ZingTruyen.Xyz

Dm Vo Han Luu Tro Choi Cua Than Gay Game

Lần này, cả một bữa ăn sáng chẳng ai nói với ai câu nào, đến nỗi trước lúc quản gia rời đi vẫn không có tiếng nào được thốt ra.

Chờ lúc toàn bộ NPC đều đã rời đi, mọi người mới bắt đầu cất tiếng oán hờn.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy chứ?..." Có người nhìn hai bộ xác chết ở trước mặt bọn họ với vẻ đau thương, sụp đổ bảo, "Có người chết thì cũng hiểu đi, nhưng lần này lại những 2 người..."

"Tuy bảo không phải chết thật... Nhưng nói sao tôi cũng không muốn trải nghiệm kiểu chết này..."

"Hức hức, em muốn về nhà..." Cậu nhóc đáng thương bĩu môi sắp òa khóc tới nơi

Cuối cùng không biết vì gì mà đột nhiên có người chỉ tay sang Vương Chinh Vũ, "Phải rồi, đêm qua người gây chuyện với Bá tước chẳng phải là cậu ta sao, cậu sao lại không chết?"

Vương Chinh Vũ nghẹn lời, biểu cảm hiện rõ nỗi bi ai. Người chết vốn phải là bản thân, chuyện này làm hắn khó mà nói thành lời.

"Đúng đó, đêm qua người mà Bá tước muốn giết đúng là cậu ta nhưng tôi đã cứu cậu ta." Ngụy Dịch Sâm giải vây cho Vương Chinh Vũ, sau đó bắt đầu giải thích mọi chuyện đã xảy ra vào đêm hôm qua.

Kể cả chuyện Vương Chinh Vũ một mình ở một phòng, suýt bị bộ đồ ăn bắt đi, cùng với nhìn thấy chúng nó lôi người vào phòng của Bá tước.

"Chúng tôi vì tự vệ chỉ đành trốn về lại phòng, về chuyện này chúng tôi rất xin lỗi nhưng cũng chẳng còn cách nào khác." Ngụy Dịch Sâm nói tiếp, "Chúng tôi biết có người sẽ chết, có điều chẳng ngờ hôm nay lại xuất hiện thêm hai bộ thi thể."

"Mấy dụng cụ ăn bắt người đi? Đúng là kì lạ thật đấy." Cố Nham gắng sức phân tích, "Ý cậu là, người chết đêm qua hẳn là Vương Vũ với Thiệu Văn?"

Thiệu Văn chính là nhà bình phẩm nước hoa.

"Vương Vũ công khai gây chuyện với Bá tước xảy ra chuyện là điều bình thường, nhưng Thiệu Văn là vì gì?"

"Thiệu Văn là nhà bình phẩm nước hoa, ngửi ra được nơi đây dùng xạ hương, phá giải được câu đố về mùi hương."

"Nhưng sao Bá tước lại biết được chứ? Lúc chúng ta trò chuyện, tên đó với quản gia đâu có mặt đâu đúng không?"

"Chẳng lẽ là, có ma? Lạ lùng lắm rồi đấy." Nói mãi bàn mãi, đột nhiên có người tay run bần bật mặt hiện vẻ sợ hãi, chỉ về phía dao nĩa ở trên bàn.

Thực sự làm người ta sởn cả gai ốc, chính xác, nếu dao nĩa và bộ đồ ăn biết nhảy nhót di chuyển, nói không chừng cũng biết nói chuyện và biết cả truyền lời lại cho Bá tước.

Mọi người ăn ý che miệng lại, không dám thốt ra câu nào nữa.

Nhưng ngồi chờ chết là điều không thể, cả đám hoảng hốt dọn hết đống khay mâm và bộ dao nĩa trên bàn lại, cất ở nơi xa xa để tránh bị nghe lén.

Có người chơi còn sực nhớ một chuyện, Bá tước đã kêu quản gia đi thu đồ của bọn họ, ép cả đám phải mặc lễ phục. Cho nên bọn họ đành phải cởi sạch đồ trên người, chất đống ở một góc bên cạnh.

Cuối cùng vì vẫn còn sợ hãi không tài nào yên lòng được, nên sau khi dọn dẹp một căn phòng thành một căn phòng trống rỗng, 9 người đàn ông với cơ thể trần truồng chen chúc nhau trong một căn phòng mới dám thì thầm nói tiếp.

"Thành thử ra, ngoại trừ việc cửa thoát nước sẽ tràn bọt kích dục gây ảo giác ra, còn có người châm lọ tinh dầu ở trước cửa phòng mỗi người?!"

"Như vậy cũng đáng sợ vãi? Đúng kiểu không biết đỡ kiểu gì... Chúng ta sao mới dừng chuyện này lại được đây?"

"Coi như ngăn được bọt với lọ tinh dầu nhưng chưa chắc bọn chúng không còn những cách làm chúng ta hứng tình khác..."

Nỗi khủng hoảng bao trùm lấy người chơi, việc phá giải câu đố mật thất đã không thể chậm trễ được nữa.

Nhưng ngay cả người chơi lão luyện như Ngụy Dịch Sâm cũng chưa bắt được manh mối mấu chốt.

Tại sao Bá tước William sau khi tốn sức bắt người chơi tới phòng mình không giết ngay mà lại làm tình với bọn họ trước chứ? "Trò Chơi Của Thần" thân là game lấy "tình dục" làm chủ đề, chuyện này nhất định có điều kì lạ.

"Nói chứ, liên quan đến mùi hương kì dị kia tôi bỗng nghĩ ra được vài thứ." Cố Nham đột nhiên lên tiếng, "Đêm qua tôi đã nghĩ rất lâu, mùi xạ hương mà Thiệu Văn nói tới là thứ mà con đực sẽ phát ra, nên là tôi liền nghĩ đến tinh dịch..."

"Tinh dịch?" Ngụy Dịch Sâm cau mày không rõ, "Xạ hương là chất được tiết ra bởi động vật thuộc họ cầy, chẳng phải tinh dịch gì đâu. Cho dù là tinh dịch thật, tác dụng kích dục cũng chẳng thể nào mạnh mẽ đến thế."

"Vậy ư? Tôi cũng cho là thế..." Cố Nham hơi lo lắng bảo, "Nhưng tôi chẳng rõ vì sao, đột nhiên lại nhớ đến hình ảnh quản gia ngồi xổm dưới bàn ăn, khẩu giao cho Bá tước William. Chắc chắn điều đó cũng có hàm ý đặc thù mà ha?"

"Đợi đã, vừa rồi anh nói gì?" Hai mắt Ngụy Dịch Sâm chợt lóe lên, "Quản gia khẩu giao cho Bá tước?"

"Ừm, hồi đầu chúng ta còn tưởng Bá tước ép và nô dịch quản gia phục vụ cho tên đó nữa mà, nhưng đã hai đêm liên tục làm chuyện đó trước mặt chúng ta, nhất định có ý nghĩa gì đó đặc biệt!" Cố Nham bảo, "Như đang thu thập gì đó..."

Thu thập tinh dịch Bá tước, sau đó điều chế thành thứ có thể tỏa mùi xạ hương?!

"Thực ra em cũng có một suy nghĩ..." Cậu nhóc ngồi bên cạnh mãi không nói đột nhiên cất giọng mềm nhũn, "Các anh không thấy có điều gì quen lắm sao?"

"Nghĩa là sao?" Mọi người hỏi.

"Người đẹp và quái vật đó! Trong câu chuyện đó chẳng phải mấy vật dụng trong nhà hay bộ chén dĩa gì đó biết động đậy sao?" Cậu nhóc đáp với vẻ ngoan hiền, "Chúng nó chỉ hoạt động khi đêm xuống!"

Bộ đồ ăn hoạt động, xạ hương của quái vật, cùng với lâu đài cổ nhốt nữ chính, đây đúng thật rất giống với thiết lập của phó bản này.

"Chính là nó!" Ngụy Dịch Sâm phấn khích hỏi cậu nhóc, "Em còn nhớ chi tiết truyện cổ tích đó không?"

"Ưm..." Cậu nhóc chu môi ngẫm nghĩ, "Vẫn nhớ được một ít..."

Trong câu chuyện cổ tích Người Đẹp Và Quái Vật, có một vị hoàng tử kiêu ngạo sống một mình trong tòa lâu đài cổ nguy nga tráng lệ, chàng ta vì từ chối cho một cụ bà tá túc mà bị giáng lời nguyền hóa thành quái vật, ngay cả đám người hầu của hoàng tử cũng bị biến thành đủ kiểu vật dụng trong nhà và bát dĩa. Cha của nữ chính Belle bị quái vật bắt nhốt trong tòa lâu đài vì đã xông vào lãnh địa. Để cứu cha, Belle đành phải sống chung với quái vật.

Hồi đầu, Belle chán ghét và sợ hãi quái vật vô cùng, còn tìm cơ hội để chạy trốn nhưng trên đường trốn chạy thì gặp phải bầy sói; Trong lúc nguy nan, quái vật đúng lúc xuất hiện giải cứu Belle, nhưng bản thân lại vì thế mà bị thương. Belle cảm động, cuối cùng ở lại chăm sóc quái vật. Ngay lúc thứ cảm xúc khó mà tưởng tượng được nảy nở giữa cả hai, kẻ phản diện Gaston mãi mà chẳng theo đuổi Belle thành công đã tìm cách giết chết quái vật.

Belle đau lòng buồn khổ hôn lấy quái vật đã chết, và quái vật cũng vì nụ hôn đó mà giải trừ được lời nguyền, sống lại đồng thời trở lại dáng vẻ hoàng tử, cùng nữ chính sống một cuộc sống hạnh phúc vui vẻ.

Truyện cổ tích đến đây đã kết thúc, song cả đám người chơi lại chau mày.

"Câu chuyện này không khớp mấy với tình huống hiện giờ của chúng ta..."

"Thì bởi... Bộ đồ ăn trong cổ tích ít nhất cũng là phe thiện, sao tới chúng ta lại đi giết người rồi?..."

"Vả lại, mấu chốt nhất chẳng lẽ không phải nghi thức và tế phẩm mà Bá tước đã nói sao, rốt cuộc là có ý gì? Giờ chúng ta còn chưa làm rõ được những thứ đó nữa cơ đấy! Để câu chuyện cổ tích đó sang bên trước được không..."

"Không, tôi lại thấy chính xác là truyện Người Đẹp Và Quái Vật." Ngụy Dịch Sâm phản bác, "Đây dù gì cũng là trò chơi liên quan đến tình dục, bối cảnh của phó bản tất có sửa đổi không thể y như đúc bản gốc rồi."

"Vậy theo anh Ngụy, giờ chúng ta nên làm sao đây?" Cố Nham đã hỏi thế, Ngụy Dịch Sâm lúc này đây đã xem như là người có thực lực nhất trong bọn họ rồi.

"Người Đẹp Và Quái Vật rất có thể là bối cảnh và nguyên mẫu cho phó bản lần này, nhưng cốt lõi của nó đã bị thay đổi. Thực ra thì, mục đích hiện giờ của Bá tước đã rất rõ ràng, đó là giết người chơi, thu thập 'tế phẩm', dùng nó cho cái gọi là nghi lễ." Ngụy Dịch Sâm nói tiếp, "Và giờ hẳn còn chưa tới 2 ngày nữa."

"Vả lại theo tôi thấy ông quản gia đó cũng có vấn đề, tuy rất khúm núm với chúng ta nhưng hình như lại lại luôn chẳng có bao nhiêu cảm giác tồn tại." Ngụy Dịch Sâm bảo, "Nếu dựa theo logic của Người Đẹp Và Quái Vật, quản gia không chừng chính là Gaston, hoặc là mụ phù thủy đã hạ lời nguyền hoàng tử."

"Còn Bá tước chính là hoàng tử, và giờ thì là quái vật biết tỏa xạ hương?" Cố Nham đoán, "Nhưng giờ thì, y trông có vẻ cũng chẳng phải quái vật, ngược lại giống quỷ hút máu gì đó hơn, mọi người có thấy gương mặt tái nhợt đó của y không..."

"Có khi nào là do, y xuất tinh quá độ?" Vương Chinh Vũ đột nhiên lên tiếng, "Không phải bảo tinh dịch y là xạ hương sao?..."

"Cho nên ngày nào quản gia cũng khẩu giao cho Bá tước ngay bữa ăn thực ra là đang thu thập xạ hương, sau đó điều chế thành thứ có thể khiến người chơi hứng tình gặp ảo giác." Ngụy Dịch Sâm đoán chắc, "Sau đó bọn chúng có thể ngang nhiên bắt tóm người chơi, để họ thành tế phẩm trong nghi lễ của mình."

"Thật đáng sợ..." Toàn thân đám người chơi run cầm cập.

"Tuy đây chẳng qua là khâu thứ nhất trong quy trình "tạo tế phẩm" nhưng chỉ cần chúng ta ngăn cản quá trình thu thập của chúng, không chừng có thể ngăn chúng tiếp tục giết người." Ngụy Dịch Sâm bảo, "Tối nay, chúng ta phải chủ động hành động!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz