[DONE/ST] Khách làng chơi - Khuẩn Lý Hữu Độc
Chương 29: Trong xe
Không gian kín mít trong xe hơi nóng hầm hập. Trần Nhưỡng rũ mắt, nhìn chằm chằm bàn tay đang bịt miệng mình, rồi thè lưỡi liếm nhẹ.
Bàn tay to lớn lập tức run lên. Đầu lưỡi mềm mại men theo đường vân tay của Tống Thịnh Dữ, liếm từ lòng bàn tay đến ngón áp út. Cậu hé mắt, ánh nhìn trần trụi đầy khiêu khích, rồi dùng hàm răng trắng bóng cắn nhẹ lên đầu ngón tay hắn.
Hơi thở Tống Thịnh Dữ rối loạn trong nháy mắt.
Ngoài cửa sổ, mưa vẫn xối xả. Dục vọng trong mắt hắn càng thêm mãnh liệt. Ngón tay dính nước bọt và mồ hôi lướt qua cằm, xương quai xanh, rồi dừng lại trên đầu vú đỏ tươi đang dựng đứng trước ngực cậu.
Giọng hắn khàn đặc vì lửa dục thiêu đốt, ánh mắt xoáy sâu vào mắt Trần Nhưỡng: "Chỉ còn một cây số nữa là đến bệnh viện, em nghĩ kỹ chưa?"
Trong mắt Trần Nhưỡng lúc này chỉ còn hình dáng đôi môi quyến rũ kia. Bị sự chần chừ của Tống Thịnh Dữ làm cho mất kiên nhẫn, cậu túm lấy cổ áo hắn kéo xuống, điên cuồng cắn xé đôi môi mỏng bạc tình.
Miệng thì hỏi ý kiến Trần Nhưỡng, nhưng chân Tống Thịnh Dữ đã âm thầm nâng lên một chút, khiến cơ thể Trần Nhưỡng càng dán chặt vào hắn hơn.
Ngón cái day nắn đầu vú, nhưng chút an ủi nhỏ nhoi ấy chẳng thể nào dập tắt được cơn khô nóng trong người. Trần Nhưỡng nôn nóng xé toạc cổ áo Tống Thịnh Dữ, bàn tay mềm mại xoa nắn cơ ngực săn chắc đầy đàn hồi.
Cậu biết mình sai rồi. Dù lý trí vẫn còn sót lại vài phần tỉnh táo, nhận ra người trước mắt là ai, biết rõ hắn vừa mới đây thôi còn đâm nát trái tim cậu, lẽ ra không nên dây dưa với hắn nhanh đến thế.
Nhưng cơ thể đã sớm phản bội lý trí, không kìm được mà lao vào lòng hắn cọ xát, miệng rên rỉ ư ử như con mèo nhỏ đang động dục, cầu xin Tống Thịnh Dữ vuốt ve, xoa nắn mông, xâm nhập vào bên trong, mau chóng cởi bỏ khóa quần bắn đầy tinh dịch vào bụng cậu.
Trước sự khiêu khích của cậu, lớp mặt nạ bình tĩnh của Tống Thịnh Dữ cũng vỡ vụn. Hắn nhéo mạnh đầu vú Trần Nhưỡng một cái. Cơn đau xen lẫn khoái cảm khiến Trần Nhưỡng ngửa cổ rên rỉ. Hắn quen đường cũ cắn vào yết hầu cậu, giọng khàn khàn đầy nguy hiểm: "Là em tự tìm đấy nhé."
Chiếc xe địa hình rung lắc trong màn mưa, phát ra tiếng còi inh ỏi chói tai, nhưng qua màn mưa lọc bớt âm thanh lại trở nên ám muội triền miên.
Trần Nhưỡng chống khuỷu tay ra sau, mặc cho Tống Thịnh Dữ cởi quần và giày cho mình. Đôi chân trần đạp lên ghế da cao cấp.
Đũng quần lót đã ướt đẫm một mảng lớn, vết nước sẫm màu làm lớp vải trắng trở nên trong suốt.
Tống Thịnh Dữ ngả ghế ra sau, dùng hai ngón tay kẹp lấy mép quần lót kéo căng ra, nhìn chằm chằm vào khe thịt ướt át đang phập phồng. Khi vải vóc bị kéo đến cực hạn, hắn buông tay ra. "Chát" một tiếng, dây chun quần bật mạnh vào âm hộ đang sưng đỏ.
Trần Nhưỡng hét lên một tiếng, cơ thể nảy lên rồi ngã ngửa ra sau, đè lên vô lăng.
Tiếng còi xe giúp cậu lấy lại vài phần thần trí. Nhìn đôi mắt ngấn lệ, hai má ửng hồng như ráng chiều của Tống Thịnh Dữ, đôi môi đỏ mọng run rẩy, dáng vẻ đáng thương muốn khóc lại thốt ra lời mời gọi chết người: "Cho tôi đi."
Tống Thịnh Dữ chịu không nổi nhất là khi cậu khóc. Nhưng thay vì đau lòng thương xót, trong hắn lại trỗi dậy ham muốn bạo ngược và chiếm hữu, muốn đè cậu xuống dưới thân mà đụ cho tơi bời, muốn nhìn cậu gào khóc xin tha, rồi tham lam nuốt trọn tinh dịch của hắn.
Trần Nhưỡng đạp một chân lên bụng dưới hắn, một tay kéo mép quần lót định tự cởi. Vừa lộ ra nửa cái mông trắng ngần, tay kia của Tống Thịnh Dữ đã gạt tay cậu ra, nắm lấy chiếc quần lót sũng nước dâm và mồ hôi từ từ kéo xuống. Phần vải ở giữa nặng trịch, dính chặt vào khe thịt, khi kéo ra còn kéo theo sợi tơ dâm mỹ, nhỏ giọt xuống đầu gối Tống Thịnh Dữ.
Bầu trời xám xịt trong cơn mưa rào trở thành tấm phông nền thiên nhiên. Trên người Trần Nhưỡng chỉ còn lại chiếc áo sơ mi rách tả tơi, nửa kín nửa hở lộ ra bộ ngực trắng nõn và đầu vú hồng hào phập phồng theo nhịp thở.
Tống Thịnh Dữ nắm lấy cẳng chân đang đạp trên bụng hắn nhấc lên, tiếng còi xe càng vang dài hơn. Hai chân bị tách rộng hết cỡ, phơi bày trọn vẹn âm hộ non mềm với hạt đậu nhỏ nhô lên và lỗ lồn ướt át.
Hắn nhìn Trần Nhưỡng như đang chiêm ngưỡng một bức tranh khỏa thân đầy nhục dục. Khóa quần bật mở, cây dương vật thô to gân guốc nhảy ra ngoài, dựng đứng thẳng tắp chĩa thẳng vào giữa hai chân cậu. Trần Nhưỡng vừa nhìn thấy, cả người bủn rủn, dòng suối trong cơ thể lại tranh nhau trào ra.
Tiếng còi ngừng bặt, tiếng mưa rơi trở nên rõ ràng hơn.
Tống Thịnh Dữ kéo cậu ngồi lên đùi mình, gọi tên cậu bằng giọng điệu vừa tình tứ vừa dâm đãng: "Cất Cất, em nhiều nước thật đấy."
Hắn nhéo vành tai đỏ ửng của cậu: "Để tôi lấp lại giúp em nhé, được không?"
"Phụt..."
Cây gậy thịt dữ tợn đâm phập vào lỗ lồn ướt át. Dòng nước bị chặn lại, nhưng cơn ngứa ngáy lại lan ra khắp tứ chi bách hài.
Không cần Tống Thịnh Dữ nhắc, Trần Nhưỡng tự giác lắc hông, chủ động nuốt nhả.
Ghế xe được ngả hẳn ra sau thành giường. Tống Thịnh Dữ nằm dưới, bóp chặt lấy cặp mông đầy đặn của Trần Nhưỡng. Thịt mông nảy lên nảy xuống theo từng cú thúc, tràn ra khỏi kẽ ngón tay hắn.
Trần Nhưỡng chống hai tay lên cơ bụng rắn chắc của hắn, cắn môi rũ mắt. Tóc mái bết mồ hôi dính trên trán, theo nhịp chuyển động rơi xuống mắt Tống Thịnh Dữ. Dù vậy, hắn vẫn không nỡ chớp mắt, muốn khắc ghi gương mặt ướt đẫm tình dục này vào sâu trong tâm trí.
Vách thịt nóng hổi mút chặt lấy thân cặc cương cứng. Ngọn lửa chôn sâu trong cơ thể Trần Nhưỡng bùng cháy dữ dội. Tư thế cưỡi ngựa khiến dặc đi vào cực sâu, có mấy lần Trần Nhưỡng tưởng như bị đụ chạm tới tận cổ tử cung.
Nơi giao hợp không ngừng trào ra dịch nóng, bị động tác ra vào mạnh bạo ép bắn tung tóe, làm ướt đẫm đám lông mu rậm rạp của Tống Thịnh Dữ, cọ xát vào hòn ngọc hành đang treo lủng lẳng của Trần Nhưỡng.
Dương vật nhỏ nhắn phía trước của cậu cũng dựng đứng thẳng tắp, lỗ sáo rỉ nước, thỉnh thoảng cọ qua bụng dưới Tống Thịnh Dữ.
Nhiệt độ trong xe ngày càng tăng cao. Hai tay Trần Nhưỡng dần mất sức, hàm răng cắn môi cũng buông lỏng, bật ra những tiếng rên rỉ đứt quãng khiến Tống Thịnh Dữ càng nghe càng cứng.
Hắn ấn lưng Trần Nhưỡng xuống, giành lại quyền chủ động khi nhịp điệu của cậu chậm dần. Từ dưới thúc mạnh lên, đưa thân cặc cắm sâu vào tận cùng hang động nhỏ bé. Bên trong cơ thể Trần Nhưỡng như có vô số cái miệng nhỏ, mỗi lần hắn thúc vào đều tham lam mút chặt lấy quy đầu.
Dưới tác dụng của thuốc kích dục và những cú thúc mạnh bạo, Trần Nhưỡng bị đụ đến mất hồn, đôi mắt mờ mịt nhìn gương mặt Tống Thịnh Dữ bên dưới. Cái miệng vốn kiệm lời giờ đây không ngừng rên rỉ, thốt ra những lời dâm đãng.
Nào là "To quá", "Sướng chết mất"... tất cả đều tuôn ra hết.
Nhưng điều khiến Tống Thịnh Dữ kích thích nhất vẫn là khi Trần Nhưỡng gọi tên hắn.
Bị đụ như vũ bão, Trần Nhưỡng không kìm được bắn tinh ra ngoài. Thịt lồn co rút kịch liệt, móng tay bấu sâu vào da thịt hắn, cậu hoảng hốt hét lên: "Tống Thịnh Dữ!"
Cậu gục xuống lồng ngực rộng lớn của hắn nức nở. Tống Thịnh Dữ hôn lên thái dương đẫm mồ hôi của cậu, lấy tay cậu quệt ít tinh dịch của chính cậu rồi bôi ra lỗ hậu phía sau. Ngón tay theo nhịp xóc nảy lúc nông lúc sâu khuấy đảo bên trong. Trần Nhưỡng vừa mút cặc Tống Thịnh Dữ bằng lồn, vừa siết chặt ngón tay mình bằng đít, trong tiếng mưa rơi và nhịp tim dồn dập, cậu bị bắn đầy tinh dịch vào sâu trong tử cung.
Tống Thịnh Dữ rút ra rất chậm. Trần Nhưỡng đã sớm bị dục vọng thiêu rụi lý trí, co thắt cơ vòng cố giữ hắn lại, miệng lẩm bẩm "Đừng đi".
Nâng mặt Trần Nhưỡng lên hôn một cái chớp nhoáng, Tống Thịnh Dữ nhét cả ngón tay mình vào lỗ hậu của cậu. Hai ngón tay cùng lúc khuấy đảo trong đường hầm chật hẹp. Trần Nhưỡng vừa được thỏa mãn xong, cảm giác trống rỗng lại ập đến rất nhanh.
Cậu lắc mông, bất mãn với mấy ngón tay thon dài mảnh khảnh kia, muốn Tống Thịnh Dữ nhét thứ to lớn hơn vào. Cậu lắc lư khiến Tống Thịnh Dữ hoa cả mắt, vỗ mạnh một cái vào mông thịt đang rung rinh, Trần Nhưỡng mới chịu nằm im.
Nới lỏng qua loa một chút, Trần Nhưỡng không nhịn được nữa, ôm chặt lấy Tống Thịnh Dữ, khóc lóc van xin: "Mau vào đi mà."
Tống Thịnh Dữ giận cậu không nghe lời, lại vỗ thêm cái nữa, rồi nhân lúc thịt mông còn đang rung lên như sóng nước mà đâm phập vào lỗ hậu.
Vừa bắn xong một lần nên lần này hắn dai sức hơn hẳn. Tống Thịnh Dữ nổi tính xấu, cứ nhè vào điểm gồ lên trong trực tràng Trần Nhưỡng mà thúc tới tấp. Trần Nhưỡng kêu la oai oái, vẻ mặt thanh lãnh ngày thường biến mất sạch sẽ.
Tống Thịnh Dữ muốn chơi ngực Trần Nhưỡng, bèn bế cậu ngồi dậy. Trần Nhưỡng đối mặt với hắn, tay vịn vai hắn, môi lưỡi quấn quýt lấy nhau. Hai đầu vú hồng hào hơi dựng lên bị bàn tay to lớn bao trọn, thỏa thích xoa nắn.
Chẳng mấy chốc Trần Nhưỡng lại muốn bắn. Tống Thịnh Dữ nhanh tay dùng ngón cái bịt chặt lỗ sáo lại. Tiếng rên rỉ của Trần Nhưỡng chuyển thành tiếng nức nở, cầu xin gọi tên hắn.
Tống Thịnh Dữ lại thúc mạnh vào tuyến tiền liệt mấy cái, hỏi: "Có thích tôi không?"
Phía trước không bắn được, phía sau lại bị chà đạp liên hồi, Trần Nhưỡng nước mắt lưng tròng định cắn Tống Thịnh Dữ, nhưng bị hắn thúc cho một cái mạnh điếng người nên tan hết sức lực.
"Hửm? Có thích không?"
Trần Nhưỡng òa khóc nức nở, run rẩy nói "Thích", Tống Thịnh Dữ mới hài lòng hôn lên môi cậu, buông tay cho cậu bắn ra.
Trần Nhưỡng lại khóc. Từ khi gặp Tống Thịnh Dữ, dường như cậu khóc nhiều hơn hẳn.
Tống Thịnh Dữ ép cậu bắn hai lần mà vẫn chưa có dấu hiệu muốn dừng lại. Tư thế cưỡi ngựa lâu khiến Trần Nhưỡng dần tỉnh táo lại, nhưng đồng thời cũng phát hiện ra một cảm giác tê dại khác.
Cậu buồn tiểu.
Trần Nhưỡng đột nhiên giãy giụa muốn thoát ra. Tống Thịnh Dữ giữ chặt cậu lại, hỏi làm sao thế.
Trần Nhưỡng lắc đầu, cố rướn người lên trên. Tống Thịnh Dữ cau mày nhìn cậu một lúc, bỗng nhiên nhếch mép cười gian tà, bàn tay không có ý tốt trượt xuống ấn nhẹ vào bụng dưới cậu. Trần Nhưỡng lập tức run bắn lên.
"Cất Cất, có phải muốn đi tiểu không?"
Trần Nhưỡng còn chưa kịp hoàn hồn vì cách xưng hô thân mật ấy, nghe xong nửa câu sau thì xấu hổ đến mức đỏ bừng cả tai.
"Thả... thả tôi ra."
Tống Thịnh Dữ cố tình phớt lờ yêu cầu của cậu, siết chặt eo ấn cậu ngồi xuống trở lại, đâm trúng phóc vào điểm mẫn cảm kia.
Tống Thịnh Dữ mở hé cửa xe, gió lạnh và mưa bụi lập tức ùa vào. Hắn giữ chặt người Trần Nhưỡng xoay sang một bên, chĩa dương vật nhỏ nhắn của cậu ra ngoài.
"Không tiểu sao? Hửm?" Vừa nói hắn vừa ấn mạnh vào bàng quang cậu.
Trần Nhưỡng khóc nấc lên, không muốn bị làm nhục đến mức tè dầm. Đúng lúc này, Tống Thịnh Dữ huýt sáo một tiếng.
Một dòng nước vàng nhạt hòa vào màn mưa rơi xuống đất, rất nhanh bị nước mưa cuốn trôi không còn dấu vết. Tống Thịnh Dữ hài lòng cười, hôn lên môi Trần Nhưỡng, nhưng bị cậu cắn mạnh một cái trả thù.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz