ZingTruyen.Xyz

Do Bung Da Le


"Lời nói dối của nàng."

Thiên Đại Lan nghĩ xong đời rồi, gặp phải người có trạng thái tinh thần không ổn lắm.
Những người này không phải là chạy từ viện sáu ra chứ?
Cô im lặng lùi ra sau một bước, nhìn thấy người trong xe cười.
Nhìn có vẻ sức khoẻ của hắn không phải rất tốt, lúc cười cũng nhợt nhạt, như bông hoa bị nước mưa ngâm nhăn, cho dù phong thái duyên dáng, nhưng giây sau sẽ đột ngột rách nát.
"Hình như làm cô sợ, xin lỗi, tôi không có ác ý, ngược lại, tôi còn phải xin lỗi," Người đàn ông dịu giọng nói, "Xin lỗi cô vì cháu gái không lễ phép của tôi."
Thiên Đại Lan nghĩ, đêm hôm khuya khoắt tối om như mực, ông tìm hai tên lực lưỡng đen xì chặn một cô gái như hoa như ngọc, hình như ông cũng không lịch sự lắm.
Khả năng quan sát của cô mạnh, để ý thấy trên cổ người đàn ông có thứ đồ lấp lánh, nhìn như là một cây thánh giá màu bạc.
Sùng đạo ư?
Đạo gì?
"Cháu gái gì? Cháu gái của ông là ai?" Thiên Đại Lan tiếp tục ép hỏi, "Ông tên là gì?"
"Ami, Lương Ngải Mễ," Hắn chậm rãi nói, "Tôi tên là Lương Diệc Trinh."
Thiên Đại Lan để ý thấy tốc độ nói của người đàn ông này thực sự rất chậm rãi, nhưng không phải là kiểu chậm rãi ê a từng chữ một—— Hắn giống một người không thạo nói tiếng phổ thông, tựa như cần đủ thời gian để suy nghĩ tìm từ.
Lương Nghải Mễ từ trên trời rơi xuống à.
Thiên Đại Lan nhớ tới lời nhắc nhở của Linda, nói chú của Lương Nghải Mễ là một cổ đông lớn của JW.
JW thành lập năm 1985 ở Hạ Môn, trước sau thiên niên kỷ, người thành lập lại lục tục xây dựng hai thương hiệu, chính thức xây dựng lên tập đoàn JW, chủ yếu đánh vào thị trường trung cấp và giá rẻ; năm 2003, có một Hoa kiều Anh đầu tư rất lớn cho JW, tiền đầu tư hùng hậu, JW được phát triển nhanh chóng.
Thiên Đại Lan cảm thấy chính là người trên xe này.
Hoa kiều Anh thần bí đó.
Bởi vì tiếng phổ thông của hắn quả thực nói kiểu ABC —— Ồ không, Hoa kiều Anh, nên nói là BBC.

"Trưa hôm nay tôi mới biết chuyện tuỳ hứng Ngải Mễ làm," Lương Diệc Trinh nói, "Vô cùng xin lỗi, tôi đã phê bình nó."
Thiên Đại Lan nói: "Sau đó thì sao?"
—— Trong Vườn sao băng cũng nói rồi, nếu xin lỗi có tác dụng, còn cần cảnh sát làm gì?
"Sau đó," Lương Diệc Trinh nói, "Tôi muốn mời cô đi ăn, sau đó trao đổi —— cô đang gọi điện thoại ư?"
"Đúng vậy," Thiên Đại Lan lời lẽ hùng hồn, "Làm sao?"
Sau khi xác nhận đối phương không phải là côn đồ Beck tìm đến, Thiên Đại Lan cũng không che giấu di động nữa.
Cô xác định, người này sẽ không vì kiểu chuyện nhỏ này làm gì cô, nếu không cũng quá mất phong độ.
Lương Diệc Trinh hỏi: "Cho Diệp Tiển Nghiễn hả?"
"Đúng là bạn tôi Diệp Tiển Nghiễn," Thiên Đại Lan còn ghi hận câu "kim ốc tàng kiều" đó, bất kể đối phương thực sự không giỏi tiếng Trung, hay là cố ý —— Cái từ này, ở hiện đại, bị gán cho quá nhiều nghĩa tiêu cực, nghe có vẻ như là bao nuôi, cô rất nhạy cảm với điều này, thậm chí chán ghét, "Làm sao?"
Cáo mượn oai hùm, mượn quyền lực của Diệp Tiển Nghiễn kiếm lợi là một chuyện.
Bị người lạ coi là người bị bao nuôi lại là một chuyện khác.
"Không có gì..." Lương Diệc Trinh nói, "Cô cứ nói chuyện điện thoại với anh ta trước đi, nếu có thể, tôi hi vọng chúng ta có thể cùng nhau ăn bữa tối, nói kỹ càng về chuyện này."
Thiên Đại Lan muốn hỏi hắn có phải còn chưa rõ chênh lệch múi giờ không?
Trong trường hợp không có tăng ca ở công ty, nhà hảo tâm nào ăn tối lúc chín, mười giờ đêm chứ?
Cồn làm cô bây giờ khá cáu kỉnh, cô đặt di động lên tai như thường, nghe thấy tiếng hít thở của Diệp Tiển Nghiễn, xung quanh anh có tiếng ồn ào, láng máng có thể nghe thấy tiếng đàn ông cười, tiếng nói chuyện, cả tiếng bát đĩa, cốc chén chạm nhau.
Anh vẫn đang nghe.
Thiên Đại Lan gọi: "Anh ơi."
"Ừ," Diệp Tiển Nghiễn nói, "Đừng đồng ý, đưa di động cho anh ta."
Thiên Đại Lan không nỡ, cô quay lưng lại, bịt điện thoại, nói nhỏ: "Nhỡ ông ta cướp điện thoại của em rồi đi thì sao?"

"Đúng là hơi hóc búa," Diệp Tiển Nghiễn cười, ngừng mấy giây, anh nói, "Tôi qua luôn, đừng lo lắng."
Thiên Đại Lan nói, "Không cần đầu, em cứ đưa di động ——"
"Không sao," Diệp Tiển Nghiễn nói, "Nhanh thôi."
Kết thúc cuộc gọi, Thiên Đại Lan nhìn về phía Lương Diệc Trinh, lắc đầu. "Tôi không thể đi ăn cơm với ông," Cô nói, "Muộn quá rồi, nguy hiểm lắm."
Lương Diệc Trinh không ép buộc, chỉ nghe thấy một tiếng cách, cửa xe của hắn chậm rãi mở ra, từ trong đêm tối Thiên Đại Lan nhìn thấy tình hình ở hàng sau xe —— khác với xe oto thông thường, hàng sau chỉ lắp ghế tựa có thể cho một người ngồi, còn Lương Diệc Trinh ngồi, lại là một chiếc xe lăn.
Trên chân đắp một cái chăn cashmere màu nâu, chắc là sợ gió.
Màu bạc và đen kim loại của chiếc xe lăn, nổi bật trong bóng tối.
Giây phút này, Thiên Đại Lan cảm thấy hình như mình từng gặp người đàn ông này.
Nhưng không nhớ ra nổi.
Người cô gặp mỗi ngày quá nhiều quá nhiều.
"Tôi không thể đi lại bình thường được," Lương Diệc Trinh nói, "Chắc sẽ không gây ra nguy hiểm gì cho cô Thiên."
Thiên Đại Lan nhìn nhìn hai người đàn ông bảo vệ bên cạnh xe, trong lòng nghĩ hai người đàn ông vạm vỡ này lại không phải thái giám, nào có không nguy hiểm.
Ông coi tôi là đồ ngốc hả, ông chỉ chân cẳng không tốt, nhưng rất nhiều người đàn ông chân cẳng không tốt, chân thứ ba chưa chắc không tốt.
Lương Diệc Trinh cũng không tiếp tục nói nữa, bởi vì di động của hắn vào lúc này vang lên; sau khi hắn nhận điện thoại, giọng điệu nghiêm khắc nói mấy câu.
Thiên Đại Lan chỉ nghe thấy hắn gọi đối phương là Ami.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, nhẹ nhàng đóng cửa xe lại; Lương Diệc Trinh không kiên trì mời Thiên Đại Lan đi ăn nữa, chỉ trò chuyện với cô, ngẫu nhiên nói tới công việc ở JW của cô, tuy thái độ của đối phương thành khẩn, nhưng chặn đường tài lộc của người khác như giết cha mẹ người ta vậy, Thiên Đại Lan không có chuyện không giận lẫy hắn, chỉ trò chuyện một cách lạnh lùng xa cách, mãi mới kiên trì được đến mười năm phút sau ——
Diệp Tiển Nghiễn tới rồi.
Mùi cồn trên người anh rất nồng, tương đương đã uống không ít rượu, Thiên Đại Lan có hơi lo lắng.
Dễ dàng nhận ra, họ là người quen cũ, quen biết, không thân.

Nói chuyện trong gió thế này rõ ràng không có phong độ, cuối cùng, Thiên Đại Lan vẫn ngồi lên xe của Diệp Tiển Nghiễn, cùng tới một nhà hàng ăn gần đó.
Cô lo lắng hỏi Diệp Tiển Nghiễn: "Anh vẫn được chứ?"
"Có lẽ khá được," Nói như thế, Diệp Tiển Nghiễn bóp trán, hình như say rồi, "... Xin lỗi, hôm nay tôi đã uống nhiều."
Thiên Đại Lan không biết vì sao anh xin lỗi, cô càng muốn xin lỗi, nói mình đã gây phiền phức cho anh, vừa mở miệng, lại nghe anh thấp giọng nói: "Thực ra, tối nay tôi nên tiễn em."
Cô cho rằng không có gì đáng tiễn cả, cô đi về đi học, chứ không phải vác thương lên chiến trường.
Chỉ là đêm nay, Diệp Tiển Nghiễn sau khi say rượu nhìn có vẻ càng dễ gần hơn bình thường một chút. Tóc tai cũng không phải kiểu không một sợi rối như hàng ngày, hơi hơi lộn xộn, cổ áo sơ mi cũng lớn hơn hàng ngày một chút, có lẽ là uống rượu xong nóng người, phần xương quai xanh lộ ra đỏ bừng.
Nhìn có vẻ cưỡi rất sướng.
Bởi vì công việc mệt mỏi, lúc này anh có một loại hương vị khác với lý trí bình tĩnh thường ngày, Thiên Đại Lan vô thức nhìn anh buông lỏng, vô thức thấy Diệp Tiển Nghiễn rất thích hợp hơi ý loạn tình mê, như sự cố sau say rượu lần trước —— Ngừng ngay.
Cô không muốn vào lúc chia tay chỉ có thể liên tưởng tới những cái này.
Cho dù cô quả thật từng muốn ngồi trên cánh tay của anh.
Quá không đúng thời điểm rồi.
Những suy nghĩ đột nhiên xông ra này, không đúng lúc như thân phận của hai người.
Thiên Đại Lan bỗng nhiên hơi hi vọng anh không phải là anh trai của bạn trai cũ, như vậy càng có thể bất chấp mà đến gần anh.
Nhưng mất đi tiền đề này, khoảng cách giao tiếp gần nhất bây giờ của họ , có lẽ chỉ là ngồi cùng một chuyến máy bay, Diệp Tiển Nghiễn nằm ở vị trí mềm mại khoang hạng thương gia nghỉ ngơi, còn Thiên Đại Lan ở khoang phổ thông giảm giá đặc biệt nhờ khách bên trái và sát bên trái đứng dậy một chút, cô cần xuyên qua khoảng không chật hẹp đi nhà vệ sinh giải quyết vấn đề một chút.
"Đừng lo lắng," Diệp Tiển Nghiễn nói, "Tôi với anh ta nói chuyện." Thiên Đại Lan muốn nói không phải em lo lắng cái này.
Nếu nói ra miệng, lại phải giải thích với anh thứ mình thật sự lo lắng.
Có lúc, thẳng thắn quá mức sẽ tổn thương tình bạn mập mờ không rõ, ngôn ngữ là nén dữ liệu, nén cảm xúc hay thay đổi, phức tạp vướng mắc phút chốc thành âm thanh

mỏng manh, phiến diện —— Người khéo ăn khéo nói như cô đột nhiên không biết nói sao.
Trong nhà hàng, ba người đều không ăn bao nhiêu, Thiên Đại Lan không biết mình nên lên án lãng phí thức ăn, hay là phê phán thực đơn mắc tiền ở đây; chỉ từ trong lời nói chuyện của họ chắt lọc ra ý của mỗi người.
Lời của Lương Diệc Trinh chứng minh suy đoán của Thiên Đại Lan, vị trí cửa hàng trưởng này, vốn dĩ có xác xuất rất lớn rơi trên đầu Thiên Đại Lan, bởi vì doanh số của cô xuất sắc, làm cửa hàng phó cũng không tồi, không chỉ có giới thiệu của Mạch Di, còn có vận động có qua có lại của Điền Gia Hồi.
Lương Nghải Mễ từ trên trời rơi xuống đây, đương nhiên là phải nghĩ cách đá Thiên Đại Lan đi —— một kẻ cạnh tranh năng lực mạnh, suýt nữa thành công.
Cho dù trình độ học vấn của cô có được thông qua, cô ta cũng sẽ ngấm ngầm ép Thiên Đại Lan chủ động nghỉ việc hoặc xin đi cửa hàng khác.
Cái gọi là không tiến thì lùi, Lương Nghải Mễ cũng rất kiêng dè Thiên Đại Lan, kiêng dè cô sẽ uy hiếp chức vụ của mình.
Dù sao thì Thiên Đại Lan cũng có năng lực thật, cũng tích luỹ được mạng lưới quan hệ nho nhỏ.
Nhà tư bản mà, muốn sa thải nhân viên nào đó, vì giảm thiểu bồi thường nghỉ việc, đa số đều sẽ dùng cách như này, giảm lương, sắp xếp công việc không phù hợp, ép đến khi nhân viên chủ động từ chức, như vậy có thể dư được một khoản tiền bồi thường lớn.
Thiên Đại Lan hiểu điều này.
Chắc là Lương Diệc Trinh nghe thấy gì đó, ví dụ Điền Gia Hồi chủ động tới tìm cô xin lỗi vì đến bây giờ vẫn tin tưởng tuyệt đối "Thiên Đại Lan là bạn gái của Diệp Tiển Nghiễn.
Cùng với ——
"Tôi có thể để cô đi Thâm Quyến," Lương Diệc Trinh nói, "Nửa cuối năm, JW sẽ mở lại cửa hàng hàng đầu ở trung tâm Hoa Nhuận Thâm Quyến sau khi nâng cấp, vẫn thiếu một chức cửa hàng phó."
Diệp Tiển Nghiễn không nói chuyện, anh hơi hơi nghiêng mặt, nhìn Thiên Đại Lan, đợi câu trả lời của cô.
"Xin lỗi," Thiên Đại Lan mỉm cười từ chối, "Tôi đã có dự định khác rồi."
...
Ăn xong, đưa Thiên Đại Lan về nhà, Diệp Tiển Nghiễn kêu Dương Toàn đỗ xe ở bên ngoài con ngõ, mình thì xuống xe, đi bộ đưa Thiên Đại Lan về.

Ánh trăng sáng đung đưa trên cao, chủ tiệm thuốc thò đầu nhìn Bentley bên ngoài, trong lòng kỳ lạ, gần đây người lắm tiền đều làm sao thế? Sao cứ thích cái xe này, sao còn thích đỗ ở chỗ này?
Dưới trăng, Diệp Tiển Nghiễn hỏi: "Vì sao không chọn tiếp nhận?"
"Bởi vì không có ý nghĩa," Thiên Đại Lan thoải mái nói, "Em hiểu rồi, làm việc ở nơi như thế, một câu trình độ học vấn không phù hợp là có thể khiến em công lao đổ biển; làm công cho người khác vĩnh viến không thể giàu được, em cố gắng hơn, cũng sẽ chỉ làm đầy túi tiền của ông chủ —— Không phải nói cố gắng làm việc không có lương cao, mà là loại lương cao này... không thể thoả mãn em, cũng quá phụ thuộc vào ông chủ rồi. Bây giờ JW khá phát triển, tương lai chưa chắc có thể tiếp tục phát triển. Sông có khúc, người có lúc, em đọc sách, phát hiện rất nhiều món hàng xa xỉ năm tám mươi chín mươi, đến bây giờ cũng dần dần suy tàn rồi."
Diệp Tiển Nghiễn ngậm cười nhìn cô.
Thiên Đại Lan tiếp tục nói: "Hơn nữa, bây giờ nếu đi Thâm Quyến, không khác làm lại từ đầu, cửa hàng phó đột nhiên trên trời rơi xuống, không chắc chắn có thể làm người ta phục; đợi em vất vả sắp làm tới cửa hàng trưởng ở Thâm Quyến, lại có một đứa ô dù từ trên trời rơi xuống đến, em còn không phải bị đuổi thêm lần nữa? Haz, ông già kia nói rất hay, thực ra, nếu em thực sự muốn đi Thâm Quyến, cũng đã thành người có ô dù..."
"Chú ý dùng từ," Diệp Tiển Nghiễn cười nói, "Lương Diệc Trinh năm nay mới ba mươi tám, chỉ là bị bệnh, mới tiều tuỵ..."
Nói đến đây, anh ngừng một chút, không muốn nói nhiều, thay đổi chủ đề: "Tôi còn tưởng em quyết tâm muốn đi học."
"Đương nhiên cũng là quyết tâm muốn đi học," Thiên Đại Lan kiên định mở miệng, "Nói lời giữ lời, nếu em nói phải học hành chăm chỉ, thi đại học hẳn hoi, vậy nhất định sẽ chăm chỉ chịu khó..."
Nói tới đây, cô quay người, nhìn Diệp Tiển Nghiễn.
Gió nhẹ cuốn tóc Thiên Đại Lan lên, tóc đuôi ngựa của cô bị một cơn gió thổi bay, có ngọn tóc đâm vào trong mắt, ngứa ngứa không thoải mái, vô thức giơ tay muốn dụi, nghe thấy Diệp Tiển Nghiễn nói: "Đừng cử động."
Thiên Đại Lan lập tức không cử động.
Diệp Tiển Nghiễn nói xin lỗi, tiến lại gần, cúi đầu, nhìn mắt của Thiên Đại Lan, phát hiện bởi vì đuôi tóc đâm vào, bên mắt đỏ nổi lên một tầng nước mắt, là cơ thể tự bảo vệ, lúc vật lạ xâm phạm, sẽ tiết ra một lượng lớn dịch cơ thể dùng để tự bảo vệ.
Thiên Đại Lan nói: "Trong mắt em có phải là có thứ gì vào không?"
"Không xác định," Diệp Tiển Nghiễn cúi đầu, nhìn kỹ mắt cô, "Nhìn không rõ lắm, ngẩng mặt."

Tay trái của anh vững vàng nâng lấy mặt Thiên Đại Lan, tay phải chạm vào sợi tóc của cô vén nhẹ ra, dịch cơ thể do mắt không ngừng tiết ra khiến mắt phải hơi hơi đỏ lên, xuyên qua nước mắt, Diệp Tiển Nghiễn nhìn thấy tơ máu trong hai con mắt của cô.
Giấc ngủ không đủ, hơi hơi lo âu.
Nghỉ việc đột ngột vẫn cứ mang lại ảnh hưởng không tốt cho cô, phản ứng gián tiếp lên cơ thể, phản ánh ở những cơ quan nhỏ bé này; chúng nó bị che giấu rất kỹ, chỉ có những người quan tâm mới có thể tinh tế tìm thấy.
Ánh sáng mờ tối, Diệp Tiển Nghiễn cúi người, sát gần mặt của cô, cần thận nhìn đôi mắt ầng ậc nước đó, Thiên Đại Lan cố gắng không chớp mắt, chống đỡ lông mi đến run rẩy.
Cô nhìn anh, nhìn thấy anh không dời mắt, tập chung tinh thần vì cô.
Từ nhỏ đến lớn xinh đẹp quen rồi, nếu có người nhìn cô như vậy, từ khi có ký ức đã bị vậy quanh khen xinh đẹp, sau khi trưởng thành sớm đã tập mãi thành quen với tất cả những lời khen ngợi về nhan sắc, không thể nói là thích, thậm chí có lúc sẽ cảm thấy phiền phức và ghét bỏ.
Nhưng Thiên Đại Lan thích ánh mắt lúc Diệp Tiển Nghiễn nhìn cô. Dục vọng rất ít, thưởng thức nhiều hơn.
Bây giờ cũng vậy.
Cô thích ánh mắt đáng giá cao mà không phải vì nhan sắc, giống như có người ánh mắt xuyên qua lớp da, nhìn thấy dục vọng chân thật nóng như lửa, cháy hừng hực của cô.
Hai người cách nhau rất gần, gần đến mức sợi tóc trượt xuống trán của Diệp Tiển Nghiễn chạp vào sợi tóc con vểnh lên của Thiên Đại Lan, Diệp Tiển Nghiễn ngửi thấy vị nước mơ Thiên Đại Lan uống cuối cùng tối nay, Thiên Đại Lan cũng bị độ ấm của anh bổ xuống muốn bỏng.
Ánh đèn mờ tối, cồn hơi say, nóng xuân dần dần ấm lên, côn trùng bay dưới đèn đường như có như không, tiếng tivi của nhà hàng xóm truyền tới, mang theo âm vang dòng điện rè rè.
Thiên Đại Lan nhìn rõ lúm đồng tiền nhỏ bên má phải ấn giấu của Diệp Tiển Nghiễn, vùng da đó không giống với xung quanh, nhìn thấy yết hầu chuyển động, rõ ràng của anh, nghe thấy tiếng hít thở anh kìm nén những vẫn không ổn định, bàn tay chạm vào má cô càng ngày càng nóng —— Cô nhìn bờ môi của Diệp Tiển Nghiễn, không biết làm sao tim đập điên cuồng, bồn chồn liếc nhanh một cái, phát hiện giờ phút này Diệp Tiển Nghiễn cũng đang nhìn chằm chằm môi cô, mà không phải mắt.
Chỉ cần nhẹ nhẹ một chút.
Chỉ cần anh cúi đầu thêm một chút.

Chỉ cần cô kiễng chân lên một chút.
Họ sẽ chạm vào đôi môi nhìn chăm chú nóng bỏng, của đối phương.
Giọng của Thiên Đại Lan hơi khô: "Có không?"
"Có," Diệp Tiển Nghiễn nói, lại bổ sung, "Không có."
Anh thả tay xuống, lùi lại một bước.
"Mắt rất yếu ớt, đừng sờ lung tung, có lẽ vừa mới bị tóc cọ vào," Diệp Tiển Nghiễn dịu dàng nói, "Không sao, đợi một chút, là ổn thôi."
Thiên Đại Lan nhìn anh chằm chằm.
Bây giờ không phải thu hè, trong lùm cỏ không có côn trùng chít chít, lòng cô đột nhiên thấy thất vọng: "Đợi một chút là sẽ ổn ư?"
"Sẽ ổn," Diệp Tiển Nghiễn mỉm cười, ánh mắt dịu dàng, "Dục tốt bất đạt."
Thiên Đại Lan vẫn đang thất vọng, cô không biết là vì không hôn được môi Diệp Tiển Nghiễn, hay là ba năm chia xa sắp tới: "Nhưng có người nói, nắm chắc cơ hội càng quan trọng. Thời cơ không thể lỡ, lỡ rồi thì không còn —— Ba năm đi học, em sợ em sẽ bỏ lỡ rất nhiều thứ."
"Đừng lo lắng," Diệp Tiển Nghiễn thở dài, "Em đã nắm được nó rồi."
...
Cuối tháng 3 năm 2011, Thiên Đại Lan về Thẩm Dương tiết xuân đến muộn.
Bố mẹ đều rất ủng hộ Thiên Đại Lan bắt đầu đi học lại từ đầu, nhưng Thiên Đại Lan đi mấy trường cấp ba chịu nhận cô dạo một vòng, bắt đầu nghi ngờ quyết định học lại ba năm có sáng suốt không.
Nền móng của cô không kém, bắt đầu học từ lớp mười, dường như có hơi chậm trễ thời gian; nhưng nếu vào thẳng lớp mười hai, lại lo lắng mình dùng một năm để chuẩn bị, có phải là quá mạo hiểm không.
Hơn nữa...
Thực ra Thiên Đại Lan vẫn muốn kiếm tiền, tốt nhất là vừa kiếm được tiền vừa đi được học; thị lực của bố càng ngày càng chịu ảnh hưởng, chỉ dựa vào uống thuốc không thôi có hơi không kiềm xuống được —— cô muốn dẫn bố đi bệnh viện làm phẫu thuật sớm chút.
Nhưng chi phí phẫu thuật không phải con số nhỏ.
Cứ không có thu nhập, cho dù trong tay giữ nhiều số dư như vậy, Thiên Đại Lan vẫn sẽ cảm thấy lo lắng.
Có lẽ cô trời sinh có mệnh phát tài, định sẵn không thể rảnh rang.
Đang lúc khó cả đôi đường, chị Mạch nghe nói cô quay về, cực kỳ vui vẻ, nhiệt tình mời cô đi ăn lẩu.

Trong lúc nói chuyện, chị Mạch vô tình nhắc tới, một cửa hàng hồi trước thường xuyên tới chợ sỉ của họ lấy hàng, vì muốn đi tới chỗ con trai chăm sóc cháu, gần đây quyết định chuyển nhượng.
Thiên Đại Lan lập tức sáng mắt lên: "Ở đâu?"
Chị Mạch hỏi Thiên Đại Lan: "Em muốn thuê lại?"
Chị ta biết ý của Thiên Đại Lan, trước kia lúc Thiên Đại Lan làm ở chỗ chị ta, còn từng nói đùa, nói nếu sau này cô ra ngoài làm riêng, chị Mạch có thể giúp cô lấy hàng theo giá sỉ không?
Chị Mạch nói vị trí.
Thiên Đại Lan càng thêm động lòng.
Nơi đó, cô biết, gần đó có một trung tâm mua sắm, tầng dưới mặt đất mở Carrefour, còn có mấy quầy đồ ăn vặt, xung quanh cũng có phố mua sắm, và có cả một trường cấp ba.
Sinh viên đại học, những cô gái đi làm gần đó, cũng thích dạo phố, lượng người qua lại đông.
"Tiền thuê bao nhiêu?" Thiên Đại Lan hỏi, "Đắt không?"
Chị Mạch nói: "Một tháng ba nghìn đồng, thuê từ nửa năm trở lên."
Cửa hàng muốn chuyển nhượng này, ở ngay phố mua bán, có hai tầng, tầng một bán quần áo, tầng hai có thể ở, thuê chung với nhau, rẻ hơn rất nhiều so với tiền thuê ở khu mua sắm.
Thiên Đại Lan động lòng là bắt đầu hành động, dù sao nhập học cũng phải đợi tới tháng chín; khoảng thời gian này, cô có thể đi xem cửa hàng trước; nếu tầng hai có thể ở, cô có thể đón bố mẹ qua, thật sự không được, bố mẹ trông cửa hàng, cô đi học...
Đúng lúc, bố cũng không cần đi công trường xây dựng làm việc thể lực nữa —— Sức khoẻ bây giờ của ông đã không thể chống đỡ được kiểu công việc như này.
Vừa nghĩ vậy, Thiên Đại Lan cảm thấy cơ thể đều nóng lên.
Nói làm là làm, ngày thứ hai cô chạy đi xem vị trí, phát hiện đúng là ở đoạn không tồi, chỉ là trang trí hơi cũ một chút; mở cửa hàng quần áo quan trọng nhất là chọn chuẩn vị trí, Thiên Đại Lan muốn làm buôn bán quần áo nữ từ 18-28 tuổi.
Mới kinh doanh, cô chắc chắn là không bán được quần áo cao cấp, trọng điểm là vừa rẻ vừa đẹp, mẫu mã đa dạng; con gái ở độ tuổi này mua quần áo, cũng là ưu tiên kiểu dáng rồi tới chất lượng, hơn nữa phải thời thượng, không thể quá theo phong trào, không thể là kiểu đâu đâu cũng thấy mặc.
Trang trí phải thay đổi.
Trang trí là chuyện không dễ dàng, Thiên Đại Lan muốn tiết kiệm hết mức có thể, phần lớn là tự lực cánh sinh, cô tính toán cẩn thận, điện nước cơ bản không cần thay

đổi, nhưng nền cần phải lát gạch, đổ nền xi măng không được, không chỉ lộ bẩn, còn kiến quần áo ảm đạm; mặt tường cũng phải sơn lại toàn bộ, trang trí trong phòng....
Vì để tiết kiệm tiền, Thiên Đại Lan mua gạch lát vân gỗ, tường thì mua nguyên liệu riêng, mình và bố cùng nhau quét lại, cố ý để lại cảm giác thô ráp, theo đuổi phong cách tự nhiên.
Sau khi quét sạch trần nhà, thay một hàng bóng đèn trang trí hình tròn, vứt đèn tuýp thường dùng đi, đổi sang đèn chính là một cái đèn treo lớn, lồng đèn là bố đóng bằng gỗ, quét một lớp sơn phong cách cổ xưa, nhìn cũng rất ra dáng. Cô không mua giấy dán tường gì đó cũng không mua treo tường đang thịnh hành, mua một đống rạ khô, cây sậy khô hoa lau khô, bông lúa mì khô, cành bông khô vân vân rẻ tiền, sửa sửa cắt cắt, cắm, treo lên tứ tung ngũ hoành, kéo vải line và rèm hoa văn thanh lịch làm trang trí, lại không ngơi chân ngơi tay chạy tới chợ đồ cũ, tìm ra một cái tủ thuốc đông y, bàn, giá quần áo... làm bằng gỗ, sau khi mài và quét sơn lại thì chuyển về.
Một cái giá sách cũ bằng gỗ hồ đào, bên trên bày đầy những quyển sách bản gốc đắt tiền gửi từ Bắc Kinh đến, kính xanh lá bên dưới bị Thiên Đại Lan tháo ra, cô lại đặt một tấm vải hoa văn do William Morris thiết kế —— Là vân hoa văn cô tải từ trên mạng xuống, rồi đi tới xưởng in phun vải chuyên nghiệp in ra.
Bố Thiên Quân nhìn ngẩn ra luôn, giơ ngón cái: "Đẹp lắm, Hồng Hồng của chúng ta giỏi làm quá."
Thiên Đại Lan còn tràn trề sức sống chạy đi khắp nơi, động tay cải tạo cửa hàng quần áo cũ, đi chợ đồ cũ mua một bức tượng thạch cao một mét tám, sau khi hoá trang sạch sẽ đặt ở trong cửa hàng, đặt ở trước bàn đảo, trước bộ sô pha vải màu trắng ngà.
Sô pha vải cũng là hàng cũ, mẹ Châu Vân của Thiên Đại Lan may lại vỏ sô pha, trải thảm lông trải sàn mới do Thiên Đại Lan mua về.
Tên cửa hàng là một tấm bảng gỗ sau khi được mài và quét sơn, Thiên Đại Lan tự viết tên cửa hàng, chỉ có một chữ —— Đỏ , bố dùng dùi và búa đục từng chút một, sơn một lớp sơn nhiệt huyết, màu đỏ.
Cuối tháng tư, cửa hàng nhỏ của Thiên Đại Lan khua chiêng gõ trống chính thức mở cửa, lô hàng đầu tiên chọn bên chỗ chị Mạch. Chị Mạch lấy từ đầu nguồn bên Quảng Châu bao nhiêu tiền, tính bằng đấy cho Thiên Đại Lan; Thiên Đại Lan không nhập quá nhiều, tính toán số lượng, đơn giá và lợi nhuận, lô đầu tiên chỉ lấy hai nghìn đồng, chưa tới một tuần, đã đi tìm chị Mạch nhập thêm——
Bán không tồi.
Thiên Đại Lan làm bao nhiêu năm bán hàng quần áo, đã xem trang chí thời trang muôn hình muôn vẻ, thẩm mỹ cũng càng ngày càng tốt. Bây giờ cô không cần đi xem cái sẽ trở thành "kiểu dáng hot", cô tự chọn ra những bộ quần áo kiểu dáng đẹp, kết hợp thiết vế và tính thực dụng.

Cô giới thiệu cho mỗi một khách hàng vào tiệm những bộ quần áo phù hợp với họ, kiên nhẫn hỏi yêu cầu của họ, lại dựa theo cá nhân để phối đồ, dùng giấy pelure và túi giấy đựng đồ thiết kế riêng có tên cửa hàng, nói cười vui vẻ, cực kỳ kiên nhẫn.
Thiên Đại Lan còn làm chế độ tích điểm hội viên, mô phỏng quy chế của JW, nói tên và số di động đăng ký hội viên, mua một lần quần áo, dựa theo giá tiền thanh toán để tích điểm, điểm tích luỹ tới giới hạn nhất định, có thể đổi được món quà nhỏ.
Đợi tới sinh nhật hội viên, Thiên Đại Lan còn đưa ra hoạt động chiết khấu tháng sinh nhật và tích điểm gấp đôi, tháng sinh nhật tới mua hàng, hưởng ưu đãi giảm giá mười phần trăm, nhưng chỉ giới hạn một đơn.
Cửa hàng quần áo buôn bán rất tốt, nhưng Thiên Đại Lan dần dần phát hiện ra vấn đề.
Khách quay lại ở tiệm bây giờ, cơ bản đều là tới vì phối đồ và gợi ý của Thiên Đại Lan, và cả mồm mép lanh lợi của cô; tính cách mẹ Châu Vân điềm đạm dịu dàng, bố Thiên Quân thì kiệm lời, hai người không giỏi ăn nói thì thôi, quan trọng là không biết phối đồ ——
Thiên Đại Lan từng thử một lần, cô ra ngoài lấy hàng, hôm đó, buôn bán trong tiệm rất kém, cho dù có khách tới, nghe nói cô không ở, cũng lắc đầu rời đi.
Đợi tới tháng chín, sau khi cô đi học, buôn bán trong cửa hàng rõ ràng sẽ xuống dốc không phanh trông thấy.
Thiên Đại Lan cắn rắng, nghĩ rất lâu.
Cuối cùng, cô vẫn gọi điện thoại cho giáo viên bên tuyển sinh trường cấp ba, nói có lẽ không cách nào đi học, hỏi có thể bảo lưu học bạ trước không? Cô không chắc chắn có thể đi học trực tiếp, có thể đến tham gia các kỳ thi như cuối kỳ, thi đầu vào sau đó không?
Cùng với...
"Đề thi và tài liệu học của trường," Thiên Đại Lan cầm di động, thấp giọng hỏi: "Em có thể đặt riêng không ạ?"
Châu Vân nấu xong cơm, xuống tầng gọi con gái ăn cơm, tháy Thiên Đại Lan để di động xuống.
Rũ tay, một tay cầm di động, một tay chậm rãi sờ giá treo quần áo tự làm. Châu Vân nhìn thấy Thiên Đại Lan đứng ở trước giá sách rất lâu rất lâu. Trên tường sau lưng cô, dán một tờ giấy.
Cửa hàng nhỏ lợi nhuận ít, hoan nghênh thử đồ, từ chối trả giá
Thể chữ thanh tú xinh đẹp, là Thiên Đại Lan tự tay viết.
Cuối tháng sáu, chợ đầu mối của Quảng Châu bắt đầu xả hàng —— Phí tồn kho đắt đỏ, kiot đầu nguồn đều gấp gáp xả kho xử lý hàng hoá đã cắt mã, hoặc màu sắc

không đồng đều, hoặc bán chậm với giá hời, sau khi đổi sang dòng tiền, không ngơi nghỉ đầu tư vào phát triển, sản xuất sản phẩm mới, có vài kiot, cuối tháng sáu đầu tháng bảy đã bắt đầu ra mắt sản phẩm mới mùa Thu.
Nếu là bình thường, loại hàng xả kho này, khách hàng như chị Mạch, có thể gọi thẳng bằng điện thoại để đặt; có điều, vào lúc này, cửa hàng thời trang lấy đồ hè cũng phải cẩn trọng, thời tiết càng nóng, càng lấy ít đồ hè. Chị Mạch chỉ đặt một ít, chị ta đặt hết lực chú ý vào sản phẩm mới mùa Thu năm nay kiot tung ra, bất kể thế nào, lúc này, chị ta phải đi xem xem.
Thiên Đại Lan cũng muốn đi.
Cô muốn đi nhìn thêm phong cách của mấy kiot, sau đó... đặt trực tiếp từ chợ đầu mối.
Chị Mạch vui vẻ có người đi cùng, chị ta tin tưởng thẩm mỹ của Thiên Đại Lan, còn lên kế hoạch ghép cùng với Thiên Đại Lan; nói cho cùng, Thiên Đại Lan cũng chỉ là một cửa hàng quần áo nho nhỏ, còn chú trọng tính khác biệt, không tiêu hoá được quá nhiều hàng.
Lần này tới Quảng Châu, Thiên Đại Lan cố ý đi đường Nhất Đức Diệp Tiển Nghiễn nhắc tới, ăn mì chân giò ở gần đó.
Cô còn chưa nghĩ xong trả lại tiền cho Diệp Tiển Nghiễn thế nào, nói với anh, mình vẫn không lựa chọn đi học lớp mười ra sao.
... Nói làm sao.
Thiên Đại Lan có hơi nản chí.
Ôi.
Dự đoán được, chắc chắn anh sẽ tức giận.
Trên thực tế, sau khi Thiên Đại Lan về Thẩm Dương rất bận, sửa sang, nhập hàng, quảng cáo, bán quần áo, kiểm kê hàng hoá... trong lúc đó còn đưa bố mẹ đi làm kiểm tra sức khoẻ một lần, hàng ngày cô mở mắt nhắm mắt đều là cửa hàng nhỏ của mình, hoàn toàn không giành ra được thời gian nói chuyện nghiêm chỉnh với Diệp Tiển Nghiễn.
Trì hoãn đến cô nghĩ ra cách diễn đạt phù hợp.
Sau đó trì hoãn tới bây giờ.
Tháng tám.
Cách khai giảng chỉ còn dư một tháng, thời gian ngắn như vậy, cô còn chưa nghĩ xong làm sao thẳng thắn với Diệp Tiển Nghiễn.
Quảng Châu lúc này nóng đến khác thường, mưa to đến nhanh, đi cũng nhanh, bầu trời sau mưa cũng không dễ chịu, vẫn nóng nực như cái lồng hấp.

Thiên Đại Lan ăn xong mì, dùng giấy ăn mang theo người lau hết mồ hôi, mua một cốc nước mía rễ tranh, quyết định đợi thêm chút.
Đợi thêm chút, đợi chút rồi nói. Chớp mắt, tháng chín.
Thâm Quyến.
Mười giờ sáng.
Diệp Tiển Nghiễn thức nguyên một đêm ở văn phòng, tám giờ sáng ăn bữa sáng, đúng chín giờ mở họp.
Sau khi kết thúc buổi họp, anh quay về văn phòng, uống cà phê đen cho tỉnh táo, lúc nhìn màn hình di động, mới nhận ra, hôm nay là mùng một tháng chín.
Thời gian khai giảng thống nhất của trường cấp một cấp hai toàn quốc.
Lúc cấp dưới ôm một chồng tài liệu đẩy cửa kính, Diệp Tiển Nghiễn gửi một tin nhắn cho Thiên Đại Lan.
Chúc mừng em, bạn học Thiên Đại Lan, chúc em có một năm lớp mười vui vẻ, học hành thuận lợi
Gửi xong lại nhớ ra, lớp mười thường không cho phép học sinh mang di động.
... Thức đêm đến mức thần trí không tỉnh táo rồi.
Diệp Tiển Nghiễn cười bất lực, vừa mới muốn để di động xuống, nó lại rung lên một cái.
Thiên Đại Lan vốn nên tham gia lễ khai giảng ở trường, hoặc là nghe giáo viên giảng trong lớp.
Vào lúc này trả lời tin nhắn của anh một cách nhanh chóng, bất thường.
Thiên Đại Lan: Cảm ơn anh! Em sẽ cố gắng học tập, tuyệt đối không phụ lòng mong mỏi của anh!
---
Editor: Daddy lên sàn rồi. Dạo này tôi đang luỵ một truyện chênh tuổi khá nhiều, nên tôi rất thích nhân vật Lương Diệp Trinh này~

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz