Dn Lookism Trauma
"Được rồi, các em đã làm xong bài kiểm tra khả năng chưa?" Giáo viên bước vào phòng và nhìn từng học sinh đang khá tập trung vào bài viết của mình, suy nghĩ cẩn thận hơn về những gì các em sẽ viết vào tờ giấy trắng. "Viết ra những dự định cho tương lai của các em và nộp nó." Anh ấy nói thêm. Daniel, Zoe và Zack có vẻ như họ đã có nhiều kế hoạch đã được đặt ra trong khi Vasco ở khoa kiến trúc có phần đổ mồ hôi vì anh ấy không chắc liệu câu trả lời của mình có phù hợp không đã viết là đúng, mặc dù đó cũng là một trong những kế hoạch tương lai của anh ấy.
'Cho tứ bang bán múi!!'Anh đã dũng cảm viết những dòng chữ đó lên giấy mặc dù đó là sự thật nhưng nó chỉ nghe có vẻ trẻ con và đồng thời thật ngu ngốc đối với giáo viên chủ nhiệm của họ, người có thể đọc được những gì anh hoặc nhiều khả năng là tất cả họ đã viết.Gordon Park, 52 tuổi và đã làm giáo viên được 22 năm.Ông thở dài chán nản trước khi hút thuốc một lần nữa, nhìn vào tất cả giấy tờ trên bàn và tất cả chúng đều nghe thật lố bịch khiến ông ta căng thẳng."Thầy Park! Thầy không được hút thuốc trong phòng giáo viên!" một trong những đồng nghiệp của ông ấy đã mắng."Anh Park! Tôi tưởng anh đã bỏ thuốc lá?" một người bối rối hỏi.
Cậu bé đang xem Burn Knuckle làm điều điên rồ nhất mà cậu không thể tưởng tượng được một học sinh sẽ làm ở trường của họ. Ngôi trường này chắc chắn rất sôi động, cậu nghĩ vậy khi nhớ lại những gì đã xảy hôm trước. Cậu bé muốn được thả lỏng đầu óc không dính dáng đến một người nào nữa, tạm thời là như vậy."EunSoo cậu ổn chứ?" Anh ấy đứng cạnh cậu ấy và nhìn các chàng trai đang làm những trò điên rồ bên dưới."Eli, cậu không còn việc gì khác để làm à?" Cậu hỏi khi liếc nhìn anh ấy, người vừa nở nụ cười ấm áp trên khuôn mặt nhưng có thể thấy rằng anh ấy dường như không hề ngủ chút nào. Có phải vì anh ấy đang trông con gái mình vào ban đêm? Điều đó thật khó khăn, vì nhớ lại lần gặp trước của họ, anh ấy cũng làm công việc bán thời gian."Cái nhìn đó là sao vậy?""Eli, cậu không nên tự hỏi bản thân nhiều hơn xem cậu có ổn không?" EunSoo trả lời, đưa ngón tay chạm lên đôi má mềm mại nhanh chóng ửng hồng của anh, ánh mắt anh nhìn cậu bé chằm chằm như thể anh đã khao khát cậu bé từ lâu. Tại sao cậu bé lại nhận ra biểu cảm như vậy trên gương mặt của người này?"Ý cậu là gì?""Eli, bạn tôi. Có vẻ như cậu cần được nghỉ ngơi ngay bây giờ." Cậu bé chỉ trả lời đơn giản và nói với anh ấy rằng có một chiếc bàn để anh ấy có thể ngủ trong khi họ vẫn chưa có lớp học nhưng sau đó anh ấy đã trải vài tấm khăn trắng lên trên một số thứ không dùng đến. Có một chiếc ghế dài cũ và bây giờ cậu tò mò muốn biết những thứ khác là gì..."Tại sao cậu không ngủ với tôi?" Anh ấy ngượng ngùng hỏi khiến thiếu niên nhướn mày nhìn anh ấy."Không, cảm ơn, tớ thà trông chừng cậu khi cậu ngủ còn hơn." EunSoo chỉ trả lời đơn giản và một lần nữa đưa mắt ra ngoài nơi nhóm học sinh đang tổ chức lễ kỷ niệm cho Vasco.
EunSoo tỉnh dậy mồ hôi nhễ nhại trên mặt, cậu bé uể oải cảm thấy bụng trống rỗng. Đồng hồ bên cạnh hiển thị 1h30, EunSoo thở dài thức dậy cậu vốc nước vào mặt cho tỉnh táo sau đó khoác áo vào. Cậu bé sẽ ra cửa hàng tiện lợi mua chút gì đó, đằng nào cậu bé cũng sẽ không ngủ lại được nữa. Mua chút đồ ăn vặt về xem phim cũng được, cậu bé khoá cửa nhà sau đó bước đi. Cậu bé chào tạm biệt Daniel nhỏ sau đó đẩy cửa bước ra ngoài, cậu chú ý đến một chiếc xe đen đang đậu. Vừa rồi cậu bé không thấy nó ở đó, cửa xe mở ra EunSoo thở dài đi ngang qua. Đó là lúc cậu bé cảm thấy mình bị kéo vào chiếc xe màu đen bởi bàn tay thô bạo...Đôi mắt cậu ấy mở to và cơ thể di chuyển một cách điên cuồng, EunSoo thật không ngờ mình sẽ bị bắt cóc phản ứng của cậu bé bị trì trệ. Toan hét lên thì một bàn tay to lớn bịp miệng cậu, đôi mắt đen quen thuộc mờ ảo trong những giấc mơ xuất hiện trước tầm nhìn của cậu bé. Người lạ đã kéo mũ trùm đầu xuống và mỉm cười.Tuy nhiên, EunSoo đột nhiên rùng mình, mọi cơ quan trong cơ thể cậu bé đóng băng. Tâm trí cậu điên cuồng gào thét khi tiếp xúc với người trước mặt, một cái gì đó thôi thúc muốn cậu bé chạy đi, một phần nào đó trong cơ thể muốn cậu giết chết người trước mặt." Cái nhìn đó là sao đây?" Người trước mặt lên tiếng khi anh ta bỏ cánh tay đang bịp kín miệng cậu bé xuống. EunSoo vẫn im lặng thẫn thờ, cậu bé chỉ nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, ánh mắt lúc đờ đẫn lúc thì ánh lên một tia hận thù sau đó là bối rối." Cậu quên tôi rồi sao? Tôi buồn lắm đấy." Người trước mặt điều chỉnh tư thế của cậu bé, ôm EunSoo vào trong lòng để mặt cậu ấy đối diện với anh ta.
'Cho tứ bang bán múi!!'Anh đã dũng cảm viết những dòng chữ đó lên giấy mặc dù đó là sự thật nhưng nó chỉ nghe có vẻ trẻ con và đồng thời thật ngu ngốc đối với giáo viên chủ nhiệm của họ, người có thể đọc được những gì anh hoặc nhiều khả năng là tất cả họ đã viết.Gordon Park, 52 tuổi và đã làm giáo viên được 22 năm.Ông thở dài chán nản trước khi hút thuốc một lần nữa, nhìn vào tất cả giấy tờ trên bàn và tất cả chúng đều nghe thật lố bịch khiến ông ta căng thẳng."Thầy Park! Thầy không được hút thuốc trong phòng giáo viên!" một trong những đồng nghiệp của ông ấy đã mắng."Anh Park! Tôi tưởng anh đã bỏ thuốc lá?" một người bối rối hỏi.
Cậu bé đang xem Burn Knuckle làm điều điên rồ nhất mà cậu không thể tưởng tượng được một học sinh sẽ làm ở trường của họ. Ngôi trường này chắc chắn rất sôi động, cậu nghĩ vậy khi nhớ lại những gì đã xảy hôm trước. Cậu bé muốn được thả lỏng đầu óc không dính dáng đến một người nào nữa, tạm thời là như vậy."EunSoo cậu ổn chứ?" Anh ấy đứng cạnh cậu ấy và nhìn các chàng trai đang làm những trò điên rồ bên dưới."Eli, cậu không còn việc gì khác để làm à?" Cậu hỏi khi liếc nhìn anh ấy, người vừa nở nụ cười ấm áp trên khuôn mặt nhưng có thể thấy rằng anh ấy dường như không hề ngủ chút nào. Có phải vì anh ấy đang trông con gái mình vào ban đêm? Điều đó thật khó khăn, vì nhớ lại lần gặp trước của họ, anh ấy cũng làm công việc bán thời gian."Cái nhìn đó là sao vậy?""Eli, cậu không nên tự hỏi bản thân nhiều hơn xem cậu có ổn không?" EunSoo trả lời, đưa ngón tay chạm lên đôi má mềm mại nhanh chóng ửng hồng của anh, ánh mắt anh nhìn cậu bé chằm chằm như thể anh đã khao khát cậu bé từ lâu. Tại sao cậu bé lại nhận ra biểu cảm như vậy trên gương mặt của người này?"Ý cậu là gì?""Eli, bạn tôi. Có vẻ như cậu cần được nghỉ ngơi ngay bây giờ." Cậu bé chỉ trả lời đơn giản và nói với anh ấy rằng có một chiếc bàn để anh ấy có thể ngủ trong khi họ vẫn chưa có lớp học nhưng sau đó anh ấy đã trải vài tấm khăn trắng lên trên một số thứ không dùng đến. Có một chiếc ghế dài cũ và bây giờ cậu tò mò muốn biết những thứ khác là gì..."Tại sao cậu không ngủ với tôi?" Anh ấy ngượng ngùng hỏi khiến thiếu niên nhướn mày nhìn anh ấy."Không, cảm ơn, tớ thà trông chừng cậu khi cậu ngủ còn hơn." EunSoo chỉ trả lời đơn giản và một lần nữa đưa mắt ra ngoài nơi nhóm học sinh đang tổ chức lễ kỷ niệm cho Vasco.
EunSoo tỉnh dậy mồ hôi nhễ nhại trên mặt, cậu bé uể oải cảm thấy bụng trống rỗng. Đồng hồ bên cạnh hiển thị 1h30, EunSoo thở dài thức dậy cậu vốc nước vào mặt cho tỉnh táo sau đó khoác áo vào. Cậu bé sẽ ra cửa hàng tiện lợi mua chút gì đó, đằng nào cậu bé cũng sẽ không ngủ lại được nữa. Mua chút đồ ăn vặt về xem phim cũng được, cậu bé khoá cửa nhà sau đó bước đi. Cậu bé chào tạm biệt Daniel nhỏ sau đó đẩy cửa bước ra ngoài, cậu chú ý đến một chiếc xe đen đang đậu. Vừa rồi cậu bé không thấy nó ở đó, cửa xe mở ra EunSoo thở dài đi ngang qua. Đó là lúc cậu bé cảm thấy mình bị kéo vào chiếc xe màu đen bởi bàn tay thô bạo...Đôi mắt cậu ấy mở to và cơ thể di chuyển một cách điên cuồng, EunSoo thật không ngờ mình sẽ bị bắt cóc phản ứng của cậu bé bị trì trệ. Toan hét lên thì một bàn tay to lớn bịp miệng cậu, đôi mắt đen quen thuộc mờ ảo trong những giấc mơ xuất hiện trước tầm nhìn của cậu bé. Người lạ đã kéo mũ trùm đầu xuống và mỉm cười.Tuy nhiên, EunSoo đột nhiên rùng mình, mọi cơ quan trong cơ thể cậu bé đóng băng. Tâm trí cậu điên cuồng gào thét khi tiếp xúc với người trước mặt, một cái gì đó thôi thúc muốn cậu bé chạy đi, một phần nào đó trong cơ thể muốn cậu giết chết người trước mặt." Cái nhìn đó là sao đây?" Người trước mặt lên tiếng khi anh ta bỏ cánh tay đang bịp kín miệng cậu bé xuống. EunSoo vẫn im lặng thẫn thờ, cậu bé chỉ nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, ánh mắt lúc đờ đẫn lúc thì ánh lên một tia hận thù sau đó là bối rối." Cậu quên tôi rồi sao? Tôi buồn lắm đấy." Người trước mặt điều chỉnh tư thế của cậu bé, ôm EunSoo vào trong lòng để mặt cậu ấy đối diện với anh ta.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz