ZingTruyen.Xyz

[DONE/ST] Khách làng chơi - Khuẩn Lý Hữu Độc

Chương 23: Sóng gió

muraseki

Thấm thoạt đã hai tuần trôi qua kể từ ngày Trần Tranh quay lại trường mẫu giáo.

Lương Tu Viễn nửa tháng không gặp bạn, tích trữ cả một bụng chuyện muốn kể. Cậu bé lôi kéo Trần Tranh chúi đầu vào nhau thì thầm to nhỏ ngay cả trong giờ nghỉ trưa. Từ kết cục bộ phim hoạt hình mới xem, đến đủ loại biến hình của món đồ chơi mới mua, rồi cả chuyện ông quản gia không cho ăn bánh ngọt trước khi ngủ, hay chuyện cậu ruột rõ ràng chẳng mấy khi về nhà mà cứ thích tìm người quản giáo cậu bé... càng nói càng hăng say.

Trần Tranh đang buồn ngủ, nghe câu được câu chăng, nhưng vừa nghe đến hai chữ "Cậu ruột" thì sực nhớ đến người chú đẹp trai xuất hiện trong nhà mình sáng nay.

Sáng sớm, đồng hồ báo thức nhỏ của Trần Tranh reo vang. Biết hôm nay được đi học lại, bé không nằm nướng đợi ba gọi như mọi khi mà tự giác dậy, mặc quần áo xộc xệch rồi chạy bịch bịch ra khỏi phòng.

Cửa phòng ngủ của ba vẫn đóng chặt. Bé gõ cửa nhưng không thấy ai trả lời, trong lòng lo lắng không biết ba có quên hôm nay phải đưa bé đi học không, bèn lớn tiếng gọi "Ba ba".

Một lúc sau cửa mở, nhưng người bước ra lại là chú đẹp trai kia. Trần Tranh biết đó là cậu của Lương Tu Viễn, dạo này dường như hay gặp chú ấy ở nhà mình, nhưng bé vẫn chưa hiểu tại sao chú ấy lại đi ra từ phòng của ba ba.

Tống Thịnh Dữ không nói gì, xách Trần Tranh vào phòng tắm. Trần Tranh đứng lên ghế đẩu, Tống Thịnh Dữ đứng bên cạnh, một lớn một nhỏ chen chúc trước gương đánh răng rửa mặt.

Khi hai người vệ sinh cá nhân xong đi ra, Trần Nhưỡng đã làm xong bữa sáng. Cậu cho Trần Tranh uống sữa trước, cài lại mấy cái cúc áo bị lệch cho con, rồi mới đi rửa mặt thay quần áo.

Đêm qua Tống Thịnh Dữ làm quá trớn, khăng khăng cho rằng việc Trần Nhưỡng dùng sữa tắm hương dâu tây là tín hiệu ngầm, cố ý quyến rũ hắn.

Trần Nhưỡng ở bên hắn gần một tháng, những kìm nén dồn nén bấy lâu bị ép bùng phát, buột miệng chửi thề vài câu tiếng địa phương. Kết quả là bị Tống Thịnh Dữ lấy cớ trừng phạt, dày vò đến tận nửa đêm về sáng. Lúc Trần Tranh gõ cửa, cậu mới chợp mắt được chưa đầy ba tiếng.

Thấy sắp muộn giờ, Trần Nhưỡng định nhịn ăn sáng, đợi Trần Tranh ăn xong sẽ đưa con đi luôn.

Nhưng Tống Thịnh Dữ nói: "Tôi đưa hai người đi." Rồi bàn tay to lớn ấn vai Trần Nhưỡng ngồi xuống, bắt cậu ăn xong mới được đi.

Lúc Trần Tranh xuống xe vào trường, Trần Nhưỡng hôn lên má con tạm biệt. Xe tiếp tục chạy đến dưới công ty Trần Nhưỡng. Cậu vừa định xuống xe thì Tống Thịnh Dữ bấm chốt cửa, gương mặt điển trai ghé sát lại, nhướng mày nhìn cậu đầy ẩn ý.

Trần Nhưỡng đỏ mặt tía tai, trừng mắt nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng đành phải nhượng bộ, rướn người hôn nhẹ lên môi hắn một cái. Tống Thịnh Dữ được đà lấn tới, giữ chặt gáy cậu hôn sâu thêm một lúc mới chịu buông tha.

Lúc xuống xe, miệng Trần Nhưỡng lẩm bẩm mắng "Đồ không biết xấu hổ", nhưng khóe mắt đuôi mày lại chẳng có chút tức giận nào. Trời đã sang thu, nụ cười của cậu lại ấm áp như gió xuân.

Tan học, Lương Tu Viễn vẫn quyến luyến không nỡ xa Trần Tranh, nằng nặc đòi bạn về nhà chơi với mình. Trần Nhưỡng đến đón con, suy nghĩ một lát rồi gọi điện cho Tống Thịnh Dữ, hỏi xem có thể đón Lương Tu Viễn về cùng được không.

Tống Thịnh Dữ tối nay có tiệc rượu xã giao, nghĩ ngợi một chút rồi đồng ý.

Kể từ khi tiếp quản tập đoàn Đỉnh Thịnh, Tống Thịnh Dữ đã tiến hành cải cách mạnh mẽ. Hắn còn trẻ, lại có tham vọng, một lòng muốn mở rộng quy mô kinh doanh của tập đoàn.

Bữa tiệc tối nay là để tiếp đãi một ông trùm bất động sản ở thành phố khác, gần đây muốn mở rộng thị trường sang thành phố A, thông qua sự giới thiệu của Đại Kiêu mà tìm đến Tống Thịnh Dữ bàn chuyện hợp tác.

Bữa cơm diễn ra vui vẻ, chủ khách đều hài lòng. Cơm no rượu say, những ham muốn dục vọng cũng theo đó mà trỗi dậy. Tống Thịnh Dữ vốn là tay chơi, Đại Kiêu lại càng không phải dạng vừa, hai người ngầm hiểu ý nhau, dẫn ông trùm bất động sản mặt đỏ tía tai kia vào thang máy, đi đến phòng bao đã đặt trước.

Cửa thang máy vừa mở ra, một người lao tới đâm sầm vào lòng Tống Thịnh Dữ. Người đó quần áo xộc xệch, đầu tóc ướt sũng rượu, nước nhỏ tong tong xuống áo sơ mi.

Tống Thịnh Dữ định đẩy ra thì người trong lòng ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau. Hóa ra là cậu diễn viên nhỏ từng được hắn bao nuôi.

Cậu ta như vớ được cọc, bám chặt lấy Tống Thịnh Dữ không buông, miệng run rẩy gọi "Tống tiên sinh", rồi van xin "Cứu tôi với".

Cánh cửa phòng bao phía xa mở ra, mấy gã đàn ông lao ra, ồn ào như đang tìm kiếm ai đó. Cậu diễn viên nhỏ hoảng sợ ôm chặt eo Tống Thịnh Dữ. Hắn hết cách, đành bảo Đại Kiêu đưa khách đi chơi trước, còn mình xin lỗi ông trùm bất động sản, hứa sẽ đến ngay sau khi xử lý xong việc riêng.

Ông trùm kia cũng là người sành sỏi, thấy cảnh này thì phẩy tay cười xòa không để ý, rồi đi theo Đại Kiêu.

Cậu diễn viên nhỏ này trước đây đi theo Tống Thịnh Dữ, thấy hắn lâu không tìm đến mình bèn nảy sinh ý định tìm kim chủ khác. Tống Thịnh Dữ biết chuyện cũng chẳng nói gì, chỉ bảo thư ký đưa cho cậu ta một tấm séc coi như kết thúc hợp đồng.

Ai ngờ gã kim chủ mới kia tính tình quái gở, không những không cho cậu ta tài nguyên như hứa hẹn mà còn nắm thóp cậu ta, lần này lôi cậu ta ra tiếp rượu, lại còn ép chơi 3P tập thể.

Thời gian cậu ta ở bên Tống Thịnh Dữ không ngắn cũng không dài. Tuy hắn lạnh lùng nhưng về cơ bản cậu ta muốn gì được nấy, không đánh không mắng, càng không bao giờ bắt cậu ta đi tiếp khách kiểu này.

So sánh hai bên, cậu ta hối hận xanh ruột. Giá như lúc trước không nóng vội, không phản bội Tống Thịnh Dữ thì giờ đâu đến nỗi bị người ta coi rẻ như món đồ chơi thế này.

Thang máy chậm rãi đi xuống, cậu diễn viên nhỏ khóc lóc tỉ tê suốt, còn mặt Tống Thịnh Dữ thì đen sì.

Hắn đưa cậu ta đến một tầng khác, thuê một phòng, vào cửa là cởi quần áo đi thẳng vào phòng tắm.

Cậu ta tưởng hắn muốn làm mình, vội vàng cởi sạch quần áo, chủ động nằm sẵn trên giường chờ đợi, khác hẳn vẻ làm bộ làm tịch lúc trước.

Nào ngờ Tống Thịnh Dữ tắm xong đi ra chẳng thèm liếc nhìn cậu ta lấy một cái, gọi phục vụ mang quần áo mới lên, mặc vào rồi định bỏ đi.

Lúc này cậu diễn viên nhỏ mới vỡ lẽ, hóa ra Tống Thịnh Dữ chê cậu ta làm bẩn quần áo hắn, chứ chẳng có hứng thú gì với cơ thể này nữa. Nhưng cậu ta thực sự đã cùng đường, hôm nay bỏ trốn là đắc tội lớn với đám người kia, muốn tiếp tục tồn tại trong giới giải trí e là khó hơn lên trời.

Nghĩ đến đây, cậu ta cắn răng, trần truồng lao tới ôm chặt lấy Tống Thịnh Dữ từ phía sau, khóc lóc thảm thiết nhận sai, miệng liên tục gọi "Tống tiên sinh", dáng vẻ oan ức động lòng người cứ như thể Tống Thịnh Dữ mới là kẻ bạc tình phụ nghĩa.

Nhưng hắn không hề do dự, gỡ tay cậu ta ra khỏi eo mình, lạnh lùng nói trước khi rời đi: "Tôi với cậu không thân, sau này đừng gọi tôi như thế nữa."

Ba chữ "Tống tiên sinh", đối tác làm ăn gọi là sự kính trọng, người lạ gọi là phép lịch sự, tình nhân gọi là nũng nịu pha chút e sợ.

Chỉ có Trần Nhưỡng gọi là nghe bình thản nhất, không mặn không nhạt, không nịnh nọt cũng chẳng kính sợ. Chỉ khi nghe cậu gọi, Tống Thịnh Dữ mới cảm thấy mình trút bỏ được lớp hào quang và mặt nạ quyền lực, chỉ đơn thuần là một "Tống tiên sinh" của riêng cậu mà thôi.

Cậu diễn viên nhỏ trần trụi nằm rạp trước cửa nhìn theo bóng lưng cao lớn khuất dần, không hề hay biết phía sau chậu cây cảnh cách đó không xa, một ống kính đen ngòm đang chĩa thẳng vào mình.

Sáng hôm sau, trang nhất các báo giải trí đồng loạt đưa tin giật gân: Một diễn viên trẻ bị kim chủ bao nuôi, trần truồng níu kéo ân ái ngay cửa khách sạn. Trần Nhưỡng đang cắm cúi làm việc cũng nghe thấy mấy nữ đồng nghiệp túm tụm bàn tán, người thì chê cậu diễn viên lẳng lơ, người thì khen gã kim chủ kia dáng người rất đẹp.

Trần Nhưỡng bình thường chẳng quan tâm đến mấy chuyện thị phi này, nhưng chẳng hiểu sao ma xui quỷ khiến thế nào lại bấm vào xem tin tức, nhìn chằm chằm vào bức ảnh đã được làm mờ mặt.

Bức ảnh chụp rất gần. Qua khe cửa hé mở, một đôi tay trần trụi ôm chặt lấy eo người đàn ông cao lớn đứng phía trước. Trần Nhưỡng không nhìn mặt cậu diễn viên, mà dán mắt vào khuôn mặt bị bóng tối che khuất một nửa của người đàn ông kia.

Gương mặt người đàn ông mờ ảo, có lẽ đã qua xử lý hậu kỳ, nhưng Trần Nhưỡng chú ý thấy trên vành tai hắn lấp lánh một chiếc khuyên tai màu đen nhỏ xíu phản chiếu ánh đèn flash.

Chiếc khuyên tai đó rất đặc biệt. Những lúc mặt đối mặt làm tình, Trần Nhưỡng luôn thích nhìn chằm chằm vào nó, nên cậu thuộc nằm lòng cả hình dáng vành tai của người đeo nó.

Chỉ liếc mắt một cái, cậu đã nhận ra ngay: Người đàn ông đó là Tống Thịnh Dữ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz