ZingTruyen.Xyz

Doan 5p Tam Phuong Ky Vong Dang

🌸🦁🐰🌸

Tạ Doãn "chạy thoát" khỏi Mang Sơn Cư của Bắc Đường vương phủ, vung tóc đuôi ngựa của hắn, ngồi trên nóc nhà nhẹ nhàng thở ra.

Nếu ở Tư Tửu Lâu, cận vệ của Bắc Đường không ở bên cạnh, thì hắn còn có thể dùng khinh công chạy thoát, nhưng ở trong Vương phủ phòng vệ trùng điệp này lại kinh động đến Bắc Đường Mặc Nhiễm, nếu không có Quả quận chúa ở bên, thì hôm nay e là hắn khó thoát thân.

Gió đêm hơi lạnh, Tạ Doãn nghỉ ngơi một lát, nhớ đến tiểu mỹ nhân bị giam giữ đang chờ hắn, liền xoay người một cái, đi lấy hộp đồ ăn của hắn. Đêm hôm khuya khoắt, bên trong trạch viện giam giữ Ngôn Băng Vân vẫn có người tuần tra đi lại, Tạ Doãn ba vòng hai lượn, ngựa quen đường cũ âm thầm vào phòng ngủ của Ngôn Băng Vân. Ngôi viện này không lớn, lúc trước hắn ngồi xổm trên ngọn cây, ở trên cao nhìn xuống quan sát một canh giờ, đã sớm rõ như lòng bàn tay rồi.

Ngôn Băng Vân vùi trong chăn, tư thế ngủ cong lưng như con tôm nhỏ đáng thương, thân trong đáy biển vẩn đục nguy cơ khó dò, thiếu sự an toàn; Tạ Doãn thấy mà trong lòng mềm mại một hồi, lại gần chút nhìn mặt mày của y. Y ngủ văn nhã, tiếng ngáy cũng gần như không thể nghe thấy, nhưng vẫn nhíu mi, dường như trong mộng cũng không yên ổn. Ẩn nấp trong địch quốc, mỗi một bước đi đều như đạp lên vũng bùn, không biết nguồn gốc, lại càng không biết khi nào sẽ hãm xuống, nếu bị bắt, không tránh được thân thể chịu khổ; không bị bắt, lại ngày ngày phí công phí sức, lo lắng bị bắt. Không có con đường nào dễ dàng.

Tạ Doãn rũ mắt, nhẹ nhàng ngồi xuống trên mặt đất cạnh giường, im lặng nhìn quanh nơi ở của Ngôn Băng Vân. Vải đệm giường là xơ bông sợi đay hạ đẳng, ngủ cộm da người; cửa sổ cũ kỹ, rót vào gió lạnh; hướng nhà không tốt, cả ngày không có mặt trời, âm lãnh ẩm ướt, hiện giờ tuy đã gần đến tháng tư xuân ấm, nhưng phương bắc và phương nam khác biệt, ngày đêm lạnh nóng luân phiên, đủ tra tấn người.

Nếu Ngôn Băng Vân là một hán tử cường tráng vạm vỡ, thì có lẽ Tạ Doãn sẽ không đau lòng như vậy, nhưng y từng là công tử hậu duệ quý tộc cử gia sủng ái, cơm ngon áo đẹp, là mỹ nhân băng cơ ngọc cốt, vốn không nên bị làm bẩn ở nơi thấp hèn bởi những thủ đoạn quyền mưu của thế tục này.

"Sao ngươi lại đến nữa."

Tạ Doãn sửng sốt, xoay đầu liền thấy Ngôn Băng Vân đã mở to mắt, tư thế ngủ lại không thay đổi, vẻ mặt chỉ mang theo vài phần buồn ngủ và không kiên nhẫn nhìn hắn. Tạ Doãn cười nói: "Lúc đi ta đã nói, tới thu hộp đồ ăn."

Ngôn Băng Vân không nói gì, ánh mắt trốn tránh khay không trên bàn, mím chặt vành môi. Tạ Doãn biết Ngôn Băng Vân không nhịn được mất mặt vì đã ăn hết các món ăn mà hắn đem đến, cho nên chỉ lo thu dọn khay điểm tâm, không nhắc đến cái khác.

Đồ ăn đều đã được ăn sạch rồi. Tạ Doãn hết sức hài lòng, cười nói: "Thật ra không phải đến thu hộp đồ ăn." 

Ngôn Băng Vân nghe vậy, trong nháy mắt hình như hơi khó hiểu, lại không tiếp lời, mặc Tạ Doãn tự quyết định.

"Thật ra không phải đến thu hộp đồ ăn —— Là trước khi ngủ muốn gặp Vân nhi một lần, cũng đỡ nhớ mỹ nhân đi vào giấc mộng."

Con ngươi chìm dưới bóng mi của Ngôn Băng Vân lóe lóe, giương mắt nhìn hắn, Tạ Doãn cười đến trong sáng, lóa mắt như ngân hà, mặc dù y biết rõ lời nói của hắn chẳng qua là lời ngon tiếng ngọt không đứng đắn, nhưng vẫn muốn tin tưởng hắn. Nhưng mà, dáng ngồi của Tạ Doãn biến đổi, bên hông rớt ra một khối lệnh bài rộng cỡ hai ngón tay. ánh mắt của Ngôn Băng Vân dừng trên lệnh bài kia một lát, bỗng ngồi dậy.

"Ngươi là người của Tinh Vương sao?"

Tạ Doãn sửng sốt, phát hiện lệnh bài lộ ra, nhưng cũng không che giấu, thản nhiên nói: "Cũng không tính là vậy, ta và Tinh Vương chính là bạn vong niên, bạn tốt mà thôi."

(Bạn vong niên 忘年交: là chỉ hai người kết giao, quên đi khoảng cách tuổi tác và trở thành bạn tốt của nhau.)

Ngôn Băng Vân nghe vậy, trong mắt hiện lên hoài nghi: "Bạn tốt? Lúc trước ngươi nói với ta là bị kẻ thù đuổi giết, trốn đến vùng biên cương, hiện giờ lại thành bạn của Tinh Vương. Thật buồn cười, một hoàng tử đương triều, mà vẫn không bảo vệ được ngươi sao?"

"......" Tạ Doãn nhất thời không trả lời được, lại thấy Ngôn Băng Vân đột nhiên híp mắt, nhìn chằm chằm Tạ Doãn nói: "Ngươi là vị Đoan Vương điện hạ kia sao?"

Quả nhiên băng tuyết thông minh. Tạ Doãn bị một lời đoán trúng thân phận, khụ hai tiếng, thừa nhận. Ngay sau đó hắn giải thích nói: "Cái gọi là 'kẻ thù'...  cũng không hoàn toàn chuẩn xác, đuổi giết ta chính là tử sĩ mà Thái Tử dưỡng, à, có lẽ còn có người của Hoàng Đế lão nhi nữa. Còn ta... thân phận xấu hổ, vừa ra khỏi kinh thành, tất cả mọi người đều muốn ta chết ở nửa đường." Tạ Doãn nói, cười khổ một tiếng.

Nghe được chữ "Thái Tử", "Hoàng Đế lão nhi", Ngôn Băng Vân cau mày. Ánh mắt của y bỗng chốc chuyển hướng sang Tạ Doãn: "Đoan Vương điện hạ, ngươi hẳn là biết, gia phụ rất được bệ hạ tin cậy, vả lại hiện giờ đang điều tra án Tĩnh Châu cho Thái Tử điện hạ."

"Việc nào ra việc đó. Nếu vì như vậy, em liền muốn phân rõ giới tuyến với ta, thì ta đây không đồng ý." Tạ Doãn nói, "Ngôn đại nhân là trọng thần cánh tay đắc lực, còn làm chủ Giám Sát Viện, dĩ nhiên phải làm việc vì triều đình; không phải em cũng dốc sức vì Hoàng Đế, mà cam nguyện đến Bắc Tề xa xôi giành tình báo sao."

Ngôn Băng Vân nghe vậy, sắc mặt trầm xuống. Một lát sau, Tạ Doãn nghe y đáp: "Ta là vì Khánh quốc."

Vì Khánh quốc. Không vì đương kim Hoàng Đế.

=====

Hôm nay, cảnh xuân tươi đẹp. Tạ Doãn đường đường chính chính đi vào từ cửa chính của Bắc Đường vương phủ, vẻ kiêu căng ngạo mạn kia, Bắc Đường Mặc Nhiễm thấy vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười. Muội muội này của y đã quen lướt gió tung mây, không biết tính chất đặc biệt nào của Tạ Doãn khiến nàng thích nữa, mở miệng một tiếng "Đại ca", năn nỉ ỉ ôi ca ca ruột một canh giờ, chỉ vì mời Tạ Doãn đến Vương phủ ngắm hoa.

Nói là ngắm hoa dạo chơi công viên, thật ra là đá cầu.

Bắc Đường bàn chính sự xong, ra khỏi thư phòng ở hậu viện, muốn đi xem muội muội, chưa đi được hai bước, khuyên ngọc trên đai lưng rơi xuống bụi cỏ, y liền cùng Lâm quản gia xoay người lại tìm.

"Ôi chao, vị Tạ công tử kia sao lại tới nữa rồi?" Bên kia cửa, một gã sai vặt nhỏ giọng cười nói.

Bắc Đường hơi nhíu mày, y vừa vặn ở sau cửa nguyệt lượng, bên kia cửa không nhìn thấy y; vốn định khụ một tiếng ý bảo mình ở đây, ai ngờ một gã sai vặt khác mở miệng nói: "Còn không phải do quận chúa nhà ta mời sao? Tháng này không còn mấy ngày nữa, tổng cộng đến năm sáu lần rồi; theo ta thấy, họ Tạ ngoại trừ vẻ ngoài đẹp thì cũng chẳng còn gì, suy cho cùng quận chúa còn trẻ, thật đúng là coi trọng loại hàng này."

"Thật sao? Ngươi nghe từ đâu?"

"Ai dà, họ Tạ kia đến thăm đi bằng cửa chính, nhưng không phải được Vương gia mời, mà là quận chúa mời, trong phủ ngoài phủ sớm đã truyền khắp......"

Lâm quản gia thấy sắc mặt của Vương gia càng thêm âm trầm, trong lòng lộp bộp một chút, không dám nhiều lời; Bắc Đường ổn định một lát, sắc mặt lại khôi phục bình tĩnh, từ sau cửa nguyệt lượng đi ra ngoài. Hai gã sai vặt nhìn thấy y, nhất thời bị dọa thành chim cút. Nhưng Bắc Đường cũng không khắt khe hạ nhân, nhiều nhất là đuổi ra khỏi phủ bán đi, cho nên mấy gã sai vặt chỉ cảm thấy hoảng sợ, không biết chờ đợi mình là cái gì.

"Người đâu, rút đầu lưỡi, kéo ra ngoại ô chôn."

=====

Bắc Đường ngồi trên đình chơi cờ, dưới đình là Quả quận chúa, Tạ Doãn và cả nha hoàn gã sai vặt trong phủ nháo thành một cục. Quận chúa tuổi vừa 16 buộc tay áo quấn chân váy, kêu la chạy chơi vui vẻ, hoàn toàn không màng hình tượng khuê tú, dẫn tới ma ma bên cạnh Bắc Đường không nhìn nổi: "Vương gia, quận chúa đã suýt té ngã hai ba lần rồi, cô nương gia, trên người lưu lại sẹo cũng khó coi."

"Đẹp hay không đẹp, là Thôi ma ma định đoạt sao?" Bắc Đường vê cờ, nhàn nhạt hỏi. Thôi ma ma sợ tới mức vội vàng im miệng không nói nữa, lui ba bước cúi đầu.

Bắc Đường hạ xuống một quân cờ đen, mắt thấy ván cờ này giằng co không xong, trong lòng cảm xúc trăn trở. Ván cờ tựa như triều cục, phức tạp rối loạn, thế lực hai bên đều sức cùng lực kiệt, lại muốn gượng chống không ngã; nghĩ vậy, bàn cờ này liền không chỉ đơn thuần là tự tiêu khiển nữa, Bắc Đường lại hạ không nổi nữa, quay đầu nhìn về phía mọi người đá cầu dưới đình.

Tạ Doãn chân cẳng lanh lợi, quả cầu kia dường như chỉ nghe lời hắn, bị hắn chơi ra đóa hoa, nhảy lên trái phải, gần trong gang tấc nhưng lại không vớt được, Quả quận chúa gấp đến độ duỗi chân đoạt lấy, thậm chí duỗi tay đi đoạt, đá cầu không giới hạn.

Ánh mắt của Bắc Đường Mặc Nhiễm khóa trên người Tạ Doãn, bỗng cười —— Tiểu tử này công phu đứng đắn không tinh tiến nhiều, nhưng chút mánh khóe nhỏ đường ngang ngõ tắt lại tăng không ít. Quận chúa hành động vụng về, tự mình vướng chân mình liền sắp ngã quỵ, Tạ Doãn tay mắt lanh lẹ đỡ một phát. Nụ cười tươi trên mặt Bắc Đường cứng lại, dần dần nhạt đi.

"Huynh trưởng! Huynh trưởng!" Quả quận chúa bị Tạ Doãn giữ lại, tức giận đến cáo trạng, "Tạ đại ca khinh người quá đáng, huynh trưởng mau xuống dưới với bọn muội đi, cho muội tăng thêm uy phong!"

Tạ Doãn giơ tay gạt mồ hôi, xoa eo, hô về phía Bắc Đường Mặc Nhiễm: "Vương gia, Tạ mỗ oan quá, muội muội này của ngài không tuân thủ quy tắc, đá cầu cũng có thể ra tay cướp, ta thấy không phải dùng hai chân đá, mà là dùng bốn chân đá!"

Bốn chân? Đó là sinh vật gì? Bắc Đường Mặc Nhiễm biết rõ lời này của Tạ Doãn bất kính, nhưng vẫn bị chọc cười, dịu dàng trả lời: "Các ngươi có lý do thoái thác của mỗi người, vừa rồi bổn vương đang chơi cờ, không thấy sự thật, không dám đánh giá ai có lý." 

Nhìn xem, lời này hỗn đản cỡ nào, rõ ràng cái gì cũng thấy, lại giơ cờ hiệu công bằng để thiên vị, muội muội không phải là muội muội ruột nữa, là cùng một phe với người ăn hiếp Tạ Doãn kia.

Tạ Doãn cười cười đắc ý, hất cằm với Quả quận chúa, dưới chân liền lơi lỏng; Quả quận chúa nhìn thấy lỗ hổng, một chân móc cầu về, đá liền bỏ chạy. Tạ Doãn thấy cầu không còn, thổi tóc mái bắt đầu chơi vô lại: "Không chơi nữa không chơi nữa, mệt muốn chết, tiếp theo chơi cờ!" 

Nói xong, người này không chút khách khí ngồi xuống đối diện Bắc Đường, không nhìn ván cờ, mà lo nhìn chằm chằm người trước. Hôm nay Bắc Đường vẫn dung tư tỏa sáng như vậy, đoan trang đại khí, khó tránh khiến lòng người lay động.

Nhưng mà, Bắc Đường Mặc Nhiễm tựa như không nhìn thấy sự quan sát ngả ngớn của hắn, cười nói: "Luận về chơi xấu, bổn vương thật đúng là kém Tạ công tử."

Tạ Doãn nghe vậy bĩu môi, xem lời này như khích lệ: "Đa tạ đa tạ, Tạ mỗ văn võ đều kém, cũng chỉ dựa vào da mặt dày lăn lộn cuộc sống, mọi việc nghĩ thoáng, mới có thể tâm tư thoải mái, trải qua sung sướng."

Bắc Đường nghe vậy sửng sốt, lại thấy Tạ Doãn cúi đầu nhìn về phía ván cờ, chỉ liếc hai cái liền cầm quân trắng lên. Đây là ván mà Bắc Đường hạ cả đêm, y sợ Tạ Doãn quấy rối, vội vàng ngăn lại, nhưng Tạ Doãn hạ cờ sảng khoái, sau khi hạ xong còn cười với Mặc Nhiễm: "Hạ cờ không rút lại, đến Vương gia đi cờ rồi."

Bắc Đường yên lặng nhìn ván cờ chăm chú, trong lòng trầm xuống, ngược lại sáng tỏ thông suốt. Một thế cục rối rắm vướng mắc, được một quân cờ của Tạ Doãn hóa giải lưu loát, như dao sắc chặt đay rối, phút chốc khiến cục diện mở ra. Bắc Đường giương mắt nhìn về phía Tạ Doãn, người này dường như không biết y bối rối đã lâu vì thế cục này, duỗi tay làm tư thế "mời": "Vương gia mau hạ, ta vẫn đang chờ đây."

Trong một con sông đen sóng đục, Tạ Doãn là đao to búa lớn, bổ ra lòng sông một cánh buồm trắng sáng tỏ.

=====

Buổi tối dùng bữa, Quả quận chúa cũng giữ Tạ Doãn ở lại. Tạ Doãn vì dò tìm Bắc Đường Mặc Nhiễm có phải là Hồi Phương Thủ hay không, nên dĩ nhiên muốn tìm hiểu y nhiều hơn, mấy lần trước quận chúa mời hắn cũng không từ chối, trước mắt còn có sơn trân hải vị dâng lên, Tạ Doãn liền càng không đi nữa.

Tạ Doãn là một người không sợ lạ, vốn không xem Vương phủ như nhà người ta, vào chỗ ngồi, dựa gần Bắc Đường liền ngồi xuống. Quả quận chúa thấy món ngon đầy bàn thì hai mắt liền tỏa sáng, túm đũa lên bắt đầu ăn, Tạ Doãn cũng muốn động đũa, Bắc Đường hắng giọng nặng nề.

Tạ Doãn bị hai tiếng ho khan của y túm hoàn hồn, nghiêng đầu cười nói: "...... Ách, Vương gia ăn trước đi?"

Bắc Đường cũng lười nhìn hắn, khóe miệng lại hơi nhếch lên. Y cầm đũa lên gắp một cục thịt đông pha, vòng một vòng trước chén của Tạ Doãn, cuối cùng bỏ vào dĩa của Quả quận chúa. Tạ Doãn cảm thấy buồn cười, để đũa xuống, nói: "Vương gia ngài hiện giờ bao nhiêu niên kỷ a, còn tìm việc vui với Tạ mỗ? Không chê ấu trĩ."

"Tìm việc vui gì?" Bắc Đường Mặc Nhiễm xưa nay ổn trọng, hôm nay lại học tính nết của tiểu hài tử, một hai muốn tranh cãi đạo lý với Tạ Doãn, "Tạ công tử đến Vương phủ của ta làm khách, thì phải tuân thủ quy tắc của Vương phủ, ngồi cần có tướng ngồi, ăn cần có tướng ăn."

Tạ Doãn chép chép miệng, thầm than Vương gia này lễ nghi phức tạp nhiều việc, yên lặng bỏ chân bắt chéo xuống, nghiêng người ngay ngắn, nói: "Được rồi chứ? Vương gia hài lòng chưa?"

Bắc Đường không đáp, vẫn còn xốc nắp trà thưởng thức trà; Quả quận chúa nháy mắt với Tạ Doãn, ý là có thể ăn rồi, lúc này Tạ Doãn mới bĩu môi, gắp một đầu sư tử trước mặt Bắc Đường, vừa ăn vừa rầm rì, lại nhấc chân bắt chéo lên, cố ý chọc giận y.

(Đầu sư tử 狮子头: là thịt viên hầm, một món ăn từ ẩm thực Hoài Dương của miền đông Trung Quốc, bao gồm thịt heo viên lớn hoặc thịt bò viên hầm với rau. Có 2 loại: trắng và đỏ.)

Rốt cuộc là ai ấu trĩ. Quả quận chúa nhìn thấu không nói toạc, yên lặng dùng bữa.

Tạ Doãn hợp khẩu vị, ăn hai chén cơm lớn, nghiêng đầu liếc nhìn Bắc Đường Mặc Nhiễm. Vị Vương gia này không nhúc nhích vài đũa, cũng không thêm cơm, uống một chén canh cá nhỏ liền như no rồi vậy, ngồi nhìn bọn họ ăn. Tạ Doãn buồn bực, chẳng lẽ giai nhân mạo mỹ đều chỉ uống sương sớm sao? Bắc Đường thần thái tuấn dật, bào dài tay áo rộng, ngọc diện sáng trong, tựa dục tiên phiêu nhiên, thật sự không dính khói lửa phàm tục.

"Vương gia, ăn đi." Tạ Doãn thấy y thanh cao, liền một hai muốn trêu chọc, bỏ đồ chiên ngập nước sốt ngọt vào trong chén của Bắc Đường. Bắc Đường chỉ nhìn thoáng qua, liền nhíu mày, mắt nhìn phía trước: "Bổn vương no rồi, vẫn là Tạ công tử ăn đi."

Tạ Doãn "Chậc" một tiếng, nói: "Sao lại không ăn, người là sắt, cơm là thép......"

"Tạ đại ca, huynh đừng gắp cho huynh trưởng nữa," Quả quận chúa cười nói, "Miệng huynh ấy kén chọn lắm, này không ăn kia không ăn, cho huynh ấy cũng lãng phí lương thực thôi. Nào nào, cho ta cho ta." Nàng nói xong, đưa chén qua muốn lấy cục đồ chiên kia, thật ra là sợ Tạ Doãn xấu hổ, giải vây cho hắn mà thôi; ai ngờ Tạ Doãn không hề chê, kẹp đồ chiên từ trong chén mà Bắc Đường đã dùng lên, tự mình nuốt.

"... Tạ đại ca, huynh thật đúng là... không khách khí a." Quả quận chúa cười ha ha, cúi đầu lùa cơm. Huynh trưởng này của nàng, từ nhỏ đã ra vẻ người lớn, không thể lỗ mãng, không thể nhiều lời, không thể dáng người không thỏa đáng, mở miệng "Còn ra thể thống gì", ngậm miệng "Gia pháp xử lý"; trưởng bối khen y khéo léo, người ngoài khen y đoan trang, nhưng Quả quận chúa biết, đây đều không phải là bản tâm Bắc Đường Mặc Nhiễm mong muốn. Hiện giờ một người tiêu dao như Tạ Doãn đột nhiên xuất hiện, e là đã nhấc lên gợn sóng không nhỏ trong lòng huynh trưởng của nàng rồi.

Ba người này đang ăn cơm, quản gia tới báo, nói là Ngô công công bên cạnh Thái Hậu đến đây truyền thưởng. Khuôn mặt nhỏ của Quả quận chúa nhất thời rũ xuống, Bắc Đường nhìn tiểu muội một cái, bình tĩnh như nước, quỳ xuống đất lĩnh thưởng. Nhìn từng món châu báu trang sức, lăng la tơ lụa được ban cho, bày cả sảnh đường, Tạ Doãn cúi đầu lễ bái tạ ân theo Bắc Đường, âm thầm phỏng đoán Thái Hậu Bắc Tề ban thưởng cho Bắc Đường vương phủ như vậy là vì chuyện gì.

Ngô công công thấy ban lễ đều đã được cất xong, liền nói: "Vương gia, những thứ này đều là Thái Hậu thương yêu Quả quận chúa. Nương nương có lời, Vương gia là huynh trưởng, trong phủ lại không có chính phi nương nương, chủ trương hôn sự của quận chúa vẫn là thiếu chút kinh nghiệm. Lệnh quý phủ lập danh sách của hồi môn cho quận chúa, trình lên, để lão nhân gia bà xem qua; ít ngày nữa đoàn xe của sứ thần Tấn quốc sẽ đến kinh, cũng tiện hiệp thương một chút."

Bắc Đường nghe Quả quận chúa quỳ khóc nức nở phía sau y, trong lòng không nỡ, cắn chặt răng, nói: "Ngô công công, bổn vương thân là huynh trưởng, cần phải thay quận chúa biện luận một câu. Tề ta và Tấn quốc liên hôn, vị thế tử kia của đối phương không có phong hào, mẫu phi sớm mất, trong triều cũng không có căn cơ, còn nghe nói suốt ngày lêu lổng khắp nơi, nói chuyện không đâu, lần này quận chúa... chính là gả thấp, có tổn hại uy phong của triều ta hay không."

Hai chữ "Gả thấp" vừa nói ra, phất trần trong tay Ngô công công cũng run lên run lên. Tạ Doãn than trong lòng Bắc Đường cũng là liều mạng thử một lần, xem ra quan hệ giữa Bắc Đường vương phủ và nhất tộc của Thái Hậu thật sự ác liệt, Thái Hậu mới có thể gả Quả quận chúa cho vị vương thế tử Tấn quốc không đàng hoàng kia.

"Vương gia, đây là ý chỉ của Thái Hậu, dù ngài có quyền cao chức trọng, thì vẫn là thần —— Còn dám làm trái quân uy sao?"

Quả quận chúa bỗng ngồi dậy: "Ta không gả! Ta......"

Tạ Doãn sửng sốt, trong lòng biết cãi lời nữa sẽ không ổn, vừa định cản nàng, Bắc Đường đã nghiêng đầu liếc quận chúa một cái, rồi lại xoay người lễ bái: "Thần, tạ Thái Hậu nương nương yêu mến."

Một đội cung nhân của Ngô công công đã đi rồi, Quả quận chúa là người đầu tiên từ dưới đất nhảy lên: "Ai mà thèm mấy thứ phế phẩm này của bà ta chứ!" Giơ tay bưng một pho tượng như ý lên muốn đập, Tạ Doãn vội vàng tiến lên hai bước ngăn lại: "Ấy, đừng đừng đừng, thứ này nát rất vang, lão thái giám chưa đi bao xa, sẽ dẫn người ta tới, muội đổi cái khác đi."

Quả quận chúa nghĩ cũng phải, liền cầm lấy trâm ngọc bên cạnh muốn bẻ gãy, Tạ Doãn cũng vội vàng ngăn lại: "Cái này, cái này cũng đừng bẻ, quận chúa không cài thì cho ta mượn, Tạ mỗ cắm trâm cũng đẹp."

Quả quận chúa nhíu chặt khuôn mặt nhỏ, thấy Tạ Doãn nháy nháy mắt thật là nghịch ngợm, liền thử thăm dò cắm trâm lên cho hắn: "Trâm của cô nương mà huynh cũng muốn...... Thôi, cũng đẹp thật, tặng huynh vậy."

Bắc Đường vốn u sầu đầy bụng, lại vì trò ầm ĩ này của Tạ Doãn, mà khuôn mặt lạnh nhạt như mây mỏng nổi lên chút ý cười. Y xoay người nhìn về phía Tạ Doãn cắm trâm ngọc trên đỉnh đuôi ngựa, khuôn mặt trắng như cục bột tôn lên trâm ngọc bích, thật sự là có vài phần tuấn tiếu phong vận. 

Quận chúa lại muốn xé tranh, Tạ Doãn lấy cớ Bắc Đường Mặc Nhiễm tiếc tranh khuyên can, bức nàng giậm chân: "Này cũng không được, kia cũng không được, ta dứt khoát đánh huynh một trận xì hơi đi!"

Tạ Doãn hai ba lần tránh thoát cú đá bay vụng về của Quả quận chúa, chạy tới trốn phía sau Bắc Đường Mặc Nhiễm, bám bả vai của người ta xin quận chúa tha thứ: "Quận chúa tốt, quận chúa tốt, đừng đánh đừng đánh, còn không phải là không muốn gả sao, Tạ mỗ có một kế có thể giúp quận chúa."

Nụ cười của Bắc Đường Mặc Nhiễm tan đi, quay đầu lại hỏi: "Ý gì?"

Tạ Doãn vừa rồi còn bám vai Bắc Đường, rụt cổ ra vẻ đáng thương, lúc này lại cười với y, đĩnh đạc nói: "Vương gia cũng biết, từ xưa hai nước liên hôn, coi trọng tinh cung tương thuận, bát tự tương hợp, mới có thể đạt được mục đích hòa thuận của hai nước; nếu hai người gả cưới có tinh cung đối địch, bát tự tương xung, trái lại sẽ khiến hai nước khó kết đồng tâm, cuối cùng sẽ có họa lớn. Chỉ cần chúng ta động chút tay chân, làm giả bát tự của hai người tương xung, đến lúc đó, dù chúng ta nguyện ý, thì Tấn quốc cũng sẽ không muốn quận chúa bát tự không hợp."

Lời của Tạ Doãn hợp tình hợp lý, tuy Bắc Đường chưa từng đón dâu, nhưng cũng biết dù là người nhà bình thường cưới vợ gả con gái, cũng phải trao đổi sinh thần bát tự, xem xem tương hợp hay không, chứ đừng nói là liên hôn hai nước; nhưng mà......

"Cách này không ổn, phụ trách ghép đôi tinh cung và bát tự chính là Tư Thiên Giám; liên quan đến đại sự liên hôn giữa hai nước, Tư Thiên Giám sẽ không thể nào mạo hiểm khi quân vì chúng ta," Bắc Đường nói, "Hơn nữa, Thái Hậu trong cung nhìn Quả nhi lớn lên, sao có thể không biết sinh thần của muội ấy là khi nào được?"

"Cũng không phải." Tạ Doãn cười nói, "Ta nói làm giả bát tự, cũng không phải là làm giả của quận chúa —— Mà là làm giả của thế tử Tấn quốc mới đúng."

🌸🦁🐰🌸

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz