ZingTruyen.Xyz

[ĐM/SONG TÍNH] Vợ và người quản gia của hồi môn.

Chương 30: Xung đột

ninthtenth

Chương 30: Xung đột

Tống Dư đã trở lại, hắn trực tiếp lái xe tới thẳng tầng dưới công ty, bảo Lâm Thính Kha đi xuống.

Lâm Thính Kha vừa vào trong xe, hắn lập tức ôm Lâm Thính Kha khóc lóc: “Tiểu Kha, xin lỗi cậu, là do tớ không chăm sóc tốt cho cậu.”

“Lái xe đi.” Lâm Thính Kha nói.

Hai người đi về căn nhà của Hàn Thanh Diệc.

Đây cũng xem như là lần đầu tiên Lâm Thính Kha chân chính bước vào nơi này, lần y tới đây đánh Hàn Thanh Diệc là đứng ở cửa đánh, căn bản không có cẩn thận nhìn xem cách bố trí của căn phòng này.

Hàn Thanh Diệc ngậm một điếu thuốc, lúc Tống Dư bước vào cửa, hắn liền khom lưng cởi giày cho Tống Dư.

Lâm Thính Kha cảm thấy, thực ra Hàn Thanh Diệc cùng một kiểu người với Tống Dư, đều bất cần đời, theo đuổi kích thích và buông thả dục vọng.

Có lẽ những người như vậy mới thích hợp ở bên nhau.

Ba người ngồi xuống, Hàn Thanh Diệc cũng chẳng nhìn Lâm Thính Kha, mà dựa vào người Tống Dư nghịch điện thoại.

Tống Dư nắm tay Lâm Thính Kha: “Tiểu Kha, tớ đã định ly hôn với anh ta.”

Sắc mặt Lâm Thính Kha lạnh lùng, ánh mắt nghiêm túc: “Vậy ngài muốn kết hôn với Hàn tiên sinh sao?”

“Chả thế thì sao?” Hàn Thanh Diệc dời tầm mắt từ màn hình điện thoại đến trên mặt Lâm Thính Kha, hắn nhướn mày, tựa như mang theo ý đồ khiêu khích, lại có chút vẻ badboy.

Tống Dư tát Hàn Thanh Diệc một cái: “Anh câm miệng cho tôi!”

Hàn Thanh Diệc sờ sờ cái má bị đánh đỏ, bắt lấy tóc Tống Dư, hung hăng hôn lên.

Tống Dư đá một phát vào bụng hắn: “Lại nổi điên thì cút đi.”

Bấy giờ Hàn Thanh Diệc mới thu liễm một xíu, liếm môi, ôm bụng, thay đổi tư thế nằm trên đùi Tống Dư tiếp tục chơi điện thoại.

Tống Dư hôn lên mu bàn tay Lâm Thính Kha: “Tiểu Kha, tớ biết như này có hơi ích kỷ, nhưng đã không còn cách nào khác. Ngày mai tớ đi bệnh viện với cậu, chúng ta sẽ phá cái thai kia đi.”

Lâm Thính Kha cảm thấy tình yêu của mình với Tống Dư là ngọn lửa dưới tảng băng.

Uống băng mười năm, dù có là ngọn lửa cũng sẽ nguội lạnh.

Y cho rằng, Tống Dư sẽ xin lỗi y, sau đó trở về gia đình, cuối cùng ở bên Tần Tử Kỳ một lần nữa. Dù cho thỉnh thoảng Tống Dư sẽ làm tình với Hàn Thanh Diệc, chỉ cần không phải quá mức, Tần Tử Kỳ cũng sẽ không có ý kiến.

Lâm Thính Kha cầm lấy ly nước trên bàn trà, uống một ngụm.

Tựa như nuốt vào một cái gai nhọn, khiến tim y hoàn toàn rách ra.

Y nhẹ nhàng gật đầu: “Được.”

Tống Dư vừa khóc vừa cười ôm Lâm Thính Kha hôn: “Tớ biết Tiểu Kha tốt với tớ nhất mà.”

Hàn Thanh Diệc giơ tay vỗ cái bốp lên mông Tống Dư: “Tống Dư, mẹ nó, em đúng là không phải người nữa rồi.”

Tống Dư đẩy hắn xuống đất: “Anh thì biết cái gì, Tiểu Kha là người tốt nhất đối với tôi đấy.”

Im lặng một lát, Lâm Thính Kha lại hỏi: “Thiếu gia, sau khi ly hôn với Tần tiên sinh, ngài muốn kết hôn với Hàn tiên sinh sao?”

Tống Dư tinh thần phơi phới, hiếm khi cười đến hơi mắc cỡ: “Ừm ừm, trước kia lúc bọn tớ yêu nhau cũng đã có dự định kết hôn rồi. Nếu không phải vì anh ta ra nước ngoài, tớ cũng sẽ không ở bên Tần Tử Kỳ.”

Lâm Thính Kha lại hỏi: “Vậy sau khi hai người kết hôn, thiếu gia muốn tôi làm gì?”

Tống Dư ôm lấy Lâm Thính Kha rất chặt: “Đương nhiên là tiếp tục ở bên cạnh tớ rồi. Tiểu Kha, tớ đã nói với cậu, tớ yêu cậu nhất, tớ sẽ không bao giờ vứt bỏ cậu đâu.”

Lâm Thính Kha hít một hơi thật sâu: “Thiếu gia muốn tôi làm người thứ ba của ngài và Hàn tiên sinh sao?”

Tống Dư hôn y: “Đúng rồi, ba người chúng ta sẽ ở bên nhau.”

Lâm Thính Kha cười cười, nói: “Được.”

Y đứng lên, cúi người hôn giữa trán Tống Dư: “Mấy hôm nay tôi thấy hơi không khỏe, chuyện phá thai hoãn thêm hai ngày nữa đi.”

Tống Dư: “Được, nghe theo cậu tất.”

Hắn đứng dậy, mở một cái ngăn tủ, lấy ra một chuỗi chìa khóa từ bên trong: “Tiểu Kha, đây là căn nhà mới tớ và anh ta mua, đợi chốc nữa tớ sẽ gửi địa chỉ cho cậu, mấy ngày này cậu cũng có thể đi xem nó, về sau, chúng ta sẽ ở tất bên kia.”

Lâm Thính Kha nhận lấy chìa khóa: “Được.”

Y lại hôn Tống Dư một chút, sau đó rời đi.

Sau khi Lâm Thính Kha đi, Hàn Thanh Diệc ôm Tống Dư ở trên đùi, nói: “Tiểu Kha của em sắp rời khỏi em.”

“Có ý gì?”

Hàn Thanh Diệc đè hắn dưới thân, bắt đầu cởi quần: “Không có gì, ý tôi là tôi rất yêu em đấy.”

Lúc Lâm Thính Kha trở về đã là giữa trưa, nhưng y không tới công ty mà về thẳng biệt thự.

Tần Tử Kỳ gọi điện thoại lại đây: “Tiểu Kha, em không ở công ty à.”

Lâm Thính Kha nằm ở trên giường, ấn ấn huyệt thái dương rồi mới nói: “Em thấy hơi không thoải mái nên đã đi về rồi.”

Tần Tử Kỳ nở nụ cười: “Tôi cũng nghỉ ngơi đây.”

Sau khi hai người nói vài câu thì tắt điện thoại.

Lâm Thính Kha mơ màng ngủ, đến khi y tỉnh lại, cảm giác trên người ấm áp dễ chịu.

Vừa nhìn, vậy mà lại là Tần Tử Kỳ đã nằm ở bên cạnh y, ôm y cùng nhau ngủ.

Y vừa động, Tần Tử Kỳ cũng tỉnh.

“Tiên sinh, sao ngài đã về rồi?”

Tần Tử Kỳ ngáp một cái, hôn lên môi y: “Tôi cũng muốn ngủ nên đã về trước.”

Lâm Thính Kha nhìn qua thời gian, đã là năm giờ chiều.

Tần Tử Kỳ xoa xoa bụng y: “Có đói bụng không em, để tôi đi nấu cơm cho em nhé?”

Lâm Thính Kha ôm anh, cằm đặt ở trên vai anh: “Em không đói, nằm thêm một lúc nữa đi.”

Tần Tử Kỳ có hơi thấy được cưng mà sợ, bởi vì Lâm Thính Kha rất ít khi chủ động như thế này.

Anh hôn lên cổ Lâm Thính Kha: “Được, em muốn nằm bao lâu cũng được.”

Buổi tối, Tần Tử Kỳ ôm y, bắt đầu cởi quần áo.

Lâm Thính Kha nắm lấy tay anh, mười ngón tay đan vào nhau: “Tiên sinh, đêm nay em không muốn làm.”

Tần Tử Kỳ sợ hãi, có phải anh đã làm sai chuyện gì rồi không.

“Tâm trạng không tốt sao?” Tần Tử Kỳ hôn má y: “Nói với tôi, được không?”

Lâm Thính Kha: “Không có, em chỉ là muốn ôm ngài ngủ, không làm gì khác.”

Tần Tử Kỳ cười rất tươi: “Được rồi.”

Anh ôm chặt Lâm Thính Kha từ phía sau, nhẹ nhàng hôn bờ vai y, nói: “Tiểu Kha, tôi cảm thấy như thế này rất hạnh phúc.”

Mấy ngày tiếp theo, ngày nào Tống Dư cũng gọi điện thoại cho Lâm Thính Kha, nói rằng đã làm thủ tục ly hôn, hỏi y lúc nào dọn đến nhà mới.

“Tiểu Kha, để tớ tới đón cậu đi, tớ sẽ chăm sóc cậu thật tốt. Đến khi phẫu thuật xong, tớ cũng sẽ luôn ở bên cậu.”

“Ngày kia đi, mấy hôm nay công ty còn vài việc cần phải xử lý. Không có việc gì, ngài hãy tự chăm sóc tốt cho mình.” Giọng Lâm Thính Kha mang theo đau thương khó có thể miêu tả, nhưng Tống Dư lại không nghe hiểu.

Bốn ngày kế tiếp, Lâm Thính Kha nhắn tin cho Tống Dư, nói rằng mình đã đi làm phẫu thuật.

Tống Dư gọi điện thoại qua, giọng đều phát run: “Tiểu Kha, sao cậu… bây giờ cậu đang ở đâu? Tớ đi tìm cậu.”

“Không cần, thiếu gia, tôi đi rồi.”

Lâm Thính Kha cúp máy.

Tống Dư gọi lại cho y, nhưng đã bị kéo vào danh sách đen. Hắn nhắn tin Wechat cho y, trạng thái cũng không phải là bạn bè.

Tay chân Tống Dư nhũn ra.

Hắn gọi điện thoại cho Tần Tử Kỳ: “Anh có nhà không?”

“Có.” Giọng Tần Tử Kỳ rất trầm.

“Tiểu Kha đâu?” Tống Dư lại hỏi.

“Hôm qua em ấy đã đi công tác rồi, có chuyện gì?”

Tống Dư gắt gao nhắm mắt lại, nước mắt không ngừng trào ra khỏi hốc mắt: “Cậu ấy đi rồi.”

“Đi đâu? Ý cậu là gì?”

Tống Dư trực tiếp lái xe quay về biệt thự, hắn vọt vào phòng Lâm Thính Kha, lục lọi như điên.

Mở tủ quần áo, thấy quần áo đã thiếu vài bộ.

Tần Tử Kỳ đi theo phía sau hắn: “Ý cậu là gì? Tiểu Kha đi đâu?”

Sau khi nói chuyện với Tống Dư, Tần Tử Kỳ lập tức liên tục gọi điện thoại và nhắn tin cho Lâm Thính Kha, phát hiện bản thân anh cũng đã bị kéo vào danh sách đen.

Ở trên tủ đầu giường, Tống Dư phát hiện chùm chìa khóa hắn đưa cho Lâm Thính Kha.

Tống Dư không ngừng lật giường lên xem, lại kiểm tra tủ quần áo.

Hắn kiểm tra kỹ căn phòng này, thấy tủ quần áo có áo sơ mi của Tần Tử Kỳ, trong phòng vệ sinh có bàn chải đánh răng của Tần Tử Kỳ, thậm chí trong ngăn kéo còn thấy được quần lót của Tần Tử Kỳ.

Ánh mắt Tống Dư tàn nhẫn nhìn chằm chằm vào Tần Tử Kỳ: “Trong khoảng thời gian tôi không ở đây, anh đã tới đây ở cùng Tiểu Kha có đúng không?”

Tần Tử Kỳ chán ghét giọng điệu chất vấn như vậy của Tống Dư, lạnh lùng đáp lại: “Tiểu Kha ở bên tôi, trong khoảng thời gian này chúng tôi vẫn luôn ở bên nhau. Em ấy yêu tôi, tôi cũng yêu em ấy. Sau khi ly hôn với cậu xong, tôi sẽ kết hôn với em ấy.”

Tống Dư khinh thường cười: “Cậu ấy yêu anh? Anh nằm mơ đấy à, nếu cậu ấy yêu anh, sao có thể xóa bỏ đứa con của anh và cậu ấy?”

“Cậu nói cái gì?” Tần Tử Kỳ không thể tin nổi hỏi.

Tống Dư lấy điện thoại ra, mở lịch sử trò chuyện, đưa tin nhắn Lâm Thính Kha bảo đã làm phẫu thuật sinh non kia cho Tần Tử Kỳ xem.

Dường như có một chiếc búa mang theo gai nhọn hung hăng đập vào lòng anh.

Bi thương, đau đớn, xót xa trào dâng, chiếm lấy tất cả.

Tần Tử Kỳ chỉ cảm thấy trái tim mình như sắp vỡ ra, đầu óc cũng trống rỗng.

Anh hung hăng bóp cổ Tống Dư, tức giận gào: “Là mày, là mày bảo em ấy phá thai đúng không? Tống Dư, mày là thằng súc sinh! Sao mày có thể đối xử với em ấy như vậy, sao mày có thể tổn thương em ấy như vậy!”

Tống Dư dùng sức đá vào đầu gối Tần Tử Kỳ.

Hai người lăn ra đất đánh nhau, hốc mắt Tần Tử Kỳ đỏ bừng, không chút do dự giơ nắm tay đấm vào mặt Tống Dư, rồi nắm tóc Tống Dư đập đầu hắn xuống mặt đất.

Tống Dư cũng không yếu thế, hắn vươn tay bắt được một chén trà thì lập tức đập vào đầu Tần Tử Kỳ, khiến anh tức khắc đầm đìa máu tươi.

Nhân cơ hội này, Tống Dư mặt đầy máu bò dậy, giơ một cái ghế lên đập vào người Tần Tử Kỳ.

Hắn mất không chế mà gào thét, như thể khóc ra máu lên án hành vi phạm tội của Tần Tử Kỳ: “Tât cả là tại mày! Là mày cướp Tiểu Kha, tên khốn nạn!”

Hắn cầm cái chân ghế bị gãy đập lên đầu Tần Tử Kỳ: “Mày rõ ràng biết tao yêu Tiểu Kha, vậy mà mày còn muốn cướp cậu ấy đi! Tao đã bảo mày tao muốn ly hôn, vì sao mày còn muốn để cậu ấy mang thai hả?”

Tần Tử Kỳ lau máu trên mắt đi, nắm chặt tay đấm vào mặt Tống Dư.

Đến cùng Tần Tử Kỳ vẫn khỏe hơn một ít, anh lật người ấn Tống Dư ở trên mặt đất, nhấc chân đá vào bụng Tống Dư.

Tống Dư bắt lấy cổ tay của anh cắn mạnh xuống. Hắn bò dậy, lấy khung ảnh cưới của bọn họ đập mạnh vào đầu Tần Tử Kỳ, mảnh kính vỡ vụn, trên đầu Tần Tử Kỳ toàn là máu.

Trong cơn hỗn loạn, Tần Từ Kỳ bắt lấy một cái bình hoa, giơ tay định đập vào đầu Tống Dư.

Song ở một khắc cuối cùng, anh vẫn dừng tay.

Anh vứt bình hoa xuống mặt đất, ngồi xuống: “Cậu cút đi, đừng xuất hiện ở trước mặt tôi.”

Tống Dư chỉ vào anh: “Nếu anh còn dám quấn lấy Tiểu Kha, tôi sẽ không bỏ qua cho anh.”

Tần Tử Kỳ đỏ mắt nhìn hắn: “Nếu Tiểu Kha mà xảy ra chuyện, Tống Dư, tôi sẽ thực sự giết chết cậu.”

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz