[DONE][Lang Đồ | Sói Thỏ cp] Bí mật của chúng ta
Chương 19
Thẩm Văn Lang biến mất, dùng từ biến mất để diễn tả thì không chính xác, nhưng Cao Đồ lại có một linh cảm không lành. Mặc dù cậu cảm thấy khi làm việc tại nhà mà không có Thẩm Văn Lang ngồi bên cạnh, chỉ trỏ những lỗi dấu câu toàn/bán góc trong bản dịch, có lẽ cũng là một điều tốt. Nhưng cậu vẫn không kìm được mà mở hộp thoại chat với Thẩm Văn Lang, cuộn lên cuộn xuống. Cuộc trò chuyện dừng lại cách đây bốn ngày, Thẩm Văn Lang hỏi cậu "Buổi tối có muốn ra ngoài ăn cơm không?"
Cao Đồ không trả lời, không phải cố ý lạnh nhạt mà là vì khi cậu nhìn thấy tin nhắn này thì Thẩm Văn Lang đã đứng trước cửa nhà cậu rồi, dùng cằm chỉ vào cậu "Cứ ở lì trong nhà cả ngày, em sắp mốc meo ra rồi, ra ngoài đi dạo đi". Cằm của Thẩm Văn Lang đột nhiên lại cúi xuống "Như vậy thì... sẽ tốt cho cả hai."
"Em chưa dịch xong, ngày mai phải nộp rồi."
Cao Đồ đã chuẩn bị sẵn sàng để nghe Thẩm Văn Lang nói bóng gió rằng mình là một kẻ cuồng công việc, rồi lại nói bóng gió tại sao yêu công việc đến thế mà ban đầu lại từ chức. Cậu thậm chí đã mô phỏng cả ngữ điệu của hắn trong đầu nhưng rút cục Thẩm Văn Lang lại chẳng nói gì, quay người bỏ đi. Cao Đồ vẫn đứng ngẩn người tại chỗ, không hiểu Thẩm Văn Lang có ý gì.
Có lẽ là giận rồi, mặc dù Cao Đồ không cảm thấy mình làm sai điều gì. Từ chối Thẩm Văn Lang vừa là để kiếm tiền, lại vừa có thể né tránh cơ hội đi chơi riêng với Thẩm Văn Lang. Cậu hoàn toàn không biết bây giờ mình có thể nói gì với Thẩm Văn Lang, cậu còn mong muốn quên đi bản thân đã từng đứng trước mặt Thẩm Văn Lang mà nói "Em đã bỏ đứa bé đi" hơn cả Thẩm Văn Lang. Cậu không dám hồi tưởng lại, càng không dám nghĩ Thẩm Văn Lang sẽ nghĩ gì về mình.
Cao Đồ lơ đãng đóng cửa, suýt nữa kẹp trúng tay Thẩm Văn Lang. Lần này Thẩm Văn Lang không kìm được cơn giận mà than phiền hai câu "Đóng cửa nhanh thế làm gì? Bộ em không muốn gặp tôi đến vậy sao?" Cao Đồ không nhìn hắn, sợ hắn thấy chữ "phải" trong mắt mình. Cậu nhìn chằm chằm vào chiếc hộp cơm giữ nhiệt trong tay Thẩm Văn Lang.
Thẩm Văn Lang tỏ vẻ khá đắc ý, mặc dù lúc mở nắp không đúng cách, canh đổ ra ngoài một nửa, làm ướt một góc bàn phím máy tính bên cạnh. Cao Đồ rút khăn giấy ra lau, Thẩm Văn Lang lại đẩy bát canh về phía cậu, nói "Tôi hầm canh cho em đấy, mau nếm thử đi."
Cao Đồ chưa bao giờ thấy Thẩm Văn Lang nấu ăn, không khỏi ngạc nhiên nhìn hắn một cái "Anh hầm á?"
Thẩm Văn Lang không nói gì. Cao Đồ nếm một muỗng, hơi nóng, đầu lưỡi có chút tê nhưng không cản trở cậu lập tức nhận ra đây là tay nghề của dì giúp việc trong biệt thự nhỏ của Thẩm Văn Lang. Cậu thường ăn, đặc biệt là trong khoảng thời gian sống chung với Thẩm Văn Lang.
"Anh bảo họ lái xe ba tiếng đồng hồ để mang đến à?"
Cao Đồ lập tức nhận ra nguồn gốc của món canh, Thẩm Văn Lang rất vui, ung dung ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, khuỷu tay đặt trên lưng ghế, nhìn Cao Đồ uống canh "Không phải, tôi bảo dì ngồi xe ba tiếng đồng hồ đến nấu đấy." Ánh mắt Cao Đồ phức tạp, Thẩm Văn Lang lại bị cậu nhìn đến sốt ruột "Nếu không lái xe đến, canh sẽ nguội mất!" Nghe có vẻ rất hợp lý. Cao Đồ tự nhủ nhất định không được thể hiện sự yêu thích đối với món canh này, nếu không Thẩm Văn Lang sẽ thực sự bắt dì ấy đi đi về về ba tiếng đồng hồ mỗi ngày, không, là sáu tiếng.
Nhưng ngược lại, nếu Thẩm Văn Lang lấy điều này ra uy hiếp cậu, nói rằng nếu cậu không dọn về thì sẽ bắt dì ấy đi lại sáu tiếng mỗi ngày để nấu cơm cho cậu thì cậu nhất định sẽ quay về. Suy cho cùng, người làm công mới thấu hiểu người làm công, còn ông chủ thì mãi mãi không thể đồng cảm với người làm công. Ví dụ như bây giờ, một ông chủ nào đó đã bắt đầu nhìn chằm chằm vào bản thân cậu, người đang lặng lẽ mỉm cười.
"Em thích món canh này à?"
Cao Đồ dọn dẹp bàn phím bên cạnh. May mà có miếng dán bàn phím, nhưng khi gỡ ra vẫn dính đầy dầu mỡ. Thẩm Văn Lang đến giúp, Cao Đồ đẩy tay hắn sang một bên, "Anh đừng lau thế, dầu mỡ sẽ vào bên trong đấy." Thẩm Văn Lang đành phải đảm nhận công việc đưa khăn giấy cho Cao Đồ. Hắn vẫn không từ bỏ món canh đó, cho đến khi rút hết hộp khăn giấy nhà Cao Đồ đến trọc lóc, hắn vẫn còn ngẩn người. Cao Đồ nói "Em không cần anh gửi đồ ăn cho em, em tự nấu được."
Cậu cố ý nói như vậy, và rồi phát hiện Thẩm Văn Lang quả nhiên đã trúng bẫy. Thẩm Văn Lang tức giận nhìn chằm chằm vào chiếc hộp cơm, Cao Đồ liếc thấy tay hắn nắm thành nắm đấm rồi lại buông ra, tưởng rằng chiếc hộp và món canh sẽ bị vứt vào thùng rác ngay lập tức. Nhưng Thẩm Văn Lang chỉ nói một câu "Uống hay không tùy" rồi bỏ đi.
Lần này là đi thật, Cao Đồ với đầu ngón tay dính hương thơm ngậy của nước xương hầm tiếp tục dịch bản thảo. Chưa đầy hai tiếng sau, cửa lại bị gõ, đằng sau là Thẩm Văn Lang đứng nói "Trả hộp cơm cho tôi đi."
Cao Đồ biết hắn không phải đến để đòi lại hộp cơm, trước đó cũng không phải đến để đưa canh cho cậu, là hắn có điều muốn nói với cậu. Cao Đồ đợi, đợi cho đến khi đèn cảm ứng ở hành lang tắt, rồi lại sáng lên dưới vài tiếng trẻ con la hét ở gần đó. Cao Đồ biết rằng nếu mình không nói gì, có lẽ mình sẽ phải đứng cùng Thẩm Văn Lang trong hành lang chật hẹp này cả đời, tay cầm hộp cơm.
Nhưng giữa hai người họ, Cao Đồ chưa bao giờ là người chủ động mở lời. Cậu hạ quyết tâm phải nói gì đó "Thẩm—"
Vừa mở lời lại ngừng lại. Hai người đối diện nhau, như một bức tranh, bố cục quá tĩnh lặng. Cao Đồ hít một hơi thật sâu trong lòng "Văn Lang." Cậu cố ý tách từ "Thẩm" ban nãy ra, như thể sau mười năm quen biết, cuối cùng họ cũng trở về một mối quan hệ bình đẳng nào đó, ký ức tuần hoàn không ngừng trong cơ thể như máu. Nếu ký ức thực sự là một cuốn sách như người ta ví von, vậy thì Thẩm Văn Lang là trang bìa sạch sẽ và xinh đẹp đến mức Cao Đồ không nỡ viết tên mình lên đó. Cuộc sống sau này của cậu, tất cả đều liên quan đến Thẩm Văn Lang.
"Văn Lang, cảm ơn anh." Cao Đồ cảm thấy mình nên biết ơn tình yêu này. Mặc dù tình yêu đơn phương này không có hy vọng, thường xuyên khiến cậu đau khổ, nhưng Thẩm Văn Lang đã cho một cậu bé bình thường và nhỏ bé như cậu cảm nhận được sự thỏa mãn khi yêu một người, cho cậu được nếm trải cuộc sống khi biết yêu và cống hiến. Cảm giác yêu và được yêu đôi khi rất giống nhau. Đừng quá khắt khe, con người sẽ hạnh phúc.
Khi nhớ lại ngày hôm đó, Cao Đồ gần như tin chắc rằng Thẩm Văn Lang lúc đó có điều muốn nói với mình. Có lẽ câu "cảm ơn" của cậu đã khiến hắn bất ngờ. Cao Đồ nhớ sau đó Thẩm Văn Lang chỉ nhận lấy hộp cơm từ tay cậu, dường như đã nói một câu gì đó, Cao Đồ không nghe rõ. Dần dần, cậu mới cảm nhận được điều gì đó trong tiếng vang khi Thẩm Văn Lang đóng cửa, nhưng cũng không thể lý giải được chút chua xót đó là do tâm trạng phức tạp của bản thân, hay là do sự ngập ngừng từ lâu của Thẩm Văn Lang.
Thẩm Văn Lang có việc công ty phải bận, cũng không có nghĩa vụ phải ngày ngày ở bên cạnh cậu, Cao Đồ dùng những lý do này để an ủi mình. Cậu là người giỏi chịu đựng một cách bị động, chấp nhận rằng mọi thứ sẽ qua đi, cậu thậm chí còn cố gắng không để bản thân cảm thấy thất vọng vì sự biến mất đột ngột của Thẩm Văn Lang. Có lẽ Thẩm Văn Lang không nên xuất hiện thường xuyên trong cuộc sống của cậu như vậy nữa. Cao Đồ trách Thẩm Văn Lang, cũng trách bản thân mình lại bắt đầu dần quen với Thẩm Văn Lang thích gây sự vô cớ. Cậu do dự không biết có nên vứt bỏ chiếc cốc sứ mà Thẩm Văn Lang để lại ở nhà mình hay không. Đứng trước tủ bếp suy nghĩ một lúc, cuối cùng không kìm được mà gọi điện cho Thẩm Văn Lang.
Cũng có một lý do chính đáng: Sắp đến lịch khám thai, lần này phải xác định phác đồ điều trị thai kỳ cho Cao Đồ. Thẩm Văn Lang đã hứa sẽ giúp cậu giữ lại đứa bé thì nhất định sẽ đến bên cạnh cậu. Hắn có nhiều khuyết điểm, nhưng chưa bao giờ thất hứa. Vì vậy, mặc dù Cao Đồ đã gọi cho hắn vài lần trước đó đều không được, cậu vẫn tự mình đến bệnh viện thành phố trước. Cậu nghĩ có lẽ Thẩm Văn Lang có việc gấp đột xuất, khi nào xong việc có thể sẽ đến thẳng bệnh viện tìm cậu.
Thế nhưng cứ đợi mãi, đợi mãi mà không thấy Thẩm Văn Lang. Cao Đồ cũng không muốn làm lỡ giờ tan ca của bác sĩ, cậu ngồi một mình trước mặt vị bác sĩ trưởng khoa, chiếc ghế đối diện trống không. Bác sĩ trưởng khoa tỏ vẻ đã hiểu rõ, chuyện Cao Đồ ngất xỉu lần trước đã gây ồn ào. Cả bệnh viện đều biết Thẩm tổng trông có vẻ trẻ tuổi, tài giỏi lại phong độ, hóa ra là một tên khốn lăng nhăng, sau khi chơi bời xong thì không nhận người, suýt nữa hại chết Omega của mình.
Tất nhiên, Tập đoàn HS và bệnh viện vẫn có hợp tác, bác sĩ trưởng khoa cũng không muốn đắc tội với Thẩm Văn Lang. Ông hắng giọng bắt đầu kiểm tra hồ sơ bệnh án của Cao Đồ, thỉnh thoảng liếc nhìn Cao Đồ đang cố tỏ ra bình tĩnh, trong lòng vẫn còn giận. Ông đã đặc biệt dành thời gian để tiếp đón cặp đôi oan gia này, kết quả một trong hai nhân vật chính lại bùng vai, khiến ông lo lắng một cách vô ích. Lời mở đầu của ông cứ luyên thuyên mãi, sợ có câu nào nói không đủ rõ ràng mà làm lỡ việc chữa bệnh cho Cao Đồ, lại sợ có câu nào nói quá rõ ràng mà làm tổn thương trái tim Cao Đồ.
Cao Đồ nói, tôi không phải Omega của Thẩm tổng, hơn nữa, Thẩm tổng không phải là người như vậy.
Vị bác sĩ nhìn cậu, trong lòng chỉ còn lại hai chữ: Hèn gì. Nhưng sau khi cảm thán, ông cũng không quên công việc chính của mình. Bác sĩ trưởng khoa hỏi "Vậy cậu đã quyết định sẽ áp dụng phương án nào chưa? Là sử dụng pheromone nhân tạo, hay là phương pháp đánh dấu tạm thời?"
Cao Đồ đang chuẩn bị trả lời thì điện thoại đột nhiên reo lên. Số điện thoại quen thuộc, là của thư ký trưởng. Quá vội vàng, khi đứng dậy, chân cậu va mạnh vào chân ghế kim loại. Chưa kịp bước ra khỏi văn phòng bác sĩ, cậu đã nhấn nút nghe. Tim cậu đập thình thịch khi nghe thấy giọng nói lo lắng của thư ký trưởng, "Thư ký Cao, xin lỗi đã làm phiền cậu, xin hỏi gần đây Thẩm tổng có liên lạc với cậu không?"
"Gần đây—"
"Là thế này, mấy ngày trước Thẩm tổng đột nhiên mất liên lạc, phòng thư ký chúng tôi không thể nào liên hệ được. Tất nhiên, việc công ty tạm thời chúng tôi có thể xử lý, chủ yếu là lo lắng cho sự an toàn của Thẩm tổng."
"Bây giờ vẫn chưa tìm thấy người sao?" Cao Đồ vừa nghe điện thoại vừa đi xuống lầu, vừa ra khỏi cửa đã đón một chiếc taxi quay về Giang Hỗ. Tài xế vẫn đang thương lượng với Cao Đồ về phí đi liên tỉnh. Cao Đồ sốt ruột đến mức suýt nữa phát hỏa, Thẩm Văn Lang sẽ ở đâu chứ?
Cho dù anh ấy cố ý rời đi, cũng không thể không để lại một lời nhắn cho mình, càng không thể không để lại một lời nhắn cho công ty. Anh ấy không phải là người có thể hành động tùy hứng đến mức bất chấp tất cả. Cao Đồ nhớ lại vẻ mặt của Thẩm Văn Lang đêm đó, cảm thấy có gì đó không ổn. Thẩm Văn Lang lúc đó dường như đang ám chỉ điều gì đó với cậu.
Cao Đồ đã tìm thấy Thẩm Văn Lang ở Hòa Từ. Thành thật mà nói, không khó để tìm thấy hắn, chỉ là thư ký trưởng không có gan bất chấp mọi thứ như Cao Đồ, cũng không nhạy cảm đối với pheromone của Thẩm Văn Lang và mấy ống tiêm thuốc ức chế rải rác trong biệt thự nhỏ như Cao Đồ. Tất nhiên, cũng là vì người trong công ty hoàn toàn không biết căn bệnh trước đây của Thẩm Văn Lang.
Cao Đồ nhặt ống tiêm thuốc ức chế đã dùng hết trong góc lên, tay có chút run. Cậu không biết Thẩm Văn Lang đã bắt đầu lạm dụng thuốc ức chế từ khi nào. Pheromone hương diên vĩ còn sót lại trong phòng khiến chân cậu có chút mềm nhũn, vô thức ngồi xuống giường; cậu đã từng ngủ chung giường với Thẩm Văn Lang ở đây. Cậu nhớ vòng tay của Thẩm Văn Lang ấm áp và an toàn, lúc đó Thẩm Văn Lang đã ngủ say. Trong bóng tối, Cao Đồ nhìn khuôn mặt hắn. Trong ký ức của Cao Đồ, bóng tối đó có màu vàng kim.
Thẩm Văn Lang cũng chính là nằm trên chiếc giường này, tiêm hết mũi này đến mũi khác.
Cao Đồ không nghĩ nữa, chỉ vực dậy tinh thần đến Hòa Từ. Cậu đã đoán ở đây sẽ có một số phòng bệnh đặc biệt, chỉ là không ngờ cậu hoàn toàn không thể hỏi thăm được bất kỳ tin tức nào. Đây là bệnh viện tốt nhất ở Giang Hỗ, thậm chí là cả nước. Nếu Thẩm Văn Lang lại bệnh, hắn chỉ có thể ở đây, và cũng chỉ có nơi này có thể giữ bí mật tốt đến vậy, dịch vụ VIP có thể VIP đến thế.
Cao Đồ trừng mắt nhìn hai vệ sĩ riêng của Thẩm Văn Lang. Ngay cả vệ sĩ cũng được dùng đến, có thể thấy Thẩm Văn Lang lần này đã phòng bị đến mức nào.
Cao Đồ rất muốn nói hai câu đe dọa, ví dụ như nếu Thẩm Văn Lang không chịu gặp mình thì mình sẽ thế này thế nọ. Nhưng lấy con ra uy hiếp thì cậu không nỡ, còn lấy bản thân ra uy hiếp, cậu lại phải sắp xếp từ ngữ thật kỹ lưỡng để tạo ra sát thương lớn nhất cho Thẩm Văn Lang. Rõ ràng biết người ở ngay trước mắt mà lại không thể gặp, cũng không biết anh ấy rốt cuộc thế nào rồi. Cao Đồ càng nghĩ, đầu óc càng trống rỗng, thậm chí còn có chút hối hận không biết mình có nên cãi nhau một cách vô ích với Thẩm Văn Lang hay không, nếu không thì sao mấy ngày nay họ lại không liên lạc.
Đột nhiên có một chiếc điện thoại được nhét vào tay cậu. Cao Đồ theo bản năng đưa lên tai nghe. Thẩm Văn Lang đã "alo" rất nhiều tiếng nhưng cậu vẫn không đáp lại, chưa phản ứng kịp, cũng vì quá lo lắng, cảm thấy giọng nói của Thẩm Văn Lang đột nhiên trở nên rất quý giá.
"Chết tiệt, điện thoại này có thông không vậy, đùa tôi đấy à?" Tất nhiên, giọng chửi thề của Thẩm Văn Lang thì không còn quý giá như vậy nữa. Cao Đồ đáp một tiếng, "Alo?"
Thẩm Văn Lang không nói gì. Cao Đồ tiếp tục hỏi "Anh sao rồi? Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
Cao Đồ hiếm khi giận dữ đến thế. Cậu không đợi câu trả lời của Thẩm Văn Lang mà lại hỏi, "Sao anh có thể—" Nói đến nửa chừng, cậu đột nhiên nhớ lại Thẩm Văn Lang cũng đã từng chất vấn cậu khi cậu lạm dụng thuốc ức chế. Thẩm Văn Lang cũng đã từng đau khổ vì sự ra đi không lời từ biệt của cậu. Họ quá quen thuộc với đối phương, quen thuộc đến mức đổi vị trí cũng không có cảm giác, hoàn toàn không thể phân biệt được bản thân vốn dĩ là người như vậy, hay là vì đối phương mà trở thành người như vậy.
Cao Đồ cuối cùng vẫn nuốt những lời chất vấn đó xuống, "Bây giờ anh sao rồi? Em đến gặp anh nhé."
"Đừng," Thẩm Văn Lang từ chối rất dứt khoát, nhưng lại sợ Cao Đồ hiểu lầm nên vội vàng giải thích "Bây giờ tôi đỡ hơn nhiều rồi, nhưng pheromone đang không ổn định, tôi sợ sẽ làm em bị thương."
"Ồ." Cao Đồ cũng không biết nên nói gì nữa. Cổ tay cầm điện thoại mỏi nhừ nhưng lại không nỡ đặt xuống, vẫn luôn là người đợi đối phương cúp máy trước. Đặc biệt là trong vài giây trước khi đối phương cúp máy, cậu cẩn thận lắng nghe hơi thở của đối phương. Cảm giác lưu luyến đó có lẽ chính là tình yêu. Cao Đồ mở lời như đang trò chuyện, sau khi căng thẳng luôn có những khoảnh khắc thả lỏng quá mức như thế này "Vừa rồi trên đường đi có động đất, không nghiêm trọng, nhưng lúc đó em đặc biệt mừng vì đã đến Giang Hỗ tìm anh. Nếu không ở nhà em chắc chắn sẽ rất lo cho anh."
Vừa nói ra, cậu nhận ra lời này có vẻ hơi quá mập mờ, nhưng cũng không thể rút lại được. Chỉ có thể giả vờ như đang trò chuyện để che đậy "Nhưng lần động đất này hình như không nghiêm trọng, không có thương vong."
Thẩm Văn Lang cũng có chút không biết nói gì, thực sự đã trò chuyện với Cao Đồ vài câu về trận động đất.
Cao Đồ đổi điện thoại từ tay phải sang tay trái, khi dán vào tai, cậu nghe thấy Thẩm Văn Lang ở đầu dây bên kia nói:
"Cao Đồ, kết hôn với tôi đi."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz