Doi Toi Sau Gio Hoc
Chương 87: Anh đẹp trai phòng 201Thật ra nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chắc lúc này Dụ Phồn đã ở Nam Thành rồi.Bây giờ đổi thành một đám bạn cũ cùng đến, không hiểu vì sao, lại có cảm giác khác biệt không nói nên lời.Vốn Vương Lộ An định về muộn hơn hai người kia mấy ngày, nghe Dụ Phồn nói cũng muốn cùng về, cậu ta không cần suy nghĩ đã đổi thẳng lịch bay.Vương Lộ An đang ríu ra ríu rít trong nhóm chat, Dụ Phồn không trả lời câu nào, lại mở cái vali hành lý đã sắp xếp hết ra thu dọn thêm lần nữa.Sau đó ngẫm nghĩ, nhân lúc Trần Cảnh Thâm không để ý, đeo cái cúc áo sợ bị nhìn thấy nên mấy hôm nay không đeo lên, giấu vào trong cổ áo. Cuối cùng mới chịu yên nằm về ghế sô pha trả lời tin nhắn trong nhóm."Tôi đặt vé máy bay nhé?" Người đang ngồi trên sô pha gõ code lặng lẽ tiến lại gần cậu.Dụ Phồn: "Không cần. Chuyến bay hôm qua hoãn đến sáng, bị huỷ rồi, sân bay bồi thường cho tôi vài phiếu ưu đãi.""Vẫn chưa trả vé?"Dụ Phồn căng da đầu, không phản ứng lại hắn. Mẹ nó khi đó ai mà nhớ trả vé được nữa.Trần Cảnh Thâm dừng gõ code, nghiêng đầu xuống, áp đầu lên đầu Dụ Phồn. Hắn rũ mắt nhìn màn hình điện thoại Dụ Phồn: "Đặt trước chỗ nào tốt đi? Có thể nằm, thoải mái vào." ". . ."Dụ Phồn ấn mở khoang phổ thông, mua vé, chọn chỗ ngồi, sau đó duỗi tay đẩy đầu người bên cạnh ra, quay đầu nói: "Trần Cảnh Thâm, không đến mức đó, cậu cũng vậy, rất bình thường (phổ thông). Đến chiều mông tôi không còn đau nữa."". . ."Trần Cảnh Thâm nâng mắt nhìn cậu, mặt không có cảm xúc gì.Dụ Phồn thấy mình trào phúng rất tuyệt, quyết định thừa thắng xông lên, lạnh lùng an ủi: "Đừng buồn, đã rất giỏi rồi."Một cánh tay vươn tới, mặt bị kéo qua, Trần Cảnh Thâm cúi đầu hôn cậu.Dụ Phồn bị hôn nói chuyện cũng ậm ờ: "Trần Cảnh Thâm, cậu chặn miệng tôi cũng vô dụng, tôi không đổi giọng đâu. . .""Dụ Phồn." Trần Cảnh Thâm đánh giá đúng trọng tâm, "Cậu đáng yêu lắm đó."". . ."- Sáng hôm sau, năm người đặt chân lên lộ trình về Nam Thành.Lần đầu tiên đi máy bay, cả hành trình Dụ Phồn đều cực kì bình tĩnh.Mấy người cố ý chọn vị trí gần nhau. Chỗ Dụ Phồn gần cửa sổ, từ lúc lên máy bay vẫn luôn nhìn ra bên ngoài.Trần Cảnh Thâm nhìn gáy cậu, không biết đã hỏi đến lần thứ mấy: "Chóng mặt à?""Không chóng mặt." Dụ Phồn giơ máy ảnh DSLR, chụp được tầng mây trắng bồng bềnh như kẹo bông ngoài cửa sổ, "Bận lắm, đừng làm phiền tôi, Trần Cảnh Thâm."Trần Cảnh Thâm: "Ừ."Thật ra hai thành phố không tính là xa, đi máy bay chỉ cần một tiếng, không lâu sau, dưới tầng mây đã thoáng hiện lên hình ảnh thành phố.Dụ Phồn thu máy ảnh DSLR về, rũ mắt nhìn những toà lầu bé như con kiến biến thành hộp nhỏ, nhịp tim dần đập nhanh hơn.Sáu năm rồi.Cậu sinh ra ở Nam Thành, lớn lên ở Nam Thành, thỉnh thoảng bình thường nằm mơ cũng sẽ mơ đến con người sự vật ở thành phố này, bây giờ thật sự về đây, không khỏi có hơi cận hương tình khiếp*.*lâu không về quê, đến gần quê nhà lại cảm thấy hồi hộp lo lắngMáy bay xóc nảy một lúc thì ổn định dừng lại. Dụ Phồn ngơ ngẩn nhìn chằm chằm bảng qc "Nam Thành chào mừng bạn" treo cao trên sân bay, mãi đến khi ngón tay bị ai đó chạm vào mới hoàn hồn."Hạ cánh rồi." Trần Cảnh Thâm nói.Xe của Vương Lộ An với Trần Cảnh Thâm đều để ở bãi đậu xe của sân bay. Hôm nay là thứ hai, mọi người phải về làm việc của mình, vừa ra sân bay đã bắt đầu tạm biệt.Dụ Phồn không chăm chú nghe mấy người nói gì, cúi đầu gửi tin nhắn cho Uông Nguyệt báo bình an, đây chuyện cô dặn đi dặn lại cậu lúc cậu xin nghỉ phép.Cổ chợt nặng, Vương Lộ An xông lên ôm cậu, đã quen theo người nhà đi bàn chuyện làm ăn, Vương Lộ An chưa nghĩ gì đã hỏi: "Dụ Phồn, căn phòng trước đây cậu ở còn không? Có chỗ nào ở chưa? Có cần tôi đặt khách sạn cho không?"Dụ Phồn hơi dừng lại, cũng không ngẩng đầu lên mà ậm ờ nói: "Vẫn còn. Không cần, tôi có chỗ ở rồi."Vương Lộ An: "À, đã nhiều năm lắm rồi cậu chưa về, căn phòng đấy vẫn ở được hở? Vậy tôi đưa cậu về nhé? Thuận tiện cho cậu xem chiếc xe sang anh em khổ sở học tập nhiều năm hốt về được, há há."Dụ Phồn quay đầu, cho cậu ta một ánh nhìn kì lạ.Vương Lộ An: "?""Tôi không về, tôi đến nhà Trần Cảnh Thâm, " Dụ Phồn nói, "Tham quan." ". . ."Cái hay thì không nói, lại nói ngay cái này. Ba người lại đồng thời nhớ tới túi đồ to tướng không thể cho người khác thấy đó, cơn mệt mỏi trên máy bay lập tức tan đi."Vương Lộ An, chỉ cậu nói nhiều." Tả Khoan đập vai cậu ta, "Thích đưa người khác như thế, đưa tôi với chị Tịnh đi. Còn xe sang, cậu quên học bá người ta có Bentley rồi hả?""Không có." Trần Cảnh Thâm ấn chìa khóa xe, chiếc xe cách đó không xa sáng lên theo đó.
Vương Lộ An mắt nhìn: "Audi A6 hở? Cũng không tệ đâu."
*Audi a6
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz