Doan Van Kaiyuan Series Tieu Khai Va Nguyen Nguyen
Ngày hôm sau, Nguyên Nguyên quyết định dậy sớm, đến trường để không phải đụng mặt Tiểu Khải. Nhưng mà vừa bước ra khỏi cửa liền thấy ai đó cũng đang ngồi ngoài thềm mang giầy bèn lặng lẽ rút vào nhà. Tiểu Khải ngồi hí hoáy buộc dây giày, biết tên nhóc kia cũng chuẩn bị đi học, vừa định lên tiếng bảo nhanh lên thì thấy Nguyên Nguyên chui vào nhà, đến lúc đó mới biết, bảo bối chính là còn giận a~ Tiểu Khải ngồi thừ người một lúc liền chẳng biết phải nói gì nên đứng dậy đi trước. Những tưởng rằng lần này cũng giống mấy lần trước, cãi nhau qua loa rồi sàng hôm sau lại làm lành, ai dè, chuyện hôm qua lại hệ trọng đến mức này rồi. Chỉ đến khi Tiểu Khải khuất bóng rồi, Nguyên Nguyên mới dám ra ngoài. Hôm nay sẽ dài lắm đây.Vì Nguyên Nguyên và Tiểu Khải học chung trường nên ít nhiều gì cũng chạm mặt. Mỗi lần thấy nhau trên hành lang hay trên sân trường, Nguyên Nguyên cũng cố gắng tránh mặt Tiểu Khải. Gì chứ, nhóc đã hứa sẽ không làm phiền ai kia nữa rồi mà, phải giữ lời hứa của mình thôi, dù thực sự, cảm thấy....có chút nhớ người kia a~ Còn về Tiểu Khải, cũng có cảm giác thiếu thiếu ai đó bên cạnh, trong lòng thực sự không vui nổi, nhìn thấy tên nhóc kia trốn trốn núp núp tránh mặt mình trong lòng lại càng không vui, tim như có thứ gì đè lên rất nặng, hô hấp cũng khó khăn, có phải, lần này, cậu sai rồi không? Cả hai sẽ cứ như thế này mãi sao? Chiều hôm nay, mưa thực sự rất to a~ Đã vậy Tiểu Khải còn phải ở lại trực nhật, chẳng thể về sớm thật là chán chết mà! Đến khi trực xong, chuẩn bị ra về mới nhớ, hôm nay cậu chính là không mang theo ô, cậu bạn ở lại trực cùng thấy thế bèn lên tiếng hỏi:- Này! Có muốn về chung với tớ không?- Thôi! Cậu về đi! Nhà tớ với cậu không chung đường mà! Tớ đợi một lát tạnh mưa rồi về cũng được!- Ừm! Vậy tớ về trước nha~ Mưa kiểu này một lát là hết thôi!- À! Cậu giúp tớ một chút! Khi nào về đến nhà cậu gọi sang nhà tớ nói với mẹ tớ giúp một tiếng nha~ Điện thoại tớ hết pin rồi!- OKNói rồi cậu bạn nam quay lưng ra về để lại một mình Tiểu Khải đứng trên bậc thềm. Cơn mưa này chẳng biết bao giờ mới dứt nữa, Tiểu Khải chán nản đưa mắt nhìn ra màn mưa trắng xóa, giờ phút này có nhóc ở bên cạnh thì tốt quá, có người ở bên cùng cậu nói chuyện, cùng nhau đùa giỡn rồi! Chỉ sợ là bây giờ nhìn mặt nhau cũng chẳng thể, chuyện lần này, có phải cậu đã làm quá lên không? Nguyên Nguyên cũng đã lớn rồi, đã đến lúc đi tìm tình yêu của mình, cậu đáng lí ra phải đi chúc mừng nhóc chứ, tại sao lại giận dỗi vô cớ, còn làm nhóc khóc nữa, cậu thực tệ quá! Tiểu Khải đưa chân đá cục sỏi nhỏ nhỏ dưới chân mình, quyết định sau khi về nhà sẽ xin lỗi bảo bối. Đang mơ mơ màng màng chìm trong suy nghĩ của mình thì đột nhiên Tiểu Khải nghe thấy tiếng hộc...hộc bên tai liền ngẩng đầu lên, thấy Nguyên Nguyên đang chống hai tay xuống gối, cây dù cầm trên tay ướt nhẹp nước bị người nào đó quẳng ra một bên không thương tiếc, hai má trở nên đỏ ửng, có lẽ chạy rất nhanh.- Nguyên Nguyên! Sao em lại ở đây?- Chẳng phải là vì người nào đó quên mang ô sao? Sao lại có thể đãng trí như vậy chứ!Số là Nguyên Nguyên về tới nhà từ lâu rồi, ngồi thẫn thờ bên bàn học cả nửa giờ đồng hồ chỉ để suy nghĩ phải giải quyết làm sao với Tiểu Khải a~ Cuối cùng, cũng đưa ra quyết định là nhóc phải đi làm hòa, dầu gì cũng chính nhóc làm chuyện bé xé ra to, lỡ như Tiểu Khải đang bực tức việc gì ở trường nên mới như thế thì sao chứ! Nếu vậy chẳng phải Nguyên Nguyên có lỗi lớn sao? Suy đi tính lại cuối cùng vẫn là mặt dày lết mông qua nhà Tiểu Khải. Vừa vào nhà, liền thấy mẹ Khải chạy ra, nhét vào tay Nguyên Nguyên một chiếc ô, bảo lên trường đón Tiểu Khải, người kia chính là quên mang ô rồi, ở ngoài trời mưa như vậy kiểu gì cũng sẽ bị cảm lạnh. Nguyên Nguyên chả biết gì nữa, vừa nghe đến hai chữ "Cảm lạnh" liền lập tức phóng ra ngoài đường, chạy thục mạng đến trường. Lên đến trường thấy người kia ngơ ngơ ngẩn ngẩn, đá đá viên sỏi nhỏ trước mặt trong lòng bỗng nhiên vui lạ kì, tảng đá trong tim từ lúc nào cũng rớt xuống mất rồi, nhóc liền nhanh chóng chạy đến.- Ờ...tại vì anh...- Mau đi về thôi! Dì đang lo cho anh lắm đó!Nói rồi Nguyên Nguyên toan quay lừng bước đi, nhưng chân chưa cất được một bước liền thấy tay mình hình như bị giựt ngược về phía sau bèn quay người lại.- Nguyên Nguyên! Anh...anh..xin lỗi!- Hả?- Anh biết anh không nên đối xử với em như vậy! Chỉ là lúc thấy em ôm hôn nữ nhân khác, trong tim không chịu nổi liền sinh ra cảm giác khó chịu nên mới có những hành động đó với em. Nhưng mà bây giờ anh đã thông suốt rồi, em cũng tới lúc phải tìm tình yêu rồi đúng không? Anh không thể giữ em mãi bên cạnh được, cho nên anh sẽ không quản chuyện yêu đương của em đâu!Trong đầu Nguyên Nguyên lúc này chỉ hiện lên đúng 5 chữ "Ôm hôn nữ nhân khác". Nhóc có ôm hôn ai sao? Hoàn toàn không nha~ Ngày hôm qua sao? Lại càng không có chuyện đó! Vậy chẳng lẽ Tiểu Khải nhìn nhầm sao? Khoan! Đợi đã! Hôm qua, hình như lớp cậu chơi trò chơi, tên nhóc Đình Tín kia bị bắt giả gái, nhóc chỉ đi lại nâng thử cậu ta lên sau đó thầm thì vào tai một chút thôi mà! Chẳng lẽ là lúc đó sao? - Khải ca! Anh nhìn thấy em ôm hôn nữ nhân khác vào lúc nào?- Giờ tự học buổi chiều a~Rồi xong! Đúng luôn! Giờ tự học buổi chiều hôm qua, cô Hạ có công việc bận nên để lớp tự quản lí, lúc đó cả đám trong lớp mới bắt đầu hùa nhau chơi trò "Giả gái cho Đình Tín" a~ Vậy chính là lúc đó rồi!- Nữ nhân đó là La Đình Tín đó! Anh không nhận ra sao?- Ừ!...HẢ???? EM VỪA NÓI CÁI GÌ CƠ?- Là tên nhóc La Đình Tín giả gái thôi! Em chỉ nâng nó lên rồi thì thầm vào tai nó một chút! Anh giận gì chứ!- Vậy ra, anh hiểu lầm sao?- Hiểu lầm to lắm luôn đó! Mau về nhà! Về nhà rồi còn tạ tội với em nữa a~Nguyên Nguyên lại một lần nữa quay lưng đi nhưng mà.....vẫn không thành công. Cái tên kia chính là đã đưa tay ôm trọn bảo bối vào lòng, từng hơi thở ấm phả lên tai nhóc làm nhóc có chút chịu không được, mặt liền đỏ lên- Này! Em còn nhớ hứa sẽ tặng quà cho anh không? Anh muốn nhận nó sớm một chút, bởi vì anh phát hiện, hình như.....ANH YÊU EM mất rồi!- Quà này chẳng phải từ lâu đã là của anh rồi sao? Anh còn muốn gì nữa!- Nếu bây giờ, em đồng ý làm người yêu anh, hãy quay lại ôm anh khi anh đếm đến 3 nhé!Tiểu Khải buông tên nhóc kia ra, lùi về sau ba bước, trên mặt không khỏi xuất hiện một chút căng thẳng.- Nào! Bắt đầu nha! 1........Nguyên Nguyên quay người lại- 2......Nguyên Nguyên bước một bước- 3......Nguyên Nguyên tiến thêm một bước nữa. Tiểu Khải thấy tên nhóc kia chẳng tiến lên ôm mình, trong lòng có chút hụt hẫng, nhưng mà, tình yêu vốn đâu thể ép buộc được, đó là quyết định của nhóc mà!- Chúng ta...ưm...Nguyên Nguyên chẳng để người kia nói hết câu liền vươn người tới, hôn lên môi Tiểu Khải. Tiểu Khải trong một lúc mặt đao ra liền nhận ra ý đồ của tên nhóc kia, vô cùng hợp tác mà nhắm mắt lại, môi cùng môi người nào đó quyện chặt. Bây giờ, Tiểu Khải đã hiểu tại sao mình chẳng có cảm giác với nữ nhân, đơn giản là vì cảm giác đó đã bị tên nhóc kia cướp đi mất từ lúc nào rồi, cũng hiểu được tại sao mình lại cảm thấy khó chịu khi Nguyên Nguyên ôm người khác, đó gọi là ghen đó nha~ Ừ thì đơn giản thôi, chỉ là do Tiểu Khải từ rất lâu rồi, đã đem trái tim mình dâng cho người kia vô điều kiện mất rồi và chỉ là.....do SỐ TRỜI đã định, hai người đời này kiếp này phải Ở BÊN NHAU!!! ~END~P/s: Đúng như yêu cầu! Đoản này hường hết chỗ nói luôn ha~ Định là đăng sớm lắm cơ mà tại vì con bé bị facebook dụ dỗ, đánh được mấy chữ lại qua lướt face!!! :v Mọi người đùng tưởng tới đây là end nhá! Còn vài phần extra tiết lộ hậu trường cũng như cuộc sống vợ chông chồng chủa hai bạn trẻ nữa a~~~ Mong mọi người tiếp tục ủng hộ những sản phẩm của mình! Sẵn đây cũng thông báo, bắt đầu từ tuần sau [Đoản văn]-Những câu chuyện phía sau"Phòng tự học học viện nam sinh season 2" sẽ chính thức trở lại a~ Cảm ơn vì đã ủng hộ~
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz