¤ 40 | Đỉnh điểm kết thúc?
--------------♤♤♤-------------
Trong một ngày tồi tệ, điều gì cũng có thể xảy ra.
Quản gia Ted sau khi rời khỏi phòng chữa trị thì trầm lặng đi không ít, những cú sốc đã chẳng còn đánh động nổi tới trí não của người đàn ông già nua này.
Ngay cả khi, đứng trước mặt ông hiện tại...
Chính là vị hoàng thân cao quý người Anh - Jackson Rockefeller.
"Cảm phiền ngài, tôi muốn được gặp Công nương của mình."
Những màn chào hỏi tẻ nhạt, những lễ nghi phân biệt giai cấp đáng khinh không hề tồn tại giữa bọn họ. Trước sảnh chính là Jackson cùng đoàn người của lãnh sứ quán. Họ đang nối đuôi nhau thành từng tốp dài, khinh thường trừng thẳng tia dò xét vào bên trong tòa biệt thự cấm kị này như thể muốn thiêu cháy.
Ương nghạnh và lạnh lẽo. Dưới sự thị uy khiếp người của hội đồng Hoàng gia Anh quốc, quản gia Ted cũng chỉ có thể nín nhịn nghiêng mình cúi đầu.
"Vâng."
...
Bão tuyết ác liệt nổi lên như muốn nuốt chửng cả bầu trời Paris. Trên đoạn đường gập ghềnh trơ trọi của khu rừng hoang vu nào đó, Victor đang sốt sắng phóng hết tốc lực, dù cho sóc nảy cậu cũng chẳng để tâm.
Vì tới chỗ Ronald mới chính là mục đích quan trọng.
Tuy cậu không biết kẻ đứng sau mớ chuyện rắc rối này là ai, cũng không hề đích thân chứng kiến vụ nổ súng ban sáng. Nhưng qua những chi tiết mà Al cung cấp thì cho dù có ngu đần cách mấy thì cậu cũng biết, Ronald đang bị gài. Thậm chí thằng nhóc Justin kia còn vô tình lọt vào tầm ngắm, trở thành con cờ thí miễn phí cho một kẻ chủ chốt giấu mặt.
Và đa phần, những kẻ trong cuộc thường rất đần độn, chết tiệt!
Nhìn về chân trời màu xám đen ngay phía trước, Victor bực bội thầm mắng. Nếu như không nhanh, e rằng sẽ không kịp mất.
"Ting ting..."
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên khiến cho cậu đang lo lắng phải giật mình giảm tốc độ, nghiến răng rút điện thoại từ trong túi áo ra mà híp mắt, khó chịu định ngắt. Nhưng dường như linh cảm được thứ gì đó không ổn, cậu trước sau vẫn là hằn học đưa sát lên tai.
[ Quản gia Ted à, tôi không có thời gian để... ]
[ Công nương đã bị người của lãnh sứ quán Anh mang đi, thiếu gia. ] Giọng nói khàn đục của một người cao tuổi ở đầu dây bên kia vô giác khắt khe đến đáng sợ.
Sau khi nghe lọt xong từng câu từng chữ, Victor hai mắt lập tức trợn lớn. Siêu xe Ferrari vốn đang yên lành chạy thẳng thì bỗng nhiên phanh gấp lại, cả chiếc xe theo quán tính mà ma sát với mặt đất xoay tròn một vòng.
Cái gì mà âm mưu, cái gì mà bẫy rập, này nọ các thứ về Justin và Ronald cậu đã chẳng còn để vào đầu nữa.
[ Tôi biết ông không giống anh James, trò đùa đấy chả có gì vui đâu Ted ạ. ] Nghiến răng nghiến lợi gằn rít qua từng kẽ răng, bàn tay cầm điện thoại của Victor nổi đầy gân xanh. Mặc dù chỉ là tự an ủi chính mình thôi, nhưng cái không khí ngột ngạt này như đang cố tình thông báo cho cậu biết, điều quản gia Ted vừa nói chính là sự thật.
[ Hệt như cậu nói, thiếu gia. Đùa cợt tuyệt đối không phải sở trường của già. ]
Giận dữ ném bay chiếc điện thoại vào cửa kính, Victor không thể bình tĩnh nổi mà đấm vào vô lăng hai cú thật mạnh. Đi quá xa rồi, chuyện không hề giống như cậu suy tính, thiên thời địa lợi quả là lúc quái nào cũng có thể suy chuyển.
Chẳng phải còn tận bảy tiếng nữa mới hết ngày hay sao? Vì cái gì? Là vì cái gì mà cái tên Thái tử khốn khiếp đó lại tranh thủ lúc cậu không có ở nhà tự tiện cướp người hả?!!
"Fuck!" Điên tiết mà phun ra một từ tục tĩu, Victor siết chặt hai tay thành nắm đấm, cố gắng kiềm chế tựa lưng vào ghế. Bây giờ cậu phải làm sao? Không thể bỏ mặc Ronald được, cũng quyết không thể dễ dàng đánh mất Irene.
Tiến về phía trước hay trở lùi ra sau? Hai ngã rẽ cậu chỉ có thể chọn một.
...
Tám giờ tối.
Tại Charles de Gaulle lúc này vắng khách đến lạ thường, toàn cảnh sân bay quốc tế chẳng có bóng người nào, ngoại trừ một tốp xế hộp mang biển hiệu Hoàng gia Anh.
Từ trong xe bước ra là một người con trai bá khí ngập trời, mái tóc vàng óng mượt lất phất tung bay trong gió. Mang bảy phần tà nghễ thì ba phần còn lại chính là kiêu ngạo, biểu tình lạnh lẽo liếc quanh một lượt, rồi sau đó mới nhẹ xoay về phía đằng sau, vươn đôi tay.
Tiếp nối chàng trai ấy là một thân ảnh nhỏ nhắn khẽ lay động theo cùng, có điều, người nọ lại chẳng ngó ngàng gì tới hắn. Ngay cả bàn tay cũng không thèm chạm lấy, thầm lặng mà nghiêng người lách qua.
Không hề quan tâm.
"Irene." Jackson nhíu mày khẽ gọi, thế nhưng cô gái kia lại như cố tình không nghe, tiếp tục bước về phía trước. Cho đến khi cánh tay bị người nào đó từ phía sau tóm lấy vô cùng mạnh bạo.
Dữ dằn lôi dật để đối diện với đối phương, hắn nhìn thẳng vào mắt cô, khẽ gằn: "Chỉ mới có vài ngày thôi mà em đã trở nên hỗn xược như vậy sao? Đây là thái độ mà một Công nương nên có à?"
"Vậy cưỡng chế người khác khỏi nhà khách của Hội nghị viện, đối tác kí kết hiệp ước chính trị khi chưa kết thúc thời gian cho phép thì chính là thái độ đúng đắn của một hoàng thân nên có sao?! TẠI SAO ANH THÌ CÓ THỂ CÒN EM THÌ KHÔNG?!!"
Lần đầu tiên gào lên thật lớn, cũng là lần đầu tiên Irene hoảng hốt bởi cách ăn nói chưa bao giờ thử của mình. Trước đây cô luôn ít nói, mọi thứ trôi qua dường như đều bị cô bỏ ngoài tai. Chưa lúc nào để tâm như vậy, chưa lúc nào vì một ai đó mà tức giận đến thế.
Điên rồi, cô điên rồi.
Ngây người nhíu mày mà nhìn thẳng vào đôi con ngươi xanh biếc, Jackson khó hiểu đến mức hai tay đang nắm lấy vai cô phải vô thức siết chặt. Thay đổi nhiều quá, Irene mà hắn biết vốn dĩ không giống như vậy.
Là do tên kia sao? Càng nghĩ lại càng muốn nổi điên, hắn nghiêng đầu ghé sát lại gần cô mà đặt ra một câu hỏi:
"Em... thích tên thiếu gia của nhà Louis kia phải không?"
Thịch.
Tim bỗng chốc nảy lên một nhịp bàng hoàng. Irene dại mặt ra nhìn Jackson, những bông tuyết lả lướt qua má đã lạnh còn muốn tê tái.
Cô thích Victor?... Cô thích Victor?! Không thể nào có chuyện đó! Cô không phủ nhận mình có chút dao động khi đứng trước hắn nhưng thích? Xa vời quá thì phải.
Tại sao em dám, tại sao em dám dùng khuôn mặt thất thần để đứng trước mặt anh nghĩ về thằng oắt con đó?
"Irene em nghe cho kĩ đây, dù cho có thích thì cũng lập tức phủ nhận nó cho anh. Gia tộc Bá tước Louis đáng sợ hơn em nghĩ nhiều, đấy không phải là nơi mà một vị Công nương như em nên vun vén tình cảm. Em hỏi anh lý do tại sao anh lại cưỡng chế em à? Làm sao Nữ hoàng có đủ can đảm để mặc xác con gái mình tiếp tục ăn chơi ngủ nghỉ trong một gia tộc mang tội danh sát sinh nhân loại chứ?! Louis không phải là người đâu. Chúng là quỷ, là ác quỷ mà Hoàng gia đã dung túng quá nhiều!"
"..."
"Và cũng đã đến lúc sắp sửa phải trả giá."
Kinh hoàng nghe kỹ từng câu nói của Jackson, Irene như hóa đá mà ngây người tại chỗ. Sát sinh là cái gì? Ác quỷ là cái gì? Cô nghe không hiểu, cái gì cũng không hiểu hết.
"Từ bỏ đi vì gia tộc Louis chỉ là một lũ cặn bã... Victor phải không, hắn không hề thích em đâu."
Đừng nói nữa.
"Nghĩ thử mà xem, nếu như thật sự dành tình cảm cho em thì bây giờ hắn cũng nên có mặt ở đây rồi chứ? Thế nhưng người đâu? Làm gì có ai?"
Câm miệng lại.
"Tại sao em vẫn chưa chịu thừa nhận?!"
Quá khứ của gia tộc Louis vẫn còn là một dấu chấm hỏi, nhưng Irene không quan tâm. Chỉ là bây giờ cô chẳng muốn nghĩ nhưng vì cái gì, giọng nói ấm áp đó lại cứ như bùa chú mà văng vẳng bên tai? Cứng ngắc quay đầu nhìn sang xung quanh, cô như không dám tin mà cắn chặt môi, ngăn cho cái thứ chất lỏng khốn khiếp sắp tràn ra khóe mắt.
Hắn quả thật... không có đến. Trái tim cô như nghẹn lại và ngưng đập trong khoảnh khắc này.
Victor từng nói với cô rất nhiều thứ, những câu khó hiểu chứa đựng đầy vẻ hàm ý. Nhưng hãy quên nó đi, thứ tình cảm phù phiếm đó tốt nhất là không nên tồn tại.
...
Vậy là, cho đến phút chót, con đường mà Victor chọn lại chẳng hề tồn tại bóng hình của người con gái ấy. Thay vì lùi ra sau và bắt kịp tình yêu đích thực thì cậu lại chọn rong ruổi về phía trước.
Nơi Ronald đang điên dại hành hạ một xác chết.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz