ZingTruyen.Xyz

Dn Dong Nhan Naruto Naruto Di Nguyen Cua Bong Toi

Sau cuộc gặp trong mưa, Jiraiya không quay về Làng Lá.
Ông đi về hướng núi Myōboku — ngọn núi sương mù bao phủ, nơi những con cóc thông thái sống ẩn mình giữa dòng thời gian.
Từng bước chân nặng nề của ông lún sâu trong bùn đất, mỗi nhịp tim như đang gõ nhịp cho một điều gì đó sắp kết thúc.

Trên đường đi, ông nhớ lại khoảnh khắc Naruto rời đi.
Đôi mắt ấy... không còn là đôi mắt của đứa trẻ từng mơ trở thành Hokage.
Đó là đôi mắt của một kẻ đã đánh mất lý do để yêu thương.

"Naruto... ta đã dạy con tin vào con người. Nhưng có lẽ chính con người đã phản bội niềm tin đó."

Ông ngẩng đầu nhìn trời.
Những đám mây nặng trĩu như sắp đổ cơn mưa khác.
Jiraiya mỉm cười nhạt — từ bao giờ ông lại thấy bầu trời này giống ánh mắt của Naruto đến vậy?

Khi đến chân núi Myōboku, ông đặt tay lên phiến đá lớn khắc hình cóc khổng lồ, khẽ nói:

"Báo với Đại Tiên Nhân rằng ta, Jiraiya, cần được gặp. Chuyện về đứa trẻ của định mệnh."

Cổng đá mở ra trong tiếng gió rền, và sương trắng nuốt trọn bóng hình ông.

Đại Tiên Nhân ngồi trên tấm nệm rêu xanh, mắt nhắm hờ, hơi thở đều đặn như thể đã sống hàng nghìn năm.
Trước mặt ông, Jiraiya quỳ xuống.
"Con đã gặp lại đứa trẻ ấy rồi," Jiraiya mở lời.
"Ừm..." giọng Đại Tiên Nhân trầm đục, "Ta biết. Khí của Cửu Vĩ lay động tận nơi đây."

"Thưa ngài," Jiraiya cúi đầu, "Ta đến để hỏi... liệu còn con đường nào có thể kéo thằng bé trở lại ánh sáng?"

Đại Tiên Nhân không trả lời ngay. Ông chậm rãi mở mắt, đôi đồng tử vàng ánh như soi thấu cả tương lai.
"Jiraiya... Ngươi nhớ lời tiên tri năm xưa chứ?"

"Ta nhớ. Rằng sẽ có một đứa trẻ mang sức mạnh thay đổi thế giới — đưa nó đến hòa bình hoặc hủy diệt."

"Và giờ... ngươi biết nó là ai rồi, phải không?"

Jiraiya im lặng.
Một giọt nước từ mái đá rơi xuống vang khẽ, như tiếng nấc nghẹn giữa thinh không.

"Là Naruto," ông nói khẽ. "Nhưng đứa trẻ ta tin tưởng đã biến mất rồi. Cái còn lại... chỉ là cơn thịnh nộ khoác hình con người."

Đại Tiên Nhân nhìn ông, khẽ thở dài.
"Không đâu, Jiraiya. Ta đã thấy ánh trăng đôi trong linh hồn nó."
"Ánh trăng đôi?"
"Phải. Một nửa rực cháy trong thù hận, một nửa lặng yên trong lòng trắc ẩn. Nó là người duy nhất trong hàng trăm năm có thể thấu hiểu cả ánh sáng và bóng tối."

Jiraiya ngẩng lên, trong mắt lóe lên tia hy vọng mỏng manh.
"Ý ngài là... vẫn còn con đường cứu nó?"

"Cứu ư?" Đại Tiên Nhân bật cười, âm thanh như vọng từ xa xăm. "Không ai có thể 'cứu' một linh hồn đã chọn con đường của mình. Chỉ có thể hiểu nó, và đi đến tận cùng cùng nó."

"Nhưng nếu con đường ấy dẫn đến hủy diệt?"

"Thì để chính nó chứng minh rằng thế giới này xứng đáng bị hủy diệt đến mức nào."

Không gian im phăng phắc.
Chỉ còn tiếng gió rít qua khe đá, như lời than của những linh hồn đã ngủ yên.

Jiraiya cúi đầu, bàn tay run nhẹ.
Ông từng là người viết nên những câu chuyện, từng tin rằng mọi kết thúc đều có thể đổi thay.
Nhưng lần đầu tiên trong đời, ông thấy mình không thể viết nổi một đoạn kết tốt đẹp cho học trò.

"Nếu ta chết, liệu thằng bé có hiểu ta vẫn luôn tin nó không?"

Đại Tiên Nhân nhìn ông bằng ánh mắt hiền hậu.
"Con người không cần sống mãi để được hiểu, Jiraiya. Đôi khi, một cái chết đúng lúc... còn nói thay ngàn lời."

Jiraiya khẽ gật đầu. Ông đứng dậy, hướng mắt về phía chân trời — nơi sương mù tan dần, để lộ ánh trăng nhợt nhạt.
"Vậy là định mệnh đã chọn rồi," ông nói khẽ. "Nếu nó là kẻ mang hai ánh trăng... thì ta sẽ là người viết chương cuối cùng cho nó, bằng máu của chính mình."

Đại Tiên Nhân nhắm mắt, giọng ông như lời tiễn đưa:

"Một ngày nào đó, khi hai ánh trăng hòa làm một, thế giới này sẽ lại biết thế nào là hòa bình thật sự — dù phải bước qua máu và nước mắt."

Jiraiya quay lưng đi.
Mỗi bước ông rời khỏi núi, gió lạnh quất vào mặt, mưa lại bắt đầu rơi.
Nhưng trong lòng ông, không còn chỉ là nỗi sợ hay tiếc nuối.
Có một ngọn lửa — nhỏ, nhưng sáng.
Ngọn lửa của niềm tin cuối cùng mà một người thầy dành cho đứa trẻ của định mệnh.

"Naruto... cho dù con có hóa thành quỷ, ta vẫn sẽ tin con là người duy nhất có thể cứu thế giới này — theo cách của riêng con."

Và thế là Jiraiya bước tiếp, hòa vào mưa gió, đi về nơi định mệnh đang chờ — nơi mà bóng tối và ánh sáng chuẩn bị giao nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz