ZingTruyen.Xyz

[ ĐM/ST ] Ở cùng con rể

Chương 16

Yua_0611

Chương 16: Cưỡng Hôn

Xuống lầu, Mộ Dung Vũ đang cho đứa bé uống sữa. Thấy hắn, anh nói: "Trong bếp có cháo, anh tự vào ăn đi."

Cố Hạo Ngôn hơi nghi ngờ tài nấu nướng của anh, có chút chần chừ, nhưng sau đó nghĩ bụng cháo trắng thì dù nấu tệ đến mấy cũng không thể quá khó nuốt, nên hùng dũng bước vào phòng bếp.

Tay nghề của Mộ Dung Vũ quả thật không đến nỗi tệ, cháo trắng vẫn ăn được, hơn nữa đĩa cải bẹ đi kèm (chắc là mua sẵn) cũng có hương vị không tồi. Cố Hạo Ngôn ăn liền hai chén. Hắn cảm thấy nếu lưỡi mình không bị cắn rách thì chắc chắn có thể uống thêm chén nữa.

Rửa bát xong đi ra, Cố Hạo Ngôn nhìn thấy Mộ Dung Vũ đang ngồi trên sofa, chú ý đến quầng thâm dưới mắt anh, trong lòng dâng lên một cảm giác vi diệu. Hắn bước đến nói: "Mộ Dung, tối qua anh thức trắng đêm phải không?

Tôi khỏe rồi, để tôi trông con, anh đi nghỉ đi."
Mộ Dung Vũ nhìn hắn đầy nghi ngờ: "Anh trông con ổn không đấy?"

Cố Hạo Ngôn đáp: "Chắc là... được thôi, lát nữa bố mẹ tôi cũng sang."

Nghe vậy, Mộ Dung Vũ không còn kiên trì nữa, ý bảo hắn bế đứa bé. Nhưng Cố Hạo Ngôn vừa mới ôm lấy, đứa bé vốn đang ngoan ngoãn trong lòng Mộ Dung Vũ lập tức khóc ré lên. Cố Hạo Ngôn bực mình đến nghiến răng, ghé sát vào em bé dọa: "Mày mà còn khóc nữa! Khóc nữa là tao vứt mày ra ngoài đấy!"

Mộ Dung Vũ đập nhẹ vào tay hắn, ôm đứa bé về, trách: "Không được nói những lời đó!" Cuối cùng, anh phải đợi A Cẩu ngủ say rồi mới ôm cậu bé ngủ cùng vài tiếng.

"Cậu em" của Cố Hạo Ngôn cuối cùng đã được tiểu phẫu. Vết thương lành khá tốt, chỉ là tạm thời chưa thích hợp cho chuyện phòng the. Hắn đã đảm bảo với Mộ Dung Vũ rằng gần đây hắn không có ý định "săn gái", thậm chí bạn bè rủ rê hắn đều lấy lý do phải ở nhà chăm con mà từ chối.

Tuy nhiên, đó không hoàn toàn là một lời biện hộ, vì ban ngày đi làm, Cố Hạo Ngôn về nhà quả thật sẽ phụ giúp trông con, còn làm việc nhà và nấu bữa tối.

Hắn dần dần dường như rất thích thú với việc biến các nguyên liệu thành món ăn ngon, thậm chí còn dùng đến lò nướng mà trước đây chưa từng đụng vào. Sau khi biết ngày sinh nhật Mộ Dung Vũ, hắn còn nảy ra ý định tự tay làm tặng anh một chiếc bánh kem.

Sinh nhật Mộ Dung Vũ là một ngày trước

khi A Cẩu tròn ba tháng. Nếu Mộ Dung Tuyết không qua đời vì khó sinh, có lẽ cô sẽ nài nỉ chồng cùng mình về quê ăn sinh nhật bố. Với tính cách của Cố Hạo Ngôn, dù không hoàn toàn tình nguyện, hắn cũng sẽ đi cùng cô một chuyến. Gia đình ba người họ sẽ đi máy bay, đi tàu hỏa rồi đi ô tô một đoạn nữa, đến một ngôi làng nhỏ trên núi mà Cố Hạo Ngôn chưa từng đặt chân tới, ngắm nhìn những phong cảnh hắn chưa từng thấy.

Mộ Dung Tuyết có lẽ sẽ hưng phấn đến mức quên cả say xe, kéo hắn đi thăm hỏi họ hàng. Một người con hiếu thảo như cô chắc chắn sẽ chuẩn bị quà cho bố, và có lẽ còn tự tay làm một bàn thức ăn thịnh soạn.

Nhưng cùng với sự ra đi của cô, mọi kế hoạch đều bị phá vỡ. Mộ Dung Tuyết không thể trở về, ngược lại là Mộ Dung Vũ đến thành phố lớn. Rồi vì nhiều lý do, anh gánh vác trách nhiệm chăm sóc A Cẩu, và còn khơi dậy dục vọng của Cố Hạo Ngôn đối với mình.

Cố Hạo Ngôn không cảm thấy việc mình khao khát nhạc phụ là bất trung với người vợ đã khuất. Hắn vốn dĩ cũng chẳng chung thủy gì với Mộ Dung Tuyết, đời sống cá nhân lại không mấy sạch sẽ. Ngược lại, đối với hắn lúc này, thân phận của Mộ Dung Vũ lại càng khiến hắn kích thích hơn.

Sống chung một thời gian dài, hứng thú của Cố Hạo Ngôn dành cho Mộ Dung Vũ không những không giảm bớt mà dần trở nên nồng đậm. Hai người kỳ thực luôn không hợp nhau. Nhạc phụ không giống vợ hắn, sẽ không phải chuyện gì cũng chiều theo hắn.

Không những thế, anh còn thường xuyên thể hiện vai vế trưởng bối, sai bảo hắn làm này làm kia. Mỗi khi có mâu thuẫn hay tranh cãi xảy ra, bên ngoài trông có vẻ Mộ Dung Vũ là người thỏa hiệp, nhưng thực tế Cố Hạo Ngôn chẳng hề chiếm được nửa phần lợi lộc, cũng chưa bao giờ thực sự ngăn cản được những việc Mộ Dung Vũ muốn làm.

Ví dụ như, máy lạnh trung tâm trong nhà gần như trở thành vật trang trí, thay vào đó lại có thêm hai chiếc quạt điện lạc lõng so với nội thất. Lại ví dụ như, khu vườn mà hắn đã tỉ mỉ lên kế hoạch giờ đã hoàn toàn thay đổi, không chỉ biến thành vườn rau, mà góc bên trái còn được dựng một cái chuồng gà, và Mộ Dung Vũ đã chuẩn bị mua gà về nuôi.

Về chuyện nuôi gà, hai người đã tranh cãi rất nhiều lần. Cố Hạo Ngôn dĩ nhiên là tuyệt đối không cho phép. Trong mắt hắn, nuôi gà trong biệt thự quả là một trò cười, nó khác gì dùng vàng làm cái cốc uống nước?

Đều là lãng phí của trời! Hơn nữa gia cầm không chỉ ồn ào mà mùi phân còn nặng, nếu không quản lý cẩn thận sẽ ị bậy khắp nơi. Một người đàn ông hơi có chút sạch sẽ như hắn làm sao chịu nổi?

Nhưng Mộ Dung Vũ rất kiên quyết, và lý lẽ: "A Cẩu sắp cần ăn dặm, trứng gà là thực phẩm rất bổ dưỡng. Trứng gà nhà nuôi tốt hơn nhiều so với trứng mua ngoài chợ. Hơn nữa, bình thường chúng ta chẳng phải hay thừa cơm thừa canh sao? Đổ vào thùng rác chẳng phải lãng phí sao? Nuôi gà sẽ không sợ lãng phí."

Cố Hạo Ngôn đau cả đầu, nói: "Nhưng chúng nó rất ồn! Và rất hôi!"

Mộ Dung Vũ nhìn hắn có chút kỳ lạ, giải thích: "Gà mái không hay kêu nhiều như vậy, anh có biết thường thức không? Hơn nữa tôi làm chuồng gà ở bên trái, phòng ngủ của chúng ta đều hướng về bên phải, căn bản sẽ không làm phiền, dù có mùi thì cũng sẽ không ngửi thấy, tôi cũng sẽ thường xuyên dọn dẹp."

Sắc mặt Cố Hạo Ngôn tối sầm: "Tôi vẫn không đồng ý!"

Nhưng sự không đồng ý của hắn không có tác dụng lớn. Đến chiều thứ Bảy, Mộ Dung Vũ cõng con ra ngoài một chuyến, lúc trở về thì xách theo một chiếc lồng tre, bên trong có bốn con gà mái nặng khoảng một hai cân.

Cố Hạo Ngôn biến sắc mấy lần. Nếu là trước đây, hoặc là người khác, hắn có lẽ đã lập tức ném cái lồng tre đi, và chắc chắn sẽ nổi cơn thịnh nộ.

Nhưng đối diện với Mộ Dung Vũ, đối diện với đôi mắt trong trẻo kia, mọi cơn giận dường như đều bị dập tắt, hắn chỉ có thể gằn giọng: "Chờ anh đi rồi, tôi sẽ giết sạch chúng làm thịt ăn."

Mộ Dung Vũ biết hắn đang giận, không khỏi cười khẽ, trêu chọc: "Ồ, Cố đại thiếu biết cách giết gà sao?"

"Tôi chính là không biết!" Cố Hạo Ngôn vẻ mặt đầy lý lẽ: "Nhưng tôi không tin tôi băm cổ chúng ra, chúng còn sống được nữa?"

Mộ Dung Vũ giơ ngón cái về phía hắn: "Ý kiến hay."

Sự "giảng hòa" chủ động như vậy đã dập tắt hoàn toàn cơn nóng giận của Cố Hạo Ngôn. Hắn thậm chí còn phụ giúp xách lồng gà, đưa chúng vào chuồng mới.

Bốn con gà đều trông khá tốt, cũng không quá bẩn hay hôi. Cố Hạo Ngôn cảm thấy mức độ chấp nhận của mình đã tăng lên một chút, liền hỏi: "Bây giờ chúng đẻ trứng luôn không?"

Mộ Dung Vũ nói: "Còn phải nuôi thêm một thời gian nữa." Anh xoa dịu hắn: "Chờ quả trứng đầu tiên, tôi sẽ chiên trứng tráng bọc cho anh ăn."

Cố Hạo Ngôn không nhịn được cười, nhưng rất nhanh lại nghiêm mặt: "Đừng tưởng như vậy là tôi hết giận! Tôi nói cho anh biết, chỉ được nuôi bốn con này thôi, sau này không được mua thêm, nuôi thứ khác cũng không được!"

Xét về những biểu hiện quá đỗi thuần lương gần đây của Cố Hạo Ngôn, bạn thân Bạch Phong tỏ ra nghi ngờ, rồi gọi điện nói muốn đến thăm nhà, tiện thể thăm con trai nuôi.

Thực ra, hội bạn bè của Cố Hạo Ngôn đều đã gặp A Cẩu, đó là trước khi Mộ Dung Vũ đến. Sau khi Mộ Dung Tuyết qua đời vì khó sinh, họ đều đến an ủi Cố Hạo Ngôn. Vì A Cẩu không làm tiệc đầy tháng nên họ không đến làm phiền nữa.
Bạch Phong đến một mình, mang theo rất nhiều quà, đều là những món đồ chơi đắt tiền mà em bé còn chưa chơi được, cùng với một giỏ trái cây.

Cố Hạo Ngôn mở cửa nhìn thấy hắn tay xách nách mang, phải bật cười: "Có phải thăm bệnh đâu mà còn mang cả giỏ trái cây?"

Bạch Phong cười "hắc hắc" nói: "Mày không hiểu rồi, nhạc phụ mày không phải cũng ở đây sao? Mua cho cụ đấy."

Hắn đẩy Cố Hạo Ngôn vào, đặt hết đồ lên bàn trà rộng rãi, rồi nhìn ngó xung quanh: "Ê? Nhạc phụ mày đâu? Con trai nuôi tao đâu? Đi đâu hết rồi? Thơm quá vậy, chẳng lẽ đang nấu ăn? Nghe cái mùi này, tay nghề nhạc phụ mày chắc chắn không tệ!"

Lúc này đã là xế chiều, Bạch Phong vừa tan làm, quả thật thấy đói bụng, không kìm được đi về phía nhà bếp, tiện thể muốn diện kiến dung nhan Mộ Dung Vũ. Nhưng khi hắn bước vào, bên trong không một bóng người, nhưng trên bếp quả thật có nồi canh đang nấu, còn tỏa hơi nóng, ngửi lên cực kỳ thơm.

Bạch Phong ghé sát nghe ngóng, càng nghe càng thấy đói bụng, thấy Cố Hạo Ngôn theo vào, hỏi: "Canh gì mà thơm thế?"

Cố Hạo Ngôn vẻ mặt bình tĩnh: "Phật nhảy tường."

Bạch Phong kinh ngạc một chút, rồi vui mừng: "Ôi, tao đến lại được đãi ngộ tốt thế này sao? Nhạc phụ mày khách sáo quá đi mất! À đúng rồi, xác nhận lại chút, hôm nay nhà mày chỉ tiếp đãi mình tao thôi chứ?"

Cố Hạo Ngôn nói: "Cũng không phải làm riêng cho mày, tao chỉ muốn thử xem mình nấu ra mùi vị thế nào thôi, mày vừa lúc đến kịp."

Bạch Phong càng giật mình: "Mày, mày nấu hả? Mày biết nấu cơm à?"

Hắn giật mình như vậy cũng không có gì lạ, Cố Hạo Ngôn nổi tiếng trong nhóm là "công tử bột". Dù không đến mức quá đáng, nhưng vẫn không thể liên kết hắn với công việc bếp núc.

Trên thực tế, không chỉ Bạch Phong, ngay cả mẹ Cố Hạo Ngôn biết hắn biết nấu ăn cũng rất ngạc nhiên, sau đó còn kéo chồng cùng nhau đến "ăn chực" cuối tuần, thưởng thức tay nghề của con trai.

Cố Hạo Ngôn mở nắp nồi, dùng muỗng khuấy nguyên liệu bên trong, bình tĩnh nói: "Học thì biết thôi."

Bạch Phong không ngừng cảm thán: "Thật là... Mày thay đổi lớn quá, quả nhiên làm bố là khác hẳn." Rồi lại bắt đầu suy tư: "Không biết tao có nên tìm một người phụ nữ kết hôn không nhỉ?"
Cố Hạo Ngôn nói: "Mày không cứng được với phụ nữ, kết hôn kiểu gì? Lừa hôn hả?"

Bạch Phong nói: "Có lẽ tao có thể tìm người mang thai hộ."

Cố Hạo Ngôn châm chọc: "Không hợp pháp."
Hai người đấu khẩu vài câu, Bạch Phong lại nhớ ra điều gì đó, vội vàng hỏi: "Đúng rồi, con trai nuôi tao đâu?"

Vừa hỏi xong, hắn liền nghe thấy tiếng bước chân lại gần, quay đầu lại, lát sau liền thấy một người đang ôm một đứa bé bước vào, một tay còn cầm mấy cọng rau xà lách dính bùn đất. Hắn ban đầu cho rằng đó là nhạc phụ của Cố Hạo Ngôn, nhưng thấy rõ khuôn mặt trẻ tuổi kia, hắn lại có chút nghi ngờ.

Tuy nhiên, những nghi ngờ đó nhanh chóng bị ném lại phía sau, bởi vì người trước mặt thật sự rất đẹp, lông mày thanh tú, đôi mắt trong veo như suối, thêm cánh môi hồng hào, làn da trắng nõn, hoàn toàn là hình mẫu hắn yêu thích. Hắn nhìn đến ngây người, còn chưa kịp phản ứng, Cố Hạo Ngôn đã vỗ vai hắn, nói: "Này, con trai nuôi của mày đấy."

Đứa bé gần tròn ba tháng so với lúc mới sinh có thể nói là thay đổi trời đất. Không chỉ ngũ quan nở nang hơn, người cũng lớn hơn, da dẻ trắng trẻo hơn rất nhiều, ngay cả tóc cũng đen hơn. Vì là mùa hè nên mặc đồ mỏng, lộ ra cánh tay như củ sen và đôi chân trần, cả người hồng hào trông rất đáng yêu.

Nhưng Bạch Phong vẫn không tài nào dứt được sự chú ý khỏi khuôn mặt người đàn ông trẻ tuổi kia.

Mộ Dung Vũ đưa bó rau vừa nhổ cho Cố Hạo Ngôn, rất tự nhiên nói: "Anh rửa đi." Cố Hạo Ngôn nhận lấy bó rau, Mộ Dung Vũ lại dặn: "Lá hư đừng vứt, lát nữa cho gà ăn." Cố Hạo Ngôn ừ một tiếng.

Đoạn đối thoại này khiến Bạch Phong sững sờ. Đôi mắt hắn lập tức chuyển sang bạn thân, hỏi một cách vô cùng nóng bỏng: "Vị này là..."

Cố Hạo Ngôn nhìn thoáng qua Mộ Dung Vũ, rồi nói: "Nhạc phụ tao."

Rồi hắn giới thiệu: "Mộ Dung, đây là bạn tao, cũng là... bố đỡ đầu của con trai tao, Bạch Phong. Chữ 'Bạch' màu trắng, chữ 'Phong' lá phong. Là chủ kiêm huấn luyện viên một phòng tập thể hình, hôm nay đến thăm con trai, mua rất nhiều quà ở ngoài kia."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz