ZingTruyen.Xyz

[ĐN Harry Potter] Trăng Dưới Nước

37. Không lời đáp

heina81026

Bệnh xá Hogwarts, vào buổi sáng sớm tinh mơ, tràn ngập một thứ ánh sáng dịu nhẹ và ấm áp của những tia nắng ban mai. Những vệt sáng vàng óng ả xuyên qua những ô cửa sổ kính màu cổ kính, rải xuống sàn nhà đá lạnh lẽo những đốm sáng lung linh và huyền ảo, tạo nên một không gian yên bình và tĩnh lặng đến lạ thường.

Harry ngồi lặng lẽ bên cạnh chiếc giường bệnh trắng toát của Damien, tay cầm một chiếc ly sứ đựng thứ thuốc bổ màu xanh nhạt còn bốc hơi nghi ngút, đôi mắt xanh lục bảo mệt mỏi dõi theo những đường vân đen cuối cùng đang nhạt dần và tan biến trên làn da tái nhợt của cậu bé.

Cuối cùng cũng xong...

Một tiếng thở dài nhẹ nhõm thoát ra từ đôi môi khô nứt của Harry, mang theo bao nhiêu mệt mỏi và căng thẳng của những ngày vừa qua.

Mười ngày. Mười ngày vật lộn với lời nguyền quỷ quái và tàn độc đó, mười ngày không có một giấc ngủ trọn vẹn, mười ngày sống trong nỗi ám ảnh thường trực rằng một học sinh vô tội có thể chết ngay dưới sự bảo hộ của mình, trong chính ngôi trường mà anh có trách nhiệm bảo vệ.

Giáo sư Dumbledore đã trở lại từ cuộc gặp gỡ bí mật và đầy nguy hiểm với Grindelwald, mang theo những thông tin quý giá về cách giải trừ Lời Nguyền Hắc Huyết.

Harry không hỏi thầy đã phải đánh đổi những gì để có được những kiến thức đó - anh nhìn thấy đủ sự nặng nề và buồn bã trong đôi mắt xanh thẳm thường ngày vẫn ánh lên vẻ thông tuệ và nhân hậu của thầy.

Cánh cửa bệnh xá khẽ mở ra, và Tom bước vào phòng cùng với Abraxas. Harry không quay đầu lại, nhưng cơ thể cậu căng thẳng lên một chút, mọi giác quan trở nên nhạy bén hơn.

"Giáo sư Evans." Tom cất giọng, âm thanh mượt mà và quyến rũ như nhung lụa.

"Em nghe nói Damien đã thoát khỏi lời nguyền. Thật là một tin tốt lành."

Harry khẽ gật đầu, đôi mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt nhợt nhạt và yên bình của Damien.

"Lời nguyền đã được giải trừ hoàn toàn, nhưng cậu bé vẫn chưa tỉnh lại. Cơ thể cậu ấy quá suy nhược sau những ngày bị tàn phá bởi ma thuật hắc ám."

Abraxas bước lên phía trước, đôi mắt xám lạnh lẽo của hắn nhìn xuống Damien với một vẻ khinh thường không hề che giấu.

"Thật ra thì... một học sinh nhà Slytherin đúng ra không nên để bản thân rơi vào một tình cảnh thảm hại như vậy." Giọng nói của hắn nhẹ nhàng và lịch sự, nhưng mỗi từ ngữ thốt ra đều sắc bén như một mũi dao lạnh lùng đâm vào sự yếu đuối.

"Nếu cậu ta cảnh giác hơn, có lẽ mọi chuyện đã không xảy ra—"

"Em biết cách nào để tránh Lời Nguyền Hắc Huyết không, Malfoy?" Harry đột ngột cắt ngang lời nói đầy kiêu ngạo của Abraxas, giọng nói của cậu lạnh lẽo như băng giá, khiến cả căn phòng dường như chìm vào một sự tĩnh lặng đáng sợ.

Abraxas giật mình, khuôn mặt điển trai của hắn há hốc vì bất ngờ và có phần bối rối.

"Em...em..."

Harry cuối cùng cũng quay đầu lại, nhìn thẳng vào đôi mắt xám lạnh lùng của hai học sinh Slytherin, đôi mắt xanh lục bảo của cậu giờ đây như hai viên băng đang cháy, toát ra một sự giận dữ kiềm chế.

"Hay em có thể nói cho tôi biết, nếu chính em bị trúng phải lời nguyền tàn độc đó, em sẽ làm gì để thoát ra khỏi nó?"

Không khí trong phòng bệnh xá dường như đông cứng lại. Abraxas mặt đỏ tía tai, đôi môi mỏng của hắn run rẩy như một con cá mắc cạn trên bờ.

"Em... ý em là... một phù thủy thuần chủng... nên có một sự đề kháng tốt hơn... đối với những loại ma thuật hắc ám..."

"Thật sao?" Harry nhếch mép, nhưng đó không phải là một nụ cười thân thiện hay chế giễu. Đó là một biểu hiện của sự hoài nghi và thất vọng.

"Vậy tại sao hàng trăm phù thủy thuần chủng đã phải bỏ mạng dưới tay Grindelwald và những tín đồ của hắn? Có phải tất cả bọn họ đều 'không xứng đáng' như em nghĩ sao, Malfoy?"

Abraxas cứng họng, không thể thốt ra bất kỳ lời phản bác nào. Hai bàn tay hắn nắm chặt thành nắm đấm đặt dọc hai bên hông, thể hiện sự tức giận và bối rối tột độ.

Tom đứng im lặng quan sát toàn bộ cảnh tượng, đôi mắt đen sâu thẳm của hắn như hai hố sâu không đáy, không thể dò đoán được suy nghĩ. Hắn cảm thấy thú vị - một sự thú vị lạnh lùng và đầy tính toán - trước cách Harry bảo vệ kẻ yếu đuối, cách anh sử dụng lý lẽ sắc bén để đập tan những tư tưởng kiêu ngạo và hẹp hòi của Abraxas

Malfoy.

Một người thú vị... nhưng cũng đáng lo ngại.

Tom nhận ra rằng Harry không chỉ là một phù thủy tài năng với kiến thức uyên bác về phép thuật - anh còn có một khả năng đáng kinh ngạc trong việc đọc vị người khác, thấu hiểu những điểm yếu trong suy nghĩ và tâm lý của họ để tấn công một cách hiệu quả.

"Abraxas chỉ lo lắng cho danh tiếng của nhà Slytherin, thưa giáo sư." Tom lên tiếng hòa giải, giọng nói ngọt ngào và đầy vẻ thông cảm.

"Nhưng chúng em đều vô cùng biết ơn giáo sư vì đã cứu sống Damien."

Harry quay đầu lại, nhìn thẳng vào đôi mắt đen của Tom - một cái nhìn thật lâu, thật sâu, như thể anh đang cố gắng nhìn thấu tận đáy tâm can đầy mưu mô của hắn. Tom cảm thấy một cơn lạnh lẽo bất chợt chạy dọc sống lưng dưới ánh mắt dò xét ấy.

"Damien là nạn nhân, không phải thủ phạm." Harry nói, giọng trầm và nặng nề, mang theo một sự cảnh báo rõ ràng.

"Thay vì đổ lỗi cho em ấy, cả hai em nên cẩn trọng và cảnh giác với kẻ thực sự đứng sau vụ tấn công này. Hắn vẫn còn ngoài kia."

Abraxas cúi đầu miễn cưỡng, nhưng ánh mắt xám lạnh của hắn vẫn ánh lên một tia phản kháng và bất mãn.

"Vâng, thưa giáo sư."

Tom mỉm cười nhẹ nhàng, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn.

"Giáo sư có bất kỳ manh mối nào về kẻ đã gây ra chuyện này không? Em nghe đồn trong giới học sinh có nhiều lời bàn tán rằng có thể liên quan đến những tín đồ của Grindelwald..."

Harry quay trở lại nhìn Damien, trán cậu hơi nhíu lại trong sự tập trung.

"Bộ Pháp thuật đang tiến hành điều tra. Nhưng dù kẻ đó là ai, hắn đã dám xâm nhập vào Hogwarts, nơi được coi là an toàn nhất cho tất cả học sinh."

Câu nói của Harry khiến cả Abraxas và Tom đều im lặng. Dù kiêu ngạo và tự tin đến đâu, họ cũng không thể phủ nhận một sự thật đáng lo ngại - nếu một học sinh yếu thế như Damien có thể trở thành nạn nhân, thì bất kỳ ai trong số họ cũng có thể là mục tiêu tiếp theo.

Một lát sau, Tom và Abraxas lịch sự rời khỏi bệnh xá. Harry thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có được một chút không gian riêng tư. Anh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường Damien, lặng lẽ nhìn khuôn mặt nhợt nhạt và yên bình của cậu bé.

Tại sao lại là cậu?

Câu hỏi đó vẫn đeo bám Harry suốt những ngày qua, gặm nhấm tâm trí cậu không ngừng.

Grindelwald và những thuộc hạ tàn ác của hắn không phải là những kẻ tấn công ngẫu nhiên. Mọi hành động của chúng đều có một mục đích đen tối nào đó.

Vậy Damien Flint - một cậu bé mười hai tuổi vô danh, không có bất kỳ mối liên hệ nào với thế giới chính trị hay những cuộc xung đột lớn - có gì đặc biệt để trở thành mục tiêu của một lời nguyền hắc ám mạnh mẽ như vậy?

Harry nhắm mắt lại, cố gắng nhớ lại mọi chi tiết nhỏ nhặt mà anh biết về gia tộc Flint. Không có gì nổi bật - một dòng họ phù thủy nhỏ, không tham gia vào chính trường, không nổi tiếng về tài sản hay quyền lực.

Trừ khi...

Một ý nghĩ bất ngờ chợt lóe lên trong tâm trí Harry, khiến đôi mắt xanh lục bảo của cậu mở to một cách kinh ngạc.

Trừ khi chúng không nhắm vào Damien vì cậu bé là ai, mà vì cậu bé là cái gì.

Anh đột ngột đứng dậy, vội vàng lục tìm trong túi áo choàng và lấy ra một mảnh giấy nhỏ nhàu nát - danh sách những vật dụng cá nhân của Damien được lưu giữ tại bệnh xá trong những ngày cậu bé bất tỉnh.

Phải có thứ gì đó... nhất định phải có thứ gì đó mà chúng ta đã bỏ qua...

Nhưng danh sách chỉ bao gồm những thứ hết sức bình thường và vô hại như sách giáo khoa cũ kỹ, một vài chiếc bút lông sờn, một chiếc kẹp giấy bằng đồng hình con rồng nhỏ...

Harry thở dài một tiếng thất vọng, bỏ mảnh giấy trở lại túi áo. Có lẽ anh đang suy nghĩ quá nhiều, cố gắng tìm kiếm một ý nghĩa sâu xa trong một sự kiện ngẫu nhiên.

Nhưng khi anh nhìn lại Damien một lần nữa, một cảm giác bất an và nghi ngờ vẫn âm ỉ trong lòng. Anh biết mình không thể bỏ qua bất kỳ khả năng nào, dù là nhỏ nhất.

Bởi vì kẻ đã tấn công Damien, kẻ đã dám gieo rắc bóng tối vào trái tim của Hogwarts, sẽ còn quay trở lại.

Và lần này, Harry sẽ sẵn sàng đối mặt với chúng. Anh sẽ không để bất kỳ học sinh nào khác phải chịu đựng nỗi đau và sự kinh hoàng mà Damien đã trải qua.

Cũng như chính bản thân anh đã phải chịu năm đó.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz