Dn Thanh Guom Diet Quy Gitan Dinh Menh
Buổi chiều mùa thu, ánh nắng dịu nhẹ rải xuống những con phố tấp nập. Không khí trong lành sau cơn mưa sáng khiến mọi người đều có tâm trạng khoan khoái.Trong dòng người vội vã ấy, một chiếc xe hơi mới tinh lướt đi, bóng loáng dưới nắng. Người cầm lái chính là Kamado Tanjiro – cô gái khiến ai đi ngang cũng phải ngoái nhìn.Làn da trắng mịn, mái tóc dài buộc gọn, gương mặt thanh tú như búp bê, đôi mắt to tròn long lanh ánh sáng. Cô gái ấy chẳng những đẹp, mà còn toát lên vẻ ngọt ngào, dễ khiến người khác mềm lòng. Thế nhưng lúc này, gương mặt xinh đẹp ấy lại toát lên vẻ… căng thẳng.“Ừm… cái này là nhấn ga… cái kia là thắng, đúng không nhỉ?” – Tanjiro lẩm bẩm, tay hơi run trên vô lăng. Cô vừa mới mua xe sáng nay, lý thuyết thì học qua loa, còn thực hành thì chưa từng. Nhưng chẳng hiểu sao lại liều lĩnh lái xe ra phố, như thể mọi chuyện đều “không có gì to tát”.Chiếc xe loạng choạng vài lần, khiến người đi đường né sang một bên mà trợn mắt nhìn. Nhưng Tanjiro lại chẳng mảy may bận tâm, tự tin nhấn ga lao về phía trước.Đến một ngã tư vắng người, cô bất giác nhíu mày:
“Ủa? Sao cái xe kia lại xuất hiện ngay trước mặt mình thế này…?”Chưa kịp phản ứng –RẦM!Tiếng kim loại va chạm chói tai vang lên, chấn động cả một góc phố.Hai chiếc xe dừng lại giữa đường. Tanjiro cắn môi, hít một hơi, rồi thản nhiên mở cửa bước xuống. Không một chút sợ hãi, chỉ có vẻ bực tức hiện rõ trên gương mặt xinh đẹp ấy.Đối diện, một chàng trai cao lớn, mái tóc đen xanh rối nhẹ trong gió, đôi mắt xanh thẳm lạnh lùng bước ra. Gương mặt anh tuấn đến mức khiến người đi đường thoáng lặng im, nhưng lúc này lại cau có đầy khó chịu.“Cô bị điên sao?!” – Giọng trầm khàn của Tomioka Giyuu vang lên, chứa đầy sự giận dữ. – “Cô lái xe kiểu gì vậy hả?”Tanjiro khoanh tay trước ngực, ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh:
“Anh rốt cuộc mới là người lái xe kiểu gì đấy! Không thấy xe tôi đang chạy tới à?”Giyuu nhíu mày. Ánh mắt sắc bén quét qua cô từ đầu đến chân, vừa ngạc nhiên vừa khó tin trước sự bướng bỉnh này.Cô vẫn tiếp tục đáp trả, giọng đầy ngang ngược:
“Tôi đi đúng đường, là anh tự nhiên tông vô thôi.”Cô trừng mắt nhìn, đôi mắt đẹp long lanh giờ ánh lên vẻ giận dữ:
“Bây giờ anh tính sao?”Giyuu thở hắt ra, kiềm chế cơn tức giận, chỉ thẳng tay vào chiếc xe của mình:
“Cô mới là người phải chịu trách nhiệm. Là cô đụng vào xe tôi, lỗi rõ ràng là tại cô.”“Anh nói gì vậy?” – Tanjiro bật lại ngay, không chịu thua. – “Xe anh có hư gì đâu! Ngược lại xe tôi mới bị hư kìa. Nếu không phải xe anh đột nhiên chắn ngay trước mắt tôi thì làm sao tôi đụng vào được? Tôi không sai, lỗi là tại anh. Anh tính sao thì nói mau!”Giyuu sững lại. Đây là lần đầu tiên anh gặp một cô gái vừa xinh đẹp đến mức khiến người khác phải choáng ngợp, vừa bướng bỉnh đến mức… không thể nói lý được. Anh biết có nói nữa thì cô cũng không chịu nhận sai, nên cuối cùng đành hạ giọng cho qua chuyện:“Tôi không muốn tính gì hết. Xe tôi cũng không hư, cô cũng không chịu nhận lỗi. Vậy thì thôi, không lãng phí thời gian nữa.”Vừa dứt lời, Giyuu quay người, lạnh lùng bước lên xe chuẩn bị rời đi.“Anh tưởng dễ thoát vậy à?” – Tanjiro gằn giọng. Trong cơn tức giận, cô bất ngờ giơ chân đá mạnh vào hông xe anh.Cạch! Một vết móp rõ rệt hiện ra, lớp sơn bóng loáng bị trầy xước.Tanjiro lập tức hoảng hốt, nhưng đã quá muộn.Cửa xe mở ra. Giyuu một lần nữa bước xuống, lần này ánh mắt anh sắc lạnh như băng:
“Lần này, cô có định chịu trách nhiệm chưa?”Không đáp, Tanjiro chỉ rút từ túi xách ra một cọc tiền, thẳng thừng nhét vào tay anh.“Cái này chắc đủ sửa xe anh rồi. Tôi không có thời gian đứng đây đôi co nữa.”Nói rồi, cô xoay người bỏ đi, dáng vẻ ngạo nghễ cùng mái tóc khẽ tung bay trong gió.Giyuu đứng lặng nhìn cọc tiền trên tay, đôi mắt ánh lên sự bất mãn pha lẫn chút ngỡ ngàng. Anh không biết nên tức giận vì sự ngang ngược ấy, hay bị thu hút bởi khí chất đặc biệt kia.“Cô ta nghĩ mình là ai chứ…” – anh lẩm bẩm, nhưng ánh mắt vẫn vô thức dõi theo dáng người thanh thoát kia khuất dần sau dòng người đông đúc.Và từ cú va chạm định mệnh ấy, một câu chuyện tình ngang trái, vừa ngọt ngào vừa đầy mâu thuẫn… đã chính thức bắt đầu.
“Ủa? Sao cái xe kia lại xuất hiện ngay trước mặt mình thế này…?”Chưa kịp phản ứng –RẦM!Tiếng kim loại va chạm chói tai vang lên, chấn động cả một góc phố.Hai chiếc xe dừng lại giữa đường. Tanjiro cắn môi, hít một hơi, rồi thản nhiên mở cửa bước xuống. Không một chút sợ hãi, chỉ có vẻ bực tức hiện rõ trên gương mặt xinh đẹp ấy.Đối diện, một chàng trai cao lớn, mái tóc đen xanh rối nhẹ trong gió, đôi mắt xanh thẳm lạnh lùng bước ra. Gương mặt anh tuấn đến mức khiến người đi đường thoáng lặng im, nhưng lúc này lại cau có đầy khó chịu.“Cô bị điên sao?!” – Giọng trầm khàn của Tomioka Giyuu vang lên, chứa đầy sự giận dữ. – “Cô lái xe kiểu gì vậy hả?”Tanjiro khoanh tay trước ngực, ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh:
“Anh rốt cuộc mới là người lái xe kiểu gì đấy! Không thấy xe tôi đang chạy tới à?”Giyuu nhíu mày. Ánh mắt sắc bén quét qua cô từ đầu đến chân, vừa ngạc nhiên vừa khó tin trước sự bướng bỉnh này.Cô vẫn tiếp tục đáp trả, giọng đầy ngang ngược:
“Tôi đi đúng đường, là anh tự nhiên tông vô thôi.”Cô trừng mắt nhìn, đôi mắt đẹp long lanh giờ ánh lên vẻ giận dữ:
“Bây giờ anh tính sao?”Giyuu thở hắt ra, kiềm chế cơn tức giận, chỉ thẳng tay vào chiếc xe của mình:
“Cô mới là người phải chịu trách nhiệm. Là cô đụng vào xe tôi, lỗi rõ ràng là tại cô.”“Anh nói gì vậy?” – Tanjiro bật lại ngay, không chịu thua. – “Xe anh có hư gì đâu! Ngược lại xe tôi mới bị hư kìa. Nếu không phải xe anh đột nhiên chắn ngay trước mắt tôi thì làm sao tôi đụng vào được? Tôi không sai, lỗi là tại anh. Anh tính sao thì nói mau!”Giyuu sững lại. Đây là lần đầu tiên anh gặp một cô gái vừa xinh đẹp đến mức khiến người khác phải choáng ngợp, vừa bướng bỉnh đến mức… không thể nói lý được. Anh biết có nói nữa thì cô cũng không chịu nhận sai, nên cuối cùng đành hạ giọng cho qua chuyện:“Tôi không muốn tính gì hết. Xe tôi cũng không hư, cô cũng không chịu nhận lỗi. Vậy thì thôi, không lãng phí thời gian nữa.”Vừa dứt lời, Giyuu quay người, lạnh lùng bước lên xe chuẩn bị rời đi.“Anh tưởng dễ thoát vậy à?” – Tanjiro gằn giọng. Trong cơn tức giận, cô bất ngờ giơ chân đá mạnh vào hông xe anh.Cạch! Một vết móp rõ rệt hiện ra, lớp sơn bóng loáng bị trầy xước.Tanjiro lập tức hoảng hốt, nhưng đã quá muộn.Cửa xe mở ra. Giyuu một lần nữa bước xuống, lần này ánh mắt anh sắc lạnh như băng:
“Lần này, cô có định chịu trách nhiệm chưa?”Không đáp, Tanjiro chỉ rút từ túi xách ra một cọc tiền, thẳng thừng nhét vào tay anh.“Cái này chắc đủ sửa xe anh rồi. Tôi không có thời gian đứng đây đôi co nữa.”Nói rồi, cô xoay người bỏ đi, dáng vẻ ngạo nghễ cùng mái tóc khẽ tung bay trong gió.Giyuu đứng lặng nhìn cọc tiền trên tay, đôi mắt ánh lên sự bất mãn pha lẫn chút ngỡ ngàng. Anh không biết nên tức giận vì sự ngang ngược ấy, hay bị thu hút bởi khí chất đặc biệt kia.“Cô ta nghĩ mình là ai chứ…” – anh lẩm bẩm, nhưng ánh mắt vẫn vô thức dõi theo dáng người thanh thoát kia khuất dần sau dòng người đông đúc.Và từ cú va chạm định mệnh ấy, một câu chuyện tình ngang trái, vừa ngọt ngào vừa đầy mâu thuẫn… đã chính thức bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz