Do Bung Da Le
"Nếu làm đau em, kịp thời nói với tôi."
Cô áy náy vì hành vi xúc động của mình: "Xin lỗi, bình thường em làm loạn với bạn quen rồi..."
"Bạn?" Diệp Tiển Nghiễn đưa Whiskey thêm đá cho cô, "Thử cái này xem, nghe nói là đồng hành tuyệt phối của xì gà."
"Ừm..." Nhớ tới Ân Thận Ngôn đã một tháng không gặp sau trận cãi vã, Thiên Đại Lan lại có hơi không vui, cô không nói ra được là gì; bạn bè quen nhau từ nhỏ, trước kia cũng không phải chưa từng ầm ĩ như này ——
Mỗi một lần, anh ta đều sẽ kết thành một cái nhọt nho nhỏ, nghẽn ở một chỗ trong trái tim cô.
Chậm rãi, càng ngày càng nhiều, dần dần như tắc động mạch tim, thời gian ngắn nhìn có vẻ không hề ảnh hưởng, nhưng thường thường sẽ gây ra đau tim.
Nói không chừng một ngày nào đó, cô sẽ vì tắc động mạch vành mà chết, hoàn toàn cắt đứt với anh ta.
Vì che đậy ngưng trệ đột nhiên xuất hiện này, Thiên Đại Lan bưng cốc rượu trên bàn lên, dùng sức uống một ngụm, Whiskey thêm ga và đá có một ít ít hương hoa và vị cay tươi mới, mùi xì gà còn dư trong khoang miệng là cay đắng hơi chát, hai mùi vị khác biệt đan chéo, hoà lại với nhau, xông ra cảm giác sô cô la chút hương quả và trơn mượt, Thiên Đại Lan lấy tay che miệng, ho một cái, hậu vị cay nồng chậm rãi trào về.
"Em không được..." Thiên Đại Lan nói, "Độ mạnh quá."
Diệp Tiển Nghiễn quan sát nét mặt của Thiên Đại Lan, đột nhiên hỏi: "Em từng hút thuốc lá?"
"Không có," Thiên Đại Lan nói, "Ợ, thực ra cũng coi như là từng hút? Thì là tò mò, từng thử một ngụm..."
"Không cần nói với tôi là thuốc lá của người bạn nào," Diệp Tiển Nghiễn nói một cách bình tĩnh, dời cốc Whiskey cô từng uống đi, "Thử là được, đừng nghiện."
Thật sự Thiên Đại Lan cũng không định nói tên Ân Thận Ngôn.
Bận rộn sẽ dội nhạt đi cảm xúc đau khổ mà tình bạn gặp trở ngại mang tới, quên đi chua xót của cuộc cãi vã; nhưng bây giờ cô rảnh rỗi, vừa nhớ tới còn chiến tranh lạnh với người này, lại cảm thấy lòng đau xót.
"Hình như em chưa từng nghiện thứ gì," Thiên Đại Lan thẳng thắn với Diệp Tiển Nghiễn, "Trừ kiếm tiền ra." Thứ có thể khiến người ta nghiện, trên cơ bản cũng không ngừng mang đến phản hồi tích cự.
Ví dụ làm đề toán, học thuộc từ mới tiếng anh, đọc hiểu, đánh tennis ——
Đều có thể chìm đắm vào trong đó, nhưng thứ duy nhất có thể khiến Thiên Đại Lan gọi nó là "nghiện", chỉ chừa lại kiếm tiền.
Cô có một quyển sổ nhỏ, bên trong ghi đầy chi tiêu hàng ngày và tiền gửi về nhà, nhỏ thì số dư thẻ xe buýt, lớn thì tiền thưởng quán quân bán hàng của tháng, đều ghi rõ ràng.
Khoảng thời gian trước trời trở lạnh, cơn mưa to mùa hè, căn nhà khu dân cư cũ bị ẩm, đường thoát nước tầng một lúc nào cũng ướt sườn sượt; Thiên Đại Lan đổi căn phòng có mặt trời, nhưng chăn đệm vẫn có hơi ẩm ướt. Buổi tối trước khi vào giấc, cô đều sẽ tràn đầy tinh thần lật xem sổ chi tiêu của mình, ảo tưởng sau khi lên chức cửa hàng phó có thể nhận được bao nhiêu tiền lương——
Máu nóng sục sôi xua đuổi ẩm ướt trong chăn, cô nằm cô mơ giấc mơ thăng chức tăng lương đi lên đỉnh cao của cuộc đời.
"Đánh tennis thì sao?" Diệp Tiển Nghiễn hỏi, "Cũng không thể làm em nghiện ư?"
"Vậy phải xem là đánh với ai," Thiên Đại Lan cười, hai cái răng nanh nhòn nhọn, cô biết cười như này sẽ lộ ra chân thành, lúm đồng tiền cũng sâu hơn. "Anh thì sao?"
"Ở mặt này, tôi không bằng em," Diệp Tiển Nghiễn dịu dàng nói, "Khả năng khống chế ngày trước của tôi rất kém, điện tử, rượu, thuốc lá... từng đều có thể làm tôi nghiện, có hơi gay go."
Thiên Đại Lan ngẩn ra.
Cô được tiếp xúc khá nhiều với tổng giám đốc nam ở trong tiểu thuyết, không hề có ngoại lệ, đều có "khả năng khống chế lấy làm tự hào (duy chỉ sụp đổ trước mặt nữ chính)"; trong hiện thực tổng giám đốc nữ được tiếp xúc cũng rất nhiều, giống vậy, không hề có ngoại lệ mà tinh lực tràn đầy và tự kỷ luật.
Tự kỷ luật tựa như là chất riêng cơ bản chung của người thành công.
Thiên Đại Lan cũng đang cố gắng học được loại tự kỷ luật này.
"Thật khó tin," Cô nói, "Bởi vì nhìn anh có vẻ hoàn toàn không giống sẽ hút thuốc nát rượu..."
Một người đàn ông tự kỷ luật đến mức định kỳ khống chế đường, cho dù đi công tác cũng phải đi đến phòng thể hình của khách sạn, nhìn có vẻ hoàn toàn không giống miêu tả của anh, từng sẽ nghiện vì thứ gì đó.
"Trước kia không hiểu chuyện, bây giờ đã cai rồi," Diệp Tiển Nghiễn tựa như không muốn nói quá nhiều về chủ đề này, rũ mắt, nhìn thời gian trên cổ tay, "Thời gian không còn sớm, đưa em về nhà nhé." Sau khi tiễn Thiên Đại Lan đi, trong xe chỉ còn hai người Dương Toàn và Diệp Tiển Nghiễn.
Dương Toàn quan sát Diệp Tiển Nghiễn qua gương chiếu hậu, phát hiện bây giờ trông anh mặt màu rạng rỡ, tràn đầy năng lượng —— Có khác biệt với năng lượng trước đó.
Lúc ở Thâm Quyến, Diệp Tiển Nghiễn cũng tràn đầy năng lượng như vậy, trong bảy ngày bay bốn thành phố, còn có thể duy trì rèn luyện sức khoẻ ít nhất bốn mươi phút ở phòng tập thể hình.
Một lần khiến Dương Toàn khâm phục nhất, là lần nọ họp qua video với đồng nghiệp cũ của phía Mỹ, sau khi kết thúc đã là mười giờ tối, Diệp Tiển Nghiễn kêu Dương Toàn đi nghỉ ngơi, mình thì uống cà phê đen nâng cao tinh thần; bảy giờ sáng hôm sau, Dương Toàn tới đón Diệp Tiển Nghiễn ra sân bay, phát hiện Diệp Tiển Nghiễn cả đêm không ngủ,vẫn luôn chăm chú viết code.
Lúc đợi máy bay ở phòng nghỉ ngơi cho khách vip, anh còn đang gọi điện thoại với Trương Nam, phản bác lại giả thuyết của Trương Nam một cách rõ ràng rành mạch.
Nếu Dương Toàn không nghỉ ngơi quá hai mươi tư tiếng, đầu óc sẽ lộn xộn, năng lực ngôn ngữ cơ bản cũng sẽ hỗn loạn, mua nước đậu nành cũng phải suy nghĩ rất lâu; nhưng Diệp Tiển Nghiễn, vẫn có thể xử lý vấn đề công việc vô cùng hợp lý, thuận tiện gọi điện thoại cho em trai Diệp Hi Kinh ở nước Anh xa xôi, mắng mỏ thái độ học hành biếng nhác của anh ta.
Có một lần, Diệp Tiển Nghiễn chỉ ngủ chưa đến hai tiếng trên máy bay; sau khi hạ cánh, tắm rửa thay quần áo ở trong khách sạn, rồi tiếp tục không ngơi nghỉ đi bàn chuyện hợp tác chuyển dời nền tảng game.
Có điều, trạng thái đó của Diệp Tiển Nghiễn càng giống như là một cỗ máy làm việc không có tình cảm.
Diệp Tiển Nghiễn ở chung với Thiên Đại Lan, giống... bừng lên sức sống.
Dương Toàn không thể hoàn toàn phỏng đoán tình cảm trong lòng của sếp, bây giờ anh ta chỉ là một trợ lý, không phải là bác sĩ tâm lý, chỉ là láng máng phác giác được, những chăm sóc của Diệp Tiển Nghiễn dành cho Thiên Đại Lan, tựa như dần dần vượt qua đường vạch anh trai với em dâu.
"Hi Kinh," Dương Toàn thận trọng nói, "Hình như là cuối tháng này nhận bằng."
—— Muộn nhất, tháng mười hai cũng sẽ về nước.
"Tôi biết."
Nét mặt Diệp Tiển Nghiễn không đổi, nhắm mắt, mái tóc được chải cẩn thận, mặt mũi trầm tĩnh, nhìn có vẻ phải tranh thủ chút thời gian vụn vặt này để nghỉ ngơi.
Dương Toàn biết rõ, sau khi Diệp Tiển Nghiễn đi về, lại phải tiếp tục viết BP. Bây giờ, Trương Nam có rất nhiều băn khoăn với chuyện Diệp Tiển Nghiễn làm game di động, còn Diệp Tiển Nghiễn đã chuẩn bị xong thu hút nhiều đầu tư hơn rồi.
Phương án cũng là do anh tự mình viết.
Ông chủ là vậy đó, bắt chi tiết đến mức biến thái, rất nhiều chuyện quan trọng, đều phải tự thân đi làm.
Bao gồm không chỉ hạn chế mua váy, túi xách cho Thiên Đại Lan, ông chủ bình thường đều kêu trợ lý "nhìn mà làm", Diệp Tiển Nghiễn thì không, rút thời gian nghỉ ngơi lúc ăn uống ra, lật xem catalog, chỉ định rõ ràng, cụ thể đến kích thước của túi xách.
Năm ngoái, rời khỏi công ty ban đầu, Diệp Tiển Nghiễn cùng Trương Nam làm Tứ hải tiêu dao rất bận; năm nay, Diệp Tiển Nghiễn bỏ xuống trò chơi siêu hót,
cương quyết đòi làm game di động, cũng vẫn rất bận y chang.
Bận đến mức có lúc Dương Toàn sẽ nghĩ, có lẽ chỉ có khi chăm sóc Thiên Đại Lan, Diệp Tiển Nghiễn mới có thể thở một cái —— tuổi trẻ hoạt bát là thuốc bổ tốt nhất cho người tâm tư nặng nề.
Dễ dàng nhận ra, lúc đánh tennis, đi ăn với Thiên Đại Lan, Diệp Tiển Nghiễn rất thư giãn, thậm chí hôm nay anh lại nếm thử xì gà đã cai từ rất lâu.
Phải biết, năm năm trước, lúc Dương Toàn ứng tuyển tìm hiểu được, từ sau mười năm tuổi ông chủ không còn chạm vào thuốc lá và xì gà.
Khi Dương Toàn tưởng Diệp Tiển Nghiễn đã ngủ, sẽ không có trả lời khác nữa, đột nhiên, lại nghe thấy một tiếng cực nhẹ của anh.
Diệp Tiển Nghiễn nói: "Tôi biết."
Dương Toàn lại không xác định sếp biết hay không biết.
Anh ta chỉ biết, lúc đi công tác ở Thượng Hải —— Buổi tối hôm Diệp Tiển Nghiễn đi ăn với Thiên Đại Lan, Mạch Di, Diệp Hi Kinh gọi video qua, đầu tiên là hỏi thăm tình hình gần đây của Diệp Tiển Nghiễn, sau đó lại phấn khởi cho Diệp Tiển Nghiễn xem một bộ đồ nữ anh ta mới mua, đó là một chiếc váy hoa rất trẻ trung, một chiếc váy hoa xoè không tay từng thịnh hành trong nhóm tuổi mười năm mười sáu khu vực Anh Mỹ, nền tím trắng, đoá hoa lam nhạt chồng lam đậm.
Diệp Tiển Nghiễn trêu chọc Diệp Hi Kinh, món ăn của nước Anh đã khó ăn đến múc anh ta quên đi giới tính của mình rồi? Hay là nước cứng của Anh không chỉ khiến anh ta rụng tóc, còn khiến anh ta rụng luôn cả hoóc-môn sinh dục nam?
Diệp Hi Kinh cười khoe chiếc váy đó ra, nói với anh.
"Váy là tặng cho em Lan," Diệp Hi Kinh nói, "Đẹp không? Cô ấy mặc hợp kiểu này, lần trước em tặng cô ấy một chiếc tương tự, cô ấy rất thích..."
Lời đằng sau, Dương Toàn không dám nghe. Anh ta vốn là đưa đồ, lúc rời đi, nhìn thấy khoé môi mỉm cười đó của Diệp Tiển Nghiễn dần dần phẳng lại, cuối cùng nghiêm túc, nhẹ nhàng đóng lại cùng nhau.
"Ồ? Vậy sao?"
Đây là câu cuối cùng Dương Toàn nghe thấy lúc đóng cửa.
Lần trước lúc nghe thấy Diệp Tiển Nghiễn nói như vậy ở công ty, anh đã mắng người phụ trách lên kế hoạch trò chơi hai tiếng đồng hồ; trong đó không có một câu tục tĩu, cũng không có bất cứ câu nào là trùng lặp.
Nhớ tới đây, Dương Toàn nhìn Diệp Tiển Nghiễn qua gương chiếu hậu, phát hiện khoé môi anh vẫn banh chặt.
Xong đời rồi.
Dương Toàn nghĩ trong lòng.
Sếp của anh ta hình như thật sự muốn chơi yêu đương loạn luân.
...
Thiên Đại Lan bây giờ không hề có chút hứng thú với yêu đương loạn luân. Nói chính xác hơn, hiện giờ cô không có có hứng thú với yêu đương.
Tiền bạc và quyền lực là thuốc đại bổ với phái nữ, không phải yêu.
Yêu là thực phẩm chức năng hàng ngày.
Chỉ có tăng tiền lương, hiện tại đã không thể thoả mãn ngưỡng của Thiên Đại Lan rồi, cô bắt đầu khát vọng quyền lực, quyết tâm giành được vị trí cửa hàng phó —— nhất là khoảng thời gian giao lưu với Diệp Tiển Nghiễn, cô dần dần phát hiện, có quyền lực sẽ khiến mỗi một người gặp được đều tốt đẹp.
Những người đó đối xử tốt với Diệp Tiển Nghiễn, có thể vượt qua việc bọn họ đối xử với bố mẹ, từng ly từng tí, chăm sóc chu đáo, cung cung kính kính, ngay cả nịnh hót cũng tự nhiên như gió xuân.
—— Loại cảm giác sung sướng này, ai không muốn chứ?
Thiên Đại Lan không muốn làm cái người dịu dàng với người khác.
Cô muốn người khác cũng dịu dàng với cô.
Sau khi chụp được bức ảnh Emma có quan hệ riêng tư tốt với Trương Bá, cô không có nói ngay cho Mạch Di.
Câu "đồng nghiệp không bao giờ thành bạn tốt" của Diệp Tiển Nghiễn đã nhắc nhở Thiên Đại Lan, ở đây không giống với của hàng của chị Mạch, trong môi trường làm việc cũng không cần tình bạn ấm áp. Bây giờ cô đương nhiên có thể nói với Mạch Di, nhưng —— Ngộ nhỡ thì sao?" Ngộ nhỡ năng lực của Mạch Di không đủ đánh lại, xử lý Emma, ngộ nhỡ Emma thực sự giẫm vào vị trí của của Mạch Di, sau này Thiên Đại Lan ở cửa hàng làm sao tiếp tục làm việc đây?
Thiên Đại Lan ngấm ngầm quan sát mấy lần, dần dần tìm được quy luật.
Buổi tối thứ sáu hàng tuần, Emma sau khi tan ca đều sẽ đi một tiệm bánh ngọt gần tiệm hoa ăn bánh ngọt với Trương Bá, sau đó đi mua hoa.
Cô tỉnh bơ, chỉ ở lúc rảnh rỗi nói chuyện với Luna, như có như không nhắc tới, bánh ngọt của tiệm bánh ngọt nào đó rất ngon.
Luna cũng động lòng: "Thật hả?"
"Thật á," Thiên Đại Lan cười tươi rói đóng gói xong Khải Giáp Dũng Sĩ, "Chỉ là có hơi đắt quá, một cái bánh sinh nhật nhỏ đã phải một trăm đồng."
"Một trăm đồng cũng vẫn được, chỉ cần ngon là được, bơ động vật thường đều là giá này," Luna nói, "Đặt thế nào, gọi điện thoại trước hả?"
"Đúng vậy," Thiên Đại Lan đưa quà đã đóng gói xong cho Luna, "Chị Luna, thứ sáu này sinh nhật Nặc Nặc, món quà nhỏ tặng cháu."
Nặc Nặc là con trai của Luna, sớm ở tháng thứ ba sau khi nhận chức, Thiên Đại Lan đã tìm hiểu hết sinh nhật của tất cả nhân viên trong cửa hàng.
Bao gồm sinh nhật của con trai Luna.
Cô ta là mẹ đơn thân duy nhất trong cửa hàng, năm nay doanh số xuống dốc, một là mất khách, cái khác là con trai chuyển từ trường song ngữ sang trường công bình thường, không chịu nổi chênh lệch mà trầm cảm, cô ta cần đi về chăm sóc con trai.
Luna cười: "Cảm ơn em nhé, Đại Lan."
Thiên Đại Lan cười nói không có gì, thuận tiện đưa danh thiếp cho cô ta.
"Có thể gọi điện thoại nói với cửa hàng, đợi lúc tan làm lại đi lấy, họ sẽ sắp xếp," Thiên Đại Lan nói, "Bánh ngọt mới làm xong là ngon nhất, cũng đẹp nhất."
Chập tối thứ sáu, Emma sau khi tan làm vội vàng đi trước, Luna đi ngay đằng sau.
Thiên Đại Lan bình tĩnh chỉnh lại quần áo trưng bày, chỉnh xong tư thế của ma nơ canh, nhìn bên ngoài cửa thuỷ tinh, Luna nghi hoặc dừng chân, nhìn về hướng Emma rời đi.
Nhìn Luna có vẻ cực kỳ do dự, cuối cùng hạ quyết tâm, lặng lẽ đuổi theo Emma, tựa như định đi theo cô ta, nhìn xem cô ta muốn làm gì.
Hai người một trước một sau rời đi.
Cuối tuần này, cô trải qua hết sức bình tĩnh, thoải mái, còn nhận được điện thoại của Diệp Hi Kinh. Anh than ngắn thở dài, nói thực ra, tuần sau có thể về nước rồi, vé máy bay cũng đặt xong rồi, nhưng Diệp Tiển Nghiễn lại giúp anh ta liên hệ một cơ hội thực tập quan trọng...
Diệp Hi Kinh không muốn bỏ lỡ, cho nên quyết định năm sau về nước.
Lúc đó Thiên Đại Lan đang chăm chú đọc Tiếng gọi nơi hoang dã , con chó nhà tên là Buck, từ sau khi bị gia đình giàu có bán tới phía Bắc, dần dần chuyển thành dã thú, sắp hoà nhập bầy sói.
...Buck was mastering the ways of the wild, and with each passing day, he became more a creature of the wilderness...
(... Buck dần dần nắm được cách tồn tại nơi hoang dã, theo mỗi ngày trôi qua, nó trở nên càng ngày càng giống sinh vật trong hoang dã...)
Thiên Đại Lan vừa đọc, vừa nghĩ.
À.
Thật tốt.
Nếu Diệp Tiển Nghiễn cũng là anh trai của cô, nếu Diệp Tiển Nghiễn cũng có thể hết lòng trải đường cho tương lai của cô như này, vậy thì tốt bao nhiêu chứ.
Cô chắc chắn, chắc chắn sẽ leo cao hơn Diệp Hi Kinh.
Thậm chí, cô sẽ giẫm lên vai của Diệp Tiển Nghiễn, đi tới chỗ cao nhất mà bọn họ không thể đến được.
Thứ hai lại đi làm, Thiên Đại Lan không nhìn thấy Emma.
Nét mặt của Mạch Di cũng không tốt lắm, trên mặt đầy vẻ mệt mỏi, cô ta ấn huyệt thái dương, nói Emma xin nghỉ ốm rồi.
Nét mặt của Luna cũng không phải là rất tốt, có hơi hốc hác, mặt mũi vô cùng mệt mỏi.
Lúc cơm trưa, Linda lặng lẽ nói tin sốt dẻo tuần này với Thiên Đại Lan.
"Biết chưa? Khiếu nại của Trương Bá với cửa hàng trưởng, là Emma xúi đó, cô ta lén lút chụp ảnh gửi cho Trương Bá, còn thổi lửa, mới khiến Trương Bá tức giận vậy," Linda nói, "Không thì, cửa hàng trưởng xử lý như vậy cũng bình thường, lại không có trả lời khách hàng nam, Trương bá cũng không đến mức viết thư dài như vậy để khiếu nại chị ấy..."
Thiên Đại Lan che miệng, kinh ngạc: "Thật hả?"
"Còn giả được?" Linda nhỏ giọng nói, "Là Luna chủ động nói với cửa hàng trưởng, hình như là ghi được, chụp được gì đó, chị đoán là cuộc nói chuyện của Emma và Trương Bá; cửa hàng trưởng phản hồi chuyện này cho trụ sở chính, chuyện này quá tồi tệ, dự đoán Emma qua mấy ngày sẽ phải đi... Ồ, tối qua Emma còn tố cáo chuyện Luna tự tạo tài khoản tích điểm, dự đoán trong mấy ngày nay, nhân viên điều tra chắc tới."
Thiên Đại Lan hơi sững lại, chau mày.
Dù sao không phải mỗi một khách hàng đều có thể thành khách hàng dài hạn, rất nhiều khách dạo phố không để ý tích điểm gì đó, cũng không quan tâm thương hiệu, cho dù không có thành viên, cũng lười đi đăng ký một cái.
Trong cửa hàng, những nhân viên bán hàng này cơ bản đều từng dùng thông tin giả đăng ký tài khoản kiểu này, những khách hàng chỉ mua một cái, không muốn đăng ký thành viên, tích điểm mua sắm cũng tích ở trong tài khoản này; những tích điểm này có thể đổi phiếu giảm giá và quà, thường cũng đều là ở lúc khuyến mãi đưa thêm cho các khách hàng mới sử dụng.
Cho dù về mặt ý nghĩa nghiêm khắc mà nói, tự tạo một tài khoản tích điểm như này là hành vi sai quy định, nhưng nhân viên bán hàng trong tiệm gần như đều từng làm thế.
Dân không báo quan làm ngơ.
Giống như nhân viên kiểm duyệt của vài diễn đàn nào đó, nếu không có tố cáo quy mô lớn, một vài rìa rìa vùng xám, cũng sẽ mắt nhắm mắt mở; nhưng nếu có người chứng cứ rõ ràng tố cáo, vậy thì phiền phức rồi.
"Qua mấy ngày, nhân viên điều tra sẽ tới cửa hàng," Cuối cùng Lina cũng nói tới trọng điểm, nhắc nhở, "Thực ra chỉ cần giấu kỹ tài khoản của mình là được, dù sao ai biết tài khoản đó là anh tạo? Nhưng em thì khác, Đại Lan, chị biết Luna từng dạy em những cái này, chắc chắn cô ta cũng biết tài khoản của em... bây giờ người bị tố cáo là cô ta, cũng khó đảm bảo cô ta sẽ không cắn em ra... cẩn thận chút."
Thiên Đại Lan biết ơn nói: "Cảm ơn chị."
"Đừng cảm ơn vội, sau này nếu em lên cửa hàng phó, lại cảm ơn chị cũng không muộn. Thực ra, tốt nhất vẫn là tìm nhân viên điều tra nói rõ ràng trước," Linda như có ám chỉ, "Trùng hợp là, người phụ trách điều tra lần này, là anh trai của Ava, Điền Gia Hồi. Em và Ava từng ầm ĩ không vui... càng phải cẩn thận."
Trước mắt Thiên Đại Lan tối sầm.
Điền Gia Hồi?
Cô mời Mạch Di đi ăn, từ phía Mạch Di đào ra nhiều thông tin hơn.
Điền Gia Hồi, nam, dân tộc Hán, 26 tuổi, tốt nghiệp trường TOP 3 nào đó, khoa quản lý công thương, không hút thuốc không uống rượu không nhận hối lộ; chí công vô tư, điểm yếu duy nhất là em gái Điền Mộng Khả, cũng chính là Ava.
Điền Gia Hồi chiều chuộng em gái phát cuồng, bây giờ đã sử dụng quan hệ, điều Ava từ cửa hàng đi, nghe nói là đưa tới bộ phận kinh doanh thị trường của JW.
Sở thích à. Đánh cầu lông.
Thiên Đại Lan hít sâu một hơi, im lặng hồi lâu, liệt kê ra sân đánh cầu lông có trong khoảng ba kilomet xung quanh nơi làm việc, địa chỉ nhà của Điền Gia Hồi, quyết đoán nhờ Lôi Lâm đi nghe ngóng giúp.
Chỗ Lôi Lâm rất nhanh mang tới thông tin Thiên Đại Lan mà muốn.
Sân đánh cầu lông Điền Gia Hồi thường đi, trùng hợp là, gần cửa hàng của Thiên Đại Lan.
Tạo ra cuộc gặp tình cờ đối với Thiên Đại Lan mà nói quá là đơn giản, càng huống chi Điền Gia Hồi còn không bằng Diệp Tiển Nghiễn, không cần cô trăm phương ngàn kế giả vờ không để ý. Cô trực tiếp cầm vợt đánh cầu lông đi chặn Điền Gia Hồi, giọng điệu của anh ta lạnh nhạt, rất không thiện chí mời Thiên Đại Lan rời đi.
Rõ ràng, đã có người nói với anh ta chuyện Thiên Đại Lan tự tạo tài khoản tích điểm rồi.
"Tôi nghe nói, bây giờ trò chơi Tứ hải tiêu dao rất hót, mà JW có ý bàn liên kết hợp tác quần áo với trò chơi này," Thiên Đại Lan nói, "Nhưng muốn bàn hợp tác với Tứ hải tiêu dao rất nhiều, JW cũng không phải lựa chọn duy nhất của nó, bởi vì chuyện này, bộ phận kinh doanh cũng bận tới mức lộn tùng phèo, tăng ca thâu đêm mấy ngày liền, viết phương án kế hoạch."
Điền Gia Hồi cuối cùng cũng ngừng lại, hỏi Thiên Đại Lan: "Có liên quan gì tới cô?"
"Tổng giám đốc Diệp của Tứ hải tiêu dao , có quan hệ rất thân với tôi," Thiên Đại Lan nói, "Tôi có thể giúp anh... không, giúp lệnh muội (*)."
(*) Cách xưng hô em gái của người khác.
Điền Gia Hồi chau mày: "Tuy tính tình của Khả Khả không tốt, nhưng không thể đặt mảnh thuỷ tinh vào trong giày của người khác."
"Tôi biết," Thiên Đại Lan nói, "Mảnh thuỷ tinh vỡ đó tôi vẫn còn giữ, tôi nghĩ trên mặt chắc vẫn có thể lấy được dấu vân tay... nhưng tôi không có tiền, lệnh muội có thể đứng vững chân ở bộ phận kinh doanh thị trường hay không, cũng phải xem chuyện này, rốt cuộc có thể hoá to thành nhỏ không ——"
"Tôi dựa vào cái gì mà tin cô?" Điền Gia Hồi híp mắt, "Cô là gì của tổng giám đốc Diệp?"
"Anh nói đi?" Thiên Đại Lan cười, nhìn anh ta.
Kỳ lạ quá.
Dựa theo tính của cô, cô nên thản nhiên mà nói ra câu "phe ta", nhưng bây giờ có hơi nói không ra khỏi miệng, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi.
Điền Gia Hồi nhìn cô từ trên xuống dưới. Anh ta hỏi: "Quan hệ đó?"
Thiên Đại Lan cười một cái: "Chính là quan hệ mà anh nghĩ."
"Tin hay không... lời nói gió bay," Thiên Đại Lan nói, "Để lại cách liên lạc đi, hai ngày tới, tôi hẹn tổng giám đốc Diệp tới đây đánh cầu lông; chúng tôi có quan hệ gì, tới lúc đó anh nhìn xem, chắc là biết liền."
Điền Gia Hồi nửa tin nửa ngờ, lấy túi bóng đựng mảnh vỡ thuỷ tinh đi.
Sau khi lừa xong Điền Gia Hồi, Thiên Đại Lan dùng tay dụi dụi mặt, hít thở sâu, mới gửi tin nhắn qua cho Diệp Tiển Nghiễn.
Anh ơi, nghe Dương Toàn nói, trước kia anh đánh cầu lông cũng rất giỏi, khéo quá, em cũng từng giành được quán quân cuộc thi đánh cầu lông thiếu nhi của huyện chúng em; mấy ngày nay Lôi Lâm và Vương Đình nghỉ ngơi, chúng ta muốn thử chơi cầu lông không? So tài một chút
Hai mươi phút sau, Diệp Tiển Nghiễn trả lời tin nhắn.
Nghe có vẻ khá hay, hai giờ chiều ngày kia, thế nào? Sân cầu lông khu tôi ở cũng không tồi
Thiên Đại Lan trầm tư.
Tuyệt đối không được.
Điền Gia Hồi không có vào được khu nhà ở của Diệp Tiển Nghiễn, không cách nào tạo ra cuộc gặp tình cờ.
Cô nhanh chóng gõ chữ.
Cảm ơn anh ạ, nhưng tối ngày kia em còn có đào tạo trong cửa hàng, đi chỗ anh, có lẽ có hơi không tiện lắm
Diệp Tiển Nghiễn: Không sao, chúng ta có thể hẹn lúc khác
Thiên Đại Lan: Chọn ngày không bằng gặp ngày, trì hoàn về sau, chắc chắn không biết lúc nào mới hẹn được; gần cửa hàng chỗ em có một sân cầu lông không tồi, em mời anh được không?
Năm phút sau, Diệp Tiển Nghiễn trả lời. Chỉ có một chữ.
Được
Kế hoạch của Thiên Đại Lan đang tiến hành ổn định.
Hai giờ chiều ngày kia, cô đúng giờ tới sân đánh cầu lông, phát hiện Điền Gia Hồi đã đến từ sớm rồi.
Xem ra anh ta cũng rất nóng lòng. Anh ta không yên lòng đánh cầu với đồng bạn, nhiều lần nhìn về phía của Thiên Đại Lan.
Diệp Tiển Nghiễn tới hẹn đúng giờ.
Không mang theo Dương Toàn, cũng không có mang huấn luyện viên.
Hôm nay anh mặc một cây đen, mang hai cái vợt đánh cầu lông, đưa một cái trong đó cho Thiên Đại Lan, nhưng thấy vợt cầu lông trong tay cô, liên tục thở dài.
"Em đánh cầu lông đúng thật là nhất thời hứng khởi," Diệp Tiển Nghiễn nói, "Vợt là mua tạm ở trong chợ dưới lòng đất?"
"Sai rồi, cực kỳ sai," Thiên Đại Lan cười nhận cái vợt chuyên nghiệp Diệp Tiển Nghiễn đưa qua, "Là em mua ở chợ đêm, đoán xem bao nhiêu tiền?"
Diệp Tiển Nghiễn nói: "Năm mươi chín?"
"Sai," Thiên Đại Lan vung vung vợt cầu lông, chớp mắt, "Chỉ dư lại một cái này, giảm giá đặc biệt, chín đồng chín."
"Giỏi quá," Diệp Tiển Nghiễn cười khen cô, "—— Đừng nói với tôi, em là mua cái vợt này, mới đồng ý mời tôi đánh cầu lông."
Anh nhìn xung quanh, cẩn thận nhìn sân cầu lông này, tỉnh bơ như không.
"Nào có," Thiên Đại Lan không để ý mà dùng tay đấm đấm bả vai, lại ấn ấn eo, hỏi, "Lúc nào thì chúng ta bắt đầu?"
"Không làm nóng người?"
"Không, mấy nay lưng eo của em hơi đau, nói không rõ là chỗ nào không thoải mái, vừa mới lúc giãn cơ cũng khó chịu..."
"Giãn cơ không đúng," Diệp Tiển Nghiễn không đồng ý, "Công việc của em cần đứng trong thời gian dài, không tốt cho nhóm cơ ở vùng lưng eo của em; vận động không giãn cơ, chỉ sẽ càng ngày càng nghiêm trọng."
"Vậy làm thế nào," Thiên Đại Lan điềm nhiên như không có việc gì nhìn về phía Điền Gia Hồi, để ý thấy anh ta đang nhìn thẳng qua, cô ngửa mặt, ưu sầu nói với Diệp Tiển Nghiễn, "Trước kia đều là chị Lôi Lâm giúp em giãn cơ, bây giờ chị ấy không ở đây, em ——"
"Tôi giúp em," Diệp Tiển Nghiễn nói, "Nào."
Gần sân đánh cầu lông có rất nhiều vị trí hình bậc thềm, có thể để ngắm nhìn, cũng có thể nghỉ ngơi, máy móc giãn gân cũng ở đây.
Còn có một cái ladder barrel.
Thiên Đại Lan nghiêng người, chân phải giẫm vào bậc cuối cùng của thang gỗ, nhẹ nhàng gác chân trái lên phần thùng đệm da, cơ thể cô có độ dẻo dai cao, duỗi dài cánh tay, dùng tay trái nắm ở ngón chân trái gác trên thùng da mà không hề tốn sức, tay phải giơ lên cao cao, thử kéo giãn về phía sau, hoàn toàn giãn cơ thể ra. Bình thường kéo giãn như này, Lôi Lâm sẽ một tay ấn ở phía eo phải của cô, một tay ấn ở cánh tay phải của cô, nhẹ nhàng đẩy cô về phía bên trái, hỗ trợ cô cong eo, cũng có thể kéo giãn cơ bắp ở mé người nhiều hơn.
Đây là một hành động nếu làm sẽ hơi mờ ám đối với người khác phái.
Thiên Đại Lan hơi hơi liếc, biết Điền Gia Hồi đang âm thầm quan sát cô và Diệp Tiển Nghiễn.
Cô cần thể hiện quan hệ thân thiết với Diệp Tiển Nghiễn.
"Anh ơi?" Thiên Đại Lan chủ động nói, giọng nói hơi run vì kéo giãn cơ bắp, "Có thể làm chưa?"
Diệp Tiển Nghiễn từng thấy Lôi Lâm giúp Thiên Đại Lan giãn cơ rất nhiều lần.
Đó là điều rất bình thường, nghĩa vụ của huấn luyện viên cũng là nằm ở đây, giúp đỡ học viên không tổn thương trong khi vận động.
Nhưng lần này, lúc Thiên Đại Lan cần anh giúp đỡ giãn cơ, anh lại ngừng rất lâu, mới chậm rãi tới gần Thiên Đại Lan.
Trên người cô là hoa nhài và mùi hương xà phòng nhàn nhạt.
Áo thể thao mềm mại dán trên người, hôm nay Diệp Tiển Nghiễn mới để ý thấy, đồ thể thao của các cô gái, có phải là thiết kế hơi dán lấy cơ thế quá không?
Vì sao cô vẫn gầy vậy?
Cơ bắp của cô vì sao không ngừng run lên?
Mềm mại như pudding dưới lòng bàn tay... là chất liệu quần áo, hay là cô?
Diệp Tiển Nghiễn không thể nghĩ.
Anh nghe thấy hơi thở dần dần dồn dập của Thiên Đại Lan, anh rõ ràng biết đây là gắng sức để duy trì tư thế cố định, cơ bắp mệt mỏi, và cả khó chịu khi giãn cơ.
Diệp Tiển Nghiễn sẽ khiến cho những cơ bắp bị ép kéo giãn của cô càng thêm khó chịu.
Anh có thể khiến cô hoàn toàn giãn ra, cơ bắp run lên, hơi thở dồn dập, nhịp tim kịch liệt.
Giọng của Thiên Đại Lan vẫn phát run, tựa như là đang thúc giục, cũng là không yên, không yên tay của anh lúc nào sẽ rơi xuống, sức mạnh này lúc nào sẽ mạnh mẽ bám lấy cơ thể cô: "Anh ơi?"
Bàn tay lớn nóng bỏng, im lặng cách một lớp quần áo mềm mại rơi trên người cô; một tay ổn định ấn ở cẳng tay, một tay khác ấn ở bên eo cô ——
Thiên Đại Lan sắp bị nhiệt độ của anh làm bỏng rồi. Cảm giác khát nước quen thuộc lại tới. "Lần đầu tiên tôi giúp người khác giãn gân," Diệp Tiển Nghiễn nói, "Nếu làm em đau, kịp thời nói với tôi."
Thiên Đại Lan ừm một tiếng bí bí, cô tranh thủ thời gian nhìn về phía Điền Gia Hồi, xác nhận đối phương có thể nhìn thấy màn này.
Lúc này Diệp Tiển Nghiễn ấn mạnh một cái, không kịp phòng bị, sức cực lớn, ấn tới mức cô hít vào một ngụm khí lạnh: "Hự... ôi!"
Hô hấp cũng loạn nhịp, hít vào nhẹ đi, thở ra gấp gáp, từ cẳng tay, bên eo đến ngón chân, đều đau nhức nhức căng căng.
"Chuyên tâm giữ vững hô hấp," Diệp Tiển Nghiễn nói một cách dửng dưng, "Muốn nhìn người khác, cũng đợi giãn cơ xong."
Thiên Đại Lan run rẩy nói: "Vâng anh... hự ưm!!!"
Cô nỗ lực khống chế hô hấp, khiến nó cố gắng duy trì lâu dài, đừng hoảng loạn, đừng bị hành vi ấn ép cưỡng chế của anh chèn hỏng.
Thời gian giãn gân không hề dài, trái phải mỗi bên hai mươi cái; lúc tới năm cái cuối cùng giãn gân bên trái, Thiên Đại Lan kéo giãn cơ bắp tới mức đau nhức tê mỏi chịu không nổi, đáng tiếc Diệp Tiển Nghiễn chí công vô tư, vẫn đang ấn cô, có điều sức đã giảm nhẹ, tốc độ đã chậm lại, vẫn đang ấn cô hoàn hành năm lần kéo giãn cuối cùng.
Lúc xuống khỏi ladder barrel, Thiên Đại Lan đã đổ rất nhiều mồ hôi.
Lần đầu tiên giãn gân đến mức cảm giác hồn lìa khỏi xác.
Diệp Tiển Nghiễn vặn một chai nước đưa cho cô, tay còn lại cầm áo khoác thể thao, nói với Thiên Đại Lan.
"Tôi đi nhà vệ sinh một chút," Anh bình tĩnh nói, "Em nghỉ ngơi trước đi."
Thiên Đại Lan vừa uống ngụm nước lớn, vừa gật đầu.
Cô mệt lử người, trên trán toàn là mồ hôi, phát hiện Diệp Tiển Nghiễn cũng đang chảy mồ hôi, không chỉ gân xanh trên cánh tay hăng hái nổi lên, ngay cả một đường gân xanh trên cổ cũng phấn khích lộ rõ, là hừng hực muốn phát ra khác hoàn toàn với nét mặt, ngữ điệu của anh.
Kỳ lạ, rõ ràng bị kéo giãn là cô, sao anh cũng chảy nhiều mồ hôi vậy?
Thiên Đại Lan càng không hiểu, vì sao Diệp Tiển Nghiễn đi nhà vệ sinh còn phải mang theo áo khoác thể thao —— Cái áo đó luôn vắt trên cánh tay phải của anh, để ở trước người, đi một cách hơi cứng ngắc, không tự nhiên.
Hình như anh định dùng áo khoác thể thao che đậy gì đó.
Nhưng không sao.
Thiên Đại Lan uống nước rũ mắt, trong dư quang, Điền Gia Hồi đang vội vã bước từng bước lại gần cô.
---
Tác giả có lời muốn nói: Tiếng Anh trong chương này chọn từ Tiếng gọi nơi hoang dã , cảm thấy rất gần với Đại Lan dần dần đang hoang dã trưởng thành.
Thực ra cũng có hơi giống với Diệp Hi Kinh ăn như hoang dã cầu sống. ---
(Có spoil nên bạn nào muốn bất ngờ thì đừng đọc bên dưới)
Weibo của tác giả:
Thiên Đại Lan không phải cô gái hoàn mỹ về mặt ý nghĩa.
Nàng không từ thủ đoạn để đạt mục tiêu, người đối xử tốt với nàng (ví dụ Diệp anh), nàng cũng sẽ vẫn lợi dụng, không hề do dự.
Nàng có dã tâm, cũng có dục vọng, sau này cũng có thể sẽ bị dục vọng che mờ mắt, tổn thương Diệp anh.
Diệp Tiển Nghiễn cũng không hoàn mỹ.
Đại Lan đã gặp, đã nhận ra sự kiêu ngạo của anh, chỉ có điều kiêu ngạo của anh được ấn giấu rất giỏi, sẽ không rõ ràng bại lộ với người không thân quen.
Cho nên thời gian trước Đại Lan mới cảm thấy anh là một người anh trai rất dịu dàng.
Thực tế không phải vậy.
Hai người Ân Thận Ngôn, Diệp Hi Kinh cũng vậy, không ngừng trưởng thành.
Liên quan tới thiết lập nhân vật Ân Thận Ngôn, thực ra, càng thân mật (thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên), càng dễ nói mà không giữ miệng, cũng càng là người thân thiết, nói chuyện càng tổn thương.
Diệp Hi Kinh chắc khoảng một hai chương nữa về nước, trải qua đòn tàn nhẫn (?) của thức ăn nước Anh, mặt âm u của anh ta cũng sẽ giấu càng sâu.
Còn về nam phụ Lương Diệc Trinh chưa lên sân ——
Không phải rất muốn nói anh ta, nhưng anh chàng này...
Từ khi anh ta hình thành trong não của tôi, tôi đã biết, anh ta được định sẵn là chết đi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz