[DONE][Hành Ân | Phần Thưởng cp] Nuôi vợ từ bé
11
28.
Lần đầu tiên hai người lên giường, cả hai đều có sự hiểu lầm. Giang Hành thì gấp gáp, giận dữ, Phái Ân thì thấy khó hiểu, tủi nhục. Thay vì nói là ân ái, chi bằng nói là đối kháng. Ấn tượng sâu sắc nhất của Phái Ân về chuyện đó là nỗi đau thấu xương. Dương vật của Thiếu gia cậu rất lớn, cắm vào cơ thể cậu, gần như muốn xẻ cậu làm đôi.
Mặc dù sau này cậu cũng dần động tình, nếm được khoái cảm, nhưng tiềm thức vẫn có chút sợ hãi.
Giờ đây, cậu chủ động phối hợp cởi sạch quần áo, trần truồng nằm dưới thân Giang Hành, trông như một con vật nhỏ đang chờ bị làm thịt.
Một mặt khao khát sự gần gũi của Thiếu gia, mặt khác lại sợ nỗi đau tái diễn. Đôi mắt cậu rõ ràng ướt át, đỏ hoe, chất chứa đầy khao khát, nhưng sắc mặt lại không tự chủ được tái đi. Cậu run lên bần bật khi Giang Hành chạm vào mông sau.
Giang Hành gần như ngay lập tức nhận ra phản ứng nhỏ bé này.
Trong lòng anh nhói đau, có chút áy náy. Anh cúi xuống dịu dàng hôn Phái Ân, từ môi đến cằm, rồi đến cổ, xương quai xanh, trước ngực. Vừa quan sát biểu cảm của Phái Ân vừa mút, liếm, cho đến khi cậu nhóc ngốc nghếch không kiểm soát được mà rên rỉ thành tiếng, hơi thở rõ ràng trở nên thô ráp, anh mới tiếp tục đi xuống.
Lực vuốt ve, xoa nắn cũng cố gắng nhẹ nhàng hết mức, như thể Phái Ân là bảo vật quý hiếm, chỉ cần dùng sức một chút sẽ làm hỏng vậy.
Cái chạm đó nhẹ tênh, gần như sắp đến nhưng lại chưa đến, khiến người ta ngứa ngáy trong lòng. Phái Ân không kìm được nắm lấy tay anh, dùng sức ấn lên ngực mình: "Giang Hành, Giang Hành, mạnh hơn một chút, ngứa quá, khó chịu quá."
Giang Hành vốn đã nhịn rất khổ sở, làm sao chịu nổi sự trêu chọc này. Ánh mắt anh tối sầm lại, trước hết mạnh mẽ nắm lấy bầu ngực săn chắc của Phái Ân, rồi cắn một cái trên ngực cậu, để lại một dấu răng ẩn hiện. Sau đó, anh nhẹ nhàng nắm lấy vật nam tính đã từ từ cương lên vì kích thích của Phái Ân.
"Ư..." Phái Ân cắn mu bàn tay, dường như cảm thấy xấu hổ.
Phản ứng này lại khiến Giang Hành cảm thấy thú vị. Anh cũng tò mò Phái Ân có thể nhịn đến mức nào, vì vậy càng chuyên tâm mơn trớn. Cuối cùng, anh tách hai chân Phái Ân ra, cả người nằm rạp xuống, nhìn thẳng vào vật nhỏ tội nghiệp, bắt đầu rỉ nước ở đầu đó của Phái Ân.
"Đừng nhìn... Thiếu gia..." Phái Ân căng thẳng toàn thân, theo bản năng đưa tay che lại, giọng nói đã mang theo tiếng khóc.
Giang Hành lại cười xấu xa, giữ chặt hai tay cậu: "Không được động đậy."
Phái Ân từ nhỏ đến lớn đã quen nghe lệnh của anh, giờ nghe ba chữ này, dù khó chịu đến đâu cũng không dám nhúc nhích nữa.
Cậu cứ thế trơ mắt nhìn Giang Hành nuốt vật của mình vào từng chút một. Khoảnh khắc bị khoang miệng ấm áp và se khít bao bọc, cậu đã bật khóc nức nở, người cũng bật dậy như cá. Giang Hành dễ dàng siết chặt vòng eo thon gầy của cậu, nuốt nhả càng thêm cố gắng. Má bên cạnh phồng lên phồng xuống vì bị đẩy ra, trông vô cùng khiêu gợi. Phái Ân chỉ nhìn một cái đã không kìm được muốn xuất tinh.
Cậu siết chặt bụng dưới, khóc lóc đẩy đầu Thiếu gia, muốn anh tránh ra.
Giang Hành lại như không nghe thấy, mút càng nhanh hơn.
Vài giây sau, Phái Ân thấy mắt trắng xóa, hạ thân run rẩy, cả người như mất đi ý thức. Khi phản ứng lại, Thiếu gia đang quỳ ngồi giữa hai chân cậu, nhả thứ vừa bắn vào miệng ra lòng bàn tay, hình như còn nuốt một ít.
Phái Ân tuy ngốc nhưng cũng biết thứ đó không thể ăn bừa, cậu lo lắng muốn đứng dậy xem nhưng lại bị Giang Hành đè xuống lần nữa.
"Phái Ân đã thoải mái rồi, đến lượt anh." Anh nói, nắm tay Phái Ân đặt lên đũng quần mình. Vật nam tính vốn đã to lớn đã làm chiếc quần lót mỏng manh cộm lên, giống như... cái chày lớn thô kệch. Thứ này mà cắm vào, thảo nào lại đau như vậy.
Phái Ân bị cảm giác nóng bỏng đó làm cho sợ hãi, mặt lúc đỏ lúc trắng. Giang Hành liền ôm cậu dậy, để cậu ngồi đối diện trong lòng mình, ngẩng đầu hôn môi lưỡi cậu. Cảm nhận được cậu dần thả lỏng mới hỏi: "Phái Ân, sao vậy?"
"Lần trước đau lắm, như muốn rách ra vậy..." Phái Ân ngước đôi mắt long lanh nhìn sang.
Giang Hành chớp mắt, nói lần này tuyệt đối sẽ không đau nữa. Vừa nói, anh không biết lấy đâu ra sáp mỡ cừu, múc một cục lớn, giữ nguyên tư thế này, từ từ xoa bóp vào phía sau Phái Ân. Lúc đầu thì mát lạnh, rất thoải mái, nhưng một lúc sau lại cảm thấy một luồng nhiệt chạy thẳng từ bụng dưới lên. Phái Ân nắm chặt vai Giang Hành, cả người đều cảm thấy có gì đó không đúng. Cậu theo bản năng ưỡn ngực, ngẩng cổ, thút thít nói kỳ lạ quá.
Giang Hành vừa cắn đỉnh vú cậu vừa lén lút tăng lên ba ngón, bốn ngón, cố gắng nhẹ nhàng làm chậm tốc độ khuếch trương: "Mua từ nước ngoài về, định dùng cho em. Lần trước gấp quá, không kịp lấy ra..."
"Ưm ưm... ư... a!" Phái Ân chỉ cảm thấy chỗ nào Thiếu gia chạm vào cũng bùng lên một ngọn lửa, phía sau cũng ngày càng trống rỗng, ngón tay hoàn toàn không đủ, chỉ muốn thứ lớn hơn đâm vào. Đối diện với Giang Hành, cậu tự nhiên không cần phải nhẫn nhịn, vì vậy cứ thế ôm lấy khuôn mặt tuấn tú của Giang Hành đầy nước mắt, nói thẳng: "Thiếu gia, cắm dương vật của anh vào đi."
"Vẫn gọi là Thiếu gia sao?" Giang Hành rút tay ra, nhưng cố ý để mặc Phái Ân.
Phái Ân sốt ruột vặn eo, nói: "Giang Hành. Giang Hành."
"Em phải làm vợ anh, nên gọi anh là gì?"
Đầu Phái Ân nóng bừng, theo bản năng cọ xát cơ thể. Mãi một lúc lâu, cậu mới nhớ ra: "Chồng ơi, chồng yêu ơi,anh vào đi."
Giang Hành cũng nhịn đến cực hạn. Phái Ân vừa lên tiếng, anh đã đột ngột thọc mạnh từ dưới lên. Tư thế này rõ ràng vào sâu hơn, bụng dưới mỏng manh của Phái Ân lập tức nhô lên, có thể thấy rõ hình dạng của Giang Hành.
Giang Hành vừa hôn cậu vừa hướng dẫn cậu vuốt ve bụng dưới của mình, hai tay ôm lấy lưng và eo Phái Ân, cứ thế thúc đẩy từng nhịp một.
Tiếng rên rỉ vụn vặt của Phái Ân đều bị chặn lại trong miệng, mồ hôi và nước mắt hòa lẫn chảy xuống trên mặt, cả người trở nên ướt đẫm.
Sau khi vận động một lúc như vậy, Giang Hành lại đặt cậu nằm xuống, để cậu nằm dưới thân mình, gác hai chân Phái Ân lên eo mình.
"Phái Ân... Phái Ân, anh yêu em." Anh lẩm bẩm, thúc vào càng nhanh và mạnh hơn.
Lần này Phái Ân không hề cảm thấy đau, trong đầu chỉ còn lại sự thoải mái và sảng khoái. Cậu theo bản năng đáp lại "Em cũng rất yêu anh", đổi lại là những cú thúc mạnh mẽ và yêu thương hơn từ Giang Hành.
29.
Hai người cứ thế thay đổi nhiều tư thế, làm chuyện đó rất lâu, mãi đến tận đêm khuya mới dừng lại.
Phái Ân ngây người nhìn thức ăn trên bàn, khẽ lẩm bẩm: "Bữa tối nguội hết rồi, Thiếu gia còn chưa ăn."
"Ăn no rồi." Giang Hành ôm chặt cậu vào lòng, đắm mình trong dư vị sau cuộc ân ái, khẽ hôn lên bờ vai trơn láng của cậu.
Phái Ân liền rúc sâu hơn vào lòng anh: "Thiếu gia, em mệt quá."
"Xin lỗi em, lần sau anh sẽ nhẹ nhàng hơn..."
"Vô ích, chỉ làm Thiếu gia khai vị thôi." Phái Ân chợt nhớ ra mục đích của lần ân ái này, cảm thấy có chút ấm ức vô cớ. Cậu hơi khó nhọc lật người, vùi mặt vào ngực Giang Hành "Cơ thể dính nhớp, khó chịu."
"Anh sẽ bế em đi tắm ngay, được không?" Giang Hành vừa nói vừa thuận thế xoa nắn cặp mông tròn trịa vừa được anhsử dụng, Phái Ân lại run lên một cái, nói không được làm nữa. Ngày mai bác sĩ Lương còn đến, còn phải đưa Tiểu thư nhỏ đi học.
"Không cần lo cho em ấy, đã có chú Vương đưa đón rồi. Phái Ân, những ngày này, em chỉ cần quan tâm đến anh thôi." Giang Hành nghe Phái Ân nhắc đến người khác, cảm thấy có chút ghen tị "Em sắp gả cho anh làm vợ rồi, không được đặt người khác vào lòng nữa."
"À..." Sắc mặt Phái Ân đỏ lên, lại rúc sâu hơn vào lòng Giang Hành, không nói thêm lời nào nữa.
30.
Trong suốt thời gian Giang Hành dưỡng thương, Giang phu nhân hầu như ngày nào cũng đến tìm dì Lý nói chuyện, hoặc mời bà ra phố dạo chơi, hoặc mời bà đến hội quán ngồi cùng các phu nhân danh giá khác ăn uống đánh bài. Bà còn thường xuyên sắm sửa thêm nhiều quần áo và đồ dùng, rõ ràng là muốn trang điểm cho dì Lý thành một quý bà.
Dì Lý vốn chất chứa đầy oán giận đối với nhà họ Giang, nhưng qua lại nhiều lần, sự oán giận đó cũng dần tan biến.
Dù Đại thiếu gia đã làm hỏng chuyện tốt của Phái Ân, nhưng Ông chủ và Bà chủ đều đã dùng gia pháp trừng phạt nghiêm khắc Thiếu gia, tiểu thư Ngọc Lê bị thất hẹn còn đích thân đến xin tha. Nếu bà cứ mãi day dứt, ngược lại sẽ không phải phép.
Hơn nữa, Phái Ân ngốc nghếch nhà bà rõ ràng trong lòng luôn có Thiếu gia. Nếu cứ hồ đồ kết hôn với tiểu thư Trương, ngược lại sẽ làm lỡ dở đời người ta. Nghĩ đến đây, bà chỉ có thể cảm thán là ý trời.
Thế nhưng có câu "vô công bất thụ lộc" (*). Dù Đại thiếu gia có làm chuyện sai, sự bồi thường của Giang phu nhân trong thời gian này cũng đã đủ rồi. Nếu còn tiếp tục tốt hơn nữa, e rằng bà lại phải chiết phúc. Vì vậy, hôm đó, khi Bà chủ lại mời bà ra ngoài dạo phố, bà lấy hết can đảm... từ chối đối phương.
(*) không có công thì không nhận lộc
"Bà chủ, thực ra tôi không hề trách người, cũng không trách Thiếu gia... Dù thế nào, mọi chuyện cũng qua rồi." Bà có chút luống cuống vén lọn tóc mai ra sau tai, rồi đưa ra những bộ sườn xám quý giá mà Bà chủ tặng bà, đã được bà xếp gọn gàng từ đêm hôm trước "Tôi nào xứng mặc những thứ này, Bà chủ cứ lấy về..."
"Dì Lý, tôi không có ý định bồi thường xin lỗi." Giang phu nhân mở to mắt, nhẹ nhàng đẩy bà ngồi xuống mép giường"Tôi đang chuẩn bị trước."
"Chuẩn bị gì ạ?"
"Chuẩn bị đến cầu hôn con trai dì đây." Bà chủ mỉm cười mím môi "Dì là thông gia tương lai của tôi, có thêm bao nhiêu đồ tốt cũng xứng đáng nhận."
"Hả?" Dì Lý kinh ngạc tột độ, theo bản năng hỏi "Là thay... thay ai..."
"Thay Hành nhi cầu hôn." Bà chủ đặt quần áo trong tay bà sang một bên "Hôm nay tôi mời dì ra ngoài dạo chơi là để mua sắm những thứ cần thiết cho đám cưới của hai đứa trẻ. Hôn sự của Hành nhi và Phái Ân không thể làm qua loa, phải chuẩn bị thật chu đáo. Tôi vốn không quan tâm đến những việc lặt vặt này nên cần dì giúp đỡ. Đồ vật dùng để cầu hôn thì cha của Hành nhi đã đi chuẩn bị rồi, những thứ mà con cái nhà khác kết hôn nên có, Phái Ân sẽ không thiếu thứ gì."
Mắt dì Lý dần dần ngấn lệ, hai tay cũng siết chặt gấu áo mình.
"Nhưng Phái Ân nó... là đàn ông, lại là kẻ ngốc, Đại thiếu gia nhà họ Giang làm sao có thể kết hôn với nó?"
Giang phu nhân cười lắc đầu: "Tôi thấy Phái Ân không hề ngốc. Nó biết mình đang làm gì, cũng biết tình cảm của mình dành cho Hành nhi. Nó có tim mà." Bà nói, chủ động nắm lấy bàn tay hơi lạnh của dì Lý "Hành nhi là con tôi, tôi hiểu nó. Nó đã nhận định Phái Ân thì cả đời sẽ không phụ lòng thằng bé. Vì Phái Ân cũng yêu Hành nhi, hai đứa trẻ tâm đầu ý hợp, chúng ta hà cớ gì phải làm cha mẹ phá hoại uyên ương chứ?"
Tim dì Lý đập thình thịch, một lúc lâu sau bà mới nói: "Nhưng mà... Phái Ân là con trai không thể sinh nở, huyết mạch nhà họ Giang làm sao có thể bị đứt đoạn ở đây?"
"Huyết mạch nhà họ Giang?" Bà chủ bật cười "Nhà họ Giang chúng tôi là đại gia tộc. Tuy chi chính chúng tôi thưa người, nhưng chi nhánh lại rất hưng thịnh. Nếu Hành nhi và Phái Ân muốn nuôi con, chỉ cần nhận nuôi một đứa trẻ có duyên từ chi nhánh là được. Hơn nữa, còn có Chỉ nhi nữa mà. Dì yên tâm, ngay từ khi quyết định đến cầu hôn, những chuyện này chúng tôi đã tính toán rõ ràng hết rồi."
"...Vậy... vậy..." Dì Lý lau nước mắt, lắp bắp nói, "Phái Ân và Đại thiếu gia có biết về hôn sự này không?"
"Đương nhiên rồi." Bà chủ cười và thở dài "Ôi, dì không biết đâu, Hành nhi đã có ý định này từ nhỏ rồi... Nói một câu dì đừng giận nhé, nó coi Phái Ân như 'con dâu nuôi từ bé' đó... Từ nay về sau, dì chính là mẹ vợ của Hành nhi, tự nhiên không cần gọi nó là 'Thiếu gia' nữa, cứ gọi nó là 'Hành nhi' giống như tôi thôi!"
Dì Lý nước mắt nhạt nhòa nhìn về phía linh vị chồng mình, trong miệng thốt lên một tiếng "Ài": "Được, vậy lát nữa tôi sẽ cùng Bà chủ ra ngoài, chuẩn bị tươm tất cho các con... rồi chọn một ngày lành tháng tốt, tổ chức hỷ sự cho chúng nó, Bà chủ thấy sao?"
Giang phu nhân cười nói: "Còn gì tốt hơn nữa!"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz