Dn Httccnvpd Nam Kha Nhat Mong
Đã lâu lắm rồi, Thẩm Thanh Thu không thấy cái hệ thống kia xuất hiện lại, thậm chí cũng không có cách nào liên lạc. Y đột nhiên cảm thấy bất an, rốt cuộc lại đi tìm đại thần Đâm Máy Bay.Thẩm Thanh Thu không ngờ, Thượng Thanh Hoa cũng đã mấy tháng không còn thấy hệ thống.Cái quái gì đây? Rốt cuộc nên vui hay nên buồn?Trên đường về, Thẩm Thanh Thu cứ cảm thấy luôn có người theo sau mình. Một giọng nói vang lên làm y lạnh gáy:"Thẩm Thanh Thu? Hay đúng ra là... Thẩm Viên?"WTF? Hắn là ai? Tại sao hắn lại biết?Trong lòng run rẩy, Thẩm Thanh Thu vô tình rũ bỏ cái vẻ tiên phong đạo cốt thường ngày mà hỏi thẳng:- Ngươi là ai?Đối phương tất nhiên là không trả lời. Thẩm Thanh Thu tự rủa thầm trong lòng, sao mình lại hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy."Thẩm Viên, ngươi chơi mãi một trò chơi, không chán sao? Không sao, ta có một trò chơi khác cho ngươi.""Ta biết, ngươi, sẽ chơi cùng ta!"---------------"Băng Hà, ta xin lỗi. Rốt cuộc, ta vẫn chẳng thể cùng ngươi đi đến cuối con đường. Chỉ nguyện cho ngươi, một đời an yên..."Đó là những lời cuối cùng xuất hiện trong tiềm thức của Thẩm Thanh Thu trước khi rơi vào bóng đen vô tận. Chỉ là trong tiềm thức, rốt cuộc chẳng thể nói thành lời. Không từ biệt, không trăn trối. Đến phút cuối cùng, rốt cuộc vẫn chỉ có mình y.Biết ngươi chẳng thể quên ta, chi bằng đừng tạo thêm hoài niệm. Đi đến bước này, tính ra ta đã rất lời rồi.Băng Hà, vĩnh biệt.---------------Đêm đó, Lạc Băng Hà vừa từ Huyễn Hoa Cung trở về, đã thấy nơi ở của sư tôn lạnh lẽo đến lạ. Không một ai qua lại, không người trông coi. Tim y bỗng đập nhanh bất thường, một cỗ linh cảm không tốt bủa vây khiến y thậm chí cảm thấy hoảng sợ. Một cảm giác gần như chưa từng xuất hiện bao giờ, giờ đây lại tới, từng bước bóp nghẹt trái tim y.Sắc trời đã khuya, trên dưới Thanh Tĩnh Phong đều đã đi nghỉ. Trong phòng, ngọn nến cô độc vẫn còn đang cháy dở tạo nên một loại ánh sáng không còn sinh khí, tựa như muốn bắt lấy, cắn nuốt linh hồn người ta. "Sư tôn, người còn chưa nghỉ sao?"Không có ai đáp lại y."Sư tôn?"Vẫn lại là im lặng.- Sư tôn? Người đâu rồi? Sư tôn?Lạc Băng Hà lo lắng cất tiếng gọi, y chẳng còn để ý được giọng mình đã lạc đi từ bao giờ, nhẹ nhàng đi tới gần nơi có bóng người.Thẩm Thanh Thu an tĩnh nằm trên giường, an tĩnh đến lạ, đến mức cả tiếng thở mà Lạc Băng Hà cũng không nghe ra. Dưới ánh sáng bập bùng, y thấy khuôn mặt sư tôn dường như mang một nét cười thanh thản, có thể nói, là thanh thản đến đáng sợ.Phải, đột nhiên, y rất sợ.Vô thức, Lạc Băng Hà đưa tay lại gần khuôn mặt người kia. Không thể nào! Tại sao lại không có hơi thở?Y rút lại bàn tay còn đang run rẩy, đôi mắt vô thanh vô tức đã trở nên đỏ ngầu. Y vội tiến lại, nắm lấy đôi tay của sư tôn.Lạnh quá! Sư tôn, sao người lại để mình lạnh như vậy chứ?Lạc Băng Hà như dùng can đảm cả đời này, cố gắng một lần nữa cảm nhận từng hơi thở, từng mạch đập của người kia.Nhưng không có! Không ai bố thí cho y một chút hi vọng nào, dù là yếu ớt nhất."Sư tôn, người làm sao vâỵ?"Y đưa tay lên, một thoáng mừng rỡ khi cảm nhận được nguồn linh lực của cơ thể này không hề bị tổn hại. Nhưng, không hề có linh thức.Nói đúng ra, đây là một cái xác không hồn.Sư tôn, người đang rất bình thường mà? Cớ sao lại như vậy?Lạc Băng Hà bỗng nhớ lại lời sư tôn đã từng nói với y:" Băng Hà, đột nhiên vi sư thấy thật sợ...""Sư tôn, người sợ cái gì?"" Nếu có một ngày, ta phải rời bỏ ngươi, vĩnh viễn không thể gặp lại..."" Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra đúng không, sư tôn? Đồ nhi sẽ không cho phép người gạt ta một lần nữa đâu"Vĩnh viễn không!Lạc Băng Hà nhớ rõ, khi ấy y đã rất sợ, cái suy nghĩ sư tôn một ngày sẽ rời xa mình cứ quanh quần trong tiềm thức làm y khó chịu vô cùng. Đêm đó, người kia đã nói..."Băng Hà, khuya rồi, chúng ta đi tham luận"Cũng đêm đó, người kia nhiệt tình đến lạ.Y chẳng thể ngờ tới, lời sư tôn nói có ngày lại thành sự thật. Thậm chí, là một kế hoạch đã có sự sắp đặt từ trước.Chẳng lẽ, người đã biết trước rồi sao?Sư tôn, đồ nhi lại làm sai gì sao? Ta lại khiến người buồn rồi?Sư tôn... người lại đùa ta sao? Được, ta chơi cùng người!Sư tôn, tỉnh lại đi! Người không kiên trì bằng ta đâu. Dù có mất đến trăm năm, ngàn năm, vạn năm, ta cũng sẽ đợi người! Sư tôn...không thắng được ta đâu!Nhìn lại thân xác trong lòng mình, một tia lý trí đã kéo cho Lạc Băng Hà ý nghĩ.Hay là, có kẻ nào dám làm hại sư tôn?Tu Nhã, Tu Nhã đâu rồi? Kiếm của sư tôn đâu?Y cố lùng sục khắp nơi, cố gắng cảm nhận nhưng không thể thấy một tia linh khí nào. Linh kiếm của sư tôn, biến mất không một dấu vết.Cùng với linh hồn của người.Ấn ký trên trán Lạc Băng Hà như dậy sóng, đôi mắt y đục ngầu.Là kẻ nào?---------------Lạc Băng Hà lẳng lặng ôm thi thể người kia rời đi. Y cư nhiên không cam lòng, cũng không thể chấp nhận. Linh lực không tổn hại, cơ thể cũng không hề bị ngoại vật nào xâm phạm. Cứ như vậy, nói đi là đi sao?Lần này, bằng bất cứ giá nào, ta cũng phải làm cho người tỉnh lại.Kẻ kia, bất luận là ai, đều sẽ phải hối hận vì đã được sinh ra!---------------Thương Khung Sơn phái toàn bộ đều bất lực cùng khó hiểu trước cái chết của phong chủ Thanh Tĩnh Phong này, nhưng càng bất lực khi cố gắng giữ lại linh thể Thẩm Thanh Thu. Người giữ lại thân thể Thẩm phong chủ cư nhiên là Lạc Băng Hà.Y không nói không rằng, ôm sư tôn về Huyễn Hoa Cung, bỏ lại Thương Khung Sơn vô cùng hỗn loạn.Nhạc Thanh Nguyên không rõ là biểu tình gì, suốt một tháng một mình bế quan.Liễu Thanh Ca ngày nào cũng ủ rũ cùng thở dài, đánh không lại Lạc Băng Hà nên chỉ đành ôm chiết phiến của sư huynh mà hồi tưởng.Mộc Thanh Phương chỉ đành lắc đầu bất lực.Tề Thanh Thê ngày thường độc miệng nhưng lần này cũng chẳng thể nói gì.Thượng Thanh Hoa đón nhận cái chết của đồng hương theo cách kì lạ nhất. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy y lẩm bẩm một mình.Thanh Tĩnh Phong trên dưới ngập trong không khí tang thương.Ngay lập tức, khắp nơi lại xôn xao đủ loại lời đồn."Ngươi nghe nói chưa, Thẩm Thanh Thu phong chủ Thanh Tĩnh Phong chết rồi, lần này hình như bất đắc kỳ tử, còn chẳng rõ nguyên do cơ.""Ta đã nói rồi, sư sư đồ đồ, long dương chi hảo, cuối cùng chẳng có kết cục tốt đâu mà.""Nghe nói tên Lạc Băng Hà đó mang dòng máu Thiên Ma, quả nhiên cũng chỉ là loại khi sư diệt tổ mà thôi."...Tất nhiên Thương Khung Sơn cùng Huyễn Hoa Cung đều không có sức mà quan tâm đến mấy lời đồn nhảm này. Nhưng lâu ngày, dần dần một số người lại hoài nghi liệu cái chết của Thẩm phong chủ rốt cuộc có liên quan đến ái đồ của hắn, Lạc Băng Hà?Tất nhiên, Lạc Băng Hà không hề để ý đến lời đồn đại bên ngoài, Một lần nữa, y lại đem thân xác Thẩm Thanh Thu yên vị trong Thánh Lăng, ngày ngày bảo dưỡng cẩn thận.Ròng rã như thế, một năm, hai năm, ba năm, rồi năm năm. Dù vô cùng cố gắng nhưng y không hề tìm thấy một tia hi vọng nào.Y cảm nhận được, nguồn linh lực trong cơ thể sư tôn cũng từng ngày, từng ngày yếu đi...Cho đến khi, y giật mình nhìn thấy đôi mắt người kia chậm rãi mở ra."Sư tôn?"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz