Dn Hunter X Hunter La Marionette
Tôi rời phi thuyền và bước vào Tháp Lừa Đảo, nơi chặng ba của kỳ thi Hunter bắt đầu. Không khí ở đây ngột ngạt và đầy cạm bẫy. Các thí sinh khác dường như đã sẵn sàng cho một cuộc chiến tâm lý căng thẳng.Tôi ngồi xuống một góc để quan sát tình hình. Hisoka đứng cách đó không xa, mỉm cười đầy bí ẩn. Gon, Killua và Kurapika cũng đã tới nơi, nhưng họ vẫn giữ khoảng cách an toàn với tôi."Chặng này sẽ thú vị đây," tôi nghĩ thầm, ánh mắt liếc qua cánh cửa tối tăm phía trước. Bên trong tháp, chỉ có những kẻ mạnh nhất mới có thể sống sót.Tôi lặng lẽ kích hoạt một cái bẫy ẩn để thâm nhập vào Tháp Lừa Đảo. Cánh cửa bí mật mở ra, và trước mắt tôi là những gương mặt quen thuộc: Killua, Gon, Kurapika và Leorio. Họ quay lại nhìn tôi, vẻ ngạc nhiên pha lẫn cảnh giác.Tôi bước đến, khoanh tay và nở một nụ cười đầy ẩn ý:- Xem ra định mệnh đã sắp đặt chúng ta chung đường rồi. Rất hân hạnh được đồng hành, các quý ông.Killua nhíu mày, còn Kurapika thoáng vẻ suy tư. Gon thì vẫn giữ vẻ ngây thơ và đầy thiện chí. Chỉ có Leorio là thở dài, như thể đã quá mệt mỏi với những kẻ kỳ quái xuất hiện trong kỳ thi này.Tôi thích thú khi thấy phản ứng của họ.Tôi lặng lẽ tiến đến góc phòng và đeo chiếc đồng hồ kỳ lạ. Màn hình phát sáng, hiển thị dòng chữ:"Đi tiếp chọn O, ở lại chọn X."Không do dự, chúng tôi đều chọn O.Ngay sau đó, một lựa chọn khác xuất hiện:"Rẽ trái chọn O, rẽ phải chọn X."Lần này, nhóm xảy ra chút bất đồng. Gon và Leorio chọn rẽ trái, trong khi tôi và Killua giữ vững ý kiến rẽ phải. Kurapika, như thường lệ, là người trung lập, cuối cùng quyết định theo phe tôi.Chúng tôi tiến sâu vào hành lang tối tăm và đến một đấu trường rộng lớn. Ánh sáng từ bốn cây đuốc bập bùng phản chiếu trên sàn đá lạnh lẽo. Phía đối diện, những tên tù nhân khát máu đã sẵn sàng cho trận chiến sinh tử.Killua nhếch môi cười nhạt:- Đánh bại chúng, đúng chứ?Tôi nhún vai, - Chúng ta còn lựa chọn nào khác đâu?Gon siết chặt nắm đấm, ánh mắt kiên định. Kurapika lặng lẽ quan sát, còn Leorio thì thở dài:- Lại thêm một đám rắc rối...Hisoka không có mặt ở đây, nhưng tôi cảm nhận được sự phấn khích của hắn nếu chứng kiến cảnh tượng này.Trận chiến bắt đầu.Chúng tôi phải thắng ít nhất 3 trận trên tổng số 5 trận. Lên đầu tiên là Gon. Gon bước lên sàn đấu với sự tự tin thường thấy. Đối thủ của cậu ta là một gã tù nhân gầy gò, ánh mắt gian xảo và nụ cười nham hiểm.- Luật chơi đơn giản thôi – gã nói, tay đưa ra hai cây nến, một ngắn, một dài. – Ai giữ cho nến của mình cháy lâu hơn sẽ thắng.Gon không chần chừ, chọn cây nến dài hơn, tin rằng mình đã có lợi thế. Tuy nhiên, tên tù nhân đã bôi một lớp chất dễ cháy lên bấc nến của Gon, khiến ngọn lửa bùng lên nhanh hơn dự kiến.Thế nhưng, Gon không phải là kẻ dễ bị lừa. Cậu nhanh chóng chạy đến chỗ tên tù nhân và thổi tắt ngọn nến.Gon mỉm cười đắc thắng khi ngọn nến của gã tù nhân tắt ngúm.- Cậu nhóc này thú vị đấy – tôi nghĩ thầm, khoanh tay đứng quan sát từ xa.Trận thắng đầu tiên đã nằm trong tay chúng tôi.Leorio bước lên sàn đấu với sự tự tin thái quá. Đối thủ của anh ta là một kẻ lươn lẹo, giỏi chơi trò tâm lý. Trận đấu lần này không phải là sức mạnh hay tốc độ, mà là một trò chơi đánh lừa và phán đoán.Luật chơi rất đơn giản: đoán xem đối thủ đang nói thật hay nói dối. Leorio, với tính cách bộc trực và nóng nảy, nhanh chóng rơi vào bẫy tâm lý của đối thủ. Anh ta liên tục tranh luận, cố gắng chứng minh lý lẽ của mình, nhưng cuối cùng chỉ làm lãng phí 50h quý giá.Tiếp theo là tới tôi. Tôi bước lên sàn đấu, đôi mắt lạnh lẽo quét qua kẻ trước mặt. Tên này trông chẳng khác gì một con quái vật. Những hình xăm hình trái tim trên ngực hắn như minh chứng cho số người hắn đã lấy mạng. Tôi không hề cảm thấy ghê sợ, ngược lại, lòng tôi dâng lên một cảm giác hưng phấn nhẹ nhàng."Cô bé, cô nghĩ mình có cửa thắng à?" - Hắn cười gằn, lộ ra hàm răng lởm chởm.Hắn lao đến, nắm đấm khổng lồ xé gió nhắm thẳng vào tôi. Tôi nhẹ nhàng lùi lại, né tránh một cách điêu luyện. Cú đấm của hắn va chạm với sàn đấu, tạo ra một vết nứt dài, bụi bay mù mịt.Hắn chậm rãi quay lưng, để lộ tấm lưng đầy cơ bắp cùng hình xăm con nhện 12 chân, nhưng không hề có con số. Một kẻ mạo danh ư? Thật nực cười.Tôi nhếch môi, kéo nhẹ vạt áo lên, để lộ hình xăm con nhện với số 1 kiêu hãnh trên hông. Ánh mắt hắn thoáng chốc từ kiêu ngạo chuyển thành bàng hoàng."Mày... mày là thành viên thực sự của Ryodan?"Tôi không đáp, chỉ bước chậm rãi về phía hắn, đôi mắt ánh lên vẻ thích thú. Lam bắt đầu kích hoạt, không gian méo mó, cuốn lấy hắn như một cơn lốc vô hình.Hắn cố gắng vùng vẫy, nhưng càng chống cự, lực hút càng mạnh. Tôi tiến đến gần, móng tay sắc nhọn ánh lên một tia sáng lạnh lẽo."Giả mạo nhện là tội chết, ngươi biết chứ?"Hắn hét lên kinh hãi, nhưng chưa kịp thốt lời cầu xin, tôi đã vung tay, xé toạc lồng ngực hắn trong chớp mắt. Máu bắn tung tóe, nhuộm đỏ sàn đấu.Cuộc nói chuyện diễn ra với âm lượng thấp, nên những người xung quanh không thể nghe được.Đấu trường ngục tối chìm trong thứ ánh sáng yếu ớt hắt xuống từ những ngọn đèn cũ kỹ, soi rõ từng vệt máu loang trên sàn đá lạnh lẽo. Xung quanh, những kẻ mang danh "tù nhân" ngồi rải rác, ánh mắt sắc bén soi mói nhóm thí sinh trẻ tuổi.Trận đấu vừa rồi kết thúc quá nhanh. Xác tên giả mạo vẫn còn nằm đó, một vết rách sâu hoắm trên ngực để lộ lồng ngực trống rỗng. Tôi thong thả cúi xuống, dùng mũi giày đẩy nhẹ thi thể sang một bên, mắt liếc nhìn những kẻ còn lại trong danh sách đối thủ.Không khí trở nên nặng nề hơn bao giờ hết.Kurapika đứng lặng, đôi mắt đỏ rực gần như bùng cháy. Hắn không nói gì, nhưng bàn tay siết chặt đã tố cáo cơn thịnh nộ đang cuộn trào.Gon vẫn cố giữ bình tĩnh, nhưng ánh mắt cậu bé dán chặt vào tôi, như thể đang đấu tranh giữa nhiều cảm xúc mâu thuẫn.Leorio không che giấu được sự bàng hoàng, nhưng hắn vẫn còn đủ lý trí để nuốt xuống lời nào đó định thốt ra.Không ai nói gì. Không ai phản ứng.Trận đấu tiếp theo bắt đầu.Killua bước lên sàn.Đối thủ của cậu là một gã đàn ông vạm vỡ, chừng 30 tuổi, cơ bắp cuồn cuộn như một con thú hoang sắp vồ mồi. Hắn bước lên sàn đấu với dáng vẻ điềm tĩnh đến đáng sợ, đôi mắt trống rỗng lướt qua đám đông trước khi dừng lại trên người Killua.Tôi nheo mắt, cố lục lại ký ức. Nếu không nhầm, gã này từng là một trong những tên sát nhân hàng loạt nguy hiểm nhất tại thành phố Zaban. Hắn không dùng vũ khí, cũng chẳng cần đến những chiêu thức hoa mỹ. Tất cả những gì hắn cần chỉ là đôi tay trần—một đôi tay sở hữu sức mạnh hủy diệt kinh hoàng.Những báo cáo về hắn đều ghi lại những cái chết đầy ám ảnh: Xương vỡ vụn, thịt bị xé toạc, nội tạng nát bấy—tất cả chỉ diễn ra trong một đòn duy nhất.Gã khẽ nghiêng đầu, nhìn Killua bằng ánh mắt thờ ơ, như thể cậu ta chẳng khác gì một đứa trẻ non nớt. Rồi hắn cất giọng, trầm tĩnh và vô cảm đến đáng sợ:"Nhóc con, xương ngươi có cứng không?"Hắn giơ một bàn tay lên, ngón tay dài và dày đặc vết sẹo. Khi hắn siết nhẹ, những đốt ngón tay phát ra âm thanh răng rắc đầy đáng ngại."Ta hy vọng là không. Vì ta không thích phí sức."Không khí trở nên ngột ngạt. Những thí sinh khác đều bất giác lùi lại một chút. Gon siết chặt nắm tay, còn Leorio thì nuốt khan.Chỉ có Killua, vẫn đứng yên tại chỗ.Cậu ta không bộc lộ cảm xúc. Không ngạc nhiên, không sợ hãi. Chỉ có đôi mắt xanh lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào đối thủ trước mặt.Một nụ cười nhàn nhạt thoáng lướt qua môi cậu."Ta cũng không thích phí sức."Và trong nháy mắt—Killua biến mất.Rồi một tiếng động khô khốc vang lên.Tên tù nhân chết đứng, mắt trợn trừng trong cơn hoảng loạn.Killua đã áp sát hắn từ phía sau, bàn tay nhỏ bé đã xuyên qua lồng ngực hắn như một con dao sắc bén. Máu bắt đầu chảy ra, nhuộm đỏ áo cậu ta.Cậu ta nghiêng đầu, giọng nói bình thản đến rợn người."Chẳng làm gì cả. Chỉ lấy tim của ngươi thôi."Killua rút tay ra.Một nhịp thở đứt quãng. Một cơ thể gục xuống. Một trái tim ngừng đập trong lòng bàn tay cậu bé sát thủ.Cậu ta nhìn nó trong thoáng chốc, rồi vứt xuống sàn như thể đó chỉ là một món đồ vô dụng.Sự im lặng bao trùm khắp khán phòng.Chúng tôi giành chiến thắng.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz