Do Bung Da Le
"Đồ lừa đảo giảo hoạt."
Sấy xong tóc, buộc xong đuôi ngựa, Thiên Đại Lan không dùng nước hoa bày la liệt trên tủ nước hoa, đeo balo, đi thẳng tới khu nghỉ ngơi chung.
Diệp Tiển Nghiễn đã tới, nước bên cạnh đã trống một phần ba, đang lật xem một quyển tạp chí.
Anh ngồi rất tuỳ ý, dáng vẻ thoải mái, nhưng không tuỳ tiện, vẫn nhã nhặn như cũ; sau khi thay xong đồ thể thao, anh mặc áo sơ mi phom rộng đan xen màu xám và đen, quần âu màu đen đậm, đường may sắc nét, vừa người, lúc ngồi, hơi hơi lộ ra một đoạn tất màu xám đậm.
Cô để ý thấy ngay đầu tiên là đế giày cung đàn xinh đẹp của anh, đường vòng cung thanh lịch mượt mà, chỉ có một khối nhỏ đế giày duy nhất này, là màu đỏ rượu vang sâu lắng đậm đà.
Đây là màu sắc rực rỡ duy nhất tô điểm trên người anh, bị vững vàng giẫm dưới chân.
Thiên Đại Lan áy náy: "Xin lỗi, em mới đi sai đường."
Nghe thế, Diệp Tiển Nghiễn khép tạp chí lại, ngẩng đầu nhìn cô, bất ngờ: "Em đến đây đánh tennis sắp một năm, chưa từng đến phòng nghỉ ngơi chung hả?"
"Bởi vì thời gian gấp gáp mà, em chủ yếu đến luyện tập đánh tennis, buổi tối vẫn có chuyện khác..." Thiên Đại Lan ngồi bên cạnh anh, ngại ngùng nói, "Không có thời gian."
"Buổi tối còn có chuyện khác?" Diệp Tiển Nghiễn nghiêng mặt, "Thường xuyên tăng ca, hay là?"
"Công viên gần nhà có góc tiếng Anh, có thể đi luyện nói; có lúc, cũng muốn dành ra thời gian đọc sách, dọn dẹp nhà cửa, mua rau mua bánh mì ——rau và thịt ở chợ thường sẽ bắt đầu giảm giá sau sáu giờ tối, bánh mì của siêu thị, đợi sau tám rưỡi tối sẽ còn nửa giá," Thiên Đại Lan nói, "Em nghĩ, từ mới này, ngữ pháp này, không dễ gì mới nhớ được, nếu thời gian dài không dùng sẽ quên, rất đáng tiếc—— Xin lỗi, em nói những chuyện vụn vặt, chắc chắn anh cảm thấy rất nhàm chán, lông gà vỏ tỏi."
"Không, cực kỳ thú vị, cũng rất có ích," Diệp Tiển Nghiễn nói, "Cảm ơn em nói với tôi thông tin giảm giá, có lẽ lần sau tôi cũng có thể đi dạo siêu thị vào buổi tối." Răng nanh của Thiên Đại Lan lộ ra, lại thu vội vào, bất ngờ: "Đúng rồi, anh, sao anh biết em đánh tennis ở đây sắp gần một năm?"
"Vương Đình nói," Diệp Tiển Nghiễn ung dung như thường, nói: "Anh ta khen em rất có thiên phú."
"Đó là em thông minh," Thiên Đại Lan nói, "Người thông minh làm gì cũng thông minh, đúng không anh? Chúng ta đều ưu tú như nhau, chắc chắn anh có thể hiểu được em."
Diệp Tiển Nghiễn không nhịn được cười: "Em đúng là không hề khiêm tốn."
"Em như này gọi là cực kỳ hiểu rõ bản thân, em có năng lực này, sao phải giấu đi che đi," Thiên Đại Lan nói, mắt sáng long lanh, đứng dậy, "Anh, anh đói chưa? Bây giờ chúng ta đi ăn cơm —— shhh (*)."
(*) Tiếng rít lên qua kẽ răng lúc bị đau.
Cô đứng dậy, ngón chân phải chạm đất, hơi hít vào một hơi lạnh.
Để ý thấy Diệp Tiển Nghiễn đang nhìn cô, lông mày chau chặt Thiên Đại Lan lại dãn ra, trong đôi giày thể thao màu xám, ngón chân cố ý đi tất màu trắng dùng sức co lại một chút, lại chậm rãi thả lỏng.
Thiên Đại Lan vẫn mặc chiếc áo phông màu xám nhạt cực kỳ giản dị, in một con mèo đường nét đơn giản màu đen, đang ngồi ngay ngắn vô tội, cái đuôi sau lưng hơi hơi dựng lên, giây phút lặng lẽ chờ bắt mồi, gom sức chờ thời; phía dưới là một chiếc quần dài thể thao màu hồng nhạt —— Có điều, chân trái có hơi không tự nhiên.
Thiên Đại Lan cười: "Đi thôi, anh, em mời anh ăn cơm."
Tầm nhìn của Diệp Tiển Nghiễn dời khỏi chân phải không tự nhiên của cô, rơi xuống gương mặt tràn đầy ý cười của cô.
"Được."
Quán ăn nhỏ Thiên Đại Lan mời anh đi ăn, chính là quán lần trước Ân Thận Ngôn mời cô.
Mặt tiền không lớn, mười cái bàn bày chen chúc, để lại một lối đi chật hiệu chỉ đủ một người đi. Không có phòng riêng, cũng không có tranh chữ xinh đẹp làm trang trí, tường vôi được quét bằng màu trắng càng bôi càng lộ, Diệp Tiển Nghiễn áo sơ mi thoải mái quần âu hoàn toàn không ăn nhập với hoàn cảnh xung quanh, anh nhìn bốn phía, thấy Thiên Đại Lan đã chọn vị trí cạnh cửa sổ, đang cười vẫy tay với anh.
"Hôm nay em mời," Thiên Đại Lan nói, "Thức ăn cũng cần em gọi phải không? Em mời anh ăn món Liêu Ninh chính cống."
Diệp Tiển Nghiễn cười nói được.
Lúc Thiên Đại Lan gọi món, Diệp Tiển Nghiễn giơ tay, muốn đi lấy giấy ăn trong chiếc hộp nhựa, nhưng lúc nhìn thấy hộp giấy ăn không sạch sẽ đó hơi hơi cau mày. Cuối cùng, anh vẫn im lặng lấy khăn ướt mang theo người ở trong túi ra, cẩn thận lau hết cả cái bàn.
Thiên Đại Lan gọi ba món.
Thịt bò kho, tôm bóc nõn bọc bột sốt, một đậu nành Nhật xào.
Cố ý nói với đầu bếp, ở đây có người dị ứng với lạc, tuyệt đối đừng dùng dầu lạc —— dùng một cái nồi khác.
"Đân Đông Bắc tụi em không chỉ là thịt lợn chiên giòn địa tam tiên (*) gà kho nấm khô," Thiên Đại Lan hỏi nước nóng, tay chân nhanh nhẹn tráng dụng cụ ăn một lần —— Cô phát hiện tính sạch sẽ quá mức của Diệp Tiển Nghiễn, nhận ra anh tuyệt đối sẽ không dùng bát đũa chung, bèn lấy bát đũa một lần, dùng nước nóng bỏng cẩn thận tráng một lần, cô nói với Diệp Tiển Nghiễn, "Đầu bếp hồi trước học tay nghề ở Lộc Minh Xuân ở Thẩm Dương, nấu rất ngon —— Đúng rồi, anh, anh muốn ăn mấy bát cơm?"
(*) Thịt lợn chiên giòn: Thịt thăn cắt thành miếng vuông mỏng nhúng bột khoai tây đã hoà nước, chiên giòn, sau đó cho bột khoai tây vào dầu nóng để làm sốt, đổ thịt chiên, gừng thái sợi và thân hành baro thái sợi vào xào cùng.
Địa tam tiên: khoai tây cà tím và ớt xanh xào cùng.
Diệp Tiển Nghiễn dịu dàng nói: "Buổi tối tôi ít ăn carbohydrate, nửa bát là đủ rồi."
Thiên Đại Lan không rõ lắm "cacbon hydrat" nghĩa là gì, cacbon cái gì hydrat cái gì? Nhưng không ngăn trở sự lý giải của cô, nói với đầu bếp, hai bát cơm, một to một nhỏ.
Quả nhiên Diệp Tiển Nghiễn không ăn nhiều cơm, một bát nhỏ, anh chỉ ăn một nửa. Thức ăn ăn không ít, Thiên Đại Lan để ý, xác định lượng cơm của anh tương đương năm ngoái.
Anh cũng khen ngợi thịt bò và tôm làm rất ngon, trong lúc nói chuyện, chủ đề không khỏi chuyển tới những vấn đề thường ngày như tình hình gần đây, cuộc sống, công việc một cách tự nhiên.
Diệp Tiển Nghiễn không nói nhiều về bản thân, chỉ nói muốn sống ở Bắc Kinh một thời gian dài; lại hỏi Thiên Đại Lan, đến giờ có phải vẫn đi làm ở JW phải không? Mệt không? Có gặp phải phiền phức gì không?
Thiên Đại Lan rũ mắt.
"Thực ra vẫn ổn, gần đây à... quả thực cũng gặp chút phiền phức," Thiên Đại Lan không nhìn Diệp Tiển Nghiễn, cô ăn từng hạt đậu nành xanh biếc, nói với Diệp Tiển Nghiễn, "Cửa hàng trưởng xảy ra chút chuyện, gần đây trong cửa hàng hơi loạn."
Diệp Tiển Nghiễn mỉm cười: "Chuyện gì? Có lẽ tôi có thể giúp được." "Thôi," Thiên Đại Lan lại nở nụ cười, "Đều là chuyện râu ria trong nhà, em biết anh đối xử tốt với em, cũng biết anh có khả năng, nhưng loại chuyện này... nói ra em cũng cảm thấy anh sẽ phiền, vẫn thôi đi vậy."
"Đại Lan," Diệp Tiển Nghiễn nhìn mắt cô, đôi mắt sâu thẳm của anh cũng hơi hơi cong, "Em không nói, sao biết tôi không thể giúp em?"
Thiên Đại Lan do dự hồi lâu, mới dãn lông mày.
"Thôi được," Cô nói, "Em nói vậy anh nghe vậy thôi nhé, bởi vì loại chuyện này, quả thực không vẻ vang lắm —— Thực ra, tháng trước, cửa hàng trưởng của chúng em tiếp đón một vị khách nam, vị khách nam này sau khi về nhà, gửi tin nhắn cho cửa hàng trưởng của chúng em, muốn hẹn chị ấy buổi tối cùng nhau ăn cơm."
Diệp Tiển Nghiễn vặn mở một chai nước cam có ga, đặt bên tay phải của cô; lại vặn một chai nước khoáng cho mình, hơi rũ mắt nhìn Thiên Đại Lan, uống một ngụm.
Anh có vẻ rất hứng thú với lời của cô: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó," Thiên Đại Lan nói, "Cửa hàng trưởng của chúng em từ chối rồi, nhưng ——"
Lúc nói chuyện, Thiên Đại Lan luôn nhìn lông mày của anh, cô phát hiện mình hoàn toàn không thể nhìn vào mắt Diệp Tiển Nghiễn nói dối, luôn có một loại cảm giác loã lồ, không chỗ che thân trước mặt anh.
Thế là, cô dùng mẹo nhỏ chị Mạch dạy cô, nhìn người khác mắt hơi hướng lên trên, sẽ khiến người bị nhìn có một loại ảo giác được nhìn một cách tôn trọng.
Nhưng lời nói dối hôm nay, nói ra cũng cực kỳ khó khăn.
Lúc Diệp Tiển Nghiễn uống nước, tầm mắt của Thiên Đại Lan không tự giác bị yết hầu chuyển động của anh hấp dẫn.
Không giống với phái nữ, yết hầu của phái nam rất nổi bật, rõ nét, vừa nhìn Diệp Tiển Nghiễn là biết anh đang duy trì ăn uống có kỷ luật và thói quen tập luyện, tỉ lệ mỡ cơ thể thấp, mạch máu trên cổ cũng nổi bật, rõ ràng kéo dài tới bên trong áo sơ mi.
Cô ra sức khống chế bản thân không được nhìn lung tung, đặt cược tầm mắt vào mắt mày của Diệp Tiển Nghiễn.
Không biết sao, cô hơi khát.
Diệp Tiển Nghiễn đang uống nước, cô lại cảm thấy khát khô cổ, như nước anh uống là rút ra từ cơ thể của cô. Nuốt một ngụm, yếu hầu chuyển động một cái, cô lại thấy khát. Cô chỉ có thể dùng yết hầu và môi lưỡi khô khốc, tiếp tục nói ra lời lẽ trơn tru, trôi chảy, luyện tập trước mười mấy lần.
"... Nhưng khách hàng nam lại tiếp tục gửi tin nhắn qua, lần này, cửa hàng trưởng còn chưa kịp trả lời, vợ của khách hàng nam phát hiện; chị ta là khách hàng lớn cao quý của thương hiệu chúng em, không muốn nghe cửa hàng trưởng của chúng em giải thích, viết thẳng thư khiếu nại tới trụ sở chính," Thiên Đại Lan tiếp tục nói, "Trụ sở chính yêu cầu cửa hàng trưởng của chúng em giải quyết ổn thoả chuyện này, nếu khách hàng lớn có thể rút khiếu nại, cửa hàng trưởng cũng sẽ miễn bị kỷ luật; như mà... cửa hàng trưởng đến tận nhà thăm hỏi, nhưng khách hàng không đồng ý gặp cửa hàng trưởng, nếu còn không giải quyết được chuyện này, cửa hàng trưởng có thể sẽ bị thuyên chuyển, phạt tiền."
Diệp Tiển Nghiễn đặt nước khoáng xuống, bình tĩnh hỏi: "Quan hệ của em và cửa hàng trưởng rất tốt à?"
"Ừm," Thiên Đại Lan gật mạnh đầu, nhỏ giọng, "Ban đầu thực ra em không có tư cách vào cửa hàng này, may nhờ cửa hàng trưởng, phá lệ tuyển em vào, em luôn rất cảm ơn chị ấy; mấy ngày nay, cửa hàng trưởng không ở cửa hàng, quản lý trong cửa hàng lỏng lẻo ——"
"Chân của em," Diệp Tiển Nghiễn đột nhiên hỏi, "Cũng là bị thương ở cửa hàng hả?"
Thiên Đại Lan kinh ngạc nhìn anh: "Sao anh biết?"
Diệp Tiển Nghiễn không nói chuyển, chỉ bình tĩnh nhìn cô, trên mặt là nụ cười mỉm nhàn nhạt dịu dàng.
"Quả nhiên," Thiên Đại Lan cười khổ, cúi đầu, hai cái tay đặt trên bàn bồn chồn đan vào nhau bóp chặt, lại chầm chậm thả ra, chậm rãi ngẩng đầu, kính phục nhìn về phía Diệp Tiển Nghiễn, "Em biết ngay, anh quan sát tỉ mỉ, lại thông minh, bất kể chuyện gì, chắc chắn không giấu được anh..."
"Trước tiên đừng nịnh hót," Diệp Tiển Nghiễn cười, lúm đồng tiền nông nông, "Vừa khéo, mấy ngày nay, Trương Nam luôn kể khổ với tôi, nói em gái đòi ly hôn với em rể, ồn ào đến mức cậu ta làm anh trai cũng không yên ổn lắm."
Tim Thiên Đại Lan đập bình bịch, trên mặt vẫn giả vờ cái gì cũng không biết, thân thiết nói: "Anh Trương Nam gần đây cũng ở Bắc Kinh ạ? Trước kia anh ấy từng tới mua hàng chỗ em, giúp em hoàn thành doanh số tháng đó; em luôn muốn mời anh ấy ăn cơm, còn chưa tìm được cơ hội nữa."
"Ồ?" Lúm đồng tiền của Diệp Tiển Nghiễn càng sâu hơn, "Em cũng muốn mời cậu ta tới quán này ăn cơm?"
Thiên Đại Lan nhìn nhìn xung quanh, sau xác nhận đầu bếp không ở, mới nhoài người ra trước, dựa gần Diệp Tiển Nghiễn, nhỏ giọng hỏi: "Anh hỏi vậy, là cảm thấy món ăn của quán này không ngon ư?"
Cô lo lắng bị người trong quán nghe thấy, tiếng nói rất nhỏ, mang theo âm thanh hơi hơi run run, môi gần như sắp dán lên tai Diệp Tiển Nghiễn, lúc nói chuyên, Diệp Tiển Nghiễn có thể nhìn thấy một chút nước cam còn dính trên cánh môi mềm mại của cô, tươi ngon, sạch sẽ, sảng khoái chua chua ngọt ngọt.
Anh nghiêng mặt, cũng thấp giọng như vậy nói với Thiên Đại Lan: "Khẩu vị của mỗi người không giống nhau, anh cho rằng ngon, nhưng Trương Nam chưa chắc cảm thấy được." "À," Thiên Đại Lan à một tiếng ngắn ngủi, chầm chậm ngồi lại chỗ, khổ não, "Nhưng em tới Bắc Kinh mới một năm, biết quán ăn cũng chỉ mấy quán đó; ngộ nhỡ thực sự không hợp khẩu vị của anh Trương Nam, cũng không có cách nào."
"Chuyện bao lớn," Diệp Tiển Nghiễn nói một cách bình thản, "Lần sau tôi nói một tiếng với cậu ta là được, không cần mời cậu ta ăn cơm."
Thiên Đại Lan như không có chuyện gì thăm dò: "Anh là đang nói chuyện anh Trương Nam giúp em hoàn thành doanh số sao?"
Diệp Tiển Nghiễn nhìn cô.
Anh vẫn cười như vậy, hơi hơi nhướn mày: "Hửm? Lẽ nào Đại Lan còn có chuyện khác muốn tìm cậu ta ư?"
Đây là câu trả lời không lường trước, nhất thời Thiên Đại Lan không nghĩ ra được nên trả lời lại sao, tắc một chút, đờ đẫn nhìn anh.
Nụ cười của Diệp Tiển Nghiễn càng sâu.
"Có điều, nhắc tới cửa hàng của em, tôi lại nhớ ra," Anh nói, "Lần này, em gái và em rể của Trương Nam gần đây ầm ĩ, đòi ly hôn, hình như cũng vì cửa hàng của các em. Tình hình cụ thể, tôi cũng không biết, chỉ biết, hình như cũng là vì em rể cậu ta liên lạc riêng với một nhân viên bán hàng —— Chắc không phải là cửa hàng trưởng của các em? Trên đời này có chuyện khéo như vậy?"
Thiên Đại Lan không ngờ thế mà anh biết nhiều vậy.
Anh không chủ động nhắc, cũng không chủ động hỏi, tựa như luôn đang đợi, kiên nhẫn đợi cô mở miệng trước.
Đường đi nước bước và cách diễn đạt vững vàng, cẩn thận được thiết kế của cô, hoàn toàn bị anh dễ dàng phất tay đảo lộn.
Gậy chỉ huy nắm giữ tiết tấu, cứ như thế dời từ tay cô sang tay Diệp Tiển Nghiễn từ lúc nào không hay.
Anh ngậm cười nhìn Thiên Đại Lan, đợi cô mở miệng.
"Vậy sao?" Thiên Đại Lan lặp lại, "Trên đời này có chuyện khéo như vậy?"
"Khéo hay không, tôi về hỏi Trương Nam một chút; nếu thực sự là cửa hàng trưởng của các em, tôi sẽ bảo cậu ta khuyên em gái, nếu không phải là lỗi của cửa hàng trưởng các em, vậy rút lại khiếu nại trước," Diệp Tiển Nghiễn dịu dàng nói, "Không phải chuyện gì lớn, nếu em vì chút vấn đề nhỏ này ăn không ngon ngủ không yên, ngày ngày phiền não, vậy thực sự quá gay go."
Cuối cùng Thiên Đại Lan cũng thở phào, cô thật lòng thật dạ nói, "Cảm ơn anh, cảm ơn anh. Đối với anh mà nói có lẽ là chuyện nhỏ, nhưng đối với em mà nói, thực sự là mấy nay đều lo lắng..."
"Lo lắng cái gì?" "Lo lắng thất nghiệp," Thiên Đại Lan thành thật nói, "Dù sao mất việc rồi, còn phải đi tìm lại."
"Em của một năm trước, sôi sục ý chí nói với tôi, em có chân có tay có đầu óc, cho dù thất nghiệp cũng không có gì đáng sợ đấy," Diệp Tiển Nghiễn bật cười, "Sao, em của một năm sau bắt đầu sợ rồi?"
"Không biết..." Thiên Đại Lan nghĩ nghĩ, "Có lẽ vì khi đó lương của em còn rất thấp, chỉ nhận được hơn một nghìn, bây giờ kiếm được nhiều rồi?"
Chân trần không kén giày, chính là lý lẽ này.
Công việc một tháng hơn một nghìn, nghỉ thì nghỉ, sao mà không tìm được?
Nhưng một khi công việc sáu bảy nghìn, bảy tám nghìn một tháng, thì phải nhìn trước ngó sau, do do dự dự, càng đừng nói, bây giờ cô kiếm được nhiều nhất đến mười hai nghìn, trước mắt còn có cơ hội tiến thêm một bước.
Đến nay cô không còn hai bàn tay trắng.
Có thu hoạch, cũng càng nhiều xiềng xích vô hình. Diệp Tiển Nghiễn không nhịn được cười.
"Đồ giảo hoạt," Diệp Tiển Nghiễn như có ám chỉ, "Lần sau gặp phải chút phiền phức như này, cứ tìm thẳng tôi là được; đừng đè nén bản thân trong chăn, một người lo lắng ngủ cũng sẽ không ngon."
"Ngay cả em ngủ không ngon cũng đoán được," Thiên Đại Lan thở dài, "Nếu không, sao anh có thể kiếm được nhiều tiền được chứ? Khi nào thì em mới có thể học theo anh, không chỉ có khả năng quan sát giỏi, còn có thể đoán chuyện như thần —— Nếu em thật sự đoán chuyện như thần, em sẽ không làm công việc này nữa, chuyên môn bói toán cho người ta, đảm bảo tiền bạc rủng rỉnh đầy mình."
Diệp Tiển Nghiễn bị mấy câu nói này của cô chọc cười thành tiếng, xong, lại là một trận thở dài.
"Đại Lan," Anh hỏi, "Số di động của tôi bao nhiêu?"
Trí nhớ của Thiên Đại Lan cực tốt, không sờ di động, đọc rõ ràng một lần. Diệp Tiển Nghiễn lại hỏi: "Nhỡ kỹ rồi?"
Thiên Đại Lan gật đầu: "Nhỡ kỹ rồi."
"Nhớ kỹ rồi thì tốt," Diệp Tiển Nghiễn nhìn cô chăm chú, lúm đồng tiền má phải rất nhạt, dịu dàng nói, "Có chuyện kiểu này nữa, có thể ưu tiên suy nghĩ gọi điện thoại cho tôi; việc mà một cuộc điện thoại có thể giải quyết được, đừng lãng phí sức lực vào nó —— được không?"
Thiên Đại Lan chậm rãi nở nụ cười. "Cảm ơn anh." Vẫn là Dương Toàn đưa hai người về, Thiên Đại Lan miệng ngọt, lại khen Dương Toàn trẻ hơn trạng thái tốt hơn năm ngoái, khen anh ta đẹp trai hơn khí chất hơn, khen Dương Toàn đến mức làm anh ta vô cùng đắc ý, nếu có cái đuôi, bây giờ đã điên cuồng vẫy vẫy lên tới tận trời rồi.
Có điều Dương Toàn cũng kinh ngạc, không ngờ Thiên Đại Lan vẫn sống ở khu dân cư cũ đó.
Diệp Tiển Nghiễn lần đầu tiên tới đây sau một năm, chỉ thấy con đường càng ngày càng chật hẹp, đồ đạc chất chồng lộn xộn, trên sào trúc nghiêng nghiêng lệch lệch buộc dây thừng dài, phơi quần áo và ga giường, khăn gối đủ loại màu sắc, kích cỡ bất đồng.
Anh thu hồi ánh mắt bất ngờ.
Thiên Đại Lan bảo Dương Toàn dừng ở chỗ hơi hơi rộng, nói với anh ta, đi vào trong nữa, sẽ khó ra ngoài.
Còn chu đáo chỉ đường cho Dương Toàn, bên này không tiện đi thẳng, tốt nhất chậm rãi lùi lại, lại ngoặt trái, là có thể đi ra đường lớn.
Chân cô vẫn khập khễnh, trong đêm đen, đèn đường đã hỏng, chưa sửa, chỉ có ánh sáng le lói xuyên qua cửa sổ kính dán giấy báo —— Chắc có người hất nước rửa rau ra đường, lúc Thiên Đại Lan xuống xe bị trượt, suýt chuýt ngã nhào, may nhờ Diệp Tiển Nghiễn kịp thời đỡ, vững vàng đỡ eo cô.
"Cẩn thận," Diệp Tiển Nghiễn thu tay về, hỏi, "Có nhìn được rõ đường không?"
"Có," Thiên Đại Lan lắc lắc chiếc Nokia nhỏ của mình, cười, "Trên di động của em có đèn pin, cảm ơn anh."
Diệp Tiển Nghiễn đưa mắt nhìn theo bóng dáng của cô biến mất ở góc ngoặt, để ý thấy chân cô vẫn khập khiễng.
Anh phì cười.
Đồ lừa đảo giảo hoạt, diễn trò cũng phải diễn đến cùng.
Cúi đầu, cảm giác tiếp xúc ở bàn tay vẫn còn, mùi hoa nhài và xà phòng thoang thoảng vất vưởng.
Giống như trong đêm khuya năm ngoái, một tay đỡ eo cô, một tay vỗ nhẹ làm hoa nhài chảy nước.
Như sáng sớm ngày hè, bông hoa nhài nhỏ sinh trưởng nơi hoang dã.
Diệp Tiển Nghiễn xoay người, lên xe, phát hiện Dương Toàn đang ngắm vuốt tóc tai qua gương chiếu hậu.
"Anh Tiển Nghiễn," Dương Toàn nói, "Có phải em thật sự càng ngày càng đẹp trai không? Đại Lan mới nói bây giờ nhìn em như mười bảy mười tám này."
Diệp Tiển Nghiễn cười. "Cậu nghe cô ấy nói linh tinh," Anh nói, "Đừng quên cậu liên tục thức đêm bao lâu rồi —— Cậu ấy à, lớn vậy rồi còn dễ bị lừa; cô ấy nói gì là cậu tin cái đó?"
Dương Toàn nhìn gương chiếu hậu, cực kỳ hoảng sợ: "Ai da, đúng thật, cái quầng thâm mắt này của em!"
"Dương Toàn, đừng soi nữa, trong lòng hiểu rõ," Diệp Tiển Nghiễn nhắm mắt nghỉ ngơi, nói, "Cô ấy đối xử với ai cũng là kiểu vậy."
Mười câu chín câu giả, gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ, đồ lừa đảo lém lỉnh.
Vì để dỗ anh giúp đỡ, còn linh hoạt mà giả vờ chân bị thương.
Dương Toàn lái xe, chầm chậm đi lùi, lùi ra khỏi ngõ hẹp, tới đường chính, đột nhiên để ý thấy một bóng dáng quen mắt.
Anh ta kinh ngạc: "Ý? Đây không phải là Đại Lan sao? Sao cô ấy... sao lại đi hiệu thuốc? Ốm rồi? Vừa mới sao không bảo chúng ta dừng —— Ai da, chắc không phải là sợ chúng ta lo lắng, lại tự lén lút ra ngoài mua thuốc chứ?"
Diệp Tiển Nghiễn nói: "Dừng xe bên đường, tắt đèn xe đi."
Năm phút sau.
Dương Toàn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, phát hiện Thiên Đại Lan vừa mới tạm biệt, xách một túi bông tai và một túi nilon đựng chai thuốc nhỏ, khập khiễng ra khỏi tiệm thuốc.
Anh ta quay đầu, phát hiện Diệp Tiển Nghiễn đang nhìn Thiên Đại Lan không rời mắt, như có suy tư.
Lúc xuống tới bậc thang cuối cùng, có vẻ đau quá không chịu nổi, cô trực tiếp ngồi bệt xuống bậc thang.
Vì để không ảnh hưởng tới hiệu thuốc kinh doanh, còn cố ý ngồi ở bên cạnh bậc thang, ánh đèn sáng trưng không soi tới, Thiên Đại Lan cởi dây giày thể thao bênn chân phải ra, cẩn thận giơ chân phải ra, gác trên đầu gối.
Diệp Tiển Nghiễn nhìn thấy rõ.
Phần đầu tất màu trắng mà Thiên Đại Lan cúi đầu muốn tháo, chỗ ngón chân cái, đã bị thấm đỏ, một mảng to vết máu rõ ràng, khô lại.
Không biết cô đã nhịn đau bao lâu.
---
Tác giả có điều muốn nói Bạch dạ hành đúng là có ẩn ý, nhưng không phải dùng để ám chỉ mối quan hệ giữa Đại Lan và Ân Thận Ngôn, cục cưng Đại Lan hồi nhỏ không có gặp phải tổn thương như vậy.
(Editor: Vì có chương nhắc tới Bạch dạ hành độc giả đều đoán liên quan tới Thiên Đại Lan và Ân Thận Ngôn, này là tác giả giải thích.) ---
(Có spoil cẩn thận)
Weibo của tác giả:
Ân Thận Ngôn chán ghét người khác gọi cái tên hồi trước của mình. "Quách Thụ."
Vừa nghe, thật giống như lại về tới "nhà" đen như mực, anh ta vừa đánh giày vừa học thuộc từ tiếng Anh; một cái gậy vén màn lên, trong phòng ngủ lộn xộn ngăn cách, bố say rượu ngáy muốn rung trời.
Anh ta đổi tên, đổi họ, cố gắng muốn nhổ bản thân ra khỏi quá khứ.
Đời này không muốn liên quan gì với "Quách Thụ".
Ngoại trừ Thiên Đại Lan.
"Quách Thụ," Thiên Đại Lan gọi anh ta như vậy, nhiệt tình nghĩ cách giúp anh ta chọn tên, "... Tên là Thận Ngôn được không?"
Ân Thận Ngôn khi đó bình luận sắc bén.
"Không được, hài âm "viêm thận", em không cần uyển chuyển bày tỏ sự ghét bỏ của em với anh như vậy."
"Hừ..."
Ân Thận Ngôn nghĩ, chắc vĩnh viễn anh ta sẽ không nói với cô.
Lúc nộp giấy tờ đổi tên, anh ta không hề do dự dùng tên mà cô thích. Anh ta dự định sẽ chôn nát bí mật này.
Sinh viên hạng ưu lạnh lùng kiêu ngạo tinh thông nguỵ trang ——
Nếu như không bị Thiên Đại Lan gặp phải anh ta đang lấy ảnh của cô tự an ủi, vốn nên vạn sự đại cát.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz