ĐN KnY (AllTan) || Bình Minh Của Kẻ Bị Nguyền Rủa (part.1)
Chap 7: Maximum Wisteria Poison - MWP
Phòng thí nghiệm riêng của Kocho Shinobu là một thế giới tách biệt. Bên ngoài có thể là tiếng cười nói, tiếng luyện tập, nhưng bên trong này, chỉ có sự im lặng tập trung, bị phá vỡ bởi tiếng lách cách của dụng cụ thủy tinh, tiếng lửa reo tí tách dưới những chiếc đèn cồn, và mùi hương nồng đượm của hàng chục loại hoa tử đằng đang được xử lý.
Đã ba ngày kể từ khi Amane và Shinobu bắt đầu dự án bí mật của họ. Căn phòng, vốn luôn ngăn nắp, giờ đây trông như một bãi chiến trường của khoa học. Những bình cầu chứa dung dịch màu tím với các sắc độ khác nhau xếp đầy trên kệ, hầu hết đều được đánh dấu bằng một chữ "Hỏng". Không khí đặc quánh mùi thất bại.
"Vẫn không được," Shinobu khẽ thở dài, tay cô nhẹ nhàng đặt một chiếc kẹp gắp xuống. Nụ cười thường trực của cô vẫn ở đó, nhưng nó trông mệt mỏi và có phần căng thẳng.
"Chúng ta đã thử tăng áp suất, hạ nhiệt độ, thậm chí dùng cả tro của cây xương máu quỷ làm chất xúc tác. Nhưng mỗi khi chúng ta cố gắng đẩy nồng độ lên quá một ngưỡng nhất định, các hợp chất độc tố quan trọng nhất trong hoa tử đằng lại bị phá vỡ cấu trúc. Chúng trở nên vô dụng."
Cô quay sang Amane, đôi mắt tím xoáy sâu vào cô gái trẻ.
"Theo ghi chép của gia tộc em, họ có giải pháp nào cho việc này không, Amane-san? Hay giả thuyết về 'cơn lũ' của tổ tiên em cũng chỉ dừng lại trên giấy mà thôi?"
Đây là một bài kiểm tra. Amane biết điều đó. Sau ba ngày làm việc cùng nhau, cô hiểu rằng Shinobu không bao giờ chấp nhận một câu trả lời thiếu cơ sở.
Amane im lặng một lúc, sắp xếp lại những kiến thức hóa học từ thế kỷ 21 trong đầu mình. Cô phải "dịch" chúng sang một ngôn ngữ mà người thời Taisho có thể hiểu được.
"Thưa Shinobu-sama, trong cuốn sổ có một đoạn viết rất khó hiểu, tổ tiên của em ghi rằng ông đã học được từ một y sĩ ngoại quốc một phương pháp gọi là 'hấp thụ tinh hoa qua hơi sương'. Thay vì đun trực tiếp dung dịch, chúng ta sẽ đun sôi nước ở một bình khác, và để hơi nước nóng đó đi qua một đường ống bao quanh bình chứa dung dịch tử đằng."
Cô cầm một cây bút lông, vẽ một sơ đồ đơn giản lên tờ giấy cỡ lớn gần đó. Sơ đồ một hệ thống chưng cất cách thủy thô sơ.
"Bằng cách này, nhiệt độ sẽ được truyền vào một cách từ từ và đồng đều, không bao giờ vượt quá nhiệt độ sôi của nước. Nó sẽ đủ nóng để kích thích quá trình chiết xuất, nhưng lại đủ 'nhẹ nhàng' để không phá vỡ những cấu trúc tinh vi nhất của độc tố. Giống như việc chúng ta hấp bánh bao thay vì nướng trực tiếp trên lửa vậy ạ. Hơi nước sẽ giữ lại sự mềm mại và tinh túy."
Shinobu nhìn vào sơ đồ, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại. Cô im lặng, đi đi lại lại trong phòng. Amane có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.
"Nhiệt độ không đổi... truyền nhiệt gián tiếp..." Shinobu lẩm bẩm. "Nó đi ngược lại với phương pháp chiết xuất cấp tốc thông thường. Nhưng về mặt lý thuyết... nó có thể bảo toàn được những thành phần dễ bay hơi nhất. Một ý tưởng... tao nhã đến mức đáng ngạc nhiên."
Cô dừng lại, quay sang Amane, và lần đầu tiên sau ba ngày, nụ cười của cô trông hoàn toàn chân thật, ánh lên sự phấn khích của một nhà khoa học sắp có được khám phá mới.
"Chuẩn bị thiết bị đi, Amane-san. Chúng ta sẽ thử 'phương pháp hấp bánh bao' của em."
Họ làm việc trong im lặng. Sự phối hợp của họ đã trở nên ăn ý một cách đáng kinh ngạc. Amane đưa dụng cụ nào, Shinobu sẽ nhận lấy dụng cụ đó. Họ di chuyển quanh phòng thí nghiệm như hai vũ công, cùng nhau lắp ráp một hệ thống thủy tinh phức tạp. Hơi nước nóng bắt đầu bốc lên, truyền hơi ấm qua lớp thủy tinh, và dung dịch tử đằng bên trong bắt đầu sủi những bọt khí nhỏ li ti, tỏa ra một màu tím đậm và sâu hơn bất kỳ mẫu thử nào trước đó.
Nhiều giờ trôi qua. Cuối cùng, từ đầu ra của hệ thống, từng giọt, từng giọt một, một chất lỏng trong suốt, hơi sánh, với một ánh tím huyền ảo bắt đầu nhỏ xuống một chiếc lọ thủy tinh nhỏ.
Khi họ thu được khoảng nửa lọ, Shinobu ra hiệu dừng lại. Cả hai cùng nhìn vào thành quả của mình. Chất lỏng đó, Độc Tử Đằng Cô Đặc Cực Mạnh - MWP, trông đẹp một cách chết người.
"Bước cuối cùng," Shinobu nói, giọng nói có chút khàn đi vì tập trung. "Thử nghiệm."
Cô ra hiệu cho một Kakushi đang đợi sẵn ngoài cửa. Người đó mang vào một chiếc hộp gỗ được dán đầy bùa chú. Bên trong là một miếng thịt của con quỷ nhện từ núi Natagumo, vẫn còn đang co giật nhẹ.
Shinobu đặt miếng thịt lên một đĩa sứ. Bằng một chiếc kẹp dài, Amane cẩn thận giữ chiếc lọ trong khi Shinobu dùng một ống nhỏ giọt bằng thủy tinh hút lên một giọt MWP duy nhất.
Cả căn phòng như nín thở.
Giọt độc tím được nhỏ xuống.
Không có tiếng nổ. Không có lửa. Chỉ có một tiếng "xèoooo" ghê rợn.
Ngay tại điểm giọt độc chạm vào, miếng thịt quỷ co rúm lại một cách dữ dội. Nó không tan chảy, mà là phân hủy. Các thớ cơ sủi bọt, bốc lên một làn khói đen có mùi khét lẹt và biến thành một vũng bùn đen ngòm chỉ trong vòng chưa đầy ba giây.
Sự im lặng bao trùm. Amane cảm thấy cổ họng mình khô khốc. Cô biết nó sẽ mạnh, nhưng cô không ngờ nó lại kinh khủng đến mức này.
Shinobu nhìn chằm chằm vào vũng bùn đen, đôi mắt mở to. Rồi đột nhiên, cô bật cười. Một tiếng cười khẽ, nhưng sắc lạnh và chứa đầy sự thỏa mãn tột độ.
"Thành công rồi," cô thì thầm, giọng nói gần như là một tiếng gầm gừ. "Chúng ta đã thành công rồi, Amane-san."
Amane nhìn Shinobu. Trong khoảnh khắc đó, cô không thấy Trùng Trụ dịu dàng nữa, mà thấy một người phụ nữ đang đứng trên bờ vực của sự báo thù, tay đã cầm chắc lưỡi hái của tử thần.
"Vâng... chúng ta đã thành công, Shinobu-sama."
Shinobu quay sang, và lần đầu tiên, cô đặt tay lên vai Amane, một cái siết nhẹ nhưng đầy tin tưởng.
"Với thứ này, ước nguyện của chị gái tôi... có lẽ sẽ không còn quá xa vời nữa. Cảm ơn em, Amane-san. Em đã cho chị một niềm hy vọng mới."
Đó là lần đầu tiên Shinobu chia sẻ một điều gì đó riêng tư như vậy. Amane biết rằng, kể từ giờ phút này, mối quan hệ của họ đã thay đổi. Họ không còn là cấp trên và cấp dưới. Họ là đồng minh, là những người đồng âm mưu trong một kế hoạch có thể thay đổi số phận.
Gánh nặng của sự thành công này, đột nhiên, Amane cảm thấy nó thật nặng nề.
_29.09.2025_(lần chỉnh sửa cuối cùng)
Tình trạng của tôi khi viết cái chap đầy hóa học này.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz