Doan Van Kaiyuan Series Tieu Khai Va Nguyen Nguyen
Sau nghỉ hè, Tiểu Khải chính thức lên cấp 2, không còn học chung trường với Nguyên Nguyên nữa, điều này chính là làm nhóc cực kì bất mãn a~~~ Lỡ Tiểu Khải gặp một chị nào đó xinh đẹp rồi không thèm quan tâm Nguyên Nguyên nữa thì sao a? Nguyên Nguyên liền thở dài một tiếng làm cả lớp học đang im lặng đến nỗi nghe cả tiếng muỗi đồng loạt quay lại nhìn. Nguyên Nguyên cười hì hì hai tiếng rồi tiếp tục thở dài.Giờ cơm trưa, Nguyên Nguyên ngồi dưới sân sau trường, tay cầm khay cơm nhưng mắt lại đặt vào khoảng trống trước mặt mình. Nhóc chính là vô cùng nhớ Tiểu Khải a~ Nếu có Tiểu Khải ở đây chắc chắn sẽ ngồi càm ràm bắt nhóc ăn rồi bỏ vào khay của nhóc vài lát thịt rồi a~~~ Nguyên Nguyên cảm thấy lát thịt trong miệng thật vô vị, không có Tiểu Khải ở bên cạnh, nhóc chính là chẳng còn muốn ăn một chút nào nữa!!! Gắp một đũa cơm bỏ vào miệng, Nguyên Nguyên lại thở dài.Giờ ra về, Nguyên Nguyên ôm cặp đứng dậy đi ra ngoài. Lại nhớ đến Tiểu Khải nữa rồi a~ Nếu có Tiểu Khải ở đây, chắc chắn sẽ ôm cặp giúp nhóc rồi! Nghĩ rồi lại thở dài thêm một tiếng. Nguyên Nguyên tiếp tục bước đi, đột nhiên cảm thấy có luồn gió lướt qua mặt mình, 3 giây sau lại có cảm giác ê ê ở mông, Nguyên Nguyên chính thức bị té rồi~ Đã vậy còn té giữa bàn dân thiên hạ nữa chớ! Xem có mất mặt không a~ Nước mắt đã bắt đầu đọng ở khóe mắt. Cậu bạn vừa va phải Nguyên Nguyên không biết phải làm sao, miệng chỉ biết rối rít nói xin lỗi, nhưng Nguyên Nguyên căn bản là không thèm nghe, nước mắt dâng lên càng lúc càng nhiều, chỉ chuẩn bị trào ra khóe mắt. - Bảo bối! Sao lại ngồi trên đất? Bẩn đồ hết thì sao?Nguyên Nguyên đưa mắt lên nhìn, giọng nói đó, còn có thể là ai khác chứ? Nguyên Nguyên vội vàng bật dậy ôm chầm lấy người trước mặt, đầu dụi dụi vào lồng ngực Tiểu Khải, nước mắt cứ thế tuôn ra một cách mất kiểm soát.- Khải ca!!! Em nhớ anh!!! Tại sao giờ này anh mới đến? Anh là đồ ác độc! Tại sao lại có thể bỏ em mà đi như vậy chứ??? Oa...oa...oaMặt Tiểu Khải đao lại, phải 10 giây sao mới tiếp thu được chuyện gì xảy ra. Nhóc nói nhớ cậu sao? Cậu chính là cũng nhớ nhóc con lắm nên vừa tan học liền chạy qua đây, vừa đến nơi liền thấy Nguyên Nguyên ngồi thừ ra đất, trong lòng liền dâng lên nỗi xót xa. Nguyên Nguyên ôm lấy Tiểu Khải, nước mắt thấm ướt hết áo trắng của cậu. Tiểu Khải đưa tay nhẹ nhàng ôm bảo bối vào lòng mà dỗ dành:- Bảo bối! Nhớ anh đến vậy sao? Anh cũng rất nhớ em! Chúng ta mau đi về thôi! Anh sẽ mua kẹo cho em nhé!- Thật...hức...không?- Thật mà! Mau đi thôi!- Ân...hứTiểu Khải đưa tay lau hết nước mắt cho Nguyên Nguyên sau đó cầm tay nhóc đi về. Nguyên Nguyên ngoan ngoãn dụi dụi mắt mấy cái rồi nắm tay Tiểu Khải ra về. Học sinh nữ trước cổng trường: Woa~~~ Họ hảo đẹp đôi nha~ Thật hâm mộ quá đi!Học sinh nam trước cổng trường: Thật là...muốn giết người sao? Tình cảm như vậy, nữ sinh đi theo hâm mộ hết rồi. chúng ta biết tỏ tình với ai a~Học sinh nữ: Tỏ tình với nhau đi!!! *mắt trái tim*
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz