ZingTruyen.Xyz

Doan Van Ngon Tinh

( nhất )

Mấy buổi tối, nàng cứ ngơ ngác như vậy ngồi ở một bên, nhìn cái người trên giường kia, vết thương đầy người. Nàng biết việc mình nên làm là lấy kiếm trên bàn đâm hắn, không được lưu tình chút dứt khoát đâm xuống, cứ như vậy đem hết thảy chấm dứt. Nhưng hết lần này đến lần khác, nàng không hạ thủ được.

"Ngươi đã tỉnh?" Nhìn người trước mắt, trên mặt hiện lên chút kháng cự âm lãnh ngà dặm, rõ ràng hắn là kẻ thù không đội trời chung, nhưng hôm nay nàng vẫn là lựa chọn cứu hắn. Trong tay bưng chén thuốc, mang theo khẩu khí ra lệnh, "Uống hết nó."

"Là ngươi đã cứu ta."

Cạy mở cái miệng của hắn, nàng cưỡng ép hắn uống hết chỗ thuốc."Cứu ngươi là để giết ngươi."

Thanh âm của nàng cực lạnh, lãnh đến mức làm cho người ta không cảm giác được một tia độ ấm.

Hắn giễu cợt, "Chỉ cần ta khôi phục thể lực, ngươi căn bản không phải đối thủ của ta."

Nàng không nói lời nào, lặng lẽ quay lại bàn tiếp tục giã thuốc. Nàng là đệ tử của Giang Nam độc Vương Dược, cả đời này chỉ tiếp xúc với dược. Nàng không biết dùng kiếm, có lẽ cả đời này nàng cũng không thích hợp cầm kiếm, tựa như lời sư phụ đã nói, nữ tử không thích hợp động đao kiếm.

"Vì sao toàn thân ta vô lực? Ngươi hạ độc ở trong thuốc?"

"Công phu của ngươi toàn bộ bị phế đi, ngay khita cứu ngươi."

"Khó trách, khó trách ngươi lại tự tin như vậy. Ha ha ha!" Hắn ngửa mặt lên trời mà cười, thanh âm bi thương của hắn tràn ngập trong tai của nàng.

( nhị )

Từ rất xa nàng đã thấy được thân ảnh của hắn, một dáng lưng cao lớn nhưng đầy cô độc, có lẽ đây là đệ nhất thiên hạ đại giới đi! Nàng cười lạnh, nàng không hiểu, tại sao lại có người nhiều như vậy chỉ vì một cái danh hiệu, sẽ liều đến một mất một còn, mà còn cố tình làm liên lụy đến người vô tội cũng bị cuốn vào cuộc tranh đấu đầy thị phi.

Bưng chén thuốc, nhìn cái bóng dáng kia, đi bước một đến gần, trong mắt của nàng tất cả đều là oán hận cùng phẫn nộ. Tư Đồ Lạc Dương, có lẽ một tháng trước, ngươi để cho ta tán thưởng ngươi, nhưng ngay bây giờ, ta hận không thể đối với ngươi thiên đao vạn quả(róc xương lóc thịt).

Mỗi khi nghĩ đến khuôn mặt ôn nhu, trái tim đã đống băng một tháng trước của nàng bắt đầu mơ hồ cảm thấy đau. Kỳ ca ca, ta sẽ đích thân báo thù cho ngươi, ta sẽ dùng đầu của hắn đến trước mộ của ngươi tế bái ngươi, ta sẽ không để cho ngươi chết không nhắm mắt.

"Ngươi giết ta đi!" Hắn đã sớm mất đi hiên ngang mạnh mẽ ngày xưa, tư thế oai hùng, xưng bá võ lâm làm một mục tiêu cho nam tử ( như kiểu mấy nho sinh lấy khoa cử và làm quan làm mục tiêu đè sách ý ^^), hiện giờ vô năng ( bất lực) đến ngay cả tiều phu trong núi cũng có thể dễ dàng giết hắn."Cứ tra tấn ta như vậy, tốt hơn hết là một đao giết ta." ( SL: dễ cho ca quá đó :">)

"Ta nói rồi, ta muốn cùng ngươi quyết đấu công bằng. Võ công của ngươi đã bị phế toàn bộ, ta không biết võ công, chỉ có như vậy, ta mớicó thể chân chính báo thù cho Kỳ ca ca." Nhìn nam tử giờ phút này suy sút, nàng trong mắt lộ vẻ xem thường, hóa ra cho dù ngươi từng rung chuyển trời đất, hiện giờ cũng chỉ được như vậy mà thôi.

( tam )

Thực xin lỗi! Thực xin lỗi! Thực xin lỗi!

Nàng từ trên giường hoảng sợ bật dậy, một thân toàn mồ hôi lạnh, trong mộng là hắn không ngừng nói thực xin lỗi với nàng, mà tay nàng nắm lấy thanh kiếm, một nhát kiếm lại một nhát kiếm hướng tới trái tim của mà đâm.

Tình huống trông mộng hãy còn rõ nét, làm nàng iowf khắc này thật luống cuống. Mỗi ngày cũng hắn ở chung, quyết tâm muốn giết hắn lại bớt đi một chút. Nàng không biết, chính mình còn có thể giết hắn hay không.

Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng vang, bên ngoài nổi lên gió to, gió thổi làm cửa sổ phát ra âm thanh kẽo kẹt đặc trưng. Nàng xuống giường, đi tới bên cửa sổ, hai mắt vô thần nhìn bầu trời tối đen bên ngoài.

"Đùng ầm ầm! Oanh ầm ầm!"

"A!" Thiểm điện lôi minh ( sấm sét vang dội ), mưa sa gió giật (gió táp mưa sa; mưa to gió lớn) ban đêm, nàng ôm đầu cuộn tròn ở góc tường.

( oành! SL đã bị sét đánh trúng đen thui TT^TT, ta nhận đc tn phải đi học, mai ktra 1 tiết, đúng là tỷ chưa chết đã có m đỡ hộ cho rồi còn j nữa)

Bốn phía tối đen như muốn nuốt trọn con người ta, tiếng sấm không ngừng, nàng bịt chặt hai lỗ tai, cũng không thể giảm bớt nửa phần sợ hãi trong lòng. Tia chớp xẹt qua, chiếu sáng phòng trong, dung nhan xinh đẹp bởi vì sợ hãi sớm tái nhợt cắt không còn hạt máu.

"Kỳ ca ca, ngươi ở đâu? Dương Dương rất sợ hãi, Kỳ ca ca!"

"Dương Dương, Dương Dương đừng khóc." Cái ôm ấm áp, gắt gao ôm lấy thân thể gaayd yếu đang không ngừng run rẩy kia."Không có việc gì, có ta ở đây, không ai có thể tổn thương đến ngươi."

"Kỳ ca ca, đừng đi, đừng rời khỏi Dương Dương." Sợ hãi người trước mắt lại sẽ biến mất đi, sẽ lại bỏ nàng một mình ở trong cái màn đêm tối đen như vậy, nàng dang hai tay gắt gao ôm lấy thân thể hắn không cho hắn rời đi.

( tứ )

Mông lung mở hai mắt, ánh vào trong con ngươi chính là người nàng hận nhất cuộc đời này, giờ phút này nàng tựa như đứa bé nằm trọn trong ngực của hắn. Mà hắn, cũng giống như đang che chở bảo bối gắt gao ôm lấy nàng.

Thì ra người ngày hôm qua là hắn, không phải Kỳ ca ca.

Cắn môi, nàng hung hăng đẩy ra hắn, chạy tới phái sau núi, chỗ ấy lưu lại kỉ niệm tốt đẹp của nàng cùng Kỳ ca ca, đàng kia là chỗ mà Kỳ ca ca thề cả đời này sẽ đối tốt với nàng, không bao giờ thau đổi.

Lời thề Trúc Nội (đại khái là trên cây trúc), hai chân quỳ trên mặt đất, vươn hai tay khe khẽ vuốt vuốt hai cái tên khắc ở trên cây, ( SL: 2 anh chị này lãng mạn gớm = =, ta đang FA) ngay tại này gốc cây trúc trước mặt này, Kỳ ca ca mở miệng nói muốn kết hôn với nàng.

Tuy nhiên, hay là tại chuyện tốt đẹp đó vào ban đêm, náo nhiệt vui mừng suốt tối, khua chiêng gõ trống, chỉ trong nháy mắt nàng vĩnh viễn phải rời xa Kỳ ca ca.

Chú rể mặc hỉ phục đỏ thẫm bị vài người khiêng vào, hỉ phục đỏ thẫm hòa với máu tươi tinh hồng ( thật sự tinh là tanh nhưng ko hay nên đành để vậy nga~~), tất cả đau đớn đều hiện trong hai mắt của nàng. Nếu có thể, nàng biết bao hi vọng, khi đó hai mắt của nàng bị mù đi, như vậy có thể không phải nhìn Kỳ ca ca sắc mặt không có chút huyết sắc.

"Dương Dương, trời mưa, chúng ta trở về đi!"

"Ngươi cút đi cho ta!" Đã không phân biệt rõ là mưa hay là nước mắt, nhưng tất cả mọi thứ vẫn rơi xuống miệng nàng."Đều tại ngươi, không có ngươi, Kỳ ca ca cũng sẽ không chết. Ngươi là hung thủ giết người, ngươi trả Kỳ ca ca cho ta."

Nàng giống như nổi điên đem nắm tay hung hăng nện ở trên người hắn, cho dù là ngàn ngàn vạn vạn, cũng không thể làm tan mối hận trong lòng nàng, cũng không thể khiến Kỳ ca ca của nàng sống lại.

( ngũ )

Gió xuyên qua rừng trúc, đưa đến một tiếng ca thanh thoát dễ nghe. Buổi sáng rừng trúc, một luồng khí thơm ngát, chậm rãi tản ra. Trên mảnh đất trống, nàng đứng cùng hắn mặt đối mặt.

Tay nàng cầm trường kiếm, cho dù nàng không thích hợp cầm kiếm, nhưng mà vì báo thù, trong vòng một tháng, nàng thủy chung kiên trì không lơ là luyện tập.

"Đến đây đi!" Nàng nhìn nam tử trước mặt, cho dù là mất đi võ công cũng xuất sắc hơn so với Kỳ ca ca rất nhiều.

Kiếm xẹt qua đất, một mảnh bụi bặm, hai thân ảnh trong rừng xuyên qua xuyên lại, thân kiếm đụng nhau, tóe ra vô số tia lửa. Thanh Diệp từ trên cây trúc đánh thẳng xuống, dưới mặt đất những lá trúc úa vàng bay lên, bay múa ở không trung, lại chậm rãi rơi xuống.

Trường kiếm trong tay hoa phá trường không, hướng ngực Tư Đồ Lạc Dương đâm tới. Một nụ cười ôn nhu thoáng hiện qua, trong mắt mang theo nỗi u buồn thật sâu. Hắn dang hai tay ra, trường kiếm trong tay từ không trung rơi xuống trên mặt đất, ngực truyền đến cơn đau làm cho hắn nhịn không được run lên, máu đỏ tươi theo thân kiếm chảy xuống dưới.

"Vì cái gì, vì cái gì?" Nàng lớn tiếng chất vấn hắn. Rút kiếm đã dính đầy máu Lạc Dương, nàng ném trường kiếm trong tay xuống.

"Chỉ cần ta chết đi, ngươi là có thể buông tha mối hận, lại có thể quay về làm Dương Dương khoái hoạt vô loa ta từng biết."

"Không, không..." Không hiểu vì sao nước mắt cứ như vậy chảy xuống, nàng từng hi vọng hắn chết, mà giờ khắc này, nàng lại sợ, sợ hãi hắn thật sự cứ như vậy đi rồi. Chạy vội tới bên cạnh hắn, nâng dậy nam tử người tràn đầy máu tươi.

"Đừng khóc, Dương Dương, như vậy không phải càng tốt sao?" Nâng tay nhẹ nhàng xoa xoa làm giãn gân xanh nổi lên trên thái dương người con gái trước măt. Hiện giờ, người duy nhất làm hắn không buông xuôi được chính là nàng. Nếu hắn mất, còn có ai có thể chiếu cố nàng bảo vệ nàng.

"Không, ngươi sẽ không chết, ta sẽ không để cho ngươi chết, ta sẽ tức cứu ngươi."

"Đứa ngốc, ngươi biết rất rõ mà." Nguyên lai, hắn cái gì cũng biết, nhưng vẫn chỉ giả bộ cái gì cũng không biết.

Đúng vậy, Tư Đồ Lạc Dương biết võ công mất hết là kiệt tác của nàng, nàng chỉ cho vào chén thuốc hắn uống một giọt nữ nhi hồng. Trước kia, sư phụ nghiên cứu chế tạo ra đệ nhất thiên hạ độc, chỉ cần một giọt, là có thể làm cho mất hết võ công, sau đó mười lăm ngày sau chậm rãi tử vong, sẽ rất chậm rất chậm nhưng rất thảm hại, rất thống khổ. Mà đây là mcuj đích lúc trước cứu hắn của nàng.

( lục )

Nàng một ngày một đêm không thôi nghiên cứu chế tạo giải dược, không ngừng không ngừng chế biến, quyết không bỏ cuộc.

Đứa ngốc, không cần tiếp tục thương tổn tới chính mình, nếu cái chết của ta, có thể đổi về khoái hoạt của ngươi, ta vô oán vô hối ( không oán trách không hối hận).

Đứa ngốc, ta rất thích ngươi nga! Đáng tiếc không thể ở bên cạnh ngươi như bây giờ vậy!

Lúc sấm sét đánh không phải sợ, ta sẽ ở bên cạnh ngươi, bảo vệ ngươi, gió kia chính là ta.

Đứa ngốc...

Một câu lại một câu lại gấp gáp ở bên tai (lời trăn trối ý, nói đứt quãng mà, ta ko biết tả), lệ ngăn không được chảy xuống, nhỏ vào giữa chén thuốc, ở trong tay nàng không ngừng rung động.

Nàng đang cầm chén giống như qua mấy trăm năm mới hoàn thành dược chất, đây là nữ nhân lệ giải dược, rốt cục bị nàng nghiên cứu chế ra. Đi vào sương phòng( hiên nhà), band tay nhỏ bé mớm thuốc kia dừng lại ở giữa không trung, nam tử trên giường lạnh như băng sớm không còn chút huyết sắc, nàng liều mạng bắt mạch mong tim hắn còn đập, nhưng vô ích không có bất kì một sự rung đọng nào.

Tay run lên, chén thuốc rơi xuống mặt đất, âm thanh bát vỡ phát ra tiếng vang chói tai, dược chất vãi đầy mặt đất, đều ở nháy mắt trở thành vĩnh hằng.

Hài tử, nếu có thể, ngàn vạn lần không cần sử dụng nữ nhân lệ, kia là một loại độc dược bị nguyền rủa, người uống sẽ chết vô cùng thảm, người hạ độc sẽ cô đơn tuổi già cả đời. Hài tử, có thể không dùng, ngàn vạn lần không cần a!

Giống như xa xa nàng lại nghe được âm thanh thê lươn g bất đắc dĩ của sư phụ.

Chỉ tiếc rằng, tất cả mọi chuyện đến bây giờ đã quá muộn mất rồi.

( kết )

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz