Dong Nhan Conan Bac Si Nguy Hiem
Tokyo sau vụ nổ bom hôm ấy trở lại vẻ bình lặng thường ngày, nhưng đối với Morofushi Hiromitsu, mọi thứ không còn như trước.Anh vẫn nhớ rõ ánh nhìn của cậu bé ấy — Fujiwara Akira, đôi mắt đỏ rượu vang tĩnh lặng đến mức khiến người ta tưởng như nhìn vào đáy nước sâu không đáy.
Một đứa trẻ tháo bom không run, nói chuyện như người trưởng thành, lại có thể khiến anh vô thức lo lắng như thế.Nhưng rồi, chẳng ai gặp lại cậu nữa.Ba ngày sau vụ nổHiromitsu bước vào quán cà phê quen, nơi họ từng ngồi cùng nhau.
Trên bàn vẫn còn chiếc ly sứ Akira từng dùng, nhân viên nói cậu bé đó đã ghé qua sáng nay — để lại một phong bì cho anh.Anh mở ra, bên trong là một bức tranh vẽ tay:Cảnh cả nhóm F5 đang ngồi trong quán này, cùng cười nói — Matsuda đang cãi nhau với Rei, Kenji ngả người ra sau ghế cười lớn, còn anh thì ngồi dựa vào cửa sổ, ánh sáng đổ lên mặt.Ở góc nhỏ cuối bức tranh, chỉ có một hàng chữ đơn giản, mềm mảnh như hơi thở:"Giữ nụ cười này nhé."Không có lời tạm biệt. Không địa chỉ. Không gì cả.Hiromitsu nhìn bức tranh rất lâu.
Trái tim anh khẽ siết lại, rồi anh cất nó vào túi áo trong — nơi gần trái tim nhất."Cậu nhóc ấy... rời đi rồi." – Matsuda nói từ phía sau, giọng đều đều.
"Ừ." – Hiromitsu đáp khẽ, mắt vẫn không rời khỏi tấm tranh.Cả hai đều không nói thêm. Họ biết rõ, trong thế giới họ đang sống, một lần quay lưng có thể là chia ly mãi mãi.Hai năm sau — Bóng tốiCăn phòng bí mật dưới lòng đất ẩm lạnh.
Ánh sáng đèn neon mờ ảo phản chiếu lên sàn thép, nơi Scotch đang đứng — không còn là chàng thanh niên ấm áp của nhóm F5, mà là một người đàn ông khoác áo đen, súng giắt bên hông, khuôn mặt bình tĩnh đến lạnh.Trên màn hình lớn trước mặt anh là một chuỗi dữ liệu mã hóa, ký hiệu của Tổ chức Áo Đen.
Anh nhận lệnh trực tiếp từ một giọng nói qua máy:"Scotch, tiếp tục thâm nhập sâu hơn. Giữ liên lạc với Bourbon.""Rõ." – anh đáp, giọng trầm.Khi tín hiệu tắt, Hiromitsu ngồi xuống, rút từ trong áo ra một tấm ảnh đã hơi sờn.
Bức tranh Akira gửi hai năm trước.
Anh chạm nhẹ vào góc giấy, khẽ nói:"Hai năm rồi, Akira... cậu đang ở đâu vậy?"Bourbon (Rei) từ cửa bước vào, thoáng liếc qua.
"Cậu vẫn giữ tấm đó à?"
"Ừ." – Scotch khẽ cười. "Người tặng nó... đặc biệt lắm."
"Thế thì tốt. Trong thế giới này, giữ được thứ gì đó 'đặc biệt' là khó lắm đấy." – Bourbon đáp, ánh mắt lạnh, giọng mỉa mà nghe vẫn mang chút thương cảm.Cùng thời điểm – Bên kia đại dươngAkira bước ra khỏi phòng thí nghiệm tại Mỹ, tháo găng tay cao su, ném vào thùng rác.
Cậu không mặc áo blouse trắng mà khoác một chiếc hoodie xám nhạt, cổ tay vẫn còn vết sáng hình thoi xanh lơ.Trên bàn làm việc, hàng chục trang tài liệu phủ kín, bên cạnh là hộp chứa hơn trăm lọ thuốc thí nghiệm nhỏ.
Cậu vừa hoàn thành bài báo khoa học cuối cùng để nhận bằng thạc sĩ – chỉ trong hai năm.Giáo sư trưởng của viện bước vào, cười hớn hở:"Cậu đúng là thiên tài, Akira! Chúng tôi chưa từng thấy ai đạt thành tựu nhanh đến vậy!"Cậu chỉ khẽ gật, giọng bình thản:"Tôi chỉ muốn xong sớm để về nhà.""Nhà? Nhật Bản sao?"Akira nhìn ra cửa sổ, nơi hoàng hôn đang nhuộm vàng những tòa nhà cao tầng."Ừ. Tôi có người... đang chờ."Đêm ở BostonPhòng Akira chỉ sáng bằng ánh đèn bàn.
Trên mặt bàn, một tập thư giấy nằm ngay ngắn — những bức thư chưa từng mở.Người gửi: Morofushi Hiromitsu .
Tiêu đề thư đầu tiên: "Cậu biến mất rồi đấy, Akira."
Tiêu đề cuối cùng: "Tokyo lạnh lắm, tôi vẫn chờ cậu."Cậu nhìn chúng một lúc, rồi lặng lẽ thu tay lại.
Không mở thư, không trả lời, chỉ rút bút chì ra, vẽ thêm một nét vào bức tranh đang dang dở trên giấy.Đó là hình bóng một người đàn ông mặc áo đen, đứng quay lưng giữa màn sương, trong tay cầm tấm tranh cũ.Bên dưới, Akira viết dòng chữ nhỏ:"Tôi không giỏi nói tạm biệt. Nhưng tôi vẫn nhớ."Hai năm sau – Trở vềNgày 17 tháng 4, Tokyo.
Một chuyến bay từ Boston hạ cánh xuống sân bay Haneda.Trong dòng người đổ ra, cậu bé tóc đen dài ngang vai, khoác áo hoodie, bước đi chậm rãi, gương mặt bình thản.
Đôi mắt đỏ rượu ánh lên trong ánh sáng lạnh của sân bay.Hệ thống vang trong đầu:[Nhiệm vụ mới: Trở lại tổ chức.]Akira nhắm mắt, khẽ mỉm cười."Về nhà thôi."
Một đứa trẻ tháo bom không run, nói chuyện như người trưởng thành, lại có thể khiến anh vô thức lo lắng như thế.Nhưng rồi, chẳng ai gặp lại cậu nữa.Ba ngày sau vụ nổHiromitsu bước vào quán cà phê quen, nơi họ từng ngồi cùng nhau.
Trên bàn vẫn còn chiếc ly sứ Akira từng dùng, nhân viên nói cậu bé đó đã ghé qua sáng nay — để lại một phong bì cho anh.Anh mở ra, bên trong là một bức tranh vẽ tay:Cảnh cả nhóm F5 đang ngồi trong quán này, cùng cười nói — Matsuda đang cãi nhau với Rei, Kenji ngả người ra sau ghế cười lớn, còn anh thì ngồi dựa vào cửa sổ, ánh sáng đổ lên mặt.Ở góc nhỏ cuối bức tranh, chỉ có một hàng chữ đơn giản, mềm mảnh như hơi thở:"Giữ nụ cười này nhé."Không có lời tạm biệt. Không địa chỉ. Không gì cả.Hiromitsu nhìn bức tranh rất lâu.
Trái tim anh khẽ siết lại, rồi anh cất nó vào túi áo trong — nơi gần trái tim nhất."Cậu nhóc ấy... rời đi rồi." – Matsuda nói từ phía sau, giọng đều đều.
"Ừ." – Hiromitsu đáp khẽ, mắt vẫn không rời khỏi tấm tranh.Cả hai đều không nói thêm. Họ biết rõ, trong thế giới họ đang sống, một lần quay lưng có thể là chia ly mãi mãi.Hai năm sau — Bóng tốiCăn phòng bí mật dưới lòng đất ẩm lạnh.
Ánh sáng đèn neon mờ ảo phản chiếu lên sàn thép, nơi Scotch đang đứng — không còn là chàng thanh niên ấm áp của nhóm F5, mà là một người đàn ông khoác áo đen, súng giắt bên hông, khuôn mặt bình tĩnh đến lạnh.Trên màn hình lớn trước mặt anh là một chuỗi dữ liệu mã hóa, ký hiệu của Tổ chức Áo Đen.
Anh nhận lệnh trực tiếp từ một giọng nói qua máy:"Scotch, tiếp tục thâm nhập sâu hơn. Giữ liên lạc với Bourbon.""Rõ." – anh đáp, giọng trầm.Khi tín hiệu tắt, Hiromitsu ngồi xuống, rút từ trong áo ra một tấm ảnh đã hơi sờn.
Bức tranh Akira gửi hai năm trước.
Anh chạm nhẹ vào góc giấy, khẽ nói:"Hai năm rồi, Akira... cậu đang ở đâu vậy?"Bourbon (Rei) từ cửa bước vào, thoáng liếc qua.
"Cậu vẫn giữ tấm đó à?"
"Ừ." – Scotch khẽ cười. "Người tặng nó... đặc biệt lắm."
"Thế thì tốt. Trong thế giới này, giữ được thứ gì đó 'đặc biệt' là khó lắm đấy." – Bourbon đáp, ánh mắt lạnh, giọng mỉa mà nghe vẫn mang chút thương cảm.Cùng thời điểm – Bên kia đại dươngAkira bước ra khỏi phòng thí nghiệm tại Mỹ, tháo găng tay cao su, ném vào thùng rác.
Cậu không mặc áo blouse trắng mà khoác một chiếc hoodie xám nhạt, cổ tay vẫn còn vết sáng hình thoi xanh lơ.Trên bàn làm việc, hàng chục trang tài liệu phủ kín, bên cạnh là hộp chứa hơn trăm lọ thuốc thí nghiệm nhỏ.
Cậu vừa hoàn thành bài báo khoa học cuối cùng để nhận bằng thạc sĩ – chỉ trong hai năm.Giáo sư trưởng của viện bước vào, cười hớn hở:"Cậu đúng là thiên tài, Akira! Chúng tôi chưa từng thấy ai đạt thành tựu nhanh đến vậy!"Cậu chỉ khẽ gật, giọng bình thản:"Tôi chỉ muốn xong sớm để về nhà.""Nhà? Nhật Bản sao?"Akira nhìn ra cửa sổ, nơi hoàng hôn đang nhuộm vàng những tòa nhà cao tầng."Ừ. Tôi có người... đang chờ."Đêm ở BostonPhòng Akira chỉ sáng bằng ánh đèn bàn.
Trên mặt bàn, một tập thư giấy nằm ngay ngắn — những bức thư chưa từng mở.Người gửi: Morofushi Hiromitsu .
Tiêu đề thư đầu tiên: "Cậu biến mất rồi đấy, Akira."
Tiêu đề cuối cùng: "Tokyo lạnh lắm, tôi vẫn chờ cậu."Cậu nhìn chúng một lúc, rồi lặng lẽ thu tay lại.
Không mở thư, không trả lời, chỉ rút bút chì ra, vẽ thêm một nét vào bức tranh đang dang dở trên giấy.Đó là hình bóng một người đàn ông mặc áo đen, đứng quay lưng giữa màn sương, trong tay cầm tấm tranh cũ.Bên dưới, Akira viết dòng chữ nhỏ:"Tôi không giỏi nói tạm biệt. Nhưng tôi vẫn nhớ."Hai năm sau – Trở vềNgày 17 tháng 4, Tokyo.
Một chuyến bay từ Boston hạ cánh xuống sân bay Haneda.Trong dòng người đổ ra, cậu bé tóc đen dài ngang vai, khoác áo hoodie, bước đi chậm rãi, gương mặt bình thản.
Đôi mắt đỏ rượu ánh lên trong ánh sáng lạnh của sân bay.Hệ thống vang trong đầu:[Nhiệm vụ mới: Trở lại tổ chức.]Akira nhắm mắt, khẽ mỉm cười."Về nhà thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz