ZingTruyen.Xyz

Dong Nhan Conan Bac Si Nguy Hiem

Buổi sáng ngày 22 tháng Sáu trôi qua nặng nề.
Bầu trời Tokyo phủ một lớp mây xám nhạt như tấm màn tang, mỏng manh mà lạnh lẽo. Con phố trước nhà Fujiwara im ắng đến lạ thường, chỉ còn tiếng ve vang khẽ — như lời tiễn biệt mùa xuân và một đứa trẻ tám tuổi sắp rời khỏi thế giới ánh sáng.

Chiếc Porsche 356A đen tuyền trườn tới chậm rãi. Mùi khói thuốc phảng phất từ bên trong phả ra ngoài, hòa vào gió sớm.
Người đàn ông dựa vào cửa xe – Gin – ánh mắt lạnh như kim loại, từng cử động đều tỏa ra sự đe dọa thầm lặng.

Cánh cửa nhà mở, tiếng bản lề kêu khẽ.
Akira bước ra, vai đeo chiếc ba lô nhỏ, thân hình mảnh khảnh nhưng bước chân kiên định đến kỳ lạ.
Sau lưng cậu, cha mẹ đứng lặng. Ánh mắt họ đẫm nước, nhưng chẳng ai dám khóc thành tiếng.

"Con đi đây." — Cậu nói nhẹ, giọng lẫn trong gió. — "Hai người nhớ đừng cãi nhau nữa. Không có con, chẳng ai băng bó cho hai người đâu."

Một nụ cười nhỏ thoáng qua môi cậu, trong sáng như một lời chào. Nhưng rồi, khi quay lưng, nụ cười ấy tan biến — để lại đôi mắt ruby vô cảm, tĩnh như mặt hồ mùa đông.

Cánh cửa xe đóng lại. Gin nhìn cậu qua gương chiếu hậu, khóe môi nhếch lên lạnh lùng.
"Thằng nhóc này... lật mặt nhanh thật."

Chiếc Porsche lao đi, bỏ lại ngôi nhà nhỏ dần chìm trong màn sương.
Haruto và Kaori không đuổi theo. Họ chỉ đứng đó, như hai pho tượng đang tiễn con trai mình vào vực sâu.

Trong xe, Akira ngồi im lặng. Ánh mắt cậu hướng ra ngoài, nơi cảnh vật trôi vụt qua, nhòe nhoẹt.
Từ trong không trung, một bảng dữ liệu xanh hiện lên như lớp kính mờ trước mắt:

[HỆ THỐNG KỸ NĂNG – FUJIWARA AKIRA]

Tuổi: 8 Kỹ năng:
• Lập trình chuyên nghiệp
• Thông thạo ngôn ngữ
• Bậc thầy y học
• Thành thạo dao phẫu thuật
• Con mắt giám định Điểm kỹ năng còn lại: 20.000

Chữ phát sáng nhạt, phản chiếu trong đôi mắt đỏ.
Cậu hít một hơi dài, thầm nghĩ: Nếu thế giới này muốn biến ta thành công cụ, thì ta sẽ dùng chính công cụ ấy để sống sót.

Giọng Gin cất lên, trầm và khàn như lưỡi dao cọ vào kim loại:
"Boss của ta hiếm khi quan tâm ai đến vậy. Cậu biết vì sao không?"

Akira nghiêng đầu, đáp khẽ:
"Vì tôi có thứ mà các người cần. Một bộ não... và bàn tay không run."

Gin khẽ bật cười, nhả khói thuốc mờ ảo:
"Cậu ngạo mạn thật đấy, nhóc. Nhưng Boss thích kiểu đó."

Akira im lặng, ánh mắt ruby ánh lên tia sáng khó lường. Cậu chưa hiểu hết tổ chức này, nhưng đã cảm nhận rõ: đây không phải nơi người ta sống — mà là nơi người ta tồn tại.

Chiếc xe dừng trước một khu công nghiệp bỏ hoang. Gin rút thẻ từ, quét qua tường.
Một tiếng tách vang lên — cả mảng bê tông khổng lồ trượt sang bên, lộ ra cánh cửa thép khổng lồ đang mở.

Khi bước qua ngưỡng cửa, Akira lập tức cảm thấy như có thứ gì đó đang nuốt chửng mình.
Không khí lạnh toát. Hành lang dài, tường phủ sắt sáng bóng, đèn neon trắng hắt xuống nền xi măng xám bạc. Mùi hóa chất và kim loại trộn vào nhau, nồng nặc.

Cậu ngẩng nhìn, những ống dẫn, máy quét sinh học, cảm biến áp suất treo dọc trần nhà. Cảnh tượng vừa choáng ngợp vừa rợn người — như thể cậu vừa đặt chân vào tim của một con quái vật cơ học.

Thế giới này... đúng là một nhà xác khổng lồ. — Akira nghĩ, khẽ siết chặt dây ba lô.

Gin dẫn đường, bóng hắn đổ dài trên nền bê tông. Phía sau, một người đàn ông vạm vỡ đeo kính đen chờ sẵn — Vodka.
Hắn liếc nhìn cậu, khịt mũi.
"Đây là nhóc đó hả? Trông nhỏ thật."

Gin không đáp, chỉ ra hiệu.
Vodka cúi xuống ngang tầm Akira, cười nhạt:
"Chào mừng tới địa ngục, nhóc."

Akira chỉ đáp bằng ánh mắt lạnh như băng.
"Địa ngục cũng cần bác sĩ, đúng không?"

Vodka khựng lại, còn Gin bật cười khẽ, giọng cười trầm và rợn:
"Có vẻ cậu sẽ sống sót đấy, nhóc."

Họ đưa Akira đến một căn phòng nhỏ ở tầng hầm. Căn phòng đơn giản: giường, bàn học, phòng tắm riêng, tủ quần áo và... một camera nhỏ gắn tinh vi ở góc tường.

Gin đứng giữa cửa, nói:
"Từ giờ, cậu ở đây. Có người sẽ hướng dẫn quy tắc cơ bản. Khi được phép, cậu mới được vào phòng thí nghiệm."

Akira ngẩng đầu, hỏi:
"Bao lâu tôi được gặp lại cha mẹ?"

Gin đáp mà không nhìn:
"Còn tùy."

Rồi hắn quay đi, khói thuốc tan vào không khí như lời chấm dứt cuộc trò chuyện.

Cánh cửa khép lại.
Căn phòng chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng máy thông gió rì rì.

Akira ngồi xuống mép giường, mắt dõi theo ánh đèn vàng nhạt. Màn hình hệ thống lại hiện lên, phản chiếu trong con ngươi ruby:

CỬA HÀNG HỆ THỐNG MỞ KHÓA

Kỹ năng hóa trang thành thạo – 10.000 điểm Biến giọng chuyên môn – 25.000 điểm Dao phẫu thuật y học – 5.000 điểm Hộp cứu thương khẩn cấp – 2.000 điểm Không gian lưu trữ ba chiều 10m x 10m – 1.000.000.000 điểm

Akira nhìn con số khổng lồ kia, khóe môi giật nhẹ.
"Vũ trụ này thật sự là thế giới của Conan... và tôi chỉ là một biến số."

Cậu nhắm mắt. Hình ảnh cha mẹ chập chờn trong ký ức, cùng lời hứa nhỏ trong tim: Dù là thiên tài y học hay công cụ của tổ chức, ta vẫn sẽ sống. Ta sẽ cứu người — kể cả khi người đó là quỷ dữ.

Đêm đầu tiên trong tổ chức.

Ánh đèn trắng lạnh phủ xuống sàn bê tông. Akira nằm nghiêng, mắt mở, đếm từng tiếng tích tắc của đồng hồ.
Mọi cảm xúc như bị đóng băng.
Cậu nhớ nhà, nhớ hương trà hoa của mẹ, nhớ tiếng bút của cha trên giấy bệnh án. Nhưng trên tất cả, cậu hiểu: yếu đuối không cứu được ai.

Một tiếng rè rè nhỏ vang lên.
Akira xoay đầu — nơi góc tủ, ánh đỏ li ti của camera giám sát lóe sáng.
Cậu không nói, chỉ khẽ mỉm cười, rút trong ba lô ra một con gấu bông mini, đặt lên nóc tủ, đúng góc khuất của ống kính.
Chỉ cần một góc xoay nhỏ, camera đã bị che mà không hề gây nghi ngờ.

Phòng giám sát.

Vodka gãi đầu, nhìn màn hình đen sì.
"Đại ca, tín hiệu phòng thằng nhóc tắt rồi."

Gin liếc qua, ánh mắt nheo lại.
"Có lẽ trùng hợp."

Nhưng trong đầu hắn, hình ảnh những con gấu bông xếp khắp phòng nhà Fujiwara chợt hiện ra.
Trùng hợp sao? Hay là... thói quen của thằng nhóc đó?

Khói thuốc tan, nhưng nghi ngờ vẫn còn lơ lửng.

Rạng sáng.

Akira mở mắt, gương mặt bình thản. Cậu không ngủ — chỉ đợi.
Khi tiếng gõ cửa vang lên, cậu đã biết trước.

Người đứng ngoài là Gin. Bên cạnh hắn là một người đàn ông lạ, mái tóc đen ánh xanh, đôi mắt sâu thẳm như biển đêm.
Gin giới thiệu ngắn gọn:
"Đây là Blue Cellar. Từ nay, hắn sẽ theo cậu."

Akira nheo mắt.
"Mật danh của tôi là gì?"

Gin đáp:
"Octomore."

Tên mật danh rơi xuống, như dấu niêm phong đầu tiên gắn lên cuộc đời mới của Akira.

Blue Cellar cúi đầu, nụ cười nhã nhặn:
"Rất hân hạnh được hỗ trợ ngài, Octomore."

Akira chỉ liếc qua rồi đóng sầm cửa.
Một cử chỉ nhỏ, nhưng đủ để Gin mỉm cười.
"Có khí phách. Cậu ta sẽ còn tiến xa."

Trong căn phòng lạnh, Akira dựa lưng vào cửa, đôi mắt đỏ rực phản chiếu ánh đèn.
Một tiếng tinh vang lên trong đầu — thông báo hệ thống.

Nhiệm vụ mới mở khóa:
Thích nghi môi trường cực đoan – 0/100
Phần thưởng: +1000 điểm kỹ năng

Cậu bật cười khẽ.
"Thế giới này muốn tôi thích nghi ư? Được thôi... tôi sẽ sống sót, cho dù phải học cách cười trong bóng tối."

Ánh đèn hắt xuống, phản chiếu gương mặt đứa trẻ tám tuổi — non nớt, nhưng đôi mắt đã mang ánh nhìn của người từng chứng kiến sinh tử.

Đêm khép lại.
Và trong lòng đất, thiên tài nhỏ tuổi bắt đầu hành trình trở thành bác sĩ nguy hiểm nhất trong bóng đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz