Đối Đầu Ngoài Mặt, Dính Chặt Trong Lòng
Chap15:Vết nứt không sao hàn gắn
Ling ngồi trong xe, tay vẫn đặt trên vô-lăng nhưng không nổ máy. Những lời của cha – "Ta không chấp nhận cái thứ gọi là tình yêu đồng giới trong nhà này. Và ta cảnh cáo... đừng có đứa nào trong các con mà dám có suy nghĩ điên rồ như vậy nữa!" ,vẫn đè nặng lên đầu cô.
Orm ngồi bên cạnh, im lặng nhìn Ling. Không gian trong xe chật chội, nhưng khoảng cách giữa hai người lại xa đến nghẹt thở.– Ling... _Orm cất tiếng, giọng nhẹ như sợ gió thổi đi mất. – Chị có hối hận không?Ling quay sang, đôi mắt đỏ ngầu nhưng giọng vẫn lạnh:
– Hối hận cái gì?– Vì đã để em bước vào cuộc đời chị. Vì đã yêu em.Một thoáng im lặng. Ling mím chặt môi, bàn tay trên vô-lăng run nhẹ. Cô hít sâu, rồi nói:
– Chị không hối hận. Nhưng chị... không biết chúng ta còn đi được bao xa.Orm cười nhạt, trong mắt ánh lên tia buồn:
– Nghĩa là... chị chọn gia đình, chọn cái ghế thừa kế, hơn là chọn em.– Orm! _Ling gằn giọng. – Đừng nói thế. Em biết chị không hề coi thường tình cảm này. Nhưng em cũng nghe bố nói rồi đấy. Một khi mọi thứ vỡ lở... không chỉ chị, mà cả em cũng sẽ bị kéo vào hố.Orm nghiêng đầu, đôi mắt sáng lên vẻ kiên định hiếm thấy:
– Em không sợ. Em thà bị kéo vào hố với chị, còn hơn phải sống trên mặt đất mà không có chị.Ling thoáng nghẹn. Những lời ấy chạm sâu vào nơi yếu mềm nhất trong cô. Nhưng ngay lập tức, lớp vỏ lạnh lùng lại được dựng lên.– Em nói thì dễ. Nhưng em đâu phải Ann, đâu phải June đâu phải gánh trên vai di sản cả một đế chế. Em có thể tự do, nhưng chị thì không.Orm nhìn thẳng vào Ling, mắt long lanh nước:
– Chị cũng có quyền tự do, Ling. Chẳng qua là chị chưa bao giờ dám giành lấy thôi.Không khí trong xe nặng như đá. Ling muốn nói điều gì đó, nhưng cổ họng nghẹn ứ. Cuối cùng, cô chỉ thở dài, khẽ đưa tay chạm vào bàn tay Orm.– Cho chị thêm thời gian...Orm không rút tay lại, nhưng cũng không nắm lấy. Giọng cô trầm xuống:
– Em có thể chờ. Nhưng chị phải hứa... đừng biến mất khỏi cuộc đời em.Ling nhìn Orm thật lâu, rồi gật nhẹ.Orm vẫn thường xuyên xuất hiện ở những nơi Ling có mặt ,như một sự thách thức. Dù biết ánh mắt dò xét của những người xung quanh , cô vẫn ngang nhiên đi cạnh Ling, vẫn cười nói như chẳng có gì.Còn Ling... mỗi lần bắt gặp ánh mắt Orm, trái tim cô lại rối loạn. Cô biết, cô không đủ lạnh lùng để dứt bỏ. Nhưng cũng chưa đủ dũng cảm để nắm lấy.Và thế là, họ cứ mắc kẹt trong vòng xoáy ấy, giữa tình yêu và áp lực gia đình.Ngôi nhà nhỏ nằm nép mình cuối con hẻm yên tĩnh. Căn nhà mà Ling và Orm đã cùng nhau chọn, cùng nhau sơn từng bức tường, cười đùa khi tranh cãi việc mua sofa màu gì. Nơi từng có tiếng cười, mùi cà phê Ling pha buổi sáng, mùi nước hoa Orm thoảng qua khi cô ôm Ling từ phía sau.Nhưng giờ đây, căn nhà ấy im lặng đến ám ảnh.Orm mở cửa, bước vào trước. Căn phòng khách phủ một lớp bụi mỏng. Ly tách trên bàn vẫn nằm đó, nhưng lạnh lẽo, không còn hơi người.Ling bước theo sau, khẽ chạm vào thành cửa. Ánh mắt cô thoáng tối lại.– Lâu rồi mình không về đây... – giọng Ling nhỏ, gần như tự nói với chính mình.Orm ngạc nhiên bởi sự xuất hiện của chị ở đây liền quay lưng lại, nhìn chị. nhưng lại điềm tỉnh trả lời:– Nhưng nơi này vẫn là của chúng ta. Dù chị có muốn phủ nhận hay không.Ling im lặng. Trong tim cô, từng mảng ký ức tràn về: buổi tối hai người ngồi bên hiên nhà nghe mưa, lần Orm nổi giận bỏ đi rồi quay lại trong cơn mưa tầm tã, đôi mắt ướt sũng nhưng sáng rực tình yêu.Orm tiến lại gần, đặt tay lên vai Ling. – Ling, chị có nhớ không? Chị từng nói, nơi này là "thế giới riêng", là chỗ duy nhất chị được là chính mình.Ling nhắm mắt, cố kìm tiếng nấc. Đúng, ở căn nhà này, cô không phải là "Ann Sirrium thứ hai", không phải là "người thừa kế lạnh lùng của Voravan Group". Ở đây, cô chỉ là Ling,một người phụ nữ yêu và được yêu.– Nhưng giờ chị lại bỏ rơi thế giới này, bỏ rơi em... _Orm thì thầm, giọng như dao cứa.Ling mở mắt, nhìn thẳng vào Orm. Trong đôi mắt ấy, sự giằng xé hiện rõ.– Orm, chị chưa bao giờ muốn bỏ em. Chỉ là... bố, gia đình, trách nhiệm... tất cả như gông xiềng trói chị lại.Orm cười, nhưng nụ cười lẫn cả nước mắt:
– Em không cần một Ling bị xiềng xích. Em cần một Ling dám sống thật. Nếu chị chọn gia đình, chọn cái ghế thừa kế, thì nơi này... cũng sẽ chết cùng tình yêu của mình.Orm buông vai Ling, lùi lại, nhìn quanh căn nhà.
– Em không thể cứ ngồi trong căn phòng bụi bặm này và giả vờ chúng ta vẫn ổn. Hoặc chị quay về, hoặc em sẽ xoá hết.Ling đứng như hóa đá. Trái tim cô gào thét muốn giữ lấy Orm, nhưng nỗi sợ khiến cổ họng nghẹn ứ.Orm xoay lưng, đi thẳng ra cửa. Cánh cửa khép lại vang lên "cạch", để lại Ling một mình trong căn nhà vắng, giữa những ký ức và những vết nứt không sao hàn gắn.
Orm ngồi bên cạnh, im lặng nhìn Ling. Không gian trong xe chật chội, nhưng khoảng cách giữa hai người lại xa đến nghẹt thở.– Ling... _Orm cất tiếng, giọng nhẹ như sợ gió thổi đi mất. – Chị có hối hận không?Ling quay sang, đôi mắt đỏ ngầu nhưng giọng vẫn lạnh:
– Hối hận cái gì?– Vì đã để em bước vào cuộc đời chị. Vì đã yêu em.Một thoáng im lặng. Ling mím chặt môi, bàn tay trên vô-lăng run nhẹ. Cô hít sâu, rồi nói:
– Chị không hối hận. Nhưng chị... không biết chúng ta còn đi được bao xa.Orm cười nhạt, trong mắt ánh lên tia buồn:
– Nghĩa là... chị chọn gia đình, chọn cái ghế thừa kế, hơn là chọn em.– Orm! _Ling gằn giọng. – Đừng nói thế. Em biết chị không hề coi thường tình cảm này. Nhưng em cũng nghe bố nói rồi đấy. Một khi mọi thứ vỡ lở... không chỉ chị, mà cả em cũng sẽ bị kéo vào hố.Orm nghiêng đầu, đôi mắt sáng lên vẻ kiên định hiếm thấy:
– Em không sợ. Em thà bị kéo vào hố với chị, còn hơn phải sống trên mặt đất mà không có chị.Ling thoáng nghẹn. Những lời ấy chạm sâu vào nơi yếu mềm nhất trong cô. Nhưng ngay lập tức, lớp vỏ lạnh lùng lại được dựng lên.– Em nói thì dễ. Nhưng em đâu phải Ann, đâu phải June đâu phải gánh trên vai di sản cả một đế chế. Em có thể tự do, nhưng chị thì không.Orm nhìn thẳng vào Ling, mắt long lanh nước:
– Chị cũng có quyền tự do, Ling. Chẳng qua là chị chưa bao giờ dám giành lấy thôi.Không khí trong xe nặng như đá. Ling muốn nói điều gì đó, nhưng cổ họng nghẹn ứ. Cuối cùng, cô chỉ thở dài, khẽ đưa tay chạm vào bàn tay Orm.– Cho chị thêm thời gian...Orm không rút tay lại, nhưng cũng không nắm lấy. Giọng cô trầm xuống:
– Em có thể chờ. Nhưng chị phải hứa... đừng biến mất khỏi cuộc đời em.Ling nhìn Orm thật lâu, rồi gật nhẹ.Orm vẫn thường xuyên xuất hiện ở những nơi Ling có mặt ,như một sự thách thức. Dù biết ánh mắt dò xét của những người xung quanh , cô vẫn ngang nhiên đi cạnh Ling, vẫn cười nói như chẳng có gì.Còn Ling... mỗi lần bắt gặp ánh mắt Orm, trái tim cô lại rối loạn. Cô biết, cô không đủ lạnh lùng để dứt bỏ. Nhưng cũng chưa đủ dũng cảm để nắm lấy.Và thế là, họ cứ mắc kẹt trong vòng xoáy ấy, giữa tình yêu và áp lực gia đình.Ngôi nhà nhỏ nằm nép mình cuối con hẻm yên tĩnh. Căn nhà mà Ling và Orm đã cùng nhau chọn, cùng nhau sơn từng bức tường, cười đùa khi tranh cãi việc mua sofa màu gì. Nơi từng có tiếng cười, mùi cà phê Ling pha buổi sáng, mùi nước hoa Orm thoảng qua khi cô ôm Ling từ phía sau.Nhưng giờ đây, căn nhà ấy im lặng đến ám ảnh.Orm mở cửa, bước vào trước. Căn phòng khách phủ một lớp bụi mỏng. Ly tách trên bàn vẫn nằm đó, nhưng lạnh lẽo, không còn hơi người.Ling bước theo sau, khẽ chạm vào thành cửa. Ánh mắt cô thoáng tối lại.– Lâu rồi mình không về đây... – giọng Ling nhỏ, gần như tự nói với chính mình.Orm ngạc nhiên bởi sự xuất hiện của chị ở đây liền quay lưng lại, nhìn chị. nhưng lại điềm tỉnh trả lời:– Nhưng nơi này vẫn là của chúng ta. Dù chị có muốn phủ nhận hay không.Ling im lặng. Trong tim cô, từng mảng ký ức tràn về: buổi tối hai người ngồi bên hiên nhà nghe mưa, lần Orm nổi giận bỏ đi rồi quay lại trong cơn mưa tầm tã, đôi mắt ướt sũng nhưng sáng rực tình yêu.Orm tiến lại gần, đặt tay lên vai Ling. – Ling, chị có nhớ không? Chị từng nói, nơi này là "thế giới riêng", là chỗ duy nhất chị được là chính mình.Ling nhắm mắt, cố kìm tiếng nấc. Đúng, ở căn nhà này, cô không phải là "Ann Sirrium thứ hai", không phải là "người thừa kế lạnh lùng của Voravan Group". Ở đây, cô chỉ là Ling,một người phụ nữ yêu và được yêu.– Nhưng giờ chị lại bỏ rơi thế giới này, bỏ rơi em... _Orm thì thầm, giọng như dao cứa.Ling mở mắt, nhìn thẳng vào Orm. Trong đôi mắt ấy, sự giằng xé hiện rõ.– Orm, chị chưa bao giờ muốn bỏ em. Chỉ là... bố, gia đình, trách nhiệm... tất cả như gông xiềng trói chị lại.Orm cười, nhưng nụ cười lẫn cả nước mắt:
– Em không cần một Ling bị xiềng xích. Em cần một Ling dám sống thật. Nếu chị chọn gia đình, chọn cái ghế thừa kế, thì nơi này... cũng sẽ chết cùng tình yêu của mình.Orm buông vai Ling, lùi lại, nhìn quanh căn nhà.
– Em không thể cứ ngồi trong căn phòng bụi bặm này và giả vờ chúng ta vẫn ổn. Hoặc chị quay về, hoặc em sẽ xoá hết.Ling đứng như hóa đá. Trái tim cô gào thét muốn giữ lấy Orm, nhưng nỗi sợ khiến cổ họng nghẹn ứ.Orm xoay lưng, đi thẳng ra cửa. Cánh cửa khép lại vang lên "cạch", để lại Ling một mình trong căn nhà vắng, giữa những ký ức và những vết nứt không sao hàn gắn.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz