấy rầy Trác Dực Thần nghỉ ngơi, đi tới Tàng Quyển các, Anh Lỗi nói: "Tiểu Trác đại nhân đã ăn cây Hoài, Lục Ngô đại nhân nói, cây Hoài có thể tạm thời kéo dài tính mạng cho Tiểu Trác đại nhân, tranh thủ một ít thời gian."

Văn Tiêu đứng dậy đi tới. Nhìn thấy Anh Lỗi thương tích đầy mình, trong lòng khổ sở, "Sao ngươi bị thương nhiều như vậy? Đau không?"

Anh Lỗi gãi đầu cười khẽ: "Đều là mấy vết thương ngoài da. Nhưng mà đúng là đau thật."

Triệu Viễn Chu kéo cánh tay Anh Lỗi, Anh Lỗi đoán được y muốn làm gì muốn rút tay về, lại bị Triệu Viễn Chu túm chặt. Sau đó, y chậm rãi chuyển vận yêu lực vào trong người hắn, và vết thương trên cơ thể hắn cũng mắt thường có thể thấy được khép lại.

Anh Lỗi sắc mặt không tốt, ngữ khí lo lắng: "Đại yêu...... trước kia người đã hao tổn rất nhiều yêu lực để chữa thương cho chúng ta rồi. Đừng lãng phí nữa."

Triệu Viễn Chu lắc đầu, y biết Anh Lỗi khó khăn lắm mới lấy được cây Hoài, nhưng...... đã quá muộn rồi.

Y giải thích "Đá ngũ sắc bị vỡ là vấn đề còn nghiêm trọng hơn Vân Quang kiếm tổn hại. Đá ngũ sắc là thần vật truyền lại nhiều đời của tộc Băng Di. Ngoài việc có thể tu sửa Vân Quang kiếm, nó còn là một vật chứa vô cùng quan trọng ."

"Vật chứa?" Bùi Tư Tịnh hỏi.

"Nói chính xác thì là vật chứa dùng để phong ấn, trấn áp. Mà trấn áp chính là một giọt máu yêu."

Triệu Viễn Chu giải thích: "Năm xưa đại chiến giữa Cộng Công và Chuyên Húc, Ứng Long và Băng Di cũng bị cuốn vào trong đó, kề vai chiến đấu."

"Nhưng trong truyền thuyết nói, Băng Di tru sát Ứng Long, lấy long cốt làm phôi, lấy tinh phách làm dẫn, mới đúc ra Vân Quang kiếm. Nếu bọn họ đã từng kề vai chiến đấu, thì tại sao Băng Di lại tru sát Ứng Long?" Văn tiêu hỏi.

Triệu Viễn Chu đáp: "Sau khi Cộng Công húc đổ núi Bất Chu, khi đó thiên địa đã tự hỗn loạn, nhưng Ứng Long tiếp tục làm mưa làm gió, hủy thiên diệt địa. Thậm chí mưu đồ phá hoại Nữ Oa luyện đá vá trời. Cũng may mà Băng Di kịp thời tỉnh ngộ, biết sai quay đầu, tru sát Ứng Long."

Bùi Tư Tịnh do dự một chút rồi nói: "Nói vậy thì...... Băng Di cũng là yêu quái?"

Triệu Viễn Chu gật đầu đáp: "Đúng vậy. Bởi vì Băng Di vẫn luôn phụ trách diệt trừ cực ác chi yêu đương thời. Thế nên mọi người vẫn luôn tôn hắn là thần. Nhưng trên thực tế, Băng Di cũng là đại yêu sinh ra ở Đại Hoang..."

Văn Tiêu sửng sốt một chút: "Vậy là... Tiểu Trác cũng là yêu quái sao?"

"Tiểu Trác... Là người." Triệu Viễn Chu nói.

Anh Lỗi mặt lộ vẻ chua xót, "Ta bị ngươi làm rối cả lên rồi."

Triệu Viễn Chu trầm giọng nói: "Sau trận đại chiến ở núi Bất Chu, Băng Di sinh ra ý muốn thoái ẩn. Nữ Oa cảm kích công lao hắn đã chém giết Ứng Long, cho nên đã tặng cho hắn mảnh đá Ngũ Sắc cuối cùng còn lại sau khi vá trời. Hơn nữa dựa theo tâm nguyện của Băng Di, giúp hắn hóa giải nội đan, tinh lọc yêu khí, biến hắn thành phàm nhân. Từ đó, Băng Di sống ẩn cư nơi nhân gian, tránh xa thế tục. Vậy nên hậu duệ của Băng Di, đương nhiên cũng không phải là yêu, mà là người."

Văn Tiêu như suy tư gì, "Thế giọt máu trong đá ngũ sắc kia, là máy của Băng Di?"

"Nữ Oa tuy rằng tôn trọng nguyện vọng muốn thành người phàm của Băng Di, nhưng lại không nỡ để yêu lực mạnh mẽ hiếm có của Băng Di cứ thế tiêu tán thất truyền. Vì thế liền dùng đá ngũ sắc phong ấn bảo tồn lại một giọt máu của Băng Di, để truyền lưu đến nay. Ngàn vạn năm đi qua, Băng Di thân thể tóc da, thân thể cốt nhục, đều đã hóa thành tro tàn... Giọt máu đó là vật duy nhất còn sót lại của Băng Di ở trên đời này. Đối với hậu duệ của Băng Di hậu nhân mà nói cũng có thể coi như là một liều ' thuốc hối hận ' đi. Có thể cho phép hậu duệ của Băng Di hậu nhân một lần nữa lựa chọn lại thân phận." Triệu Viễn Chu nói.

Văn Tiêu quay đầu nhìn Bùi Tư Tịnh, chậm rãi mở miệng, "Vậy là Tiểu Trác cũng có thể trở thành yêu quái."

Triệu Viễn Châu nhẹ giọng nói "Mực đổ vào hồ, khó mà tách tời..... Một khi yêu hóa đã bắt đầu, thì không thể đảo ngược."

Anh Lỗi nhất thời đầu óc có chút loạn: "Không đúng. Không đúng. Có thể các ngươi suy nghĩ nhiều rồi. Tiểu Trác đại nhân là thân thể người phàm, hắn không hề có nội đan. Cho dù có yêu lực thì cũng có sao đâu chứ, không thể hóa thành yêu được."

Triệu Viễn Chu nhắm mắt lại, hít thật sâu một hơi.

"Ngươi nói không sai, đây chính là trường hợp xấu nhất mà ta muốn nói tới. Thân thể người phàm không có nội đan, hoàn toàn không thể ngưng tụ chứa đựng yêu lực. Yêu lực mạnh mẽ của Băng Di sau khi thức tỉnh cuối cùng sẽ cuộn trào dữ dội trong người Tiểu Trác, cho đến kinh mạch nổ tung, lục phủ ngũ tạng toàn bộ đều vỡ tan nát... Cho nên khi máu yêu hoàn toàn xâm thực, chính là lúc hắn sẽ chết."

Anh Lỗi lại nói: "Vậy chúng ta có thể cho Tiểu Trác đại nhân ăn vào nội đan được không?"

Triệu Viễn Chu lắc đầu, "Tộc Băng Di có huyết mạch đặc thù, yêu lực của Băng Di quá mức cường đại, yêu đan tầm thường không chịu nổi yêu lực cường đại như thế."

"Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao?" Văn Tiêu hỏi.

Trong lúc nhất thời, mọi người đều trầm mặc im lặng.

"Trừ khi đến vùng cấm địa của tộc Băng Di, nơi đó cất giữ mọi ký ức và bí mật của tộc Băng Di, ở đó có lẽ sẽ tìm được cách cứu Tiểu Trác." Triệu Viễn Chu nói.

Buổi tối, Triệu Viễn Chu và Văn Tiêu cùng nhau chăm sóc Trác Dực Thần.

Gió làm ánh nến thổi đến lay động, Văn Tiêu ưu tư quá độ, sắc mặt rất kém.

Triệu Viễn Chu mở miệng trước nói với nàng, "Có câu nói rằng, tình cô cháu, dù có gãy xương vẫn liền gân. Không ngờ tiểu cô cô này lại quan tâm Tiểu Trác đến vậy."

Văn Tiêu vô lực mà cười cười, thanh âm có chút khàn khàn, "Ngươi đừng thấy ta ngày thường hay lấy thân phận tiểu cô cô trêu đùa nó. Nhưng thực ra, từ nhỏ đến lớn, vẫn luôn là nó chăm sóc ta. Có một năm, ta bị cảm nhiễm phong hàn, cha ta vừa lúc đi công vụ xa. Tiểu Trác đã tự mình thỉnh đại phu giúp ta, sắc thuốc, thức đêm chăm sóc. Sau đó ta khỏi bệnh, nhưng nó lại đổ bệnh. Ta rất áy náy, nhưng nó còn nói với ta rằng nó rất vui, vì ta truyền bệnh phong hàn cho nó, nên ta khỏi bệnh rồi... Ngươi nói xem nó có ngốc không?"

Triệu Viễn Chu nhịn không được cười khẽ: "Tiểu Trác đại nhân lúc mười lăm tuổi vẫn ngây ngô như thế."

"Đúng là ngây ngô, nhưng cũng hiểu chuyện và kiên cường. Một năm phụ thân và huynh trưởng nó qua đời , nó đã suy sụp tinh thần. Nhưng rất nhanh, nó đã phấn chấn trở lại, trở nên kiên cường quyết đoán, một mình gánh vác trách nhiệm, trở thành thiếu niên kiếm thuật thiên tài được người dân Thiên Đô Thành kính ngưỡng." Văn Tiêu nói.

Triệu Viễn Chu rũ mắt, "Có lúc, một người trở nên mạnh mẽ, có lẽ cũng không phải bởi vì hiểu chuyện, mà vì... vì cô đơn."

Văn Tiêu ngẩn người. Triệu Viễn Chu lại nói: "Nhưng mà Tiểu Trác của hiện tại đã khác với hắn năm xưa rồi. Hiện tại...... hắn có chúng ta."

"Đúng vậy. Có chúng ta." Văn Tiêu nhìn về phía Triệu Viễn Chu , Tiểu Trác nhìn qua đã hiểu được lòng mình, nhưng Triệu Viễn Chu ......

Nàng không nhìn thấu được Triệu Viễn Chu , do dự mà không có mở miệng.

Lại chỉ thấy Triệu Viễn Chu chậm rãi ngồi vào đầu giường, ánh mắt nhìn về phía Trác Dực Thần không tự giác nhu hòa, nhàn nhạt nói: "Huống hồ hắn đã khuynh tẫn toàn lực cứu ta, sao ta có thể để hắn chết chứ......"

Văn Tiêu ngẩn ra một chút, "Ngươi...... còn có cách khác nữa sao?"

Triệu Viễn Chu dường như không có việc gì nói: "Nội đan của đại yêu ngàn năm có thể thừa nhận được yêu lực của Băng Di."

Triệu Viễn Chu không có nói tiếp, nhưng Văn Tiêu lúc này cũng đã hiểu. Nếu vùng cấm địa tộc Băng Di cũng không tìm được cách, Triệu Viễn Chu sẽ dùng nội đan của mình tới cứu Tiểu Trác.

Chung quanh một trận yên tĩnh, không ai nói lời nào cho đến tận đêm khuya, Trác Dực Thần đột nhiên thống khổ kêu rên, "Vân...... Vân Quang kiếm...... Vân Quang kiếm......"

Văn Tiêu lập tức xem xét, "Tiểu Trác?"

Đột nhiên, Trác Dực Thần mở mắt ra, trong mắt tràn đầy ánh sáng xanh. Văn Tiêu vội cúi người định trấn an, nhưng không ngờ ngay sau đó, Trác Dực Thần lại hung hăng dùng một chưởng đánh vào ngực nàng.

Văn Tiêu hoàn toàn không dự đoán được Trác Dực Thần sẽ động thủ, ngạnh sinh sinh bị ăn một chưởng rồi đập vào tường rồi ngã xuống đất, trong miệng nảy lên một tia tanh ngọt.

"Văn Tiêu! Tiểu Trác!"

Triệu Viễn Chu lập tức chạy tới. Trác Dực Thần bỗng nhiên nhìn về phía y, khóe miệng cong lên một độ cung kỳ lạ, đột nhiên duỗi tay hung hăng bóp lấy cổ Triệu Viễn Chu.

Triệu Viễn Chu đồng dạng cũng không dự đoán được. Bỗng nhiên Trác Dực Thần dùng một chút lực ấn ngã y xuống trên giường, nghiêng đầu không chớp mắt nhìn chằm chằm vào y.

Mặt Triệu Viễn Chu đỏ lên, Nhất Tự Quyết không có tác dụng với hắn. Với tình trạng sức khỏe hiện tại của Trác Dực Thần,  nếu y động thủ thì Trác Dực Thần sẽ bị thương.

Hơn nữa...... y cũng không thể động đậy được!

Tại sao bây giờ tên Trác Dực Thần này lại có lực tay lớn như vậy!

Văn Tiêu giãy dụa muốn đứng dậy, lại bị Trác Dực Thần một phen dùng sức ném đi. Triệu Viễn Chu vội vàng xua tay với nàng, "Đừng...... Lại đây!"

Văn Tiêu dừng lại bước chân, nàng đồng dạng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng Triệu Viễn Chu sắp bị bóp chết rồi!

Ánh mắt hắn đánh giá bồi hồi ở trên người Triệu Viễn Chu, y chưa từng gặp qua bộ dáng này của Trác Dực Thần, cố gắng thốt ra vài chữ từ giữa kẽ răng: "Tiểu Trác...... tỉnh lại đi..."

Y vừa dứt lời, Trác Dực Thần dường như nghe được lời y nói, lực bóp cổ y cũng nới lỏng một chút. Triệu Viễn Chu vội vàng mồm to hô hấp không khí.

Y vốn tưởng rằng Trác Dực Thần đã thanh tỉnh, nhưng khi nhìn vào đôi mắt như đang nhìn chằm chằm vào con mồi của Trác Dực Thần, y đột nhiên cảm thấy không tốt.

Nhân lúc Trác Dực Thần không chú ý, y vừa định ngồi dậy, lại bị Trác Dực Thần ấn trở về. Ngay sau đó y chỉ cảm thấy xương quai xanh chợt lạnh.

Triệu Viễn Chu không thể tin mà cúi đầu xuống xem. Trác Dực Thần kéo quần áo y tới bả vai, ngay sau đó cổ đau xót.

Văn Tiêu ở bên cạnh lập tức quay đầu đi.

Triệu Viễn Chu đau đến hút khí lạnh. Trác Dực Thần đột nhiên nổi điên cắn một ngụm ở trên cổ y, hơn nữa càng ngày càng dùng sức.

Triệu Viễn Chu mắng: "Ngươi là chó sao!"

Trác Dực Thần ở trên cổ y giật mình một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn y. Triệu Viễn Chu phản ứng cực nhanh, một phen đẩy người kia ra.

Y đứng dậy và kéo bộ quần áo rách nát của mình lên, vừa ngẩng đầu liền phát hiện Trác Dực Thần đã không thấy bóng dáng. Văn Tiêu đã đuổi theo hắn rồi. Triệu Viễn Chu không dám chậm trễ cũng nhấc chân đuổi theo.

Ầm vang một tiếng, mưa to tầm tã, những tia chớp lóe sáng trên bầu trời. Anh Lỗi nhìn thấy bóng dáng Trác Dực Thần đang ngâm mình trong hồ nước ở hậu viện dưới trời mưa.

Anh Lỗi lập tức phi thân đi qua, "Tiểu Trác đại nhân? Ngươi tỉnh rồi à? Sao ngươi lại đứng ở trong nước?"

Anh Lỗi trước khi kịp đến gần Trác Dực Thần, Trác Dực Thần đã quay người lại, khẽ giơ tay lên, một luồng khí màu xanh băng trực tiếp đánh bay Anh Lỗi, đập vào mặt bàn, phun ra một ngụm máu.

Đôi mắt của Trác Dực Thần chuyển sang màu xanh băng, hắn tiếp tục bước từng bước ra ngoài. Bùi Tư Tịnh nhìn thấy hình bóng quen thuộc, kêu một tiếng, "Tiểu Trác đại nhân?"

Trác Dực Thần chỉ là nghiêng đầu nhìn nàng một cái, sau đó tiếp tục đi về phía trước. Bùi Tư Tịnh không rõ nguyên do, đột nhiên Anh Lỗi chạy tới, "Mau! Ngăn lại hắn lại!"

Đêm đã khuya và trời đang mưa. Đường phố yên tĩnh, chỉ có một công tử nhà giàu quần áo đẹp đẽ quý giá đang say rượu và dựa vào tường, cúi đầu nôn mửa.

Ngoài ra còn có một người điểm canh đầu đội nón cói, thân khoác vũ thoa đang ở trên phố cầm canh gõ mõ, "Bình an vô sự. Bình an vô sự.

Lúc này người điểm canh nhìn thấy một bóng người đứng giữa đường, mặc cho mưa rơi xuống người mình mà không hề nhúc nhích, trông rất kỳ lạ.

Người điểm canh cẩn thận tiến lại gần kiểm tra, khi nhận ra đó là Trác thống lĩnh của Tập Yêu Tư, liền nhẹ nhàng thở ra, lập tức nở nụ cười nhiệt tình.

"Hóa ra là Trác thống lĩnh của Tập Yêu Tư. Muộn thế này rồi còn đi chấp hành nhiệm vụ, thật là vất vả quá."

Người điểm canh thấy Trác Dực Thần một thân ướt dầm dề, đến gần bên cạnh hắn quan tâm, "Trác thống lĩnh, đêm mưa gió lạnh, cẩn thận cảm lạnh nhé."

Giây tiếp theo, cùng với một tiếng da thịt bị đâm thủng, nụ cười của người điểm canh cứng đờ, đau đớn sợ hãi kêu một tiếng.

Hắn cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy bàn tay của Trác Dực Thần đang đưa vào cơ thể hắn. Người điểm canh há to miệng, toàn thân run rẩy vì đau đớn rồi ngã xuống.

Trong một góc, nôn mửa công tử nhà giàu vốn say rượu và nôn mửa bỗng nhiên tỉnh táo lại, hắn che khẩn miệng, run bần bật.

Triệu Viễn Chu, Văn Tiêu, Bùi Tư Tịnh và Anh Lỗi đang tìm kiếm bóng dáng Trác Dực Thần khắp nơi.

Khi bốn người chạy tới thì thấy cảnh tượng này. Trác Dực Thần nghe được động tĩnh phía sau, quay đầu lại, quay đầu lại, rồi bỏ chạy.

Văn Tiêu, Bùi Tư Tịnh và Anh Lỗi sửng sốt một lát, sau đó lập tức đuổi theo.

Triệu Viễn Chu ngồi xổm xuống, dùng yêu pháp khép miệng vết thương của người điểm canh lại. Y nghe thấy tiếng động trong bóng tối và đảo mắt nhìn lại, là một công tử nhà giàu.

Công tử nhà giàu mở to hai mắt nhìn, rõ ràng là rất sợ hãi trước những gì đã nhìn thấy lúc vừa xảy ra.

"Đừng ở đây, mau đi đi!" Sau khi Triệu Viễn Chu công đạo xong, tiếp tục đuổi theo đám người Trác Dực Thần.

Khi bọn họ đuổi kịp Trác Dực Thần, chỉ thấy hắn ngã xuống hẻm nhỏ, cả người bị mưa to cọ rửa, hoàn toàn ướt đẫm, mà băng văn trên cổ hắn càng thêm rõ ràng.

Lúc này trời đã tạnh mưa, Triệu Viễn Chu lập tức nâng Trác Dực Thần dậy, nôn nóng hô: "Tiểu Trác! Tiểu Trác!"

Biểu tình Trác Dực Thần vặn vẹo, từ từ mở mắt ra, lại vẫn là bộ dáng không thanh tỉnh.

Bùi Tư Tịnh đề phòng, rút chủy thủ ra.

Vành mắt Văn Tiêu đỏ lên, nắm lấy tay Bùi Tư Tịnh, "Bùi tỷ tỷ......"

Một luồng yêu lực màu đỏ từ trên trán Triệu Viễn Chu giật giật, chạm vào giữa mày Trác Dực Thần. Triệu Viễn Chu mở miệng bắt đầu niệm chú: "Tĩnh hành bách mạch, yêu khí tự chỉnh. Cố lực hóa trần, vận hành toàn thân. Đây là khẩu quyết vận chuyển yêu lực. Ngươi mau khống chế bản thân."

Nghe giọng nói của Triệu Viễn Chu, Trác Dực Thần nhắm mắt lại, điều chỉnh hô hấp. Một lát sau, đồng tử hắn dần dần biến thành màu sắc bình thường, biểu tình cũng khôi phục bình thường.

Trác Dực Thần che cái trán lại, chau mày, nhìn mọi người với vẻ mặt mê mang, "Sao ta lại ở đây??"

Anh Lỗi tiến lên nói: "Tiểu Trác đại nhân, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi."

"Ta đã hôn mê bao lâu? Ta chỉ nhớ Vân Quang đã gãy, sau đó ta......"

Bùi Tư Tịnh nói: "Ngươi giết người rồi."

Anh Lỗi há to miệng, kinh ngạc mà nhìn Bùi Tư Tịnh. Hắn không nghĩ tới Bùi Tư Tịnh lại nói thẳng như vậy.

Chỉ thấy Trác Dực Thần kinh hãi không thôi, toàn thân run rẩy: "Ta? Giết người?"

Trực giác của Trác Dực Thần mách bảo hắn phải cưỡng chế nỗi sợ hãi và vô thố trong lòng, hỏi: "Triệu Viễn Chu ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Triệu Viễn Chu chần chờ.

Trác Dực Thần cao giọng, đôi mắt hắn đỏ bừng: "Triệu Viễn Chu!"

Triệu Viễn Chu nhắm mắt lại, kể lại mọi chuyện xảy ra trong ngày cho Trác Dực Thần.

Trác Dực Thần đột nhiên đứng lên, mê mang mà đi theo nỉ non: "Yêu, yêu hóa......"

Văn Tiêu do dự mà mở miệng, "Mới vừa rồi ở Tập Yêu Tư, ngươi muốn giết Triệu Viễn Chu."

Trác Dực Thần kinh ngạc lo sợ không yên, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Viễn Chu. Lúc này hắn mới phát hiện quần áo của Triệu Viễn Chu có chút tùng suy sụp. Càng quan trọng hơn là trên cổ y có in dấu lòng bàn tay màu đỏ tím, còn có dấu răng thật sâu mang theo nhè nhẹ vết máu.

Triệu Viễn Chu cảm nhận được tầm mắt, bỗng nhiên duỗi tay bưng kín cổ. Sau đó y buông tay, dấu vết trên cổ đã biến mất, phảng phất vừa rồi đó chỉ là ảo giác.

Triệu Viễn Chu lắc đầu cười nói: "Ta không sao."

Bùi Tư Tịnh tiếp tục nói: "Sau đó ngươi đả thương Anh Lỗi, chạy ra khỏi Tập Yêu Tư. Ban nãy lại tập kích một người điểm canh......"

Trác Dực Thần lại lần nữa như sét đánh giữa trời quang, theo bản năng cúi đầu, nhìn về phía đôi tay của mình.

Hắn không thể tự đứng vững được nữa và quỳ xuống đất, đôi tay run rẩy. Hắn nhịn không được mãnh liệt nôn khan một trận, cả người đều đang kịch liệt run rẩy, nỗi sợ hãi bao trùm lấy hắn.

"Tiểu Trác, Tiểu Trác." Triệu Viễn Chu nhìn bộ quần áo mỏng manh trên người Trác Dực Thần, lập tức cởi áo ngoài của mình khoác lên trên người Trác Dực Thần, sau đó ôm chặt hắn vào lòng.

Biểu tình của Trác Dực Thần từ khiếp sợ đến sợ hãi lại đến tự trách: "Không nhớ chút nào hết. Nhưng ta cảm thấy, chắc hẳn là do ta làm, ta......"

Triệu Viễn Chu trấn an: "Ta biết loại cảm giác này. Cứ mỗi lần ta bị lệ khí khống chế thì đều sẽ như thế này......"

Bùi Tư Tịnh do dự một lát, vẫn là mở miệng nói: "Trác thống lĩnh, ngươi làm hại tới bá tánh, ta buộc phải công tư phân minh, bắt ngươi vào đại lao của Tập Yêu Tư."

Anh Lỗi đột nhiên đánh gãy: "Chờ một chút! Vừa rồi tuyệt đối không phải là Tiểu Trác đại nhân giết người điểm canh đó đâu. Mọi người nhìn xem, trên tay và cơ thể người này đều không có máu!"

Bùi Tư Tịnh cũng không muốn tin, nhưng tất cả mọi người đều tận mắt nhìn thấy, nàng lắc đầu nói: "Cho dù có vết máu, thì cũng bị rửa sạch cả rồi. Ban nãy ngươi cũng có mặt, ngươi cũng đều tận mắt chứng kiến."

Anh Lỗi khẳng định, "Các ngươi đừng quên là vẫn còn Ngạo Nhân đấy! Lúc nãy ta có ngửi thấy mùi lưu huỳnh! Nhất định là nàng ta!"

Bùi Tư Tịnh nhìn chằm chằm vào đôi mắt Anh Lỗi, hỏi: "Ngươi chắc chắn là ngươi ngửi thấy mùi lưu huỳnh, chứ không phải đang nói đỡ cho Trác đại nhân?"

Văn Tiêu kéo tay Bùi Tư Tịnh, nhưng lại không có nói ra. Có lẽ biện pháp này ngược lại có thể bảo vệ Tiểu Trác.

Ánh mắt Anh Lỗi né tránh, đã mất đi sự kiên định vừa rồi, chần chờ, "Không phải ta nói đỡ cho Tiểu Trác đại nhân, hình như ta thật sự ngửi thấy mùi lưu huỳnh đó..."

Bùi Tư Tịnh lặp lại: "Hình như?"

Giọng nói của Anh Lỗi càng yếu đi: "Có vẻ là thế...... hình như......"

"Dù cho có mùi gì thật thì cũng bị nước mưa cuốn trôi rồi." Ngữ khí của Bùi Tư Tịnh trở nên thập phần nghiêm túc, lén giao tình là một chuyện, còn mạng sống con người lại là chuyện khác.

Anh Lỗi dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Triệu Viễn Chu và Văn Tiêu, "Đại yêu, thần nữ đại nhân, các ngươi nói gì đi chứ!"

Triệu Viễn Chu trầm mặc một lát, rốt cuộc mở miệng, "Lúc ta bị lệ khí khống chế, đến sư phụ của Văn Tiêu, ta cũng từng giết......"

Văn Tiêu trầm mặc. Nàng tán đồng cách làm của Bùi Tư Tịnh. Chắc chắn sáng mai sẽ có người đến gây rắc rối. Việc bắt Tiểu Trác vào đại lao ngược lại cũng là một loại bảo vệ.

Trác Dực Thần hỏng mất, nước mắt lăn dài trên má, "Ta ngay cả các ngươi cũng không nhận ra được, thì có gì mà không thể kia chứ? Bùi đại nhân, không thể để ta tiếp tục giết người nữa, bắt ta vào đại lao đi."

Trác Dực Thần bị mang về Tập Yêu Tư.

Trong địa lao, tay chân Trác Dực Thần đều mang theo xiềng xích, Triệu Viễn Chu và Bùi Tư Tịnh đứng ở ngoài nhà giam.

Trác Dực Thần không nói một lời, hắn kìm nén sự bất an, bất lực cùng sợ hãi sâu trong lòng.

Bùi Tư Tịnh nhìn về phía Triệu Viễn Chu, phát hiện y còn có lời muốn nói, vì thế xoay người rời đi, lại dẫn theo đám lính canh gác, để lại hai người ở lại với nhau.

Trác Dực Thần cúi đầu, bất lực như một đứa trẻ, thế giới của hắn dường như bị đảo lộn trong nháy mắt.

Sau khi thấy mọi người rời đi, Triệu Viễn Chu lắc mình một cái liền tới lồng sắt, đi đến bên cạnh Trác Dực Thần rồi ngồi xổm xuống, nhẹ giọng nói: "Không sao, chắc chắn ta sẽ cứu ngươi."

Trác Dực Thần từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt đẫm lệ như nước của Triệu Viễn Chu đâm vào tầm mắt hắn, nội tâm đi theo run một chút.

Làm như mới vừa nhịn xuống ủy khuất, nhưng khi có người an ủi ngươi, ngươi đột nhiên không nhịn được nữa, nước mắt tràn mi mà ra, "Ta...... Ta đã giết người."

Triệu Viễn Chu vỗ nhẹ lưng hắn nói:  "Ta tin ngươi."

Sau đó, bọn họ ngồi cạnh nhau dựa vào tường phòng giam, một đêm này, hai người không ai mở miệng nói chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz