Do Bung Da Le
"Chia tay cũng cần chính thức đàng hoàng."
Diệp Hi Kinh ngửi như nghiền nát một bông hồng mới nở, trộn lẫn lá xanh thành nước, đây chính là mùi hương của anh ta.
"Lúc mới bắt đầu yêu đương, em rất vui, bây giờ em vẫn còn nhớ, tháng ba năm ngoái, cái tối mà anh trèo tường tới tìm em." Thiên Đại Lan nói, "Lạnh như vậy mà anh chỉ mặc một cái áo khoác, còn bị mảnh thuỷ tinh trên tường quệt rách, lạnh đến mức tay đỏ thành cà rốt, vẫn cười hi hi nói với em, không hề lạnh chút nào, rất ấm áp."
Cô cảm thấy mình rất dễ bị làm cảm đông, Diệp Hi Kinh lặng lẽ từ Bắc Kinh tới Thẩm Dương tìm cô, cậu ấm ăn sung mặc sướng, lạnh đến mức tay vừa đỏ vừa sưng, như cái móng giò, còn không hề để ý chút nào, thấy cô là cười.
Diệp Hi Kinh khi đó yêu cô nhất.
Thiên Đại Lan yêu Diệp Hi Kinh yêu cô nhất. Diệp Hi Kinh nói: "Nếu——"
"Không có nếu," Thiên Đại Lan nói, "Lúc mới yêu quá vui, anh quá tốt, tốt tới mức em nghĩ rằng có thể chịu được hết mọi thứ, nhưng đó cũng chỉ là "em nghĩ rằng" mà thôi; Diệp Hi Kinh, em không muốn sau này mỗi lần buồn, đều dùng sự vui vẻ lúc mới yêu để dỗ bản thân kiên trì tiếp. Em cũng là người, không phải máy móc, chuyện có vui nữa, dùng một lần sẽ buồn một lần, thời gian lâu dần, vui cũng biến thành không vui. Em không muốn đợi sau này nghĩ về anh, một chút tốt đẹp để lại cũng bị mài sạch."
Diệp Hi Kinh trúc trắc nói: "Nhưng bây giờ anh không còn cách nào."
Thừa nhận với người thương không có năng lực là một chuyện rất đau khổ.
Anh ta chỉ dám ở trong tối tăm giải thích với Thiên Đại Lan: "Học thạc sĩ ở Anh chỉ cần một năm, chỉ cần một năm, anh sẽ về nước; sau khi về nước, anh sẽ bắt đầu đi làm, không cần sống ở trong nhà bố mẹ, cũng không sống chỗ anh trai, chúng ta sẽ có căn hộ của mình, đến lúc đó em không cần đi làm vất vả như này nữa, ở nhà ——"
"Không phải ra nước ngoài một cái là cái gì cũng có, ra nước ngoài không phải vạn năng," Thiên Đại Lan cắt ngang anh ta, "Anh nghĩ quá đương nhiên rồi, sao anh lại nghĩ, chỉ cần anh tốt nghiệp, bố mẹ sẽ không trói buộc anh nữa?"
"Bởi vì bố anh sẽ phát hiện ra ông ấy không thể sinh thêm nữa, vĩnh viễn không thể lại có một đứa con khoẻ mạnh khác," Diệp Hi Kinh vội vàng thấp giọng, "Đại Lan, anh —— đến bây giờ, anh phát hiện anh hoàn toàn không muốn rời xa em."
Thiên Đại Lan yên tĩnh hồi lâu. "Nói thật, hôm nay em cực kỳ cực kỳ, cực kỳ mệt," Cô nói, "Em không thể tiếp tục như này nữa, ngày mai em làm ca giữa, bây giờ em phải nhanh chóng đi ngủ, không thì sẽ ảnh hưởng công việc ngày mai."
"Đại Lan," Diệp Hi Kinh khẩn thiết, "Vậy em bằng lòng nhận điện thoại của anh rồi sao? Kéo anh ra khỏi danh sách đen đi."
"Ừ," Thiên Đại Lan ấn đầu, cô nói một cách lý trí, "Em không thể nói chuyện với anh nữa, em đau đầu rồi, sẽ ảnh hưởng ngày mai đi làm."
Diệp Hi Kinh không tiếp tục ép buộc cô, có kết quả như này cũng đã rất tốt. Anh ta khom người, dùng sức ôm lấy Thiên Đại Lan, thấp giọng bên tai cô: "Lần này anh tuyệt đối sẽ không lừa em, tin anh một lần nữa."
Anh ta vẫn muốn hôn Thiên Đại Lan, nhưng cô tránh đi, chỉ dùng lòng bàn tay sờ nhẹ mặt anh ta, Diệp Hi Kinh nhắm mắt, dùng gò má cọ cọ tay cô.
Sau đó anh ta đi.
Thiên Đại Lan biết mình tốt nhất là về phòng nghỉ ngơi, bây giờ cô quá mệt, quá mệt rồi, mệt đến mức thậm chí muốn nằm thẳng ra hành lang. Căn nhà cô thuê ở hướng không chiếu nắng, cơ bản không có mặt trời, tháng chín nước mưa nhiều, khu nhà ở cũ kỹ bị ẩm nghiêm trọng, quyển sổ nhỏ cô chuyên dùng để học thuộc từ đơn rơi trên đất, ngày hôm sau lúc nhặt lên, phát hiện dấu bút lông tính dầu ở trang cuối cùng đã bị nhoè.
Cô thật sự rất muốn nằm xuống.
Ngủ luôn tại đây.
Nhưng không được.
Cô chậm rãi đứng dậy, muốn kéo liên hệ của Diệp Hi Kinh ra khỏi danh sách đen, nhưng sờ một lượt, mới phát hiện điện thoại rơi rồi.
Á, á.
Thiên Đại Lan che mắt lại.
Cô không khóc hoặc có lẽ tranh cãi vừa mới, tâm trạng tồi tệ ngay lập tức đều được khóc trôi, bây giờ là cái vỏ rỗng bị rút đi cảm xúc, cô hít một hơi, bắt đầu cưỡng ép hồi tưởng, có khả năng rơi điện thoại ở đâu, nên tìm lại thế nào.
Nếu không tìm thấy, lại phải làm sao.
Trong tĩnh mịch và đêm tối kéo dài, cô lại nghe thấy tiếng của Diệp Tiển Nghiễn, trầm thấp, vững vàng chỉ có người đàn ông trưởng thành mới có.
"Đại Lan," Anh nói, "Em làm rơi điện thoại trên xe rồi." Không có ánh trăng.
Thiên Đại Lan thật sự cảm ơn bây giờ không có ánh trăng. Đối phương không nhìn rõ dáng vẻ vừa nhếch nhác vừa khốn đốn của cô, bây giờ cô khóc chắc chắn sẽ rất không hay, mắt sưng, tinh thần sa sút, có lẽ không giống cây nấm nhỏ, mà giống khúc gỗ mục hơn.
"Cảm ơn anh."
Thiên Đại Lan hít mũi, giơ tay sờ điện thoại, chiếc Nokia cũ kỹ, nho nhỏ đó của cô nằm gọn trong lòng bàn tay của Diệp Tiển Nghiễn.
Trong quá trình này, ngón tay của cô không thể tránh được mà chạm vào lòng bàn tay dày rộng ấm nóng của anh, không nhịn được co rụt lại một chút, sợ hãi như con chim nhỏ mổ nhầm vào lòng bàn tay của con người.
Người bị mổ không hề bất thường, vẫn vững vàng như cũ mà giữ chiếc di động nhỏ của cô, chờ đợi cô lúng túng đi lấy lại.
Cô biết, Diệp Tiển Nghiễn chắc chắn nghe ra được sự khác lạ của cô. Anh không hỏi gì cả, bảo vệ sự tôn nghiêm của cô một cách lịch sự. May mà anh không hỏi.
Thiên Đại Lan không muốn bị đồng tình.
Bị đồng tình có nghĩa là yếu ớt dễ bị bắt nạt, cô hoàn toàn không hi vọng có quan hệ gì với từ yếu ớt này.
Thế là cô lại giơ tay ra lần nữa, sờ soạn điện thoại trong tay Diệp Tiển Nghiễn.
Trong đêm tối, bụng ngón tay cọ qua lòng bàn tay, khớp ngón tay chống vào kẽ ngón tay, tầm nhìn bị ngăn trở, tiếp xúc cơ thể không thể tránh khiến Thiên Đại Lan đổ mồ hôi nóng bỏng toàn thân, tựa như ngoại truyện vẫn chưa thoả mãn sau cảnh trong mơ quanh co khúc khuỷu trong xe vừa mới.
Nóng quá.
Nóng quá.
Thiên Đại Lan cầm chắc di động, vội vàng muốn rời đi, nhưng bàn tay to lớn vẫn luôn trầm lặng lật tay lại nắm lấy cô, bao trọn lấy cả nắm tay cầm di động của cô lại.
Như con thỏ trong chiếc lồng bắt thỏ, mới ngậm cà rốt đang chuẩn bị chạy, cửa lồng sập xuống, lúng ta lúng túng bị vây khốn, không dám trốn thoát.
Cô nghe thấy giọng của Diệp Tiển Nghiễn.
"Lời tôi nói trước kia," Giọng anh nghiêm túc, "Vẫn tính." Thiên Đại Lan thực sự không muốn suy nghĩ nữa.
Não cô rất đau.
May mà lời Diệp Tiển Nghiễn nói với cô không nhiều, Thiên Đại Lan có thể nhớ ra một cách dễ dàng, cô lo lắng: "Câu nào? Câu sức, sức cũng khá lớn, cào rách cổ anh rồi... phải trừng phạt em?" Diệp Tiển Nghiễn im lặng luôn.
Thiên Đại Lan cảm thấy cái tay bắt lấy cô cứng lại, tiếp đó thả lỏng.
"Nhưng mà, lúc đó em tưởng là Hi Kinh; với lại, không phải anh phạt rồi ư?" Thiên Đại Lan lo lắng vô cùng, "Khi đó anh đã đánh mông em rồi ——"
Diệp Tiển Nghiễn sâu kín mà ngăn cô tiếp tục nói tiếp: "Tôi đã quên những cái đó rồi, Đại Lan."
Thiên Đại Lan xấu hổ xin lỗi: "Xin lỗi, chúng ta có thể đối thoại lại không? Anh có thể nói lại một lần không?"
"Có thể," Diệp Tiển Nghiễn nói lại, "Lời tôi nói trước kia, vẫn tính."
"Câu nào, anh?" Thiên Đại Lan nói, "Xin lỗi, trình độ của em thấp, đầu óc cũng ngu, nhất thời không nhớ được."
"Trước kia nói chuyện giúp đỡ em đi học," Diệp Tiển Nghiễn nói, "Nếu em muốn ——"
"Em không muốn, không hề muốn chút nào," Thiên Đại Lan lập tức nói, "Xin lỗi, em học tập rất kém, ở trong trường cũng không học tiếp nổi, xin lỗi, khiến ngài thất vọng rồi."
Cô cảm thấy Diệp Tiển Nghiễn chắc sẽ cực kỳ cực kỳ thất vọng.
Anh nên đi giúp đỡ những cô gái cực kỳ muốn đi học, họ cũng càng cần giúp đỡ hơn một người đã rời trường hơn ba năm như cô.
"Không cần dùng "ngài"," Diệp Tiển Nghiễn sửa đúng, "Lúc nào thay đổi suy nghĩ, có thể liên hệ tôi bất cứ lúc nào, dù sao tôi cũng là anh trai của Hi Kinh."
Thiên Đại Lan nói: "Cảm ơn anh." Anh sẽ không miễn cưỡng người khác. Thiên Đại Lan nhận ra điểm này.
Thực ra Diệp Tiển Nghiễn rất không cần có cảm giác trách nhiệm nặng đến vậy, hôm đó vô tình suýt chút lên giường cũng không phải lỗi của anh; vì để đền bù, anh vẫn kêu Dương Toàn đưa tạp chí đắt tiền mà cô cần, nhưng tạm thời không mua nổi tới.
Bây giờ Diệp Hi Kinh với cô có mâu thuẫn, Diệp Hi Kinh đã lừa cô, không có bất cứ quan hệ gì với người anh trai này của anh ta, nhưng anh vẫn đưa ra hỗ trợ cô quay lại trường —— anh thực sự là một phụ huynh rất tốt rất tốt, Thiên Đại Lan nghĩ, là một người anh trai rất tốt rất tốt.
Nếu sau này Diệp Hi Kinh có thể có đức tính có trách nhiệm giống như Diệp Tiển Nghiễn, thì tốt rồi.
Đáng tiếc, chắc cô không cảm nhận được. Thiên Đại Lan sẽ không đè nén sự buồn rầu của mình, nhưng cô tuyệt đối sẽ không cho phép mình chìm đằm trong buồn rầu.
Đêm nay cô lẳng lặng khóc một trận ở hành lang, giải toả xong, mở cửa phòng thuê, cô thề không đau lòng vì những chuyện đã qua.
Còn dùng giấy ghi chút viết một tờ, dùng để khích lệ bản thân. Có thể bị đánh ngã, không thể bị đánh bại
Dán trên đầu giường, cùng với Tomorrow is another day
Năm rưỡi sáng hôm sau, đồng hồ sinh học của Thiên Đại Lan tỉnh một cách tự nhiên, hôm nay không có ca sáng, cô ngủ thêm nửa tiếng, mới bật đèn bàn, tiếp tục học thuộc từ tiếng Anh. Cô đặt cho mình một mục tiêu nhỏ, mỗi ngày học thuộc ba mươi tới năm mươi từ, sau đó đọc một lượt báo tiếng Anh. Trước kia dùng giá rẻ mua rất nhiều tạp chí học tiếng Anh quá hạn, Điên cuồng đọc hiểu Tiếng Anh Đông phương mới vân vân, nguyên giá một quyển năm đồng, mười đồng, sau khi quá hạn, chỉ cần một đồng một quyển, chỉ là bẩn một chút.
Thiên Đại Lan không để ý, cô không cần thứ thời thượng mới mẻ, cô quen với bánh mì, bánh quy và sữa tươi giảm giá, quen với sách báo tiếng Anh quá hạn, quen với kem dưỡng, xà phòng và kem đánh răng cận hạn sử dụng.
Cô không để ý muộn một bước, chỉ sợ không dám bước ra bước đầu tiên.
Trang giấy lật nhiều sẽ trở nên sờn cũ, bút xanh bút đen bút đỏ, ký hiệu dày dặc, kẹp lẫn cùng giấy nháp cũng viết đầy xếp đống cùng một chỗ.
Trên bàn học nho nhỏ của Thiên Đại Lan, duy nhất không quá hạn, chính là mấy quyển tạp chí mới mẻ Diệp Tiển Nghiễn tặng cô.
Những quyển tạp chí được đóng gói đẹp đẽ hoàn toàn không ăn nhập với cái bàn sách thô sơ của cô.
Lúc đánh răng rửa mặt, Thiên Đại Lan vẫn đang nỗ lực đọc thầm. Không có giáo viên dạy một cách hệ thống cho cô học tiếng Anh như nào, cô bèn dùng cách cũ, học thuộc, học thuộc từ mới nhiều rồi, thứ có thể đọc cũng sẽ nhiều; thứ có thể đọc nhiều rồi, sẽ càng quen cách vận dụng từ mới và ngữ pháp.
Bảy rưỡi, ra ngoài chạy một vòng, tiện cầm bữa sáng, mua băng cá nhân; sau khi về phòng, quét dọn vệ sinh, thu dọn đồ đạc, tắm rửa thay quần áo, sau đó tiếp tục đọc tạp chí.
Ca giữa bắt đầu lúc mười một giờ, chín giờ năm mươi, Thiên Đại Lan cắn bánh mì giảm giá, rời khỏi nhà, trong Mp3 bong sơn cài tin tức BBC mới tải xuống từ quán net, cô vừa nghe, vừa ngồi xe buýt, đi tới cửa hàng làm việc.
Tối qua, việc Thiên Đại Lan bán được đơn to đã truyền khắp. Lúc giao ca, cửa hàng trưởng Mạch Di trọng điểm khen ngợi Thiên Đại Lan, vẫn là những câu khách sáo, tỏ ý muốn những người khác tiếp tục học lòng nhẫn nại, thái độ phục vụ tốtcủa Thiên Đại Lan.
Emma cười ra tiếng.
"Mila giỏi lắm," Cô ta dẫn đầu vỗ tay, nhìn Thiên Đại Lan, cười, "Chúc mừng Luna hướng dẫn ra một nhân viên giỏi, đúng là Trường Giang sóng sau xô sóng trước, sóng sau mạnh hơn sóng trước."
Emma có quan hệ tốt với vài khách hàng kim cương đen, họ tới cửa hàng chọn quần áo cơ bản chỉ hẹn Emma; nghe cô ta nói vậy, Mạch Di cũng không phê bình cô ta, chỉ có Linda kéo áo cô ta, ngăn cô ta tiếp tục nói.
Có lẽ thực sự là hôm qua khóc, khóc bay vận đen; Thiên Đại Lan hôm nay bắt đầu đổi vận rồi.
Mười hai giờ, Thiên Đại Lan đón tiếp một cặp tình nhân, thành công lên được đơn giá trị bốn nghìn năm trăm đồng; nhưng lúc chuẩn bị tiếp tục tới cửa đợi khách hàng, Ava gọi cô lại.
"Mila," Cô ta nói, "Áo khoác mới tới hôm qua, một mình tôi không là được, cô giúp tôi một chút."
Thiên Đại Lan hơi do dự.
Lúc còn làm ở kiot, vì buôn bán, Thiên Đại Lan học được món nghề là ủi từ chỗ chị Mạch, cho dù là bàn là sắt kiểu cũ, ở trong tay cô, cũng có thể là bất cứ loại quần áo nào một cách phẳng phiu, cho dù là tơ tằm mắc tiền, cô cũng có thể khống chế tốt khoảng cách và nhiệt độ, đảm bảo sẽ không là hỏng quần áo.
Trong cửa hàng, chuyện là quần áo này không phải là cố định một ai đến làm, mà là lần lượt.
Sau khi Ava khám phá ra kỹ năng là quần áo của Thiên Đại Lan, rất thích kéo cô qua "giúp đỡ"; mấy ngày trước, lúc không có chuyện gì, Thiên Đại Lan sẽ không từ chối.
Dù sao thành tích bán hàng của hai người đều rất kém, mới đầu Ava còn bị chế nhạo, từ khi Thiên Đại Lan tới, cô lại cũng không phải thứ nhất từ dưới lên, cho nên Ava cực kỳ thích cô.
Chị em đồng cam cộng khổ mà.
Nhưng bây giờ Thiên Đại Lan chuẩn bị đi tiếp đón khách hàng.
Cô vẫn đang nỗ lực vì thành tích sát hạch tiếp theo.
"Ava," Thiên Đại Lan nói, "Buổi trưa khách đi dạo phố nhiều, tôi muốn tiếp đón mấy người."
"Yên tâm đi, bây giờ chắc chắn phần lớn đều là loại chỉ đi dạo chứ không mua, tiếp cũng vô ích," Ava thúc giục, "Nhanh qua đây đi." Thiên Đại Lan vẫn từ chối cô ta.
Ava không kiên trì, nhìn cô một cái, tự mình đi vào rồi.
Như Ava nói, người đi dạo lúc này, đa số chỉ xem xem, chứ không muốn mua sắm gì cả; Thiên Đại Lan nói khô cả miệng, lúc đi vào phòng nghỉ ngơi uống nước, mới thấy tin nhắn của Diệp Hi Kinh.
Diệp Hi Kinh:
Thiên Đại Lan: mang bạn trai về
Diệp Hi Kinh:
Tối anh tới tìm em
Đừng, thuê ghép chỗ em đều là con gái, đã hẹn rõ không cho
Vậy em tới gặp anh, được không?
Thiên Đại Lan còn chưa trả lời, nghe thấy bên ngoài có người hỏi: "Mila? Cô ở trong đó không? Có khách tìm cô."
Cô thu lại điện thoại, đi ra, bất ngờ phát hiện, người vào cửa hàng là Ngũ Kha.
Cô ta vẫn trang điểm như hôm qua, nhưng thay một chiếc váy dài màu tím nhạt, mắt sáng như ban mai, nụ cười dịu dàng.
Ngũ Kha cúi sâu người với cô, áy náy nói xin lỗi.
Dưới ánh mắt khác thường của đồng nghiệp và khách hàng trong tiệm, Thiên Đại Lan cũng cúi người lại.
Hôm nay Ngũ Kha tới đây, hoàn toàn là vì chuyện đêm qua, và cả chuyện lúc trước mà áy náy, nói với Thiên Đại Lan, lần trước lúc cô ta ốm, Diệp Hi Kinh ở cạnh cô ta, cô ta không hề biết hôm đó Thiên Đại Lan muốn tới Bắc Kinh; tối qua cũng vậy, cô ta không biết Thiên Đại Lan đi làm ở cửa hàng này, không hề muốn gây khó dễ cho Thiên Đại Lan.
Cô ta còn thay Diệp Hi Kinh giải thích lại từ đầu, chậm rãi nhẹ nhàng nói với Thiên Đại Lan, tiệc mừng tối nay, không chỉ là người nhà của Diệp Hi Kinh, còn có rất nhiều người khác, ví dụ giáo viên của Diệp Hi Kinh, bạn bè làm ăn của Diệp Bình Tây...
Nếu Thiên Đại Lan đi, có lẽ sẽ hơi hơi có chút phiền phức.
Ngũ Kha nói một cách không rõ ràng, Thiên Đại Lan cũng hiểu.
Loại "phiền phức" và xấu hổ giống như tối hôm qua bà Lâm Di mang tới.
"Tôi luôn đối xử với Hi Kinh là em trai ruột," Ngũ Kha mím môi, mỉm cười, "Tuy nói thẳng như vậy, có hơi đường đột, nhưng từ nay về sau có lẽ chúng ta sẽ trở thành người một nhà, tôi cũng không hi vọng gây ra hiểu nhầm."
Thiên Đại Lan hơi sững lại vì "người một nhà".
"Xin lỗi," Cô nói, "Hình như tôi không hiểu lắm... Hi Kinh rất ít khi nói chuyện trong nhà với tôi, xin hỏi chị là..." "Tôi vẫn luôn theo đuổi anh trai của Hi Kinh," Ngũ Kha thoải mái nói với Thiên Đại Lan, "Tiển Nghiễn là người quan niện gia đình rất nặng, sau này cô gả cho Hi Kinh, chúng ta chắc sẽ thường qua lại."
Thiên Đại Lan mỉm cười lịch sự.
Thực ra cô đã không để ý những cái này rồi, con người kỳ lạ vậy đó, lúc do dự không quyết, chần chừ ngần ngừ là đau khổ nhất, một khi đã quyết tâm, cho dù cắt bỏ, cũng sẽ không đau.
Cô đã hạ quyết tâm, tối nay nói rõ với Diệp Hi Kinh, hai người chia tay một cách đàng hoàng, hoàn toàn chấm dứt câu chuyện qua quýt này.
Trước kia vì Diệp Hi Kinh canh cánh trong lòng "Ngũ Kha", cho dù chưa từng gặp mặt, trong tiềm thức Thiên Đại Lan cũng vẫn ghét "tình địch" này, nhưng bây giờ, sau khi cô hoàn toàn buông bỏ, phát hiện loại ghét này thật là quá ấu trĩ.
Ngũ Kha bảo Thiên Đại Lan giúp cô ta thử giày, nhưng rất trịnh trọng mời Thiên Đại Lan giúp cô ta giới thiệu một kiểu cao gót, nói mẹ của Diệp Tiển Nghiễn tối nay cũng sẽ tới, cô ta muốn để lại ấn tượng tốt với mẹ của đối tượng theo đuổi.
Giới thiệu ngày hôm qua, khiến Ngũ Kha rất tin tưởng mắt nhìn và sự chuyên nghiệp của Thiên Đại Lan.
Cô ta đổi sang đôi giày Thiên Đại Lan cầm đến, đi hai vòng trước gương, mỉm cười nói với Thiên Đại Lan: "Nhờ cô giúp tôi gói lại, tôi muốn nó, cảm ơn."
Thiên Đại Lan lại lên được một đơn trị giá ba nghìn năm.
Sáu giờ, lúc sắp tan ca, Linda lặng lẽ kéo Thiên Đại Lan tới phòng thay đồ cho nhân viên, nhỏ giọng nói với cô.
"Ava đi mách lẻo chỗ cửa hàng trưởng," Cô ta thấp giọng, "Nói buổi trưa lúc cô thay khách hàng thử giày, không theo quy định, quỳ một chân giúp khách hàng đi."
Thiên Đại Lan nói: "Hả? Nhưng mà khách hàng chủ động yêu cầu mình tự..."
"Cái mồm đó của Ava thích thêm mắm dặm muối," Linda nói, "Cô yên tâm, cửa hàng trước biết chuyện xảy ra thế nào, sẽ không vì chút chuyện này mà xử phạt cô. Nhưng sau này cô cứ cách xa Ava một chút, đề phòng chút."
Nói xong, cô ta vỗ vỗ bả vai Thiên Đại Lan một cách đầy sâu xa, vội vàng ra ngoài.
Thiên Đại Lan ngồi một mình trong cửa hàng, nghĩ hồi lâu, cô gọi ba cuộc điện thoại cho Diệp Hi Kinh, phát hiện anh ta tắt máy rồi.
Tiệc chúc mừng tám giờ tối.
Cô không có cách liên hệ khác với Diệp Hi Kinh, thậm chí không quen bạn bè của anh ta —— do dự hồi lâu, vẫn gọi điện thoại cho Diệp Tiển Nghiễn.
Diệp Tiển Nghiễn bắt máy rất nhanh: "Đại Lan." "Là thế này, anh," Thiên Đại Lan cầm di động, cô hỏi, "Anh nói đúng, tiệc ăn mừng học lên của Hi Kinh rất quan trọng, em vẫn phải tặng quà cho anh ấy... hôm nay anh đi không?"
Lòng bàn tay cô chảy mồ hôi, ướt một mảng lớn.
"Ừm," Diệp Tiển Nghiễn như biết cô muốn nói gì, hỏi thẳng, "Em ở đâu? Bây giờ tôi kêu Dương Toàn qua đón em."
Thiên Đại Lan thở phào, nói vị trí cửa hàng của mình: "Cảm ơn."
Không biết sao, giây phút này, cô cảm thấy Diệp Tiển Nghiễn, giống như bà tiên không gì không làm được trong Lọ lem .
"Đừng khách sáo, còn chuyện khác không?"
"Hết rồi," Thiên Đại Lan nói, "Cảm ơn anh."
...
Trong văn phòng rộng rãi sáng ngời, Diệp Tiển Nghiễn vừa mới đặt di động xuống, nghe thấy giọng của mẹ.
"Con kêu Tiểu Toàn đi đón ai?" Diệp Giản Hà hỏi, "Kha Kha? Hay là Uyển Nhân? Nghe giọng điệu của con, có lẽ không phải họ."
"Không phải," Diệp Tiển Nghiễn đứng dậy cầm áo vest, "Mẹ đoán?"
Diệp Giản Hà hơi suy nghĩ: "Con gái mà con nhắc với mẹ không nhiều... chắc không phải là cô bạn gái nhỏ đó của Hi Kinh chứ?"
Tay mặc áo vest của Diệp Tiển Nghiễn dừng lại, ba chữ "là cô ấy" bỗng tăng trọng lượng, trầm trầm tựa ngàn cân, đột nhiên khiến anh không cách nào hé răng.
Anh vốn nên nói ra một cách tự nhiên, nếu như không có hỗn loạn đêm đó.
"Là Cinderella," Diệp Tiển Nghiễn mỉm cười nói với mẹ, "Cô bé Cinderella mà bây giờ cực kỳ cần một chiếc xe bí ngô tới cứu."
---
Tác giả có lời muốn nói:
Cuối cùng... cuối cùng cũng sắp viết tới phần giới thiệu rồi!!! Tui rất kích động aaaa
Để tôi nhắc tới một bài Thể diện , tặng Diệp Hi Kinh!
"Chia tay nên thể diện, ai cũng đừng nói tạm biệt"
PS: thực ra suy nghĩ của Diệp Tiển Nghiễn, chắc mọi người không khó đoán QWQ anh ấy bây giờ không thể cướp bạn gái của em trai một cách thẳng thừng. Liên quan đến mộng tinh vì sao lại mơ thấy Lan Lan, vì sao phải gọi nàng là "em Lan", phía sau sẽ do Thiên Đại Lan trực tiếp đi chất vấn anh, dù sao chăc chắn sẽ không phải là câu trả lời mới đầu ảnh cho Lan Lan.
Tung hoa
Mọi người đều là người giữ mặt mũi, hơn nữa những gì mà Diệp Tiển Nghiễn nhìn thấy, và hiểu hiện giờ, chính là Lan Lan yêu Diệp Hi Kinh tha thiết, yêu em trai anh ấy tha thiết; phía trước cũng nhắc tới Diệp Tiển Nghiễn nhìn Diệp Hi Kinh trưởng thành, dạy dỗ anh ta cũng là thái độ nếu có bực bội với em trai thì cũng không phải là do tranh giành, rất tốt với Diệp Hi Kinh. Không phải kiểu anh em cây khế, tình cảm anh em họ rất vững vàng rất tốt đẹp.
Thực ra, đến bây giờ, vẫn chưa tới lúc Diệp Tiển Nghiễn sụp đổ rồi sụp đổ, mới tới đâu chứ.---
Edior: Mình thích bài Thể diện phiên bản Mao Bất Dịch ft.Vu Văn Văn ở Happy camp~
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz