ZingTruyen.Xyz

[DONE][Lang Đồ | Sói Thỏ cp] Bạch nguyệt quang giả chết tự dính bẫy

37

cookies1225

Đối với khái niệm về nhà, cả Thẩm Văn Lang và Cao Đồ đều rất xa lạ.

Cao Đồ là vì người cha cờ bạc và người mẹ bỏ đi. Còn Thẩm Văn Lang là vì tình yêu bệnh hoạn, méo mó của cha mẹ.

Hai người chưa từng cảm nhận được tình yêu gặp nhau ở tuổi thiếu niên, họ cùng nhau hấp thụ thứ gọi là tình yêu từ đối phương, dùng hơi ấm cơ thể sưởi ấm nhau, và vô tình coi đối phương là duy nhất.

Khi còn là Thư ký Cao, Cao Đồ đã đến đây không dưới một lần. Pha trà, báo cáo công việc, sắp xếp quần áo, mọi thứ ở đây, cậu đều quá quen thuộc.

"Cao Đồ, chiếc cà vạt có hoa văn ẩn màu đậm của tôi để ở đâu?"

"Trong ngăn tủ thứ hai của tủ quần áo."

"Cao Đồ, có việc thì dùng máy tính trong phòng sách, mật khẩu chẳng phải cậu biết sao? Đừng cứ nhìn chằm chằm vào cái điện thoại hỏng của cậu nữa."

"Tôi sẽ xử lý xong ngay."

"Cao Đồ, xuống lầu ăn cơm."

"Thẩm tổng, tôi vẫn chưa đói lắm."

"Đừng nói nhảm, đây là bữa ăn nhân viên làm thêm cuối tuần, không ăn thì đổi thành tiền chuyển vào thẻ của cậu."

"..."

Dưới sự cố ý của Thẩm Văn Lang, biệt thự này tràn ngập bóng dáng Cao Đồ. Dù Cao Đồ chưa từng ở lại qua đêm, nhưng khắp nơi đều có dấu vết cậu để lại.

Chỉ như vậy, Thẩm Văn Lang mới cảm thấy biệt thự trống rỗng trở nên đầy đặn, mới thấy căn nhà lạnh lẽo cũng có chút hơi ấm.

Sau đó Cao Đồ rời đi, và Lạc Lạc chuyển đến.

Thẩm Văn Lang học theo Cao Đồ, chăm sóc Lạc Lạc tỉ mỉ. Sinh khí mà Cao Đồ mang đi khi rời xa khiến căn nhà này trở nên tĩnh mịch và lạnh lẽo thấu xương, nhưng lại có thêm vài phần màu sắc nhờ đứa con của họ.

Khối xếp hình, chuông, trò ghép hình, bảng vẽ, xe tập đi... Đồ dùng của Lạc Lạc chất đầy nhà, tiếng cười thơ ngây của trẻ thơ phá vỡ sự chết chóc của biệt thự.

Thẩm Văn Lang nhìn Lạc Lạc chập chững biết đi mà thất thần.

Anh đã dạy Lạc Lạc rất lâu, nhưng cậu bé chỉ bi bô đáp lại. Lâu dần, nghe thấy tên Cao Đồ là cậu bé cười rất vui vẻ, dường như không hiểu sao ánh mắt cha lại thất vọng đến thế.

"Lạc Lạc, sao vẫn không học được?" Thẩm Văn Lang xoa cái đầu tròn vo của Lạc Lạc "Chỉ biết cười ngây ngô, con là đồ ngốc sao?"

Lạc Lạc không biết mình bị cha ghét bỏ, kéo tay cha cọ cọ, đôi mắt như quả nho ấy chứa đầy hình bóng Thẩm Văn Lang, toàn là sự quyến luyến với cha.

Như thể nhìn thấy Cao Đồ với ánh mắt chỉ có mình mình, tay Thẩm Văn Lang khựng lại, tim như bị một bàn tay vô hình siết chặt, đau nhói khắp nơi.

"Cao Đồ." Giọng trẻ con non nớt chợt vang lên, khiến tim Thẩm Văn Lang lỡ mất một nhịp.

"Lạc Lạc vừa nói gì?"

Rõ ràng cảm nhận được sự vui vẻ của cha, Lạc Lạc được khích lệ, lại gọi hai tiếng "Cao Đồ, Cao Đồ."

Thẩm Văn Lang ôm Lạc Lạc vào lòng, tay khẽ run rẩy, lặp lại theo giọng nói bi bô của con trai.

"Cao Đồ—"

"Cao Đồ—"

Chỉ là không ai đáp lời.

Và giờ đây, Thẩm Văn Lang tìm lại được người yêu, ngước mắt lên, ánh mắt sâu thẳm đen láy đặt trên người Cao Đồ, rồi chậm rãi mở lời, cố chấp đòi hỏi một lời hồi đáp.

"Cao Đồ."

"Ừm."

"Cao Đồ."

"Em đây."

"Cao Đồ."

"Thẩm Văn Lang, em vẫn luôn ở đây."

--

Không biết có phải vì kỳ phát tình quá nhạy cảm hay không, Cao Đồ nhạy bén nhận ra trong biệt thự có một mùi xôthơm khác tồn tại. Rất nồng đậm nhưng lại rất khô ráo, mang theo vị đắng thanh, không giống pheromone nhưng lại nặng nề hơn các loài hoa cỏ thông thường.

Chú Trần đưa cho cậu một chiếc chìa khóa tầng hầm.

Cao Đồ biết đó là phòng chiếu phim của biệt thự, không hiểu sao lại bị khóa.

Cậu mở cửa, chính là nguồn gốc của mùi xô thơm đó. Cỏ xô thơm chất đầy cả căn phòng, như một đại dương màu xanh lam, chất đống quá nhiều như thể có thể nhấn chìm người ta.

Và chiếc máy bay giấy màu vàng chanh đó được đặt cẩn thận ở đó, như một điểm nhấn khiến cả đại dương bừng sáng.

Đó là chiếc máy bay giấy tuột khỏi tay Cao Đồ, đáp lại lời triệu tập của số phận mà quay trở về tay Thẩm Văn Lang.

Cậu thậm chí còn nhìn thấy bức ảnh chụp chung, những bức ảnh chụp lúc làm việc còn sót lại, cuốn kỷ yếu bị cậu xé mất một trang, chiếc ô đen hôm trời mưa... Rất nhiều thứ liên quan đến Cao Đồ, thậm chí còn có cả chiếc lá rụng rơi trên cổ Cao Đồ.

Hơi thở Cao Đồ ngừng lại một lúc, ngực quên cả phập phồng. Khi chạm vào điều khiển từ xa trên ghế sofa, bộ phim sáng lên, dưới ánh đèn mờ ảo, lộ ra một khuôn mặt quen thuộc, khuôn mặt giống hệt cậu.

"Thẩm tổng, có phải là bộ này không?"

Cậu đứng trước phòng thay đồ, tay cầm bộ đồ ngủ Thẩm Văn Lang hay mặc nhất, nhìn thẳng vào màn hình, như đang đối diện với người ngoài màn hình.

Đây là video cậu gửi cho Thẩm Văn Lang từ rất lâu rồi, không ngờ ba năm sau lại được bảo quản nguyên vẹn xuất hiện trước mặt mình.

Đầu Cao Đồ ong lên, nhất thời có chút luống cuống.

Đoạn phim rất ngắn, cứ lặp đi lặp lại, căn phòng tối mờ, giọng nói dịu dàng độc nhất của Cao Đồ vang vọng trong phòng, như kéo thời gian quay trở lại khoảng thời gian xao động thầm kín đó.

Lúc đó Cao Đồ nhất định không ngờ, Thẩm Văn Lang sẽ ngồi trước màn hình, lặp đi lặp lại phác họa lại dáng vẻ của cậu, mặc cho cơn đau như thủy triều nuốt chửng bản thân, hết lần này đến lần khác tự hành hạ trong sự suy sụp cảm xúc.

"Cao Đồ, tôi chỉ là quá nhớ em."

Người có bí mật bị phát hiện đứng ở cửa, cơ thể hơi cứng lại. Anh từng cười nhạo sự si mê của Hoa Vịnh đối với Thịnh Thiếu Du, ghê tởm hành vi biến thái của hắn nhưng không ngờ, chính mình cũng trở nên như vậy.

Ngay cả bây giờ, anh nhìn thấy Cao Đồ đứng ở trung tâm căn phòng này, trong lòng dâng lên một sự thỏa mãn bệnh hoạn cùng với khao khát không hề che giấu.

Thẩm Văn Lang thực ra không biết mình có thể kiểm soát được bao lâu, anh sợ Cao Đồ lại rời đi, sợ cậu lại biến mất, nhân tố điên cuồng đang gào thét, muốn nhốt cậu lại bên cạnh mình, khiến cậu không rời xa anh nửa bước, nhưng anhbiết làm vậy là sai.

Cao Đồ nên được tự do, không bị ràng buộc.

Thẩm Văn Lang biết mình bị bệnh, bệnh vô phương cứu chữa.

Một Cao Đồ chính trực như vậy nhất định sẽ không thích anh như thế này. Thẩm Văn Lang không dám nhìn vào mắt Cao Đồ, nhưng khi Cao Đồ đặt một nụ hôn lên môi anh, cả người anh đều như bị đứng hình, thậm chí quên cả cách thở.

"Em biết mà."

"Biết tài xế là anh."

"Biết anh ở dưới lầu."

"Thẩm Văn Lang, anh không bị bệnh, chỉ là quá đau khổ."

Đau khổ đến mức cần mọi thứ liên quan đến Cao Đồ để an ủi, cần một chút hỗ trợ từ Cao Đồ mới có thể gắng gượng tỉnh táo bước tiếp.

Đêm đó, mùi cỏ xô thơm và hoa diên vĩ hòa quyện trong căn phòng. Đại dương màu xanh lam đó dâng lên sóng trào, dưới ánh sáng của đoạn phim, lấp lánh rạng rỡ.

"Bác sĩ nói, tuyến thể của anh không thể chịu đựng thêm nữa."

"Tôi biết, tôi sẽ kiểm soát được."

Thẩm Văn Lang ôm Cao Đồ trên chiếc ghế sofa rộng rãi đó, đôi mắt trầm tĩnh như trong video ấy dâng lên sự say mê, quyến rũ hơn bất kỳ cảnh tượng nào anh từng thấy trong đời.

Anh nhìn thẳng, ánh mắt sâu thẳm không che giấu được sự nóng bỏng, nụ cười lan rộng trên khuôn mặt, mang theo sự run rẩy vì đạt được ước nguyện.

Cơ thể Cao Đồ khẽ cong lên, vùi đầu vào cổ người bên trên. Ánh mắt liếc qua khuôn mặt của chính mình trong video, mặt cậu đỏ bừng.

"Thẩm— Thẩm Văn Lang, tắt nó đi."

"Cao Đồ, mỗi lần tôi xem video này, tôi đều muốn làm như thế này."

Anh đè eo Cao Đồ mảnh khảnh, vòng eo được chiếc áo sơ mi trắng tôn lên đúng như tưởng tượng, một cánh tay là có thể ôm trọn.

"Đừng nói nữa..."

Tiếng xé bao bì nhựa vang lên rõ rệt trong phòng. Cao Đồ cảm thấy mình như bị lừa, vì Thẩm Văn Lang vừa rồi tỏ ra quá đáng thương, khiến cậu lập tức mềm lòng, nhưng sao lại có người luôn mang theo thứ này bên mình chứ.

"Lần trước nói không có nên tôi mới mua." Thẩm Văn Lang giải thích "Lần này tôi có thể vào sâu hơn một chút không?"

"Thẩm Văn Lang!"

Giọng Thỏ Con vì bị hành hạ trở nên khản đặc, còn tiếng "Thẩm tổng" trong video lại vô cùng rõ ràng, lọt vào tai Cao Đồ, khiến toàn thân cậu trở nên nhạy cảm hơn.

"Đêm qua em không gọi như thế."

Không phải Thẩm tổng, cũng không phải Thẩm Văn Lang.

Mà là—

Thẩm Văn Lang không buông tha Cao Đồ, đâm vào hết lần này đến lần khác, hành hạ đến mức Cao Đồ suýt nữa không kìm được mà bật ra tiếng kêu, cho đến khi nghe thấy điều mình muốn nghe.

"Văn Lang, anh nhẹ một chút."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz