[DONE][Lang Đồ | Sói Thỏ cp] Bí mật của chúng ta
Chương 21
Ngày cậu bé Cao Lạc Lạc chào đời, Thẩm Văn Lang đã thành tâm cầu nguyện với trời đất rằng: hắn muốn bảo toàn tính mạng cho cả mẹ và con.
Nhưng trên thực tế, trong suốt mười mấy tiếng đồng hồ từ lúc Cao Đồ chuyển dạ cho đến khi Lạc Lạc chào đời thuận lợi, không một ai hỏi hắn câu hỏi đó. Thẩm Văn Lang có chút bực bội, hắn bóng gió với Cao Đồ về lần cầu hôn thất bại thứ hai của mình vài ngày trước. Cao Đồ giả vờ không nghe thấy, chỉ tiếp tục chỉnh lại tư thế bế Lạc Lạc của hắn, nghi ngờ hắn đã học được những gì trong hai tháng tham gia lớp học dành cho các ông bố. Ngoại trừ việc mua tất cả các sản phẩm dành cho trẻ sơ sinh mà những ông bố bà mẹ mới khác giới thiệu về nhà chất đống, Thẩm Văn Lang hầu như không đóng góp gì cho gia đình này.
Thẩm Văn Lang còn chưa kịp động đậy, vừa theo chỉ thị của Cao Đồ điều chỉnh tư thế, Lạc Lạc đột nhiên gào khóc. Chậm chạp như hắn cũng biết rằng vào lúc Cao Đồ đã mệt đến mức không còn sức để lườm hắn, việc nhắc đến chuyện cầu hôn thật sự là không đúng lúc. Nhưng hắn thật sự không thể hiểu được tại sao Cao Đồ lại không nói gì khi tỉnh dậy sau cơn mê mà chỉ vội vã tìm kính.
Thẩm Văn Lang ngồi bên giường chờ đợi, hắn không kịp nhìn đứa trẻ, bác sĩ nói với hắn mọi chuyện đều rất thuận lợi nhưng hắn không tin, chỉ cảm thấy khi nhìn thấy Cao Đồ tỉnh lại mới có thể an tâm, tựa vào ghế chợp mắt một lúc. Trong mơ, hắn ném một chiếc máy bay giấy về phía Cao Đồ, chiếc máy bay chao đảo, vừa vặn đâm vào người cậu. Cao Đồ ngẩng đầu nhìn hắn, tim Thẩm Văn Lang liền đập thình thịch, hắn nhìn Cao Đồ đi về phía mình, hắn nhớ chiếc ba lô dày cộp che kín người hắn, đè lên vai hắn một chút, khiến hắn cảm thấy đau. Hắn muốn nói, Cao Đồ, tôi thích em. Nhưng Cao Đồ lại đưa cho hắn một cây chổi với vẻ mặt không cảm xúc, nói "Chào bạn, hãy quét dọn sàn nhà đi."
Thẩm Văn Lang giật mình tỉnh dậy, nhìn thấy lông mi của Cao Đồ hơi run rẩy. Ánh nắng xuyên qua cửa chớp, tạo thành những vệt sáng chiếu lên người và khuôn mặt cậu, Cao Đồ nằm đó rất yên tĩnh, lông mày giãn ra. Khoảnh khắc đó, Thẩm Văn Lang đột nhiên nhận ra điều hắn mong muốn nhất chính là Cao Đồ được sống an toàn và bình yên, và hắn sẵn sàng từ bỏ tất cả để đổi lấy sự thư thái đó.
Thẩm Văn Lang thấy môi Cao Đồ khẽ động, hắn liền ghé tai lại nghe. Trong túi quần là chiếc nhẫn đã cất được nửa tháng mà không biết nên tặng lúc nào. Hắn ghé quá gần, sát môi Cao Đồ, trân trọng từng hơi thở của cậu đến mức đó. Nói trong lòng không có kỳ vọng là giả, dù sao Cao Đồ cũng vừa từ cửa tử trở về. Dù là chuyện tốt hay xấu, Cao Đồ cũng nên có vài lời muốn nói với Thẩm Văn Lang.
Tuy nhiên, Cao Đồ chỉ hỏi "Kính của em đâu?" Tay cậu đã đưa ra, với lấy chiếc tủ đầu giường. Thẩm Văn Lang xót xa khi thấy tay cậu va vào góc tủ nên hắn đành làm đổ một đống chai lọ trên tủ rồi nhét chiếc kính vào tay Cao Đồ. Sau đó hắn nhìn Cao Đồ lại chìm vào giấc ngủ, hắn sẵn lòng để vị trí của mình trong thế giới của Cao Đồ xếp sau đứa con và Tiểu Tình. Nhưng liệu hắn có sẵn lòng để nó xếp sau một cặp kính hay không, vẫn là một vấn đề cần phải bàn bạc.
Hắn bực bội đi tìm y tá hỏi xem có thể xem con không, thế là lần cầu hôn thứ hai cứ thế mà tan biến. Khi nhớ lại, Thẩm Văn Lang cảm thấy có chút buồn bã như đang diễn một vở kịch một vai, những câu chuyện tình yêu say đắm trên phim truyền hình đều không xảy ra. Rất lâu sau, Cao Đồ đã nhận xét về lần cầu hôn thất bại này của hắn rằng "Lúc đó em căn bản là chưa tỉnh, thật sự không nghe thấy gì cả."
Cầu hôn là gì, Thẩm Văn Lang vẫn không hiểu. Lạc Lạc lần đầu tiên gọi "mẹ" có phải là một thời điểm tốt không? Nhưng lúc đó Cao Đồ đang vô cùng hạnh phúc nhìn hắn hỏi "Anh có nghe thấy không?" Thẩm Văn Lang gật đầu mạnh, thấy nước mắt trong mắt Cao Đồ, sống mũi của mình cũng cay cay. Hắn mong thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này, khoảnh khắc khiến Cao Đồ vô cùng hạnh phúc. Bởi vì vào những thời điểm khác, vào lúc cuộc sống không ngừng trôi về phía trước, Thẩm Văn Lang mười năm sau dù có bù đắp thế nào cũng không thể theo kịp tất cả những tổn thương mà Thẩm Văn Lang mười năm trước đã gây ra cho Cao Đồ. Hắn và quá khứ của chính mình chạy đua, thường xuyên cảm thấy kiệt sức, thất vọng như Quá Phụ đuổi theo mặt trời.
Hắn chỉ có thể cố nén nước mắt vào, cúi xuống nắm tay còn lại của Cao Lạc Lạc, dạy cậu bé gọi "ba". Cao Lạc Lạc ngây người nhìn hắn rồi đột nhiên òa khóc, Cao Đồ đau lòng ôm cậu bé vào lòng khiến Thẩm Văn Lang trông giống như một kẻ buôn người đáng sợ đang dọa nạt trẻ con. Rõ ràng không rơi một giọt nước mắt nào, còn nhỏ như vậy mà đã biết giả vờ khóc. Thẩm Văn Lang lườm con trai trong lòng, miệng vẫn phải phối hợp với Cao Đồ theo phương châm nuôi dạy con cái: nói thế nào để con nghe, nghe thế nào để con nói. Hắn nói, ba không cố ý đâu, lần sau ba sẽ không như vậy nữa.
Nhưng khi nghe Cao Đồ cũng dỗ dành, nói "Ba thật sự không cố ý đâu nhé", tâm trạng của Thẩm Văn Lang lại tốt hơn một chút. Ít nhất Cao Đồ cũng chịu thừa nhận hắn là ba, không, ít nhất cũng thừa nhận hắn là ba của Cao Lạc Lạc. Mặc dù cậu vốn dĩ là vậy, nhưng Thẩm Văn Lang vẫn cảm thấy rất hạnh phúc. Hắn và Cao Đồ cùng nhau quỳ gối trên sàn nhà để dọn dẹp đồ chơi của Cao Lạc Lạc, cả hai đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể bắt được một quả bóng, họ cùng nhau cười nửa ngày rồi lại chơi cùng nhau. Cả hai chặn hai đầu bàn ăn, cuối cùng cũng tóm được quả bóng. Thẩm Văn Lang cúi người và cùng Cao Đồ quỳ dưới bàn ăn, phải nghiêng đầu mới không bị đụng.
Hắn nói "Cao Đồ, kết hôn với tôi nhé?"
Không quá trang trọng, cứ như chỉ là đang chơi đùa. Nồi súp trên bếp đang sôi ùng ục, ai đã từng nghe qua đều biết âm thanh đó hạnh phúc và an toàn đến nhường nào. Họ vừa mới ở rất gần nhau để bắt quả bóng, tay Cao Đồ đang chống bên đùi Thẩm Văn Lang. Thẩm Văn Lang ngửi thấy mùi hương của Cao Đồ, một hỗn hợp đủ thứ, hòa với mùi sữa của Cao Lạc Lạc và mùi bếp núc. Thẩm Văn Lang ném trái tim mình đi như một quả yo-yo, không dám nhìn vào đôi mắt của Cao Đồ sau lớp kính.
Cao Đồ đột nhiên đứng thẳng dậy, "cộp" một tiếng đụng đầu vào bàn. Cú va chạm này khá mạnh, Thẩm Văn Lang nghe thấy tiếng cậu kêu đau khe khẽ. Hắn đau lòng đưa tay lên xoa đầu cho Cao Đồ, Cao Đồ cũng không né tránh, có lẽ là không kịp. Hai người lúng túng một lúc lâu, Thẩm Văn Lang nhất định phải sờ xem đầu Cao Đồ có sưng không. Hắn sờ khắp đầu Cao Đồ, biết rõ là hắn đang thông qua việc này mà làm nũng với cậu, Cao Đồ cũng không biết nói gì. Cao Lạc Lạc bò đến, tò mò nhìn hai người đang quấn quýt dưới gầm bàn một lúc rồi lại bắt đầu gọi "mẹ". Mặc dù cậu bé vẫn chưa hiểu từ "mẹ" có nghĩa là gì nhưng cậu có lẽ đã nhận ra từ này có thể thu hút tất cả sự chú ý của Cao Đồ. Thẩm Văn Lang buộc phải dời tay khỏi người Cao Đồ, chuyện cầu hôn, cả hai đều không nhớ ra nữa. Vì Cao Lạc Lạc lại làm đổ chiếc ghế ba chân đựng hộp đồ chơi rồi.
"Em đã bảo anh đừng để ở đó mà." Cao Đồ trừng mắt nhìn Thẩm Văn Lang, mọi bầu không khí cầu hôn vừa thích hợp đã hoàn toàn biến mất. Thẩm Văn Lang nhìn trời nhìn đất rồi lại nhìn Cao Lạc Lạc, nhưng hắn không dám nhìn Lạc Lạc nhiều, sợ cậu bé lại giả vờ khóc. Cao Đồ nhớ ra nồi súp trên bếp nên chạy vào bếp, bỏ lại hai người họ trong phòng khách nhìn nhau.
Thẩm Văn Lang bóp bóp má Cao Lạc Lạc. "Con trai..." Nhưng cuối cùng hắn cũng không nỡ làm gì, hắn nhận ra mình thực sự yêu cục bông mềm mại này, hắn lại cúi xuống dọn dẹp đồ chơi cho con. Nghe Cao Đồ gọi từ trong bếp, hỏi hắn có thể xuống lầu mua một chai dấm được không. Thực ra kỹ năng nấu ăn của Cao Đồ cũng không tốt lắm, Cao Tình vẫn thường xuyên nói bóng gió rằng anh trai cô siêng năng quán xuyến việc nhà thế nào, ám chỉ Thẩm Văn Lang đã kiếm được món hời lớn. Thẩm Văn Lang đặt Cao Lạc Lạc vào xe tập đi, hắn vừa xuống lầu vừa nghe điện thoại của thư ký trưởng, sau khi duyệt xong hai hợp đồng, thư ký trưởng mới dám cẩn thận hỏi "Thẩm tổng, thư ký Cao còn quay lại làm việc không ạ?"
Thẩm Văn Lang nói "Lát nữa ăn cơm tôi sẽ hỏi cậu ấy."
Vừa hay gặp mấy bà cô ở dưới lầu lại đang họp hàng ngày, một trong số họ hỏi "Hôm nay không đi giao hàng à?"
Thẩm Văn Lang ném túi rác trong tay vào thùng. "Hôm nay nghỉ ạ."
Xét thấy Cao Đồ vẫn còn sống ở đây, hắn thực sự lười tranh cãi với những bà cụ chỉ biết buôn chuyện nhà người khác. Họ thà nghi ngờ hắn không phải Alpha cấp S, vì Alpha cấp S sẽ không đi giao hàng, cũng không chịu tin rằng hắn không phải là người giao hàng.
Bên kia thư ký trưởng vẫn "à" một tiếng, kinh ngạc vì hắn và thư ký Cao thân thiết đến vậy. Thẩm Văn Lang lại nhớ ra một vấn đề lớn rằng gần như chưa ai biết chuyện của hắn và Cao Đồ. Họ cũng không thể đột nhiên làm một bài thuyết trình nói rằng "Vâng, chúng tôi có một đứa con." Thôi đây không phải là vấn đề lớn, vấn đề chính hiện tại là Cao Đồ đã bảo hắn mua loại dấm gì ấy nhỉ.......
Thẩm Văn Lang xách một túi lớn đầy dấm đen, dấm trắng, dấm táo về nhà. Vừa bước vào cửa, Cao Đồ đã chạy ra đón, hoảng hốt hỏi hắn "Anh có phải đã quên đón Tiểu Tình rồi không?"
Thẩm Văn Lang đành đặt dấm xuống, quay lại xuống lầu. Mấy bà cụ dưới lầu lại hỏi hắn có đi giao hàng không, lần này hắn đã nói có. Rẽ vào một vài con đường, đi bộ bảy tám phút mới đến bãi đậu xe, lái xe đến trường của Cao Tình. Cấp tốc chạy đến nơi, Cao Tình vẫn tặng hắn hai cái lườm nguýt lớn. Suốt đường đi, cô bé đều đeo tai nghe và không nói chuyện với hắn, Thẩm Văn Lang muốn giải thích, nói rằng anh trai cô bé cũng quên đón cô nhưng rồi hắn vẫnkhông nói.
Đi theo sau Cao Tình lên lầu, Thẩm Văn Lang ngẩng đầu đếm cửa sổ. Đếm xong, hắn nhìn chằm chằm vào ô cửa sáng đó, ngây người trong hạnh phúc.
Cuối cùng hắn cũng đã có một ngọn đèn, một ngôi nhà mà Cao Đồ mang lại cho hắn.
Thẩm Văn Lang sau này cũng hiểu ra vấn đề không nằm ở Cao Lạc Lạc hay Cao Tình.
Hắn hỏi Cao Đồ có muốn quay lại công ty làm việc không. Cao Đồ suy nghĩ một lúc. Thẩm Văn Lang cảm thấy toàn bộ cơ thể mình đều phập phồng theo hơi thở của Cao Đồ. Cao Đồ nhìn hắn một cách do dự. "Nhưng..." Thẩm Văn Lang lập tức vỗ ngực cam đoan. "Tôi sẽ không... không, tất cả đều... tùy em muốn thế nào..." Hắn nói lắp bắp nhưng biết Cao Đồ hiểu. Cao Đồ lắc đầu. "Thôi."
Thẩm Văn Lang gật đầu. "Được." Nhưng rồi hắn lại lắc đầu, loạng choạng. Cuối cùng hắn cũng thông minh hơn một chút. Mặc dù về mặt lý trí, hắn vẫn không thể tóm gọn được nhưng về mặt cảm xúc, hắn cuối cùng cũng có một chút trực giác, một chút trực giác về việc Cao Đồ dường như mong muốn hắn làm gì. "Nhưng ý tôi không phải vậy. Tôi... tôi nghĩ, mọi thứ đều tùy em. Nếu em muốn nói cho người khác biết, tôi có thể làm."
Sự trở lại của thư ký Cao không gây ra quá nhiều sóng gió trong tập đoàn HS, mọi người đều cảm thấy việc Thẩm Văn Lang đi đâu cũng có một Cao Đồ đi theo là điều hiển nhiên. Mặc dù việc thư ký Cao hai lần từ chức rồi lại hai lần quay lại có chút kỳ lạ nhưng chỉ cần không phải làm thêm giờ hay đột nhiên bị sa thải, mọi người đều không có ý kiến gì.
Cao Đồ đưa Cao Lạc Lạc về sống trong căn biệt thự nhỏ. Tối đầu tiên, cậu đang đứng trước gương sấy tóc thì Thẩm Văn Lang tự rót hai ly rượu ở ngoài. Khi hắn bước đến, đôi mắt mang theo chút say mê, đứng dựa vào tường nhìn Cao Đồ sấy tóc. Hơi nước bốc lên làm người ta cũng trở nên mềm yếu.
Thẩm Văn Lang nói "Cao Đồ, tôi có chuyện muốn nói với em."
Cao Đồ không nghe thấy, cậu tắt máy sấy tóc rồi hỏi lại "Gì cơ?"
Tối đó Thẩm Văn Lang có một buổi tiệc xã giao, sợ Cao Đồ vừa mới chuyển đến phải dọn dẹp sẽ mệt nên hắn đã không đưa cậu đi theo. Hắn ngồi một mình suốt cả buổi tối, càng uống càng tỉnh táo. Nhưng khi về nhà, nhìn thấy khuôn mặt mờ ảo của Cao Đồ trong gương, hắn lại đột nhiên cảm thấy mình say. Không kịp thay quần áo, hắn đã ôm Cao Đồ lênhôn, trên mặt Cao Đồ vẫn còn những giọt nước long lanh, Thẩm Văn Lang liền trân trọng lau chúng lên mặt mình.
"Ba tôi, vào ngày ông ấy mất..." Thẩm Văn Lang một tay ôm eo Cao Đồ, một tay chống vào bồn rửa mặt. "Tôi đến nhà tù thăm ông ấy, khắp nơi đều là máu..."
"Tôi biết tôi không nên như vậy, nhưng tôi... tôi sau đó cứ luôn nghĩ, có phải tất cả Omega đều như vậy không..." Thẩm Văn Lang cảm thấy lòng bàn tay Cao Đồ đang áp vào cánh tay mình. "Tôi không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể nghĩ như vậy. Nếu không, nếu ông ấy khác với những Omega khác, nếu những Omega khác không giống ông ấy, thế thì tôi phải làm sao đây?"
Nếu Omega cũng giống như Alpha và Beta, có tiêu chuẩn đạo đức và năng lực hành vi của một người bình thường; nếu những Omega khác không dùng những thủ đoạn thấp kém như thay đổi tin tức tố; nếu những Omega khác cũng có ý thức và khả năng tự kiểm soát trong thời kỳ phát tình, không quỳ xuống cầu xin Alpha ban phát hoan lạc; nếu những Omega khác không giống như Ứng Dực; nếu những cặp vợ chồng khác không giống như người ba Alpha và người ba Omega của hắn, vậy thì hắn biết phải làm sao?
Hắn thà tin rằng tất cả Omega đều là người xấu.
Giống như một vòng luân hồi của số phận, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ làm tổn thương Cao Đồ sâu sắc đến thế, nhưng hắn đã thực sự làm như vậy. Hắn uống quá nhiều, nôn mửa vào bồn rửa mặt. Cao Đồ cũng là người xấu, hắn nhìn thấy Cao Đồ trong gương đang cười với mình.
Thẩm Văn Lang cố gắng lắng tai nghe, chỉ nghe thấy Cao Đồ nói với hắn "Thẩm Văn Lang, đi ngủ đi."
Đây là lần cầu hôn thứ mấy rồi, Thẩm Văn Lang không thể nhớ nổi. Nếu ý nghĩ cầu hôn cũng được tính là cầu hôn, thì hắn đã cầu hôn Cao Đồ... Với tinh thần "dám nghĩ dám làm", hắn thầm tính toán 365 x 11 bằng bao nhiêu. Lúc này Cao Đồ ôm một chồng tài liệu bước vào gọi "Thẩm tổng, có hai tài liệu cần anh ký."
Thẩm Văn Lang theo bản năng cầm bút, ngón tay của Cao Đồ di chuyển đến, đẩy đầu bút của hắn sang hướng khác. "Không phải chỗ này, là chỗ này, ký ở đây này."
"Ồ" Thẩm Văn Lang di chuyển bút. Hắn lại ngửi thấy mùi hương trên người Cao Đồ, có lẽ là vì động tác hắn hít vào quá mạnh, Cao Đồ không tự nhiên sờ vào cà vạt của mình "Thẩm tổng, còn một chuyện nữa..."
Thẩm Văn Lang chăm chú lắng nghe. Thấy hắn có vẻ mặt mờ mịt, Cao Đồ khẽ thở dài "Em đã nói là phải thuê một người trông trẻ khác rồi mà."
Thẩm Văn Lang "ồ" lên một tiếng rất lâu mới nhớ ra chuyện này. Mấy ngày trước khi Cao Đồ nhắc đến, hắn đã định để thư ký lo liệu nhưng lại quên mất thư ký chính là Cao Đồ.
Hắn cố tìm chuyện để nói và lại hỏi Cao Đồ tối nay ăn gì, Cao Đồ nghĩ một lúc rồi đáp "Đừng hầm súp nữa, dạo này bồi bổ nhiều quá, hơi bị nóng trong người."
Thẩm Văn Lang không nhịn được liếc nhìn ngực Cao Đồ nhưng áo vest che kín mít, không thấy gì cả. Cao Đồ đương nhiên biết hắn muốn nhìn gì, thuận thế ôm chồng tài liệu vào ngực. Mặc dù trong văn phòng không có ai nhưng cả hai đều thích thú dùng ánh mắt giao chiến. Càng giao chiến càng phát hiện ra sự ăn ý giữa họ, càng "đánh" càng dính chặt vào nhau.
Chắc là lúc này rồi. Thẩm Văn Lang từng nghiên cứu, cảm thấy tốt nhất là không nên cầu hôn khi Cao Đồ đang đứng trước bàn làm việc của mình, nếu không sẽ giống như đang trao thưởng cuối năm cho một nhân viên xuất sắc. Nhưng hắn quá căng thẳng, đứng dậy quá vội, suýt nữa không thể đứng thẳng từ chiếc ghế xoay. Hắn nghiêng người, lách qua khe hở giữa bàn và ghế.
Đứng trước mặt Cao Đồ, hắn sờ vào túi, đã tính toán kỹ lưỡng nhưng vẫn thiếu sót. Thời gian, địa điểm, con người đều đúng, chỉ thiếu vật thôi, vcl OK hắn đã quên mang nhẫn. Cao Đồ nhìn hắn một cách kỳ lạ, tưởng lại có chuyện gì xảy ra. Thẩm Văn Lang đành phải nói "Tôi đi vệ sinh một chút."
"Ồ." Cao Đồ quay lưng bỏ đi, để lại Thẩm Văn Lang một mình trong văn phòng lục tung các ngăn kéo. Hắn không tìm thấy chiếc nhẫn nhưng lại tìm thấy một tờ giấy nhớ của Cao Đồ, nhắc hắn buổi chiều họp phải đeo chiếc cà vạt màu xanh lam bảo thạch được đặt bên cạnh. Thẩm Văn Lang cầm nó trong tay, vuốt ve một cách cẩn thận.
Nhưng nhẫn có lẽ không phải là vật cần thiết để cầu hôn, quan trọng nhất là sở thích của đối phương. Nếu thích náo nhiệt thì sắp xếp du thuyền, pháo hoa và tiệc tùng; nếu muốn kín đáo hơn thì chú trọng vào sự trang trọng, riêng tư và trải nghiệm độc đáo. Thẩm Văn Lang nghĩ, rốt cuộc Cao Đồ thích gì nhỉ?
Sau một hồi suy luận, Thẩm Văn Lang cảm thấy hiện tại Cao Đồ thích Lạc Lạc nhất. Hắn dĩ nhiên có thể mang Cao Lạc Lạc đến buổi cầu hôn, nhưng hắn không đủ tự tin để giữ cho Cao Lạc Lạc im lặng trong hơn hai mươi phút, khi đó chắc chắn sẽ phản tác dụng.
Cao Đồ thường xuyên nhìn về phía hắn. Thẩm Văn Lang biết Cao Đồ có ý gì, ý là không cho hắn nhìn về phía Cao Đồ đang ngồi nữa. Bài thuyết trình lần này quá dài dòng, phông chữ cũng không đồng nhất. Nhưng người thuyết trình là người mới được tuyển, đang muốn thể hiện trước mặt Thẩm Văn Lang trong cuộc họp đầu tiên, nói mãi không dứt. Cao Đồ đứng dậy, nói gì đó vào tai người đó rồi gật đầu với Thẩm Văn Lang. Thẩm Văn Lang đứng dậy đi ra ngoài, hắn nghe thấy tiếng Cao Đồ lặng lẽ đi theo sau mình.
Hình như cầu hôn không thành công cũng không sao, Thẩm Văn Lang vừa nhâm nhi chén trà trắng Cao Đồ mới pha cho hắn vừa thầm nghĩ. "Yêu" đối với hắn không phải là một từ dễ nói ra nên mỗi lần cầu hôn đều vô cùng khó khăn. Lần cầu hôn thứ sáu diễn ra khi hắn đang ngăn cản Cao Đồ uống thuốc ức chế. Cao Đồ liếc hắn một cái, viên thuốc ức chế trong tay vẫn không buông xuống, hỏi, "Tại sao?" Giống như một lời khiêu khích, Thẩm Văn Lang suýt nữa đã nói ra từ "yêu" vì lời khiêu khích đó của Cao Đồ.
"Omega thì có gì không tốt?" Câu này vừa lướt qua trong đầu, Thẩm Văn Lang đã thấy buồn cười. Hắn nổi tiếng là người ghét Omega. Giờ đây, hắn lấy tư cách gì để chất vấn ngược lại Cao Đồ?
"Tôi không quan tâm em là Omega hay Beta."
Cao Đồ chỉ lặng lẽ nhìn hắn. "Nhưng mà em quan tâm."
"Vậy em muốn tôi làm gì?" Vừa nói ra, Thẩm Văn Lang đã nhận ra không ổn. Câu nói đó mang theo quá nhiều sự oán giận, Cao Đồ chắc chắn sẽ bị tổn thương. Hắn không kịp sửa chữa, hắn nhìn Cao Đồ ngửa đầu nuốt hai viên thuốc đó xuống. Tối đó, họ ngủ riêng phòng. Ngày hôm sau khi đi ngang qua, hắn nghe người khác hỏi Cao Đồ sao sắc mặt tệ vậy. Cao Đồ biết rõ Thẩm Văn Lang đang ở gần đó nhưng vẫn lôi những chuyện không đâu vào, suýt chút nữa nhắc đến người bạn đời Omega không tồn tại của cậu. Gót giày da của Thẩm Văn Lang dẫm lên sàn nhà vang lên chấn động, hắn đợi Cao Đồ đến đưa tài liệu rồi vội vàng giữ cậu lại.
Lại là sự im lặng. Nỗi khó chịu giống như có ai đó đang dùng dao nhỏ cạo lên người, quả bóng xì hơi giống như Thẩm Văn Lang lúc này, chỉ cần thở phào nhẹ nhõm một chút là toàn bộ sẽ xẹp lép. Hắn đột nhiên nhận ra một vấn đề nghiêm trọng hơn cả việc cầu hôn Cao Đồ, đó là Cao Đồ rốt cuộc có thích hắn không? Ánh mắt nhìn Cao Đồ ngây ngốc, giống như một phiên bản thu nhỏ của Cao Lạc Lạc, mong mỏi Cao Đồ cho kẹo.
Cao Đồ cúi người, gấp chồng tài liệu trên bàn lại. "Em sẽ cố gắng dùng ít thuốc ức chế hơn." Cao Đồ không có kẹo để cho hắn, nhưng Cao Đồ sẽ lật tất cả túi trên người cho hắn xem. Cao Đồ luôn luôn đối xử với hắn như vậy, chiếc nhẫn trong lòng bàn tay Thẩm Văn Lang được hắn vuốt ve đến ấm áp. Hắn muốn trả lời Cao Đồ một tiếng nhưng không biết nên nói gì, cuối cùng vì quá căng thẳng, hắn chỉ hừ một tiếng từ mũi. Hắn ngẩng đầu lên, sợ Cao Đồ không vui nhưng ánh mắt của Cao Đồ đã rời đi nơi khác, nhìn vào bức tranh treo trên tường. Bức tranh đó là do Cao Lạc Lạc tùy tiện vẽ và in dấu chân tay. Thẩm Văn Lang kéo Cao Đồ thêm vài nét, coi bức tranh đó như một món bảo vật. Người khác nghe ngóng nói rằng Thẩm tổng chắc chắn đã đấu giá được một tác phẩm danh tiếng truyền đời nào đó. Còn Cao Đồ thì mỗi khi Thẩm Văn Lang gặp mặt các vị tổng giám đốc khác ở đây, lại không biết mệt mỏi hỏi, có cần tháo bức tranh này xuống không.
Thẩm Văn Lang vừa đàm phán với người khác vừa nghĩ, một tuổi mà biết vẽ tranh thì giỏi quá đi chứ. Nhưng bức tranh đã sớm bị Cao Đồ tháo xuống nên hắn chỉ có thể nhìn chằm chằm vào bức tường trống rỗng, thỉnh thoảng liếc nhìn Cao Đồ. Cao Đồ đúng lúc đi đến đưa một tập tài liệu, giả vờ không hiểu ý của Thẩm Văn Lang, nhìn lại một cách rất ngây thơ.
Nhưng Thẩm Văn Lang cũng biết Cao Đồ đang giận gì, chẳng qua là giận bức tranh đó thực ra không thể gọi là tùy tiện vẽ của Cao Lạc Lạc. Đó là sau khi Cao Lạc Lạc làm đổ mâm cơm, Thẩm Văn Lang nảy ra một ý tưởng, kéo bàn tay dính đầy dầu và nước sốt của cậu bé in lên giấy, mỹ miều gọi đó là Cao Lạc Lạc đã bộc lộ thiên tài hội họa. Cao Đồ nói "Sẽ thu hút ruồi mất."
Thẩm Văn Lang đáp lại "Tôi sẽ treo nó trong văn phòng."
Cao Đồ nhìn Thẩm Văn Lang với vẻ mặt phức tạp, lúc Thẩm Văn Lang kéo tay cậu nhúng vào sốt cà chua và vẽ lên tờ giấy đó. Cao Đồ nhớ ở nhà có màu vẽ mà, nhưng Thẩm Văn Lang lúc đó nói rằng "Màu vẽ khó rửa hơn sốt cà chua." Quả thật Cao Đồ đã bị vẻ mặt nghiêm túc của hắn lừa gạt hoàn toàn, thậm chí còn cảm thấy có lý. Sau này hắn vẫn không thể nghĩ thông suốt, chỉ thường xuyên tháo bức tranh đó xuống rồi lại treo lên, sợ người khác ngửi thấy mùi sốt cà chua trên đó.
Rốt cuộc Cao Đồ có thích hắn không? Thẩm Văn Lang vẫn không rõ lắm. Nhưng hắn nghĩ, dù sao cũng đã cầu hôn sáu lần rồi, cầu hôn thêm một lần nữa cũng chẳng sao.
END.
T/N: Tác giả cũng có tâm sự một chút về việc bạn ấy mất cảm hứng và cảm thấy khó khăn trong việc viết cái kết cho Sói Thỏ trong bộ này. Dù sao nó cũng đã hoàn và tác giả cũng dự định sẽ có thêm phiên ngoại, cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ nhé love you :*
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz