Doc Sung Tieu Vuong Phi
"Nương, vì sao ngươi đem bộ trang sức nạm vàng khảm ngọc tốt như vậy cho Tô Vân Ca, lại còn đôi vòng ngọc phỉ nữa!!" Trong Tứ đức viện, Tô Dung Hoa đang lựa chọn trang sức cho hoa yến, tuy rằng mọi thứ quý giá đắt tiền trước mắt, một chút cũng không thua kém Tô Vân Ca. Nhưng nàng cảm thấy khó chịu, tiện nhân kia sao xứng chi phí với nàng?"Nàng ta hiện tại là tâm can bảo bối của phụ thân ngươi, không giống như trước, nàng ta là đích nữ không dễ chọc, lại sắp thành vương phi, ta không thể khắt khe quá đáng!!"Chương Vân phân thị, huống chi trang sức này nàng đều đã động tay động chân."Con tiện nhân kia vì cái gì có thể hơn ta?" Thù mới hận cũ nổi lên, Tô Dung Hoa căm giận nói: "Bộ dáng xinh đẹp một chút thì sao? Một cái độc phụ, không hiểu lễ nghĩa như vậy, ta không tin Cửu vương gia có thể để ý đến! Nàng ta sao xứng với mối nhân duyên tốt như vậy?""Đúng vậy, nàng ta không xứng!"Chương Vân lẳm bẩm nói, trong ánh mắt tràn ngập sự tàn nhẫn oán độc, Bảo nhi vẫn còn nhỏ nên chuyện hôn sự không cần gấp với lại không giống như đại tỷ của nó, được nuông chiều từ nhỏ, tính tình nóng nảy, không biết che giấu cảm súc, khiến nàng không khỏi lo lắng. Còn về Hoa nhi nhà nàng tài mạo song toàn, lại là kinh thành đệ nhất tài nữ nên có biết bao nhà đến tìm nàng nghị hôn sự, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không có chỗ nào xứng với Hoa nhi.Nghĩ tới đây, Chương Vân không khỏi thở dài."Lần này Hoàng hậu tổ chức Bách hoa yến vào hoàng cung ngắm hoa, mời đều là nhân gia huân quý, kinh đô quý tộc, có khả năng còn có thể nhìn thấy các vị hoàng tử. Hoa nhi, cơ hội lần này con nhất định phải nắm bắt thật tốt!"Đúng vậy, với tài hoa dung mạo của nàng không chừng sẽ được thái tử nhìn trúng, đến lúc đó nàng sẽ là thái tử phi, tương lai làm hoàng hậu, nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ, Cửu vương gia thì sau, không phải điều là thần tử? Con tiện nhân Tô Vân Ca đó cũng chỉ có thể tùy nàng xử trí!!!Trong lúc nhất thời, trên mặt hai mẹ con hai người nở ra ý cười sáng chói giống nhau.****************Hoàng hậu.... Hoa yến....?"Không đi!"Tô Vân Ca lười biếng, thoải mái nghiêng người nằm trên tháp nhuyễn ngắm nhìn đám mây lượn lờ màu anh đào nổi bật trên bầu trời xanh biếc bên ngoài cửa sổ. Không suy nghĩ nhiều Tô Vân Ca liền dứt khoát trả lời."Nhưng mà Bách hoa yến lần này các quý nữ điều tham gia, nghe nói các vị hoàng tử, lại nói đồ ăn Ngự thiện phòng nhất định sẽ rất ngon....." Nha hoàn kia nghe được tiểu thư nhà mình dứt khoát không đi, có chút tiếc nuối buồn rầu nói.Tiểu thư thiên môn nhà người ta chỉ thích xuất môn dâng hương, dự tiếc hay mua sắm đồ ăn diện các thứ, chỉ có tiểu thư nhà nàng là không bình thường a! Chỉ thích ăn ngoài ra không muốn làm gì hết.Lộc nhi không nhịn được mà thở dài.....Yến tiệc = đồ ăn"Đi."Tô Vân Ca vui vẻ nói.Lộc nhi: "..."Tô Vân Ca vân vê ngắm nhìn bản thân trong gương đồng nhỏ, kia vẫn còn là mặt nàng, vẫn là gương mặt yêu nghiệt, tuyệt thế khuynh thành, quốc sắc thiên hương.Nhìn nhiều năm như vậy, vẫn là mặt mình quen thuộc nhất a!Tô Vân Ca tự hào nhìn bản thân, lại nghe bên ngoài truyền đến một trận bước chân, liền đẩy màn xe ngựa ra một chút, trông thấy hai tỷ muội Dung Hoa từ trong phủ đi ra.Tuy nói mùa xuân về, trăm hoa đua nở, nhưng vẫn có chút lạnh lẽo, nhất là hiện tại vẫn là đầu buổi sáng. Tô Dung Hoa nàng ta lại một thân lăng vân tề ngọc, khinh bạc váy ngắn, làn váy dài bên trong mềm nhẹ phiêu dật như mây, mỗi khi gió nhẹ thổi qua liền lay động, lấp lánh tinh quang.Lục Bảo bất quá cũng mới chỉ có mười bốn tuổi, miễn cưỡng có thể gọi là thiếu nữ đi, nhưng lại phi thường thích chưng diện, nàng ta mặc trên người một kiện váy quay ngực màu vàng nhạt, phần thân váy mỏng nhẹ khinh bạc y đan xen nhiều họa tiết hoa ngọc lan màu trắng, trên ngực là dây buộc màu xanh, kết thành nơ bướm xinh đẹp. Nàng dùng đại thanh họa thành kiểu chân mày đang rất thịnh hành trong giới tiểu thư khuê các bấy giờ, đôi môi dùng son tô điểm, hồng nhuận tinh xảo, móng tay để hơi dài, nhuộm màu hồng phấn.Vân Ca không tự giác mà rùng mình một cái, Nàng thật sự rất muốn hỏi, ăn mặc ít vải như thế sẽ không bị cảm lạnh chứ?Dung Hoa và Lục Bảo lại giống như một chút cũng không lạnh, tươi cười đồng thanh nói: “Để đại tỷ đợi lâu rồi"."Cũng không lâu lắm, hiện tại chúng ta nên đi thôi!" Tô Vân Ca nói"Ân, có thể đi." Dung Hoa cùng Lục Bảo gật gật đầu, đồng ý nói.Xe ngựa ngừng ở cổng lớn Hoàng Cung, ba tỷ muội đợi người kiểm chứng thiệp mời, sau đó được một thái giám dẫn vào trong.Tô Vân Ca: "...."Nếu nói phủ thành chủ là phòng trưng bày tư nhân, thì hoàng cung chính là bảo tàng Versailles. Trước kia tuy nàng từng tham quan cố cung Trung Quốc, nhưng chưa bao giờ thật sự thấy một cung điện sống, loại màu sắc hoàng kim đắm chìm trong ánh mặt trời này không để lộ cảm giác lịch sử nặng nề, mà là mãn nhãn xa hoa.Thì ra đây là hoàng cung, thật là mở mang tầm mắt nha!Xuyên qua một con đường thật dài, băng qua vài tòa cung điện, bước vào Ngự Hoa Viên.Hôm nay Ngự Hoa Viên phá lệ náo nhiệt, từng nhóm từng nhóm người hoa phục mỹ lệ, sang quý, đứng tụ lại gần nhau, thưởng hoa, tán gẫu. Hương khí tụ nhân, đặc biệt là nhóm quý nữ kinh thành thanh xuân rực rỡ, so với hoa còn đẹp đẽ tươi mát hơn.Tô Vân Ca liếc mắt một vòng xung quanh, quay đầu đã không thấy tâm hơi của hai chị em nào đó, nàng cũng không để ý, các quỹ nữ ngày hôm nay tới đây phần lớn đều là mười sáu mười tám, nàng có nhận thức qua, nhưng cũng không phải rất quen thuộc, dứt khoát đi đến bàn lớn bên trên tràn đầy các điểm tâm đủ loại kiểu dáng, trà nước được sắp xếp một cách ngay ngắn, đẹp mắt. Đôi tay trắng noãn tinh tế của nàng chống ở bên cạnh bàn, mắt hạnh mở to, cẩn thận đem trên bàn điểm tâm từng cái đều xem qua.Việc nàng thích nhất chính là đem các loại điểm tâm chưa thấy qua đều nếm thử, hôm nay đang nhìn mấy món điểm tâm này kia trên bàn, nàng lại có chút thất thần, cứ cảm thấy dường như có người đang âm thầm nhìn trộm chính mình. Theo bản năng quay đầu lại nhìn nhìn, lại không phát hiện có ai đang nhìn mình cả, nàng có chút sợ hãi, trên cánh tay đều nổi lên một tầng da gà, tùy tiện chọn một khối điểm tâm trong veo màu xanh lục bích, nắm ở trong lòng bàn tay, ngồi xuống, cúi đầu ăn bánh, uống trà. Tô Vân Ca một bên nghe mọi người bàn tán về mình, ở bên ra sức ăn bánh ngọt, cho đến khi một viên bánh ngọt cuối cùng trên đĩa bị nhét vào miệng nàng.Nàng phẩy phẩy quạt tròn, cầm chén trà lên uống một ngụm, giờ mới nuốt toàn bộ bánh ngọt trong miệng xuống.Nàng nhìn chằm chằm cái bàn trống không trước mặt, thấy tiếc nuối, bánh tuyết trà vân đều hết rồi, không còn gì để ăn nữa…Vũ Mặc Thâm không biết nên khóc hay nên cười nhìn biểu cảm của nữ nhân ngồi bên dưới, bỗng có cảm giác trong nhà đang nuôi thú cưng.Nguyên lai vương phi nhà hắn là cái dạng ham ăn này, đối vơi hoa tươi vờ như không thấy, đối diện mỹ nữ nhìn như không thấy, chỉ thích mỹ thực. Vừa rồi nàng đứng ở bên bàn lớn tư thế đoan trang, nghiêm túc nhìn một bàn điểm tâm, suýt chút nữa làm hắn nghĩ rằng trên bàn bày chính là các loại hi thế trân bảo.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz