ZingTruyen.Xyz

Doc Chiem Full

Victor nhìn cô gái đang ngắm nghiền mắt nằm trong vòng tay anh mình thì lập tức nhíu mày, vội vàng chạy ra trước cửa chặn lại: "Anh nghĩ mình đang làm cái quái gì vậy James?!"

Auguste im lặng đứng đằng sau, sau khi nghe được câu hỏi mang đậm chất cảnh báo kia thì không khỏi chớp mắt. Nhưng James thì khác, hắn khẽ nở một nụ cười, tay còn cố tình xốc Irene sát vào lòng mình hơn nữa, trước mặt cậu.

"Gọi thẳng tên như vậy, em thật sự muốn biết mục đích của anh hay sao?"

Victor trầm mặc nhìn hắn, đôi tay chợt vươn ra hướng người đối diện: "Em không cần biết anh muốn cái gì nhưng mà, đưa Irene đây."

"Hahaha..." Nhưng đáp lại cậu chỉ là một tràng cười ngả ngớn, James thật sự là một tên yêu tinh chuyên chọc điên người khác.

...

Sau khi yên vị trên xe, Victor liền tức xì khói vì cái thái độ bộc trực của anh mình. Auguste đang ngồi bên cạnh cũng chỉ nhàn nhạt mỉm cười, thật là...

"Em nghĩ gì mà lại đưa Công nương vào bệnh viện hả? Lại còn là bệnh viện hoàng gia nữa. Em tính thông báo trực tiếp cho cả thế giới cùng đại sứ quán Anh quốc rằng, gia tộc bá tước Louis thì ra là kém cỏi không đáng tin cậy hay sao?!"

"Vậy còn anh, anh công khai ôm cô ấy khư khư như vậy thì được gọi là gì?!" Victor hùng hổ vươn lên ghế lái phụ hỏi.

James bỗng bật cười một hơi thật dài: "Anh chỉ là muốn xem... thái độ của em thôi."

Tức giận đạp vào lưng ghế một phát, cậu chẳng thèm trả treo nữa, chỉ khi về đến biệt thự mới nhẹ nhàng ôm lấy Irene bế lên phòng. Suy nghĩ một hồi, cậu mới nhận ra đây là lỗi lầm của mình. Không biết sau chuyện này, cô gái Hoàng gia này sẽ lại sử dụng thái độ gì để đối diện với cậu đây.

Sau khi dặn dò ông quản gia và đầu bếp Mei làm vài món điểm tâm đơn giản, Victor lúc này mới tiến tới bên cạnh giường Irene.

Mái tóc màu nâu đất vì ngồi thẳng với mặt trời mà ngả sang một sắc vàng ấm áp, đôi ngươi xanh bạc đang tĩnh lặng ngắm nhìn thân ảnh tái nhợt của thiếu nữ trên giường. Từng lọn tóc ánh kim mềm mại buông rủ hai bên má, ôm trọn khuôn mặt vốn đã nhỏ nay lại càng thêm mỏng manh. Và trong một phút giây ngắn ngủi đó, cậu chẳng tài nào lý giải nổi tâm tình trong lòng mình. Thật khác lạ, cậu đối với cô có thể là quan hệ gì? Là khát khao chinh phục hay còn là một thứ gì khác nữa mà cậu không hề hay biết? Victor chưa từng như vậy, chưa từng mất kiểm soát vì bất kỳ một ai, chưa từng điên cuồng vì ai cũng như chưa từng hỗn láo với anh cả James vì ai cả, giống như vừa rồi.

"Đáng ghét." Cậu tự mỉa mai chính bản thân, cười bằng một cách đầy giễu cợt.

Bàn tay bất giác vươn đến chạm nhẹ vào sống mũi hoàn hảo nọ, xúc cảm khác lạ đột nhiên truyền thẳng tới đại não khiến trái tim cậu đạp mạnh bất thường. Ban đầu chỉ là dịu dàng vuốt ve, nhưng sự tham luyến khác thường đang dần nhen nhóm từng chút một khiến Victor không thể kìm nổi được nữa, trượt ngón tay trỏ xuống bờ môi mềm mại như cánh hoa sắp tàn. Cậu cứ đờ đẫn mà thăm thú từng đường nét trổ hoa trên dung nhan mỹ lệ. Irene đang gần kề trong gang tấc, yết hầu một trận điên đảo, miệng khô lưỡi khô.

Hôn một cái thôi, chỉ một cái thôi.

Khả năng kiềm chế của tam thiếu gia cứ từng chút từng chút một tan vỡ. Cậu từ từ cúi người hôn xuống, cẩn thận hết sức để hơi thở của mình không làm phiền đến đối phương.

Cuối cùng là nhắm tịt mắt lại, đôi môi mỏng lạnh lẽo khẽ ấn lên đôi môi hồng nhuận của người nọ.

Victor tinh tế ma sát nhẹ nhàng lên cặp môi ấy. Thật tuyệt vời, mang theo hương vị thuần túy, mềm mại như nhung, thăng hoa không nói nên lời.

Irene trong cơn mơ màng liền cảm giác được có gì đó là lạ, đôi môi giống như bị ai đó cố ý hôn xuống. Cộng với sức nặng trên người đang ngày một lớn dần, bức bách cô chậm chạp mở mắt.

Khuôn mặt của hắn sao lại gần tới như vậy?! Khoan đã, có gì đó không đúng, môi mình...

Cô bỗng bừng tỉnh kinh hoàng ngay sau khi đôi mắt khép hờ kia bật mở, chăm chú nhìn thẳng vào cô. Không một chút hòa nhã, hiện tại nó chỉ chứa toàn dục niệm khao khát, nóng cháy như sắp thiêu cháy cô đến nơi. Hơn nữa...

Hắn còn đang hôn cô!

Sự tỉnh táo bất ngờ khiến Irene theo phản xạ mà vùng vẫy, hòng muốn trốn thoát khỏi nụ hôn tội lỗi tùy ý chiếm đoạt này. Nhưng rất nhanh Victor đã chiếm được ưu thế, siết chặt lấy cổ tay đang mua may loạn xạ đè chặt xuống giường tham lam hôn tiếp, cứ như vậy cho tới khi cô sắp ngạt thở thì cậu mới chậm chạp tách môi ra. Cô cũng nhân cơ hội mà há miệng hít lấy không khí ít ỏi đang trống rỗng khắp khoang phổi mình.

"Ngốc thế, cô rõ ràng có thể thở bằng mũi mà." Victor buông hai tay người nọ ra, cúi đầu tựa trán mình vào trán cô mà bâng quơ. Cậu cuối cùng cũng hiểu được lý do bản thân chẳng thể nào kiềm chế được khi ở bên cạnh cô gái này, một phần nào đó.

Và cậu sẽ làm tất cả để có được cô.

Irene hồi phục sức lực thì liền đẩy cậu ra ngay lập tức, nhưng chàng trai kia một chút chuyển dịch cũng không có.

"Anh... rốt cuộc anh có biết mình đang đang làm cái gì không?!!"

Bối rối cùng lúng túng, đó là tất cả những biểu tình Victor chứng kiến được sau khi màn cao trào kết thúc. Cậu nhẹ cong khóe môi: "Irene à..."

"Chết tiệt, ai cho phép anh dám gọi thẳng tên tôi hả tên người Pháp khó ưa! Tôi nhất định sẽ hủy bỏ hiệp ước giữa hai nước, trở về London, tôi nhất định sẽ khiến anh, khiến anh... A!" Irene nói năng rõ lung tung lộn xộn, gương mặt đỏ bừng tới mức có thể đốt cháy cả một tòa lâu đài, giọng điệu lắp bắp cứ bắn ra những câu đe dọa một cách đáng yêu đến khó tả.

Ôi chao, chiếc mặt nạ lạnh lùng ngày nào cuối cùng rồi sẽ có lúc phải tháo ra thôi.

Victor chính là ngăn không được trước vẻ mặt đó mà cúi thấp người xuống, hôn một cái cực ngọt ngào lên má cô.

Irene xấu hổ một lần nữa chẳng biết làm sao, chỉ có thể tức giận hét: "Này anh dám!... dám..."

Cậu khẽ nhướn mày: "Nếu Công nương đã muốn hủy bỏ hiệp định thì tôi đây, có gì mà không dám đắc tội với cô chứ."

Tại sao cái tên khốn này... tại sao cô lại không thể giết chết hắn?! Cô có thể tức giận tát hắn vì dám vô lễ cắn vào tai, nhưng lại không thể làm được gì khi hắn hôn cô, tại sao lại như vậy?!

Irene không biết và cũng không buồn biết. Bây giờ cô chỉ muốn ngày mai hãy trôi qua thật nhanh để cô có thể bay ngay về London, nơi mà con người thật của cô tồn tại.

Vị Công nương lạnh lùng.

------------♤♤♤----------

Bầu trời Paris theo thời gian đã bắt đầu ngả màu tối dần, và khi màn đêm buông xuống thì cũng là lúc những con ác quỷ trút bỏ vỏ bọc bên ngoài, mang trên mình những toan tính dơ bẩn xấu xa. Chúng mặc hết tất thảy, sa vào nguồn cội mà con người chúng thuộc về.

Sâu dưới trung tâm thương mại, khu mua sắm bậc nhất đất nước - France, hàng tá các ông trùm tai to mặt lớn, thương nhân có, chính phủ có, ngay đến cả các chính trị gia đều đã quy tụ có mặt. Seline sau khi lái xe đến đỗ trước cổng thì không khỏi há mồm trợn to mắt, cô chưa hề tưởng tượng nổi tất cả những con người của giới thượng lưu đều tập trung về một điểm như thế này, chỉ trong một đêm.

Wendy thì ngược lại không ngạc nhiên cho lắm. Hừ, đúng là những vĩ nhân tài giỏi sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng, ngay cả một vụ giao dịch cũng được che đậy tới mức xa xỉ như vậy. Trầm lặng suy nghĩ xong, cô nghiêm giọng: "Joyann, vé mời đâu?"

Nhắc thì mới để ý được, bên cạnh một cô gái giản dị toàn thân đen tuyền kia thì còn có Joyann, với bộ váy bó sát màu đỏ gạch tao nhã nhưng cũng không kém phần nóng bỏng. Nhẹ cười một tiếng, cô nắm lấy tay Roseanne bên cạnh đang bước xuống xe, trước khi đi còn khẽ nói với cô chị: "Chị cứ yên tâm mà trà trộn vào bên trong, để em canh chừng Roseanne cho."

Wendy tuy không an tâm cho lắm nhưng cũng chỉ biết gật nhẹ đầu. Con nhỏ này hồi sáng còn bày biện đủ trò đòi đi theo, giờ lại ngoan ngoãn như vậy thật không giống nó.

Nhưng cô cũng lười suy nghĩ sâu xa, hiện tại là đang quan tâm đóng giả một thương nhân trà trộn vào đám người kia kìa.

...

Roseanne bị Joyann lôi tọt vào bên trong, chưa kịp choáng ngợp và ngắm nghía các món đồ xa hoa thì đã bị cô bạn kéo vào trong toilet.

"Này cậu đã hiểu tớ nói gì chưa đấy?"

"Nhưng mà tại sao tớ lại phải đóng giả cậu chứ, khó khăn lắm tớ mới vòi vĩnh được chị Wendy mà?" Cô phụng phịu, gằn gọc với người đối diện đang lấy tập hồ sơ từ trong túi ra đưa cho mình.

"Aizz sao cậu ngốc quá vậy?! Chuyện đó thì có gì đáng xem đâu, để xong vụ này tớ hứa sẽ kể cho cậu nghe được chưa. Cậu cũng sẽ được tha hồ ngắm nghía và mua đồ thỏa thích khi lên văn phòng giám đốc, nhận chức thay tớ mà..." Joyann cười ngọt cố gắng mua chuộc bạn thân mình. Trời ạ, con nhóc này ngây thơ nhưng bướng bỉnh quá đi.

"... Tớ hứa lần sau tớ cũng sẽ đưa cậu theo nữa." Thấy con bé vẫn còn lưỡng lự, cô liền thêm mắm thêm muối: "Bất kể cậu muốn cái gì tớ đều đáp ứng!"

Chỉ có vậy thôi, Roseanne đơn thuần trong sáng đến vậy là cùng. Chỉ một lời hứa suông liền đáp ứng thay Joyann lên nhận chức thư ký để cô bạn có thể thoải mái thả mình vào bữa tiệc sang chảnh bên dưới tòa nhà.

Như có chút gì đó không an tâm, cô liền quay sang dặn Roseanne một số điều: "Roseanne nè, dù có chuyện gì xảy ra, cậu cũng nhớ phải sử dụng những mánh khóe mà tớ đã chỉ dạy mấy ngày trước, tuyệt đối đừng để ai bắt nạt mình biết không?"

Cô bạn hì hì nở nụ cười gật đầu cái rụp. Chẳng phải cái chiêu ăn vạ hồi sáng áp dụng với Wendy cũng là do Joyann dạy hết đó sao, đã rất thành công nha, cô còn lâu mới sợ ai bắt nạt.

Trước khi thật sự rời đi, Joyann còn lo lắng quay đầu nhìn con bé thêm một cái nữa.

Aish, khuôn mặt đó, nụ cười đó, quả là quá mức thánh thiện.

...

Trên tầng trệt cao nhất của tòa nhà, Ronald hiện đang bắt chéo chân ngồi xoay mình hướng ra ngoài cửa kính, trên tay là ly rượu vang cùng tập hồ sơ của cô thư ký mới.

Joyann Baronne, mười chín tuổi?

Ngón tay nhẹ nhàng gõ từng nhịp trên thành ghế, hắn thoáng nhếch khóe môi một cách đầy tiểu ý. Không được bao lâu sau, bên ngoài liền phát ra tiếng gọi của ai đó: "Giám đốc, chúng ta không xuống tầng hầm sao, phía dưới cũng đã bắt đầu khai tiệc rồi?"

Xoay bật chiếc ghế lại đối diện với cậu trợ lý trẻ tuổi, Ronald lười nhác buông nhẹ một câu:

"Tôi sẽ xuống..."

Nhưng là xuống cùng thư ký mới cơ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz