ZingTruyen.Xyz

[DONE][CV][Xử Nữ - Thiên Yết] Anh Như Ánh Trăng Sáng

💫 001 ᡣ𐭩.

_LingWuYue_

✎𝕯𝖆𝖙𝖊 08 • 12 • 24

Vì giận dỗi, thanh mai nhỏ của bạn trai đã má kề má khiêu vũ với người khác.

Trong phút chốc, sắc mặt của bạn trai trở nên cực kì khó coi.

Thế là vào vòng tiếp theo của trò chơi.

Có người hỏi: "Trong đời này có người nào mà cô không quên được không?"

Tôi gật đầu: "Có."

"Là mối tình đầu của cô à?"

Tôi trả lời: "Phải."

Cuối cùng, người đàn ông lại hỏi tôi: "Người đó có ở đây không?"

Tôi ngừng lại, lắc đầu: "Không có."

Lần này, người đàn ông ngồi bên cạnh tôi siết chặt ly rượu.

———৹৻💫..———

1 − ᡣ𐭩.

Điện thoại di động hiện ra một video, là hình ảnh bạn trai tiếp nhận phỏng vấn trên phố.

"Nếu đang ở trong một mối quan hệ, nhưng người bạn từng yêu nhất đã quay lại, bạn sẽ chọn thế nào?"

Bạn trai không trả lời, cứ nhìn chằm chằm vào ống kính như vậy.

Cho đến khi người phụ nữ sau ống kính hờn dỗi gọi một câu "A Bình", anh mới khẽ cười một tiếng rồi thu hồi ánh mắt: "Tôi cũng không phải là người đầu tiên cô ấy quay lại."

Sau đó xoay người rời đi, người phụ nữ phía sau ống kính cũng lập tức đuổi theo.

Chỉ một bóng lưng tôi liền nhận ra, đó là thanh mai trúc mã của bạn trai tôi, Cố Nguyệt Bạch Dương.

Mà video, cũng là Cố Nguyệt Bạch Dương gửi tới.

2 − ᡣ𐭩.

Lúc Cố Nguyệt Bạch Dương gửi tin nhắn tới, tôi đang ở bệnh viện truyền nước.

Điện thoại di động rung vài cái.

Tôi buông tay vịn ống nước ra, quẹt để mở màn hình điện thoại di động.

Tin tức liên tiếp truyền ra: "Xử Nữ, tôi về rồi ~ A Bình cũng thật sự là, không hợp tác với công việc của tôi chút nào!"

"Bây giờ cậu đang ở đâu? Tôi tìm A Bình ra ngoài ăn cơm, cậu cũng mau tới đây đi, tôi phải cảm ơn cậu mới được."

Sau đó nhận được video.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, ánh mắt Lục Đoàn Thiên Bình vẫn chăm chú nhìn ống kính.

Chính xác mà nói là nhìn Cố Nguyệt Bạch Dương phía sau ống kính.

Cố Nguyệt Bạch Dương lại gửi lời tới: "Xử Nữ, nhanh lên nha, tôi gọi rất nhiều người, tất cả mọi người đã lâu không gặp, rất nhớ luôn."

Tôi rời khỏi video, trích dẫn lời nói phía trên Cố Nguyệt Bạch Dương, hỏi: "Cảm ơn tôi cái gì?"

Cố Nguyệt Bạch Dương trả lời rất nhanh: "À, lúc trước tôi từ chối Lục Đoàn Thiên Bình, thằng nhóc này đóng cửa rất lâu rồi, cảm ơn cậu đã chăm sóc cậu ấy rất tốt, mang cậu ấy ra ngoài, nếu không tôi cũng phải áy náy rất lâu."

Tiếp theo lại là một tấm ảnh chụp chung.

Lục Đoàn Thiên Bình đứng bên trái cô, cô và cô gái tóc ngắn bên phải tay trong tay đứng chung một chỗ.

Bên phải là một trong những anh em của Lục Đoàn Thiên Bình, cũng là bạn trai của cô gái tóc ngắn kia.

Tầm mắt của tôi lại trở về trên người Lục Đoàn Thiên Bình, anh một tay đút túi, hơi cúi đầu nhìn Cố Nguyệt Bạch Dương.

Yên tĩnh, ít nói, gương mặt tinh xảo, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng tắp.

Trước đây anh chưa bao giờ chụp ảnh chung với tôi.

Tin nhắn của Cố Nguyệt Bạch Dương lại gửi tới: "Mẹ kiếp, Xử Nữ, sao cậu có thể nhẫn nhịn như vậy? Nói chuyện ba năm với Lục Đoàn Thiên Bình mà chưa bao giờ chụp ảnh với cậu!"

Ngay sau đó lại gửi tới một tin: "Không xứng không xứng, không phải tôi nói Lục Đoàn Thiên Bình có ý đặc biệt với tôi! Xử Nữ! Là tôi ép Lục Đoàn Thiên Bình cho tôi mặt mũi mới cùng nhau chụp ảnh chung, cậu nhất định đừng nghĩ nhiều đấy! Mau tới đi, vị trí bên cạnh Lục Đoàn Thiên Bình để dành cho cậu đó! Đừng tức giận đừng tức giận."

3 − ᡣ𐭩.

Tôi hít một hơi thật sâu, cảm thấy dây thần kinh não đau âm ỉ.

Cố Nguyệt Bạch Dương là nhiếp ảnh gia phong cảnh tự nhiên, hàng năm đều chạy đến các nơi.

Năm từ chối lời thổ lộ của Lục Đoàn Thiên Bình, cũng là năm cô vừa quyết định làm nhiếp ảnh gia tự nhiên từ chức.

Cô lấy lý do theo đuổi ước mơ làm lý do từ chối Lục Đoàn Thiên Bình.

Câu cửa miệng thường nói bên miệng là: "Xử Nữ, cậu sẽ không ghen chứ? Yên tâm đi, tôi sẽ không cướp Lục Đoàn Thiên Bình với cậu, giấc mộng của tôi là núi non sông ngòi, là biển sao, không giống với cậu, tôi sẽ không lãng phí thời gian trên người đàn ông."

Nhưng mỗi năm trở về, việc đầu tiên cô làm chính là tìm Lục Đoàn Thiên Bình.

Mỗi năm đều gọi một nhóm bạn chung, mỗi năm đều dùng phương thức giống nhau nhắc nhở tôi: Cho dù cô ấy không ở đây, nhưng cô ấy vẫn là người trong vòng kết nối của bọn họ.
Vẫn như cũ, muốn đứng ở bên cạnh anh thì có thể đứng ở bên cạnh anh.

4 − ᡣ𐭩.

Tôi không trả lời tin nhắn của Cố Nguyệt Bạch Dương.

Mở tấm ảnh kia ra, nhìn rồi lại nhìn.

Có lẽ là không đợi được tôi trả lời, Cố Nguyệt Bạch Dương trực tiếp gọi video tới.

Tôi trượt tay nhận lấy.

Ý nghĩa trong giọng nói của cô ấy không rõ ràng: "Xử Nữ, cậu sẽ không thật ghen tị thật chứ?"

Tôi im lặng.

Trong video, khuôn mặt xinh đẹp và thanh tú của cô ấy, nhưng trong mắt cô ấy ẩn chứa sự tự mãn và một chút khinh thường: "Có cần thiết không?"

Cô lắc ống kính đi về phía sau: "Thật sự là không có biện pháp với những người phụ nữ tính toán chi li như các cậu, xem kỹ rồi..."

Cô tiếp tục nói: "Không phải trên mạng nói rằng khi một người bạn khác giới không chú ý, bạn có thể đan ngón tay vào anh ấy và xem phản ứng của anh ấy sao?..."

Cùng với giọng nói của cô, một bàn tay rõ ràng với các khớp xương xuất hiện trong ống kính.

Màu da trắng lạnh, mạch cổ tay rõ ràng.

Một tay kẹp điếu thuốc, tay kia lười nhác buông xuống một bên.

Từ góc độ quay phim nhìn qua, trên tay kẹp thuốc lá còn đeo một sợi dây da nhỏ màu đen - - là lúc trước tôi tức giận, anh mới đeo lên.

Không biết là cố ý hay vô tình, Cố Nguyệt Bạch Dương thử đưa tay qua, vừa hay dừng lại ở trước mặt bàn tay đeo dây thun nhỏ kia.

Cô ấy lại nhỏ giọng nói thầm: "Cô ấy nhất định sẽ ghét bỏ em, ăn dấm chua lung tung, lòng dạ thật sự là quá nhỏ."

Nói xong, cô vươn tay, áp sát, muốn mười ngón tay đan vào nhau.

Đối phương phát hiện, dừng lại, lui về phía sau.

Cố Nguyệt Bạch Dương thất bại, bĩu môi, giọng điệu lại chua xót khó có thể diễn tả:

"Ôi, thật đúng là khách khí như vậy ......"

Nhưng vừa nói xong, đôi tay trắng lạnh kia liền đổi phương hướng, đốt một chút khói lửa đổi sang bàn tay không đeo dây thun kia.

Tim tôi cứng lại.

Trong ống kính, Lục Đoàn Thiên Bình một tay búng tàn thuốc trên tay, tay kia nắm lại tay Cố Nguyệt Bạch Dương.

Cố Nguyệt Bạch Dương dường như còn tránh một chút, nhưng anh nắm rất chặt, ánh mắt ôn nhu nhìn về phía cô ấy, giọng nói trêu đùa: "Thế nào, hiện tại biết anh tốt rồi chứ?"

Anh hơi nhướng mày, nâng hai bàn tay bọn họ đang nắm chặt lên.

Dây thun nhỏ màu đen hết sức chói mắt.

Mà trong mắt anh chỉ có cô ấy.

"Cố Nguyệt Bạch Dương, hiện tại cô hối hận sao?"

5 − ᡣ𐭩.

Lúc Lục Đoàn Thiên Bình gọi điện thoại cho tôi, y tá đang rút kim tiêm cho tôi.

Giọng nói quen thuộc xuyên qua điện truyền tới: "Ở đâu?"

Tôi không trả lời.

Chỉ cầm di động xuống, lật xem tin nhắn cuối cùng gửi cho anh: "Em có chút không thoải mái, phải đi bệnh viện một chuyến."

Nhưng anh không trả lời, có lẽ là không thấy được, hoặc có lẽ là, thấy được cũng không thèm để ý.

Suy nghĩ của tôi bay xa.

Lục Đoàn Thiên Bình tiếp tục nói: "Hôm nay mọi người đều đến dự tiệc chiêu đãi của Dương Dương, mình em không đến, để cho mọi người nghĩ như thế nào?"

"Em không có ý này."

Y tá dường như nhận ra tôi, có chút kinh ngạc: "Sao chỉ có một mình cô, người bạn trai đặc biệt tốt với cô kia đâu?"

Tôi phục hồi tinh thần lại, mỉm cười với cô ấy: "Anh ấy đi mua đồ ăn ngon cho tôi rồi."

Y tá gật đầu: "Tôi đã nói rồi, một người yêu cô như vậy sao nỡ để cô một mình truyền dịch chứ."

Sau đó lại nói thầm một câu: "Thật tình cảm quá nha, hâm mộ muốn chết."

Tôi làm như không có việc gì cười: "Ừ, yêu anh ấy nhất."

Mà Lục Đoàn Thiên Bình hình như cũng nghe được cuộc đối thoại giữa tôi và y tá.

"Em bị bệnh sao?"

"Chỉ cảm một chút."

"Vậy em có thể uống không?"

Dù tôi không muốn nói với Lục Đoàn Thiên Bình chuyện tôi bị bệnh, cũng bị anh chọc cười: "Anh cảm thấy thế nào?"

"Anh cảm thấy có thể." – Anh còn nói thêm: "Dương Dương không biết uống rượu, cũng không ăn Cephalosporin (dược phẩm) , đương nhiên cần em hỗ trợ rồi."

Tôi nhắm mắt lại, lại mở ra.

"Lục Đoàn Thiên Bình, nếu anh thật sự thích Cố Nguyệt Bạch Dương, tôi có thể chia tay trong hòa bình với anh."

"Dù sao tôi cũng biết cái gì là đau khổ mà tình yêu không thể có."

Nhưng Lục Đoàn Thiên Bình cười khẽ: "Nói linh tinh cái gì vậy? Xử Nữ, em yêu anh nhất, anh cũng yêu em nhất."

6 − ᡣ𐭩.

Tôi đi đến bữa tiệc.

Nhưng Lục Đoàn Thiên Bình không có ở đây.

Cố Nguyệt Bạch Dương hô to gọi mọi người: "Aida, chúng ta đừng nói về chuyện của tôi và A Bình nữa! Nếu để Xử Nữ ghen sẽ không tốt đâu."

Tôi nhếch môi mỉm cười: "Tôi sẽ không ghen, hai người chơi vui vẻ đi."

Tôi từ đầu đến cuối đều là một bộ dáng tính tình tốt.

Bất luận Cố Nguyệt Bạch Dương trêu chọc tôi như thế nào.

Tôi đều thờ ơ.

Cố Nguyệt Bạch Dương như đánh vào bông vải: "Xử Nữ, cậu muốn nghe tôi nói cho cậu nghe, không cần nhăn nhó như vậy, hào phóng một chút."

Cô lại chỉ chỉ một chai cocktail ở độ thấp trước mặt tôi: "Giúp tôi một chút đi."

Tôi đưa ly cocktail qua.

Cố Nguyệt Bạch Dương rót một ly.

Cô gái tóc ngắn bên cạnh nói tiếp: "Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là đang nói chuyện xấu hổ khi còn bé."

"Khi còn bé lần đầu dì cả ghé thăm Dương Dương, cho rằng mình mắc bệnh nan y, sống chết không chịu đi học. A Bình liền dỗ dành cô, một đại lão gia lên mạng tìm hiểu kỳ sinh lý, nhưng Dương Dương không tin. Còn khóc nói mình sắp chết còn chưa lập gia đình."

Người xung quanh cười vang một trận.

Cố Nguyệt Bạch Dương cười: "Khi đó tuổi còn nhỏ không hiểu, A Bình còn dỗ tôi, nói gả cho anh là được rồi."

Cô nói xong bưng chén rượu lên, giọng hờn dỗi: "Anh ấy luôn như vậy, cái gì cũng thích quản tôi."

Nói xong những lời này, chén rượu còn chưa đưa tới bên miệng, đã bị một bàn tay có khớp xương rõ ràng ngăn lại.

Lục Đoàn Thiên Bình cau mày, sờ sờ độ ấm của ly rượu, ánh mắt không vui nhìn lướt qua: "Không phải đã nói không cho cô ấy uống đá sao?"

*°.*:.💫.:*.°*

𝓖𝓸́𝓬 𝓽𝓪̂𝓶 𝓼𝓾̛̣ 𝓷𝓱𝓸̉ 𝓿𝓸̛́𝓲 𝓬𝓪́𝓬 𝓭𝓸̣̂𝓬 𝓰𝓲𝓪̉:

𝓡𝓲𝓷𝓴𝓪🥀: Chị tui đã không thèm quan tâm rồi, sao còn cứ lạng qua lạng lại trước mặt chị tui chi cho nhục zậy???

|𝕳𝖔𝖆̀𝖓 𝖕𝖍𝖆̂̀𝖓 001 ᡣ𐭩.|

ͳ𝖔 𝖇𝖊 𝖈𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊𝖉...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz