ZingTruyen.Xyz

Dong Nhan Conan Bac Si Nguy Hiem

Tokyo vào đêm như một đường mực đen, ánh đèn neon loang lổ, tiếng mưa đập lên mặt kính như tiếng thì thầm của thành phố.
Trong lòng đất, nơi căn cứ của tổ chức nằm sâu, tiếng quạt hút và máy nén cứa vào không khí lạnh — nhịp sống vẫn đều, nhưng hôm nay có một điều khác: lệnh khẩn từ Boss vừa hạ xuống.

Gin đứng chờ bên bàn lớn, điếu thuốc cháy dở kẹp bên môi. Trên mặt hắn không một nét vội vàng — chỉ là một sự tỉnh táo nhãn tiền. Vodka, như mọi khi, đứng sau lưng, mắt lơ đãng. Khi Gin công bố nhiệm vụ, giọng hắn thấp và ngắn.

"Có dữ liệu bị rò rỉ tại khu Shinjuku. Một nhánh nội gián phối hợp với một bên đối tác bên ngoài. Thu hồi tất cả, tiêu hủy chứng cứ. Tôi ra lệnh cho đội xử lý."

Người nghe không ai phản đối. Nhiệm vụ gọi là "thu hồi dữ liệu" — một cách nói nhẹ nhàng cho những việc phải dùng đến súng và máu. Gin gật đầu một lần, rồi quay sang phần cuối dãy phòng, nơi Akira đang nhắm mắt trước màn hình hiển thị dãy số màu xanh.

Akira ngồi đó với cái vẻ bình thản đặc hữu. Hai năm qua đã rèn cho cậu cách giữ thăng bằng giữa sự lạnh lùng hợp lý và những dây cảm xúc không nên lộ. Khi Gin đến cửa, cậu nhẹ nhàng nhấc đầu.

"Cậu đi theo tôi." Gin bảo, không hỏi.

"Được." Akira đáp, giọng khô như tiếng kim loại. Không cần tranh luận. Không cần giải thích. Mấy năm trong tổ chức đã dạy cậu rằng đôi khi đi theo là tốt nhất — để quan sát, để hiểu, để sửa chữa những gì mình tạo ra.

Trong vài tháng gần đây, Akira dành ít thời gian trong phòng thí nghiệm hơn. Các nhà nghiên cứu dưới quyền cậu đã nắm việc; họ làm theo công thức, ghi chép, gửi dữ liệu cho cậu duyệt — cậu chỉ can thiệp khi cần thiết. Đó là một chuyển đổi: từ người trực tiếp làm thí nghiệm sang người điều khiển phía trên. Và vì thế, việc theo Gin ra ngoài không còn là chuyện lạ nữa. Boss coi đó là cần thiết: sản phẩm phải được "kiểm nghiệm thực chiến".

Xe Porsche đen lướt qua các con đường ướt. Trên ghế sau, Akira quan sát mọi thứ: ánh đèn, phản chiếu trên tường, dáng người lướt qua vỉa hè. Hệ thống trong đầu cậu vẫn âm thầm quét — tín hiệu điện, vết sóng, mã hóa. Dù có vẻ như cậu đang nghỉ ngơi, mọi cảm giác đều được tinh chỉnh theo tần suất thấp nhất.

Ở góc trong cùng, một dữ liệu nhỏ hiện lên: [Phát hiện: tín hiệu theo dõi di động — mức độ trung bình.]
Cậu liếc qua gương, thấy Gin đang nhìn về phía đường phố như đang tính toán. Họ không nói gì. Cả hai đều biết: có những đôi mắt vẫn chưa buông.

Hiện trường ở Shinjuku tối, tiệm cà phê đóng cửa, mùi ẩm mốc lẫn mùi dầu máy. Gin dẫn đội lẳng lặng tiến vào một căn hộ nhỏ, nơi có dấu hiệu rối loạn — tủ lật, dây cắm bị cắt, vali dữ liệu còn ấm dưới tấm chăn. Những người nội gián không còn ở đó; chỉ lại vài thi thể và mấy kẻ che giấu còn lại. Công việc bắt đầu theo thói quen: trấn áp, thu thập, quét lấy mọi ổ cứng, mọi thiết bị liên quan.

Akira làm việc nhanh mà không hoa mỹ. Cậu không cầm súng, nhưng bàn tay cậu chạm vào mọi thứ: quét vết máu, lấy mẫu, kiểm tra dấu vân tay, mở khoá số. Trong mắt những người hành nghề, Akira không cần tiếng vang — cậu có thứ im lặng quyền lực: kiến thức.

Ở một chiếc thùng, dưới lớp vải ẩm, cậu phát hiện một thứ khác — một thiết bị nhỏ gắn vào cổ của một mục tiêu nằm chết. Không giống những gắn chip theo dõi thông thường của tổ chức; nó có cấu trúc tinh vi hơn, phần lõi phản xạ một mã màu lạ. Akira nhích lại gần, quét nhẹ bằng máy cầm tay. Biểu đồ nhảy, dòng mã hiện lên chớp nhoáng trên màn hình: một ký hiệu rồi một cụm chữ dừng lại — "Dự án H — Module cấp độ 03".

Tim cậu không đập nhanh hơn, nhưng trong đầu một đường mã khác hiện lên: đây là dấu vết không nằm trong mạng lưới nội bộ. Nghĩa là: có bên ngoài can thiệp.

Gin đứng cạnh, nghe tiếng máy đọc mã, hỏi: "Gì vậy?"

Akira đáp như một thói quen: "Thiết bị không thuộc hệ thống của chúng ta. Gắn ở mức ẩn, truyền ngoài. Có khả năng 'họ' đã can thiệp vào người bên trong."

Gin nhìn vào mắt cậu. Không có hoảng sợ, chỉ là sự nhận thức lạnh. "Rút tất cả. Tiêu hủy xác; dữ liệu mang về. Mọi dấu vết ru-ri phải được lau sạch."

Nhiệm vụ kết thúc nhanh và chuyên nghiệp. Họ trở về căn cứ, vali dữ liệu chở trong khoang xe, cặp ổ cứng bao trong hộp chì. Nhưng một mảng tối tồn tại: thiết bị gắn trên người chết — ai đó muốn để lại một dấu vết nho nhỏ, hoặc họ không kịp lấy hết.

Khi về đến tầng ngầm, Akira không về phòng mình. Thói quen cũ vẫn sống: trong vài giờ sau nhiệm vụ, cậu thường ở lại khu trung tâm giám sát, xem lại băng ghi hình, đối chiếu timestamp, gỡ bỏ các đoạn nhiễu. Hôm nay cũng vậy. Cậu kéo ghế, bật màn hình rộng, dải camera hiện lên như một mê cung. Phần lớn các camera họ đặt ra chỉ là hình thức; những kẻ giám sát chuyên nghiệp biết cách tạo nhiễu. Nhưng Akira, với mắt quan sát sắc và hệ thống riêng, gỡ từng đoạn, tìm từng sóng lạ.

Gin đứng sau lưng cậu, hút một hơi dài rồi thổi ra. "Cậu thấy gì?"

Akira không nhìn lên; tay lướt trên bàn phím. Trên màn hình, dòng dữ liệu hiện chậm: một chiếc xe đã quét ngang qua khu nhà họ lúc 03:12 sáng — không tồn tại trong cơ sở dữ liệu phương tiện; một nhóm nhỏ di chuyển bằng tín hiệu mã hóa; một trong số đó có tương tác với mục tiêu trước khi hắn chết. "Họ tiếp tục theo dõi. Dù cậu đứng cạnh, họ chỉ giảm đi chứ không biến mất."

Gin mím môi. "Boss biết chưa?"

Akira nhíu mày, chậm rãi: "Tôi bảo anh một chuyện."

Giọng Gin cứng hơn một nửa: "Gì?"

Akira quay lại, nhìn thẳng vào mắt Gin — đôi mắt mà cậu biết rằng đã nhìn thấy mọi bức tranh đẫm máu của tổ chức. "Cha mẹ tôi. Họ là người bình thường. Nếu có gì xảy ra thì đó sẽ là điểm yếu của tôi."

Khoảng lặng bao trùm. Trong tiếng quạt máy, cả căn phòng như ngưng đọng. Gin không ngạc nhiên — mọi thứ trong tổ chức đều có thể trở thành đòn bẩy. Nhưng anh hiểu tính chất của Akira: đó không chỉ là lý trí; đó là một điểm mềm cậu không muốn ai chạm tới.

"Anh sẽ lo." Gin nói đơn giản.

Akira không hỏi tiếp. Cậu biết Gin nói là làm. Nhưng Gin làm việc khác: anh báo cáo với trên. Một buổi sau, tấm thông điệp từ Boss nhận về: "Đã tiếp nhận. Giao Rum phụ trách bảo hộ gia đình Fujiwara. Thực hiện kín đáo."

Rum — tên đó vang lên như một mệnh lệnh âm thầm. Người ít được nhắc nhưng luôn hiện diện ở những việc cần tinh tế bậc thang. Rum sẽ làm theo kiểu mà cả tổ chức không biết, và đó chính là điều mà Akira cần: bảo vệ mà không phô trương, che giấu mà không để lại dấu vết.

Đêm dần khuya. Akira vẫn ngồi, nhìn những dải video chập chờn. Hệ thống trong đầu báo: [Mức độ giám sát: không giảm — 12 nguồn đang quét khu vực quanh Akira]. Cậu mỉm cười mỏng, giống như một người xem một vở kịch mà chỉ mình biết kịch bản.

Trong túi áo, thiết bị nhỏ lấy được từ thi thể vẫn im lặng. Akira rút nó ra, nâng lên dưới ánh đèn. Mạch điện nhỏ, một dòng mã nháy qua rồi dừng: "Dự án H – cấp quyền truy cập mở rộng." Cậu đọc, rồi khẽ thì thầm như nói với chính mình:

"Vẫn còn nhìn tôi à? Tốt thôi... tôi cũng muốn xem các người nhìn được đến đâu."

Gin đứng bên, nghe thấy, bật cười khàn — một tiếng cười không phải châm biếm mà như chấp nhận. Anh nhả khói, rồi thổi đi, để lại khoảng không chịu lạnh.

Trong lòng đất, giữa những con mắt không ngừng dõi theo và những lệnh im lặng, một đoạn chương mới vừa mở ra. Akira biết họ đang nhìn — nhưng cậu đã vừa ghi nhận tên của kẻ can thiệp. Đó là một con đường dẫn tới câu trả lời, và cũng có thể là con đường đưa cậu — người đã học cách che giấu — đến một nơi chưa từng dám mơ: nơi không còn ai nhìn thấy.

Và Rum, trong vỏ bọc im lặng của mình, bắt đầu di chuyển để che chắn những con người bình thường mà Akira vẫn luôn gọi là "gia đình". Còn Akira, cậu đi ngủ muộn hơn bình thường, mắt vẫn đỏ, không phải vì thiếu ngủ mà vì những dòng mã còn ẩn trong đầu, đang chờ cậu giải mã.

Đêm ấy, trong căn phòng lạnh, tiếng máy tính lập lòe, Gin đi về chỗ riêng, Akira gập lại dữ liệu, đóng chiếc hộp chứa thiết bị, đặt bên bàn. Cậu nhắm mắt, nhưng trong lòng một mầm ý chí đã thức dậy: nếu họ còn nhìn — thì cậu sẽ để họ nhìn, đủ để mù mờ; nếu họ muốn chơi trò ẩn hiện — thì cậu sẽ chuẩn bị để bước ra khỏi bóng tối khi cần.

Bởi lẽ, với Akira, biết rằng có người bảo hộ cha mẹ mình không làm cậu an tâm hoàn toàn — chỉ khiến cậu tập trung hơn vào điều bản thân có thể kiểm soát: kiến thức, mã, và một dự án có tên H, đang lờ mờ như một lời hẹn không thể chối từ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz