ZingTruyen.Xyz

Đoản nhỏ về JaeKang

Khi Anh Không Còn Là Mặt Trời

kkhajg

"Có những tình yêu không sinh ra để nở hoa, chỉ sinh ra để khiến người ta héo rũ đi một phần hồn."

Baek Kanghyuk gặp Jaewon lần đầu trong một buổi họp đơn vị phát triển dự án. Cậu trai trẻ ấy bước vào phòng họp với bước chân chắc chắn, tay áo sơ mi xắn gọn, giọng nói vừa dứt khoát vừa lễ phép. Cậu có cách khiến người ta chú ý dù không cần cố gắng. Và anh, người đã bước qua bốn mươi, đã sống nửa đời người với đầy vết chai nơi tim, đã từng nghĩ mình miễn nhiễm với cảm xúc… lại bắt đầu ngấm ngầm dao động từ ánh nhìn đầu tiên ấy.

Jaewon không lãng mạn. Cậu không bao giờ nói "Em thích anh" hay "Em muốn bên anh lâu dài". Thứ tình cảm mà Jaewon dành cho anh, không có hoa, không có mật ngọt – chỉ có những hành động thầm lặng, những cái nhìn dai dẳng và cái cách cậu đứng sau anh mỗi lúc mệt mỏi, không cần được gọi tên.

Kanghyuk từng chống cự. Ở cái tuổi mà người ta bắt đầu nói nhiều về chứng cao huyết áp hơn là tình yêu, anh sợ trở thành trò cười. Sợ người ngoài nhìn vào, thấy một kẻ trung niên yếu mềm, bị một cậu trai trẻ điều khiển. Anh sợ chính mình – sợ bản thân lại rung động, lại mong cầu, lại muốn giữ lấy ai đó.

.

Nhưng Jaewon không cho anh lối thoát. Không phải bằng vũ lực, không bằng những lời van xin. Cậu chỉ xuất hiện, mỗi ngày. Chậm rãi như nước rỉ qua vết nứt – không thể ngăn lại, chỉ có thể để nó len vào tận cùng những nơi tưởng chừng đã khô cạn.

Họ đến với nhau không ràng buộc. Không lời hứa. Không mối quan hệ. Đêm đó, lần đầu tiên Jaewon chạm vào anh – mọi giới hạn sụp đổ. Cơ thể anh run rẩy dưới cậu như một người lạc lối. Lần đầu tiên trong nhiều năm, Kanghyuk không phải là người kiểm soát. Anh mềm ra trong vòng tay người trẻ hơn mình mười bảy tuổi, để mặc bản thân bị yêu – như thể chưa từng được yêu đúng cách.

“Anh nghĩ… em đang đùa sao?” Jaewon thì thầm sau gáy anh, lúc anh cố giữ lại phần tỉnh táo cuối cùng.

“Em không hiểu đâu. Tình yêu của em quá trẻ… nó sẽ tan đi.” Kanghyuk nói, nhưng giọng anh đã run.

“Vậy anh cho phép em tan đi trong anh. Chỉ lần này thôi.”

Nhưng không ai tan đi một lần. Và không ai đủ mạnh để giữ tim mình nguyên vẹn qua những lần "chỉ một lần thôi".

.

Từ đó, họ cứ đến với nhau. Lén lút nhưng không che giấu. Không ai ngoài họ biết, nhưng mọi thứ đều rõ ràng. Là tình nhân, nhưng không là gì cả. Là gần gũi nhất, nhưng không có tư cách gì ghen.

Kanghyuk chưa từng hỏi: Em có định ở lại không?

Jaewon cũng chưa từng nói: Em sẽ không rời đi.

Bởi cả hai đều biết – tình yêu này là một con dao cắm ngược. Càng giữ, càng rỉ máu. Nhưng buông ra… ai sẽ là người đầu tiên ngã gục?

.

Mùa đông thứ ba, Kanghyuk nói chia tay.

Không khóc. Không giận. Không níu kéo.

Chỉ là một bữa ăn tối đơn giản, rượu vang sóng sánh trong ly, và câu nói tưởng nhẹ tênh lại nặng như chém vào ngực:

“Đừng đến nữa.”

Jaewon nhìn anh. Mắt đỏ, nhưng không nói. Cậu uống cạn ly rượu, đặt ly xuống – không vỡ, nhưng lòng thì đã nát.

“Lý do?”
“Anh đã già.”
“Và em vẫn trẻ?”
“Ừ. Em vẫn còn cả một đời để yêu ai đó tốt hơn anh.”

Jaewon cười. Nhẹ thôi. Nhưng là kiểu cười của người đau đến không thể phát ra âm thanh.

“Anh có biết điều đáng sợ nhất không phải là em không có anh, mà là em đã có anh rồi – nhưng anh vẫn không chọn em?”

Kanghyuk không trả lời.

Jaewon rời đi hôm đó. Cánh cửa khép lại, lặng như cái cách cậu xuất hiện trong cuộc đời anh: không tiếng động, không báo trước, không lối về.

.

Hai năm sau, người ta thấy Kanghyuk vẫn ngồi ở quán cà phê quen thuộc, một mình. Ánh mắt trống rỗng, ngón tay thỉnh thoảng vẫn chạm vào cổ tay trái – nơi từng có chiếc đồng hồ Jaewon tặng, nay đã không còn.

Jaewon thì xuất hiện trong những bản tin, những hội thảo, những lời khen về người trẻ tài năng. Nhưng không ai thấy cậu cười. Không ai biết mỗi lần cậu ngồi một mình, trước mặt là một ly Americano đá – thức uống cậu chưa từng thích, lại không dừng được việc gọi.

Vì đó là món Kanghyuk hay uống.

“Nếu có kiếp sau, em không cần gặp lại anh sớm… Em chỉ mong khi gặp, anh chưa mỏi mệt đến mức từ chối một cái chạm tay.”

.

Một đêm tháng 11, lạnh hơn mọi năm.

Baek Kanghyuk đứng trước cửa nhà, ánh đèn hành lang rọi bóng anh dài xuống nền gạch lạnh. Tay cầm chìa khoá nhưng không mở. Anh đứng như thế đã mười phút, không động đậy – không phải vì mệt, mà vì mùi hương trong không khí gợi anh nhớ tới một thứ khác: một người khác.

Tháng 11, cách đây hai năm, Jaewon từng ôm anh từ sau lưng trong một đêm như thế. Cậu ướt mưa, lạnh buốt, nhưng đôi môi lại nóng đến bỏng rát khi thì thầm bên tai anh:

“Anh đừng làm mặt lạnh như vậy… Em chỉ muốn về nhà thôi.”

Kanghyuk đã không quay lại. Đó là một trong những đêm anh thấy bản thân mình khốn nạn nhất, vì vẫn để cậu chạm vào – vẫn để cậu ôm anh, vẫn để cậu yêu anh bằng một trái tim trẻ dại đến không biết sợ tổn thương.

Và rồi anh làm điều dễ nhất: đẩy cậu ra. Lại thêm một lần nữa.

.

Đêm nay, Kanghyuk nghĩ mình chỉ về nhà như mọi khi – tắm, uống chút rượu, ngủ chập chờn với giấc mơ cũ. Nhưng khi bước qua ngưỡng cửa, đèn phòng khách bật lên trước cả khi anh kịp với tay bật công tắc.

Có người ngồi đó. Trên ghế sofa.

Và anh biết – không cần quay đầu – đó là Jaewon.

“Em có chìa khóa.”
“Anh biết.”

Giọng Jaewon vẫn vậy – không lớn, không nhỏ. Chỉ là vừa đủ để lọt vào tai và xé rách màng tim.

Kanghyuk không hỏi lý do. Anh biết Jaewon sẽ không đến nếu không vì lý do gì đó quá nặng nề. Thứ duy nhất khiến Jaewon xuất hiện vào một đêm tháng 11, sau hai năm biệt tăm… chỉ có thể là: nỗi đau đã không chịu nổi nữa.

“Anh khỏe không?”
“Câu hỏi đó… em biết rõ thừa.”

Jaewon gật đầu. Cậu ngả đầu ra sau ghế, ánh mắt nhìn lên trần nhà như thể nếu không nhìn vào Kanghyuk thì sẽ không vỡ ra.

“Em không chịu nổi nữa.”
“…Ừ.”
“Em thử rồi. Nhiều cách lắm. Làm việc quên ngày tháng. Đi chơi. Kết nối với người mới. Thậm chí là… lên giường với ai đó. Nhưng không ai làm em quên được cảm giác có anh trong tay em.”

Kanghyuk siết chặt lòng bàn tay. Chân anh vẫn chưa rời khỏi cửa, như thể chỉ cần bước thêm một bước – anh sẽ ngã gục.

“Anh từng là người lớn. Người từng trải. Người dạy em trưởng thành. Nhưng anh biết không…” Jaewon cười nhạt, mắt đỏ hoe. “Không ai dạy em cách sống thiếu anh cả.”

.

Một khoảng lặng dài nuốt lấy cả hai. Chỉ còn tiếng gió rít bên ngoài, và tiếng đồng hồ kêu từng nhịp như đếm từng nhát dao chạm vào lòng.

“Em đến đây… không để níu kéo. Không để anh phải thấy tội lỗi. Em chỉ muốn một lần cuối, được nhìn anh như thế này. Không qua màn hình. Không qua trí nhớ.”

Kanghyuk quay lại, cuối cùng cũng dám nhìn thẳng vào cậu – người thanh niên mà anh từng nghĩ sẽ dễ dàng vượt qua anh mà sống tốt. Nhưng không. Trong mắt Jaewon là đổ vỡ. Là khát khao. Là đau đớn.

Cũng như chính anh.

Anh bước đến, từng bước một, như thể trái tim bị kéo về phía ấy từ lâu lắm rồi – chỉ là anh cố nhắm mắt lại để không nhìn thấy nó.

Jaewon không nói thêm. Cậu chỉ ngồi đó, đợi.

Và khi Kanghyuk ngồi xuống cạnh cậu, làn da hai người chạm vào nhau – là lúc bức tường tan vỡ.

Jaewon kéo anh vào lòng. Ôm siết. Môi cậu áp vào gáy anh, lạnh như băng, nhưng nước mắt lại nóng rực chảy xuống cổ.

“Chỉ một đêm này thôi. Em xin anh…”

Kanghyuk gật. Không nói. Không cần lý do. Không cần tương lai.

Họ yêu nhau lần cuối – không bằng da thịt, mà bằng từng cái siết tay, từng cái run trong lòng ngực, từng nhịp thở đứt đoạn kìm nén trong cổ họng. Đêm đó, Jaewon không mạnh mẽ như thường, cậu run rẩy, lặng thầm, như người đang đưa tiễn một giấc mơ đi xa mãi mãi. Kanghyuk thì không khóc – nhưng sau mỗi cái chạm, anh đều thở hắt như vừa mất đi một phần hồn.

Sau cùng, khi cả hai nằm im trong bóng tối, chỉ còn tiếng tim đập xen lẫn tiếng thở, Jaewon siết tay anh lần cuối:

“Sau đêm nay, em sẽ không quay lại nữa.”

“Ừ.”
“Anh nhớ ăn sáng. Đừng uống nhiều quá.”
“Ừ.”

“Đừng… đừng nhìn ai khác bằng ánh mắt anh từng dành cho em. Em không chịu nổi đâu.”

Kanghyuk siết chặt tay cậu. Một giọt nước mắt rơi xuống, thấm vào cổ tay Jaewon.

“Anh không thể.”

.

Sáng hôm sau, Kanghyuk tỉnh dậy một mình.

Trên bàn là chiếc chìa khóa cũ. Ly nước còn ấm. Một tờ giấy gấp gọn, không ký tên, chỉ vỏn vẹn một dòng chữ:

“Nếu có thể làm lại, em sẽ chọn yêu anh… sớm hơn một chút.”

Kanghyuk cầm tờ giấy trong tay, ngón tay run đến mức không giữ nổi.

Anh bật khóc. Lần đầu tiên sau ba năm.

Không ai biết Kanghyuk từng là của Jaewon. Không ai biết Jaewon đã yêu một người như thể cậu sẽ không còn kiếp sau. Không ai biết cả hai từng đi qua nhau, lặng lẽ, đau đớn – và không thể nói với ai một lời nào.

Họ yêu nhau trong câm lặng. Chia xa trong im lặng.

Và sống suốt phần đời còn lại… trong tiếng thầm gọi của một cái tên – mà cả hai đều không dám nhắc nữa.

_End_

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz