Dong Nhan Dai Mong Quy Ly
18. Giải trừ ôn dịch
Khi màn đêm buông xuống, sự yên lặng bao phủ thủy trấn Tư Nam, chỉ thỉnh thoảng có tiếng chim hót và tiếng côn trùng vo ve.Toàn bộ thị trấn chỉ có Linh Tê sơn trang sáng lên một chút ánh sáng mỏng manh, bầu không khí bên trong nhà có chút u ám."Tiểu Cửu? Đến tột cùng là hắn bị sao vậy?" Văn Tiêu hỏi.Lúc này, Triệu Viễn Chu nằm ở trên giường toàn thân nóng bừng, tóc trên trán ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, đang trong trạng thái nửa hôn mê.Bạch Cửu bắt mạch với thần sắc ngưng trọng, nhẹ giọng nói: "Yêu lực của hắn hao tổn quá độ, thân thể không chịu nổi nên ngất xỉu.""Yêu lực hao tổn quá độ?" Trác Dực Thần sửng sốt một chút, làm như không hiểu.Anh Lỗi thấy thế giải thích: "Ý là trong thời gian ngắn đã hao phí một lượng lớn yêu lực, thế cho nên thân thể không thể khôi phục, nói chung sẽ trở nên suy yếu. Nhưng trạng thái này của đại yêu, là hao tổn bao nhiêu yêu lực... Mới có thể té xỉu a?"Một đám người không hề có manh mối, Trác Dực Thần nhìn lông mi hơi run nhè nhẹ của Triệu Viễn Chu, nhớ tới vừa rồi trị liệu cho Thanh Canh, sắc mặt liền càng ngày càng kém.Chẳng lẽ là... hao tổn một lượng lớn yêu lực để cứu Thanh Canh? Không phải đã có lệ khí của thủy trấn Tư Nam sao, tại sao lại hao tổn nhiều như vậy?Đang nghĩ ngợi bỗng nhiên thoáng nhìn cổ Triệu Viễn Chu, nơi đó có một mảnh đốm đen.Trác Dực Thần ngồi ở một bên, đưa tay kéo cổ áo Triệu Viễn Chu ra, mấy người không rõ tình huống cả kinh, sôi nổi che lại đôi mắt."A! Tiểu Trác đại nhân, ngươi làm gì vậy? Tại sao lại cởi quần áo của người khác?" Anh Lỗi hỏi.Trác Dực Thần vô ngữ không có để ý đến hắn, chỉ nhìn chằm chằm vào đốm đen trên cổ Triệu Viễn Chu: "Tiểu Cửu, đệ lại đây, đệ nhìn xem trên cổ hắn chính là cái gì?"Bạch Cửu ló đầu ra nghi hoặc lên tiếng đi qua, nhìn thấy đốm đen, cả người đều không tốt.Các đốm đen có hình dạng bất quy tắc, gập ghềnh, hình như có xu thế thối rữa.Bạch Cửu lẩm bẩm nói: "Đây là...... dịch bệnh?"Văn Tiêu sửng sốt, nghi hoặc hỏi: " Dịch bệnh? Nhưng bệnh dịch không phải đã được chữa khỏi rồi sao?""Đốm đen này.... Hình như ta đã từng thấy rồi." Bùi Tư Tịnh trầm ngâm, bỗng nhiên nhớ ra, "Đúng rồi Anh Lỗi, những thôn dân mà chúng ta gặp trên đường đến đây có phải cũng có đốm đen trên người không?"Anh Lỗi bị lời nhắc nhở này, vỗ tay một cái, "Đúng vậy! Lúc chúng ta đến đây, chúng ta đã gặp phải những người bị nhiễm dịch bệnh, trên người họ cũng có những đốm đen này!"Bạch Cửu vén tay áo Triệu Viễn Chu lên, trên tay có một vết hồng nhạt, "Mọi ngươi xem. Đây là dấu vết tinh lọc dịch bệnh của thần lực Bạch Trạch để lại. Một ngày sau liền có thể hoàn toàn biến mất, mà bệnh trạng này là nổi mẩn đỏ."Vừa nói, hắn vừa xắn tay áo lên, lộ ra một tảng lớn đốm đen. Cánh tay trái của Triệu Viễn Chu gần như đen hoàn toàn, đầy những vết gồ ghề lồi lõm.Mọi người nhịn không được nhíu mày, Trác Dực Thần không tự chủ được nắm chặt Vân Quang kiếm."Quả nhiên..." Bạch Cửu thần sắc không rõ, "Mọi ngươi xem, loại bệnh trạng này hoàn toàn khác với dịch bệnh của Phỉ , cho nên... Đây là hai loại dịch bệnh khác nhau."Nghe vậy, Trác Dực Thần rút Vân Quang kiếm ra, mũi kiếm chỉ vào Thanh Canh và Phỉ, ngữ khí lạnh băng, "Nói cho ta biết, các ngươi còn giấu chúng ta điều gì nữa?"Phỉ lập tức cảnh giác che ở trước mặt Thanh Canh."Chúng ta đã nói cho các ngươi mọi điều chúng ta biết rồi" Thanh Canh nói.Trác Dực Thần một tiếng gầm lên: "Nói dối!"Trác Dực Thần cầm Vân Quang kiếm liền phải xông lên, Văn Tiêu lập tức giữ chặt hắn, "Tiểu Trác, con bình tĩnh một chút! Hiện tại chúng ta nên đi xem những thôn dân bị lây nhiễm dịch bệnh, có lẽ chúng ta có thể tìm được manh mối nào đó!"Hô hấp của Trác Dực Thần không xong, nhìn Triệu Viễn Chu nằm bất động trên giường, trong lòng có một loại cảm giác khó có thể diễn tả.Bạch Cửu đứng dậy nói: "Đừng ồn nữa, hắn cần nghỉ ngơi."Anh Lỗi đè xuống bàn tay cầm kiếm của Trác Dực Thần, hoà giải: "Đúng vậy, tình hình của đại yêu không thể kéo dài thêm nữa."Trác Dực Thần nhắm mắt lại, nỗ lực bình phục hô hấp, mở mắt ra, cất Vân Quang kiếm đi."Trước tiên đệ sẽ trát mấy châm cho hắn. Đêm nay để lại một người gác đêm, những người còn lại đừng tới quấy rầy." Bạch Cửu nói."Để ta canh cho."Mọi người nhìn về phía người vừa nói chuyện, đều có chút kinh ngạc, Trác Dực Thần vậy mà chủ động gác đêm cho Triệu Viễn Chu?Bạch Cửu gật gật đầu, lấy túi kim châm ra và mở ra, từng hàng kim châm theo động tác của Bạch Cửu, càng ngày càng ít.Một lát sau, Triệu Viễn Chu vốn dĩ nằm im bất động đột nhiên ho khan vài tiếng rồi phun ra một ngụm máu đen.Bạch Cửu dùng khăn lau sạch sau đó ra hiệu mọi người đi ra ngoài, theo cửa nhẹ nhàng đóng lại, chỉ còn lại Trác Dực Thần đứng ở tại chỗ.Trác Dực Thần thần sắc ảm đạm, hồi tưởng lúc Triệu Viễn Chu vừa mới cứu Thanh Canh, đang lúc hút vào lệ khí đột nhiên ngừng lại, hắn cho rằng như vậy là đủ cứu người rồi.Nhưng hiện tại xem ra, không biết xuất phát từ nguyên nhân nào, lệ khí không đủ, Triệu Viễn Chu là dùng yêu lực của mình để cứu Thanh Canh.Mà khi ở trong địa lao, hắn bị lệ khí khống chế. Triệu Viễn Chu vì áp chế lệ khí trên người hắn, dựa theo lời Thanh Canh nói, phí không ít yêu lực.Nghĩ vậy Trác Dực Thần đứng ở mép giường, rũ mắt nhìn về phía Triệu Viễn Chu, giữa mày nhíu chặt.Triệu Viễn Chu, ngươi đến tột cùng là dạng người gì...Y đã giết nhiều người như vậy, nhưng tại sao còn không chút do dự cứu người khác? Đây chẳng phải là mâu thuẫn sao...Kỳ thật Trác Dực Thần trong lòng rõ ràng, người đang mâu thuẫn chính là mình.Hắn vẫn luôn tự nhủ rằng đây chính là kẻ thù của mình, là kẻ thù ngày ngày đêm đêm đều muốn chính tay đâm chết.Nhưng... sau bao ngày chung sống tới nay, mặc dù Triệu Viễn Chu có đôi khi không đứng đắn, vô liêm sỉ, nói hươu nói vượn, nhưng y chưa từng giết người vô tội, thậm chí còn cứu rất nhiều người trên đường đi.Hắn còn nhớ rõ, lần đầu tiên Triệu Viễn Chu tới Tập Yêu Tư, dùng tánh mạng của thị vệ uy hiếp hắn, nhưng sau đó khi hắn đến kiểm tra vết thương của người này.Thị vệ chỉ là rớt xuống đất trẹo chân, còn lại là không sao cả, chỉ là ảo giác do Triệu Viễn Chu tạo ra mà thôi.Lúc này, những điều hắn kiên trì và quyết tâm theo đuổi dường như đã có vết nứt, hắn bắt đầu hoài nghi bản thân, hoài nghi nội tâm của bản thân.Không biết qua bao lâu, sắc trời dần dần sáng lên, một luồng sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, dừng ở trên mặt Trác Dực Thần.Cảm nhận được ấm áp Trác Dực Thần phục hồi tinh thần lại, ngẩng đầu lên thì đột nhiên chạm phải một đôi mắt.Trác Dực Thần sửng sốt, "Ngươi tỉnh rồi à? Tỉnh khi nào vậy?"Giọng nói của Triệu Viễn Chu mang theo nghẹn ngào, "Vừa mới tỉnh.""Vậy tại sao ngươi không nói lời nào?"Triệu Viễn Chu nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: "Ngươi như thế nào không nói ngươi giống như quỷ đứng ở mép giường ta, vẫn không nhúc nhích cũng cũng không nói lời nào. Ta còn tưởng có người tới giết ta."Nếu là trước kia, Trác Dực Thần khẳng định sẽ dỗi trở về, nhưng lần này lại ngoài ý muốn không có dỗi trở về, mà là dò hỏi: "Cảm giác thế nào?""Chẳng ra gì, đau muốn chết." Triệu Viễn Chu nói."Ngươi......" Trác Dực Thần do dự, "Ngươi là dùng yêu lực của mình để cứu Thanh Canh?"Triệu Viễn Chu nghe vậy thì mở mắt ra, "Đúng vậy, làm sao vậy Tiểu Trác đại nhân. Thực ngoài ý muốn sao?"Trác Dực Thần lắc đầu, "Ngươi không phải nói lệ khí có thể cứu người sao? Vì sao sẽ......"Triệu Viễn Chu đáp: "Lệ khí của thủy trấn Tư Nam bị người hút đi, không còn sót lại bao nhiêu nữa."Trác Dực Thần ngẩn ra, "Lệ khí bị người hút đi? Ai sẽ làm như vậy?"Còn không đợi Triệu Viễn Chu trả lời, Trác Dực Thần nhớ tới cái gì, thần sắc ngưng trọng, "Sùng Võ Doanh."Triệu Viễn Chu gật gật đầu, "Còn nhớ rõ vụ án tân nương mất tích sao? Hồ nước nơi Nhiễm Di ẩn thân, có vô số thi thể, theo lý mà nói nên có lệ khí dày đặc. Nhưng lại đồng dạng mới chỉ có chút ít, hơn nữa những thị vệ và tỳ nữ hộ tống tân nương đều bị người giết.""Hơn nữa rất có khả năng bọn họ đã bị Sùng Võ Doanh giết." Trác Dực Thần tiếp nhận lời nói.Lúc này cửa phòng bị nhẹ nhàng gõ gõ, "Tiểu Trác ca, huynh ra đây đi, đệ nấu thuốc xong rồi."Trác Dực Thần nhìn Triệu Viễn Chu, mở miệng nói: "Vào đi, hắn đã tỉnh rồi."Vừa dứt lời, Bạch Cửu liền đẩy cửa đi vào, trên tay cầm một bát thuốc: "Đại yêu ngươi mau thử xem, ta nấu thuốc theo đơn thuốc mà Thanh Canh đã viết."
Khi màn đêm buông xuống, sự yên lặng bao phủ thủy trấn Tư Nam, chỉ thỉnh thoảng có tiếng chim hót và tiếng côn trùng vo ve.Toàn bộ thị trấn chỉ có Linh Tê sơn trang sáng lên một chút ánh sáng mỏng manh, bầu không khí bên trong nhà có chút u ám."Tiểu Cửu? Đến tột cùng là hắn bị sao vậy?" Văn Tiêu hỏi.Lúc này, Triệu Viễn Chu nằm ở trên giường toàn thân nóng bừng, tóc trên trán ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, đang trong trạng thái nửa hôn mê.Bạch Cửu bắt mạch với thần sắc ngưng trọng, nhẹ giọng nói: "Yêu lực của hắn hao tổn quá độ, thân thể không chịu nổi nên ngất xỉu.""Yêu lực hao tổn quá độ?" Trác Dực Thần sửng sốt một chút, làm như không hiểu.Anh Lỗi thấy thế giải thích: "Ý là trong thời gian ngắn đã hao phí một lượng lớn yêu lực, thế cho nên thân thể không thể khôi phục, nói chung sẽ trở nên suy yếu. Nhưng trạng thái này của đại yêu, là hao tổn bao nhiêu yêu lực... Mới có thể té xỉu a?"Một đám người không hề có manh mối, Trác Dực Thần nhìn lông mi hơi run nhè nhẹ của Triệu Viễn Chu, nhớ tới vừa rồi trị liệu cho Thanh Canh, sắc mặt liền càng ngày càng kém.Chẳng lẽ là... hao tổn một lượng lớn yêu lực để cứu Thanh Canh? Không phải đã có lệ khí của thủy trấn Tư Nam sao, tại sao lại hao tổn nhiều như vậy?Đang nghĩ ngợi bỗng nhiên thoáng nhìn cổ Triệu Viễn Chu, nơi đó có một mảnh đốm đen.Trác Dực Thần ngồi ở một bên, đưa tay kéo cổ áo Triệu Viễn Chu ra, mấy người không rõ tình huống cả kinh, sôi nổi che lại đôi mắt."A! Tiểu Trác đại nhân, ngươi làm gì vậy? Tại sao lại cởi quần áo của người khác?" Anh Lỗi hỏi.Trác Dực Thần vô ngữ không có để ý đến hắn, chỉ nhìn chằm chằm vào đốm đen trên cổ Triệu Viễn Chu: "Tiểu Cửu, đệ lại đây, đệ nhìn xem trên cổ hắn chính là cái gì?"Bạch Cửu ló đầu ra nghi hoặc lên tiếng đi qua, nhìn thấy đốm đen, cả người đều không tốt.Các đốm đen có hình dạng bất quy tắc, gập ghềnh, hình như có xu thế thối rữa.Bạch Cửu lẩm bẩm nói: "Đây là...... dịch bệnh?"Văn Tiêu sửng sốt, nghi hoặc hỏi: " Dịch bệnh? Nhưng bệnh dịch không phải đã được chữa khỏi rồi sao?""Đốm đen này.... Hình như ta đã từng thấy rồi." Bùi Tư Tịnh trầm ngâm, bỗng nhiên nhớ ra, "Đúng rồi Anh Lỗi, những thôn dân mà chúng ta gặp trên đường đến đây có phải cũng có đốm đen trên người không?"Anh Lỗi bị lời nhắc nhở này, vỗ tay một cái, "Đúng vậy! Lúc chúng ta đến đây, chúng ta đã gặp phải những người bị nhiễm dịch bệnh, trên người họ cũng có những đốm đen này!"Bạch Cửu vén tay áo Triệu Viễn Chu lên, trên tay có một vết hồng nhạt, "Mọi ngươi xem. Đây là dấu vết tinh lọc dịch bệnh của thần lực Bạch Trạch để lại. Một ngày sau liền có thể hoàn toàn biến mất, mà bệnh trạng này là nổi mẩn đỏ."Vừa nói, hắn vừa xắn tay áo lên, lộ ra một tảng lớn đốm đen. Cánh tay trái của Triệu Viễn Chu gần như đen hoàn toàn, đầy những vết gồ ghề lồi lõm.Mọi người nhịn không được nhíu mày, Trác Dực Thần không tự chủ được nắm chặt Vân Quang kiếm."Quả nhiên..." Bạch Cửu thần sắc không rõ, "Mọi ngươi xem, loại bệnh trạng này hoàn toàn khác với dịch bệnh của Phỉ , cho nên... Đây là hai loại dịch bệnh khác nhau."Nghe vậy, Trác Dực Thần rút Vân Quang kiếm ra, mũi kiếm chỉ vào Thanh Canh và Phỉ, ngữ khí lạnh băng, "Nói cho ta biết, các ngươi còn giấu chúng ta điều gì nữa?"Phỉ lập tức cảnh giác che ở trước mặt Thanh Canh."Chúng ta đã nói cho các ngươi mọi điều chúng ta biết rồi" Thanh Canh nói.Trác Dực Thần một tiếng gầm lên: "Nói dối!"Trác Dực Thần cầm Vân Quang kiếm liền phải xông lên, Văn Tiêu lập tức giữ chặt hắn, "Tiểu Trác, con bình tĩnh một chút! Hiện tại chúng ta nên đi xem những thôn dân bị lây nhiễm dịch bệnh, có lẽ chúng ta có thể tìm được manh mối nào đó!"Hô hấp của Trác Dực Thần không xong, nhìn Triệu Viễn Chu nằm bất động trên giường, trong lòng có một loại cảm giác khó có thể diễn tả.Bạch Cửu đứng dậy nói: "Đừng ồn nữa, hắn cần nghỉ ngơi."Anh Lỗi đè xuống bàn tay cầm kiếm của Trác Dực Thần, hoà giải: "Đúng vậy, tình hình của đại yêu không thể kéo dài thêm nữa."Trác Dực Thần nhắm mắt lại, nỗ lực bình phục hô hấp, mở mắt ra, cất Vân Quang kiếm đi."Trước tiên đệ sẽ trát mấy châm cho hắn. Đêm nay để lại một người gác đêm, những người còn lại đừng tới quấy rầy." Bạch Cửu nói."Để ta canh cho."Mọi người nhìn về phía người vừa nói chuyện, đều có chút kinh ngạc, Trác Dực Thần vậy mà chủ động gác đêm cho Triệu Viễn Chu?Bạch Cửu gật gật đầu, lấy túi kim châm ra và mở ra, từng hàng kim châm theo động tác của Bạch Cửu, càng ngày càng ít.Một lát sau, Triệu Viễn Chu vốn dĩ nằm im bất động đột nhiên ho khan vài tiếng rồi phun ra một ngụm máu đen.Bạch Cửu dùng khăn lau sạch sau đó ra hiệu mọi người đi ra ngoài, theo cửa nhẹ nhàng đóng lại, chỉ còn lại Trác Dực Thần đứng ở tại chỗ.Trác Dực Thần thần sắc ảm đạm, hồi tưởng lúc Triệu Viễn Chu vừa mới cứu Thanh Canh, đang lúc hút vào lệ khí đột nhiên ngừng lại, hắn cho rằng như vậy là đủ cứu người rồi.Nhưng hiện tại xem ra, không biết xuất phát từ nguyên nhân nào, lệ khí không đủ, Triệu Viễn Chu là dùng yêu lực của mình để cứu Thanh Canh.Mà khi ở trong địa lao, hắn bị lệ khí khống chế. Triệu Viễn Chu vì áp chế lệ khí trên người hắn, dựa theo lời Thanh Canh nói, phí không ít yêu lực.Nghĩ vậy Trác Dực Thần đứng ở mép giường, rũ mắt nhìn về phía Triệu Viễn Chu, giữa mày nhíu chặt.Triệu Viễn Chu, ngươi đến tột cùng là dạng người gì...Y đã giết nhiều người như vậy, nhưng tại sao còn không chút do dự cứu người khác? Đây chẳng phải là mâu thuẫn sao...Kỳ thật Trác Dực Thần trong lòng rõ ràng, người đang mâu thuẫn chính là mình.Hắn vẫn luôn tự nhủ rằng đây chính là kẻ thù của mình, là kẻ thù ngày ngày đêm đêm đều muốn chính tay đâm chết.Nhưng... sau bao ngày chung sống tới nay, mặc dù Triệu Viễn Chu có đôi khi không đứng đắn, vô liêm sỉ, nói hươu nói vượn, nhưng y chưa từng giết người vô tội, thậm chí còn cứu rất nhiều người trên đường đi.Hắn còn nhớ rõ, lần đầu tiên Triệu Viễn Chu tới Tập Yêu Tư, dùng tánh mạng của thị vệ uy hiếp hắn, nhưng sau đó khi hắn đến kiểm tra vết thương của người này.Thị vệ chỉ là rớt xuống đất trẹo chân, còn lại là không sao cả, chỉ là ảo giác do Triệu Viễn Chu tạo ra mà thôi.Lúc này, những điều hắn kiên trì và quyết tâm theo đuổi dường như đã có vết nứt, hắn bắt đầu hoài nghi bản thân, hoài nghi nội tâm của bản thân.Không biết qua bao lâu, sắc trời dần dần sáng lên, một luồng sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, dừng ở trên mặt Trác Dực Thần.Cảm nhận được ấm áp Trác Dực Thần phục hồi tinh thần lại, ngẩng đầu lên thì đột nhiên chạm phải một đôi mắt.Trác Dực Thần sửng sốt, "Ngươi tỉnh rồi à? Tỉnh khi nào vậy?"Giọng nói của Triệu Viễn Chu mang theo nghẹn ngào, "Vừa mới tỉnh.""Vậy tại sao ngươi không nói lời nào?"Triệu Viễn Chu nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: "Ngươi như thế nào không nói ngươi giống như quỷ đứng ở mép giường ta, vẫn không nhúc nhích cũng cũng không nói lời nào. Ta còn tưởng có người tới giết ta."Nếu là trước kia, Trác Dực Thần khẳng định sẽ dỗi trở về, nhưng lần này lại ngoài ý muốn không có dỗi trở về, mà là dò hỏi: "Cảm giác thế nào?""Chẳng ra gì, đau muốn chết." Triệu Viễn Chu nói."Ngươi......" Trác Dực Thần do dự, "Ngươi là dùng yêu lực của mình để cứu Thanh Canh?"Triệu Viễn Chu nghe vậy thì mở mắt ra, "Đúng vậy, làm sao vậy Tiểu Trác đại nhân. Thực ngoài ý muốn sao?"Trác Dực Thần lắc đầu, "Ngươi không phải nói lệ khí có thể cứu người sao? Vì sao sẽ......"Triệu Viễn Chu đáp: "Lệ khí của thủy trấn Tư Nam bị người hút đi, không còn sót lại bao nhiêu nữa."Trác Dực Thần ngẩn ra, "Lệ khí bị người hút đi? Ai sẽ làm như vậy?"Còn không đợi Triệu Viễn Chu trả lời, Trác Dực Thần nhớ tới cái gì, thần sắc ngưng trọng, "Sùng Võ Doanh."Triệu Viễn Chu gật gật đầu, "Còn nhớ rõ vụ án tân nương mất tích sao? Hồ nước nơi Nhiễm Di ẩn thân, có vô số thi thể, theo lý mà nói nên có lệ khí dày đặc. Nhưng lại đồng dạng mới chỉ có chút ít, hơn nữa những thị vệ và tỳ nữ hộ tống tân nương đều bị người giết.""Hơn nữa rất có khả năng bọn họ đã bị Sùng Võ Doanh giết." Trác Dực Thần tiếp nhận lời nói.Lúc này cửa phòng bị nhẹ nhàng gõ gõ, "Tiểu Trác ca, huynh ra đây đi, đệ nấu thuốc xong rồi."Trác Dực Thần nhìn Triệu Viễn Chu, mở miệng nói: "Vào đi, hắn đã tỉnh rồi."Vừa dứt lời, Bạch Cửu liền đẩy cửa đi vào, trên tay cầm một bát thuốc: "Đại yêu ngươi mau thử xem, ta nấu thuốc theo đơn thuốc mà Thanh Canh đã viết."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz