[ĐN Harry Potter] Trăng Dưới Nước
47. Tiếng cười trở lại
Sau những ngày nghỉ lễ Giáng sinh yên tĩnh và vắng vẻ, lâu đài Hogwarts như được thổi vào một luồng sinh khí mới mẻ. Tiếng cười đùa rộn rã, những câu chuyện hào hứng về những món quà bất ngờ và những chuyến đi chơi thú vị vang vọng khắp các hành lang đá cổ kính.Vẫn còn đâu đó những cây thông Noel được trang trí lộng lẫy chưa kịp dỡ xuống, những dải kim tuyến lấp lánh rung rinh theo từng bước chân vội vã của học sinh, tạo nên một không khí lễ hội vẫn còn vương vấn.Harry bước xuống những bậc thang gỗ mòn vẹt, hít sâu bầu không khí náo nhiệt và tràn đầy sức sống này. Sau những ngày đông lạnh lẽo và tĩnh mịch, sự ồn ào và náo nhiệt của lũ trẻ trở về từ kỳ nghỉ khiến lòng cậu ấm áp lạ thường, xua tan đi phần nào nỗi cô đơn âm ỉ.Anh thoáng thấy Eliott đang say sưa kể cho đám bạn Hufflepuff của mình nghe về trận chiến tuyết hoành tráng ở khu vườn sau lâu đài, thấy mấy cô bé Ravenclaw tụm lại khoe nhau những cuốn sách phép thuật mới được tặng.Và cả Tom đứng ở một góc hành lang, không còn vẻ lạnh lùng và xa cách như thường ngày mà đang chăm chú lắng nghe một nhóm học sinh Slytherin năm dưới kể về những trải nghiệm thú vị trong kỳ nghỉ của chúng.Không khí thật khác biệt. Sự trở lại của học sinh đã mang đến một nguồn năng lượng mới cho Hogwarts, một sự tươi vui mà anh đã lâu lắm rồi không cảm nhận được rõ ràng đến vậy.Giáo sư Merrythought, với bộ râu mép vểnh lên đầy vẻ hân hoan, bước tới chỗ Harry, hai bàn tay mũm mĩm vỗ vào nhau đầy phấn khích."Harry, cậu có nghe tin gì chưa? Tối nay chúng ta sẽ có một bữa tiệc nhỏ chào đón các học sinh trở lại trường! Tất nhiên là do lão già này đích thân tổ chức!" Giọng ông vang vọng, đầy tự hào về sự hào phóng của mình.Harry không khỏi bật cười trước sự nhiệt tình của Merrythought."Ý tưởng tuyệt vời đấy. Tôi chắc chắn sẽ tham gia." Anh đáp lại với một nụ cười rạng rỡ, sự chân thành trong giọng nói khiến Merrythought càng thêm phần phấn khởi.Merrythought nháy mắt tinh nghịch với Harry."Ta đã đặc biệt chuẩn bị cả món bánh nướng táo hảo hạng mà tôi thích nữa đấy. Nhớ đến nếm thử nhé!"Suốt cả ngày hôm đó, Harry bước đi trong lâu đài với một tâm trạng nhẹ nhõm và thoải mái lạ thường. Anh giảng bài với một nguồn năng lượng tràn đầy, những câu chuyện và lời giải thích trở nên sinh động và hấp dẫn hơn bao giờ hết.Anh còn vui vẻ cười đùa với các học sinh, thậm chí còn bất ngờ nhận lời tham gia một trận đấu ném tuyết ngắn ngủi nhưng đầy niềm vui với lũ học sinh năm nhất sau giờ học, khiến chúng vô cùng thích thú và ngưỡng mộ.Khi những vệt nắng cuối cùng của ngày dần tắt, nhường chỗ cho màn đêm buông xuống, Đại sảnh đường Hogwarts đã được biến hóa thành một không gian tiệc tùng ấm cúng và lung linh.Những chiếc bàn dài được chất đầy những món ăn thơm ngon và hấp dẫn, những chiếc ly thủy tinh lấp lánh ánh rượu dưới ánh đèn vàng dịu nhẹ.Những bông tuyết nhỏ xíu bằng pha lê được treo lơ lửng trên không trung, phát ra những tiếng chuông ngân vang khe khẽ mỗi khi có một làn gió nhẹ lướt qua, tạo nên một không gian huyền ảo và lãng mạn.Harry mặc chiếc áo len màu xanh lá đậm, mềm mại và ấm áp. Anh bước vào giữa tiếng reo hò chào đón nồng nhiệt của các học sinh, cảm nhận được hương thơm ngào ngạt từ vô số món ăn tỏa ra, kích thích mọi giác quan."Giáo sư Evans! Giáo sư Evans!" Một nhóm học sinh Hufflepuff nhiệt tình vẫy tay gọi cậu tới chỗ chúng, những khuôn mặt tươi cười rạng rỡ."Chúng em đã đặc biệt để dành một chỗ cạnh bọn em cho thầy đây ạ!"Harry cười, đáp lại sự nhiệt tình của chúng bằng một cái gật đầu thân thiện. Anh đang định tiến về phía chiếc bàn của nhà Hufflepuff thì bất ngờ bị một cậu bé Gryffindor tóc đỏ, với khuôn mặt lấm tấm tàn nhang quen thuộc, chặn lại."Không đời nào! Giáo sư phải ngồi cùng đội Gryffindor chúng em chứ! Chúng em đã cứu thầy trong trận chiến tuyết mà!" Cậu bé nói với một giọng điệu đầy tinh nghịch nhưng cũng không kém phần quyết liệt.Một trận cãi vã giả vờ, đầy hài hước và tiếng cười, nổ ra giữa các học sinh từ các nhà khác nhau về việc Harry sẽ ngồi cùng ai, khiến cậu không khỏi bật cười trước sự đáng yêu và nhiệt tình của chúng.Cuối cùng, Harry chọn một chiếc bàn ở vị trí trung tâm, nơi học sinh từ cả bốn nhà có thể dễ dàng ngồi cùng nhau, phá vỡ những ranh giới thường ngày."Chỗ này có được không?" Harry hỏi, ánh mắt lướt qua những gương mặt háo hức và mong đợi xung quanh."Được ạ!" Cả đám học sinh đồng thanh reo lên.Tom bất ngờ xuất hiện bên cạnh Harry, trên tay cầm hai chiếc ly nước bí ngô màu hổ phách."Giáo sư có muốn ngồi cùng bàn Slytherin không?" Hắn hỏi, giọng điềm đạm nhưng ánh mắt lại ánh lên một chút gì đó khác lạ - ấm áp hơn, cởi mở hơn so với vẻ lạnh lùng thường ngày.Harry có chút ngạc nhiên trước lời đề nghị bất ngờ này, nhưng cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và mỉm cười."Cảm ơn Riddle, nhưng thầy đã hứa với nhóm này rồi. Nhưng em có muốn cùng ngồi ở đây với chúng tôi không?" Anh mời Tom một cách chân thành.Một khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi trôi qua. Rồi Tom khẽ gật đầu, kéo một chiếc ghế trống và ngồi xuống cạnh Harry. Cả chiếc bàn ồ lên ngạc nhiên trước sự hòa đồng bất ngờ của vị Huynh trưởng Slytherin vốn xa cách này, nhưng cũng nhanh chóng nhường chỗ và tạo không khí thoải mái cho mọi người.Bữa tiệc diễn ra trong một bầu không khí vui vẻ và náo nhiệt chưa từng có. Giáo sư Merrythought đứng lên phát biểu vài lời chào mừng đầy hóm hỉnh và chân thành, rồi tuyên bố mọi người có thể tự do thưởng thức những món ăn ngon lành.Vô số món ăn thơm ngon được dọn ra - từ những miếng thịt nướng thơm lừng, béo ngậy đến các loại bánh ngọt nhiều màu sắc và hương vị hấp dẫn.Harry cảm thấy mình ăn nhiều hơn thường lệ, như thể một sự thèm ăn đã ngủ quên trong anh bỗng thức tỉnh. Anh thưởng thức một miếng bánh nướng táo đặc biệt của vị đồng nghiệp, nhấm nháp vài viên kẹo bí ngô ngọt ngào, và thậm chí còn vui vẻ nhận một phần bánh pudding béo ngậy mà cô bé Hufflepuff năm hai đã ân cần đút cho."Giáo sư ăn được nhiều hơn rồi!" Eliott reo lên vui mừng, đôi mắt sáng ngời nhìn Harry.Harry cười, xoa nhẹ bụng."Thầy không thể từ chối những món ăn ngon như thế này được." Anh cảm thấy một niềm vui giản dị khi có thể thưởng thức trọn vẹn hương vị của bữa tiệc.Tom ngồi bên cạnh khẽ nhếch môi, một nụ cười nhẹ nhàng thoáng qua trên khuôn mặt thanh tú của hắn."Thật tốt khi giáo sư đã tìm lại được khẩu vị." Giọng nói của hắn trầm thấp, không còn vẻ lạnh lùng thường thấy mà ẩn chứa một sự quan tâm kín đáo.Câu nói đó khiến Harry quay sang nhìn Tom. Hắn đang cầm chiếc ly nước bí ngô trong tay, ánh mắt không còn vẻ dò xét và tính toán thường ngày mà thay vào đó là một sự chân thành và một chút gì đó khó diễn tả. Trong khoảnh khắc đó, Harry chợt nhớ đến món quà sinh nhật mà cậu đã bí mật gửi cho Tom vài ngày trước."Mọi thứ đều tốt hơn khi có mọi người." Harry nói, giọng nhẹ nhàng như một lời tâm sự.Tom dường như bị đông cứng trong giây lát, ánh mắt hắn thoáng chút bối rối, rồi hắn khẽ gật đầu, một sự đồng ý chậm rãi và có phần ngập ngừng."Có lẽ vậy."Bữa tiệc tiếp tục với những màn biểu diễn phép thuật tự phát đầy sáng tạo và hài hước của các học sinh. Một nhóm Ravenclaw trình diễn màn biến hóa những chú thỏ trắng tinh thành những chiếc mũ chóp cao ngộ nghĩnh, trong khi lũ Gryffindor lại thi nhau uống hết những cốc bơ rượu nóng hổi một cách nhanh nhất, tạo ra những tràng cười sảng khoái.Harry ngồi đó, giữa những người bạn trẻ tuổi đầy nhiệt huyết, lòng anh tràn ngập một cảm giác lạ lùng - một niềm hạnh phúc bình dị và chân thật.Anh nhận ra mình đã lâu lắm rồi không cảm thấy như vậy. Không còn những lo lắng thường trực về Voldemort, về số phận của thế giới phù thủy, về việc liệu mình có thể trở về được tương lai hay không. Chỉ đơn giản là tận hưởng trọn vẹn khoảnh khắc hiện tại, hòa mình vào niềm vui chung của mọi người.Khi buổi tiệc dần đi đến hồi kết, Giáo sư Dumbledore đứng lên, nụ cười hiền từ thường trực trên khuôn mặt. Ông giơ cao chiếc ly rượu nho lấp lánh trong tay, đề nghị mọi người cùng nâng ly chúc mừng."Vì một học kỳ mới tràn đầy niềm vui, những khám phá tri thức mới và những mối quan hệ tốt đẹp!" Giọng ông trầm ấm vang vọng khắp đại sảnh đường."Vì một học kỳ mới!" Tất cả mọi người đồng thanh đáp lại, những chiếc ly được nâng cao, lấp lánh dưới ánh đèn vàng dịu nhẹ.Harry uống một ngụm nước bí ngô ngọt ngào, ánh mắt lướt qua những gương mặt rạng rỡ và tràn đầy hy vọng xung quanh. Anh bất ngờ bắt gặp ánh mắt của Tom đang nhìn mình - không phải với vẻ dò xét và lạnh lùng thường lệ, mà với một biểu cảm khó hiểu, như thể hắn vừa khám phá ra một điều gì đó quan trọng, một bí mật nhỏ bé mà chỉ riêng hắn biết.Rồi, một nụ cười hiếm hoi nở trên môi Tom - một nụ cười chân thật, không tính toán, không giả tạo, mà chỉ đơn thuần là một biểu hiện của sự thư thái và có lẽ, cả một chút cảm kích.Và Harry, không hiểu sao, cũng mỉm cười đáp lại. Một nụ cười chân thành từ tận đáy lòng.Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, giữa tiếng cười nói rộn rã của các học sinh, dưới ánh đèn lung linh và ấm áp của Đại sảnh đường Hogwarts, Harry cảm thấy mình thực sự thuộc về nơi này.Dù chỉ là tạm thời.Dù biết rằng mọi thứ rồi sẽ thay đổi, rằng tương lai vẫn còn ẩn chứa những thử thách và khó khăn.Nhưng hôm nay, anh cho phép trái tim mình được lấp đầy bởi niềm hạnh phúc giản dị và sự ấm áp của tình bạn.Tiếng cười đã trở lại, và nó vang vọng trong trái tim anh, xua tan đi những bóng tối u ám của quá khứ và những lo lắng về tương lai.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz