ZingTruyen.Xyz

Dnhp Gl

Thứ năm tuần tiếp theo có tiết học bay, đây là bộ môn mà Elysian mong ngóng nhất. Nó cảm thấy việc được chao lượn giữa không trung là một điều rất tuyệt và đầy tự do. Vào giờ ăn, Elysian thường sẽ trốn ra sân để lén nhìn mấy anh chị năm trên tập luyện, nó tưởng tượng mình rồi một ngày cũng sẽ đứng trên sân đó, cùng mọi người hô hào chiến thắng.

Hôm có môn bay, hầu như đám học sinh không có đứa nào là không phấn khích. Mấy đứa con nhà phù thủy nòi rất thích bàn tán về trò chơi Quidditch, nhất là tụi Draco, cũng không trách được, so với Draco thì Pansy và Daphne đã phải nghe Elysian lải nhải về các thủ thuật bay được mấy hôm nay rồi.

Sáng hôm sau, Elysian nhận được thư cú trong lúc đang dùng bữa. Cạnh bên lá thư màu vàng nhạt là một chiếc hộp đỏ được gói ghém kĩ lưỡng.

Nhóc con thân yêu của ba!

Nghe nói con muốn tập quidditch nên ba của con đã đặc biệt viết thư đến cho cụ Dumbledore để bày tỏ lòng thành. Tin xấu là con vẫn chưa thể thi tuyển cho đội nhà nhưng nếu chỉ tập luyện thì không sao cả, ba đã yêu cầu Snape gửi gắm con cho Madam Hooch. Mong con sẽ luyện tập thật tốt và đừng để bị chấn thương, ba mẹ chưa gì đã nhớ con lắm rồi đây. Hẹn con vào lễ giáng sinh nhé.

Tái bút:
Con thấy món quà ba tặng con có oách không nào?

-Marciel-

Elysian đọc xong thư thì phấn khởi không thôi, lúc này một con cú màu xám tro mang theo một món hàng to lớn bỗng đập cánh bay đến phía bàn ăn của nhà Slytherin. Nó nhanh nhẹn thả món hàng xuống chỗ Elysian rồi lượn một vòng bay ra khỏi toà lâu đài.

Chật vật mãi mới tháo được đống giấy gói, Elysian ngạc nhiên khi thấy một cán gỗ màu nâu óng hiện ra trước mắt nó.

Đó là chiếc chổi bay Nimbus 2000 mới cóng, phía đuôi của nó còn được tỉ mỉ chạm khắc tên của Elysian cùng kí hiệu của gia tộc. Sự xuất hiện của chiếc chổi nhanh chóng thu hút sự chú ý của mấy đứa học sinh gần đó, chúng không khỏi trầm trồ vì được thấy chiếc chổi bay mới nhất năm nay. Tụi nhóc cứ xúm xít lại để ngắm nghía làm Elysian không còn đường nào để chui.

"Bộ chưa thấy chổi bay bao giờ sao mà làm dữ vậy" Draco la lên cố dẹp loạn. Crabe và Goyle tuy to lớn nhưng cũng phải chật vật một hồi mới giải tán được đám nhóc

Tiết học bay hôm đó, không khó để đoán rằng tụi học sinh đều xuất hiện rất sớm. Nhất là tụi con trai nhà Slytherin, Draco và tụi bạn mới vừa dùng bữa xong là đã chạy ùa ra sân tập. Eli cùng hai đứa bạn của mình thong thả dạo từng bước, nó đưa bàn tay của mình che đi ánh mặt trời để ngắm nghía cái nhẫn vàng vừa được mở hộp. Đây là một trong những chiếc nhẫn do chính tay cụ tổ nó điêu khắc nên, cái nhẫn có thể bảo vệ chủ nhân của nó khỏi tai nạn bằng cách kích hoạt bùa bảo vệ, chắc tại ba nó lo lắng cho nó nên mới gửi kèm với thư món đồ này.

"Mình không muốn học môn bay tí nào, gió sẽ thổi tung tóc mình mất" Daphne than thở, con nhỏ điệu ơi là điệu, Pansy từng đùa rằng nếu Daphne cứ vuốt tóc mãi như vậy thì có ngày tóc nhỏ sẽ rụng hết.

"Vậy là bồ chưa chứng kiến cảnh mấy tay chơi quidditch cưỡi chổi lướt ngang dọc khán đài rồi, tin mình đi sẽ tuyệt lắm cho coi" Elysian hào hứng kể một mạch cho đến sân tập

Trời hôm ấy, trong xanh, gió nhẹ, cỏ dợn dưới chân khi bọn trẻ bước qua sân đến bãi cỏ đối diện khu rừng cấm. Bóng cây đu đưa trong khu rừng âm u ẩn hiện phía xa xa.

Đám trẻ của nhà Slytherin đã có mặt đông đủ. Người ta đã sắp sẵn trên mặt đất hai mươi cán chổi thành hàng ngay ngắn. Giáo viên môn Bay, bà Hooch, đã đến. Bà có mái tóc xám, ngắn, và đôi mắt vàng rực như mắt chim ưng.

"Nào, còn chờ gì nữa? Mỗi trò tới đứng kế một cây chổi, nhanh lên nào!" Bà nói rõ to

Elysian nhìn xuống cây chổi cũ kĩ đã toè lông lưa tưa mà nhướng mày, mấy đứa nhóc bên cạnh cũng không kém gì hơn.

*Merlin ơi, có chắc là bay được không vậy?* Nó nhìn cán chổi một cách đầy nghi hoặc

"Nào, tập trung. Tay phải đặt trên cán chổi và hô, LÊN" Bà Hooch hướng dẫn đám trẻ

"LÊN!" Tụi nhóc đồng thanh hô

Vốn đã quen với việc điều khiển chổi bay, Elysian chỉ cần nhẹ nhàng đưa tay ra là cán chổi đã nhanh gọn bay tọt vào tay nó. Bà Hooch đã thấy điều này, bà tặng cho Eli một cái nhìn tán thưởng rồi lại tiếp tục chỉ dẫn Neville đang lúng túng vì cái chổi của thằng nhóc cứ nằm im thinh thít. Sau đó chúng được chỉ cho cách trèo lên cán chổi mà không bị tuột xuống.

"Khi tôi thổi còi, các trò đạp mạnh chân xuống mặt đất. Nắm cán chổi cho chặt, bay lên chừng một thước, rồi hạ xuống bằng cách chồm tới trước một chút. chú ý tiếng còi. Ba... hai..."

Neville, do nhấp nhỏm vì quá lo lắng, lại sợ bị rớt lại đằng sau, nên đã hấp tấp đạp chân lấy đà phóng lên, trước cả tiếng còi của bà Hooch.

"Trò...Trò Longbottom!" Bà Hooch la lên. Nhưng Neville đã phóng lên như cái nút chai rượu bị khui bật ra. Nó bay lên gần một thước rồi ba thước.

Elysian nhìn thấy gương mặt trắng bệch vì sợ hãi của Neville hướng xuống mặt đất đang trôi tuồn tuột ra sau. Neville há hốc miệng hớp hơi, tuột khỏi cán chổi, và...

RẦM!!!

Thằng bé rớt xuống đất một cái uỵch, kèm theo tiếng xương gãy răng rắc, nằm một đống, úp mặt trên cỏ. Cây chổi của nó vẫn cứ bay mỗi lúc một cao, và bắt đầu trôi một cách lười nhát về phía khu rừng cấm, rồi cuối cùng biến mất.

"Gãy cổ tay. Dậy nào, con trai. Không sao cả, con ngồi dậy xem nào" Bà chạy lại đỡ lấy Neville, gương mặt bà cũng trắng bệch như mặt thằng nhóc.

"Trong khi tôi đưa trò này xuống bệnh xá thì không ai được nhúc nhích đấy. Đặt chổi xuống chỗ cũ, nếu không sẽ bị đuổi khỏi Hogwarts trước khi nói tới Quidditch hay cái gì khác. Nào, con trai, đứng dậy." Bà ra lệnh cho cả lớp

Neville, nước mắt ràn rụa, ôm lấy cổ tay, cà nhắc lê bước theo bà Hooch. Bà quàng cánh tay qua vai Neville để dìu nó đi. Mấy đứa học sinh thấy vậy thì cứ đưa đầu theo nhìn cho tới khi bóng hai người gần khuất thì bỗng giọng Draco vang lên

"Tụi bây thấy vẻ mặt thằng đần đó không?"

Những đứa khác trong nhà Slytherin cười vang hưởng ứng. Elysian thì không, nó vẫn đang hướng mắt nhìn theo hướng của Neville, chắc vì nó thấy tội nghiệp thằng nhóc.

"Im đi, Malfoy!" Parvati Patil quát

"Nhìn nè!" Chợt Draco reo lên, Rồi nó chồm tới trước, giơ tay chụp cái gì đó trên cỏ. Trái cầu Gợi Nhớ nằm trong tay Malfoy, sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

"Đưa nó đây, Malfoy!" Harry lúc này bước ra đứng đối diện với Draco, mặt hầm hầm.

Mọi người ngưng nói chuyện để theo dõi. Elysian lúc này mới chú ý đến tình hình hiện tại.

"Để tao nghĩ xem nên để chỗ nào cho thằng đó dễ tìm. Trên ngọn cây kia được không?" Draco trêu chọc

"Draco, đủ rồi đó. Cậu sẽ khiến tụi mình gặp rắc rối mất." Elysian đứng trước đám đông nói giọng cảnh cáo, điều này thành công khiến Draco im bặt, nó quay lại, tỏ vẻ không vui cho lắm

"Đừng xía vào chuyện này Eli, bồ không thấy mình đang dạy cho thằng Harry biết khi nào thì nên cần nín cái miệng lại hả?"

Rồi Draco nhảy lên cán chổi của nó và bay vút lên. Lượn lờ trên vòm cây cao, thằng nhóc vênh váo gọi vọng xuống:

"Lên đây mà lấy nè, Potter!" Harry lẹ chân túm lấy chổi. Đám học sinh lúc này nhốn nháo ngước nhìn theo.

"Đừng! Bà Hooch đã bảo không được rời chỗ. Bạn làm cho tụi này bị vạ lây bây giờ!" Elysian nghe tiếng Hermione kêu lên. Hai đứa nhóc bắt đầu ruột đuổi nhau trên trời, đám con gái đứng dưới đất thì xúyt xoa la ó rồi chúng nó thấy Draco ném bay trái cầu đi còn Harry thì cưỡi chổi cố để rượt theo. Khi trái cầu thủy tinh chỉ còn cách mặt đất ba tấc thì Harry vói tay chụp được. Vừa kịp để nó kéo ngay cán chổi lại, đáp nhẹ nhàng xuống mặt cỏ với trái cầu Gợi Nhớ trong tay.

"HARRY POTTER!"

Một tiếng quát làm cả lớp đang hò reo cũng phải nín bặt, chúng nó thấy Giáo sư McGonagall đang hối hả chạy tới.

"Cả đời ta ở Hogwarts! thật chưa bao giờ..."

Giáo sư McGonagall thảng thốt đến nỗi gần như không nói nên lời. Mắt bà vằn lên giận dữ:

"Sao con dám cả gan...ai cho...Con có thể gãy cổ như chơi!"

Lớp học sau đó được giải tán còn Harry thì bị cô McGonagall mời đi. Draco ra vẻ cười đắc chí bỏ lại đám Gryffindor nhìn nhau vẻ ấm ức, chắc tụi nó đang sợ nhà mình bị trừ một vố điểm. Elysian cũng chỉ biết cau mày, cái tên ngốc mặt nhợt đó cứ tưởng chuyện mình làm là hay lắm.

"Thề có Merlin, mình đã bảo cậu đừng có hành xử bốc đồng như vậy rồi mà" Elysian cấu vào tay Draco một cái đau điếng. Draco la lên một tiếng nhưng không có dấu hiệu gì là chống trả, chỉ nhoẻn miệng cười:

"Nó thích làm anh hùng thì mình cho nó toại nguyện thôi, cậu nên cảm ơn mình chứ, nhờ mình mà tụi nó bị trừ điểm đó"

"Ôi mình thật sự hết nói nổi với cậu rồi" Elysian nhéo Draco thêm một cái nữa rồi vội vã bỏ đi.

Elysian nhớ như in cái ngày nhà Gryffindor hò reo chiến thắng vì Harry bắt được trái Snitch

Vốn là một đứa có máu ganh đua, tất nhiên Elysian sẽ không tài nào bỏ qua được chuyện này, nó không thể đứng im nhìn cúp Quidditch của đội Slytherin rơi vào tay nhà khác. Trở về kí túc xá, Eli lấy ra một lá thư đã được viết sẵn đang nằm gọn gàng trong rương đồ.

----

Vài ngày sao đó.

"Sylvester?" Một vị huynh trưởng của nhà Slytherin bước đến cạnh Eli và hỏi nhỏ.

"Giáo sư Snape có việc cần gặp em, ông ấy kêu em đi đến văn phòng hiệu trưởng"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz