Nhiếp Chính Vương dửng dưng bình tĩnh rút tay mình về, giũ một tấm chăn lớn ra, đắp từ cằm đến chân của Tạ Yến. Sau đó khép y phục ngồi xuống, phảng phất trường hợp xấu hổ vừa rồi chỉ là ảo giác của mọi người. Ai cũng không dám đề, ai cũng không dám hỏi. Hắn ngồi ở mép giường, một tay bắt lấy Tạ Yến, chỉ bủn xỉn lấy ra một đoạn nhỏ cổ tay tinh tế tuyết trắng của hắn, kêu thái y Trần Trường Côn bắt mạch. Ngược lại không phải hắn một hai phải chạm vào Tạ Yến, mà là hắn vừa rời xa một chút, Tạ Yến liền rầm rì lăn lộn ở trong chăn, nếu hắn không tự mình nắm, chẳng lẽ kêu Kỷ Sơ Nhàn hoặc là lão thái y ngồi ở mép giường hống hắn sao? Nếu Tạ Yến không biết tốt xấu, chui vào trong lòng ngực Trần Trường Côn khóc sướt mướt, trinh tiết lão thái y lúc về già bảo đảm khó giữ được. Đến lúc đó Trần gia lão phu nhân đánh tới cửa, hắn chẳng lẽ đem Tạ Yến giao cho Trần Trường Côn đi làm thiếp? Vẫn là tốn chút sức lực nắm, tránh hắn gây rắc rối. Bùi Quân tự cho là có lý, lạnh giọng mắng người trên giường "Yên lặng", lúc này mới quay đầu lại hỏi: "Bình An Hầu như thế nào?" "......" Tạ Yến mắt ướt át phủ sương mù, mặt đầy ủy khuất. Trần lão thái y thấy tình cảnh này, mạch cũng không dám bắt nhiều, lui về phía sau, muốn nói lại thôi. Bùi Quân nhíu mày: "Như thế nào, rượu có độc?" Trần lão thái y vội nói: "Này ngược lại không phải, chỉ là......" Mặt già đỏ bừng, mơ hồ nói: "Điện hạ, thứ lão thần lắm miệng, mặc dù là ngày vui của ngài nhị vị muốn uống nhiều hơn mấy chén, thì cũng nên uống ít rượu thuốc chẳng hạn như huyết hươu nhung hươu* linh tinh."
*Rượu huyết hươu có tác dụng bổ toàn thân, trị suy nhược cơ thể và rất nhiều công dụng khác còn nhung hươu thì là vị thuốc chữa các bệnh về sinh lý ở nam giới.
Xa xa tiếng ồn ào tiếng lửa ù ù, xác thật rất náo nhiệt. Bùi Quân cười nhạo một tiếng, xem ra thủ đoạn mà đám phế vật vô dụng kia nghĩ ra, cũng chỉ là vũ cơ sắc dụ, rượu ngon lừa thần, thích khách buộc phải giết bằng loại thủ đoạn hạ đẳng này, mất công hắn nhịn cả tháng, không động thủ trước. Hiện tại xem ra, hắn sớm nên giết đám giá áo túi cơm* kia, còn phải bị Thôi Hữu cẩu súc vật kia chiếm tiện nghi.
*Giá áo túi cơm: cái giá để treo áo, cái túi để đựng cơm ý chỉ người vô dụng hèn kém.
Bùi Quân cúi đầu xem xét, còn là một món hời lớn. Trần Trường Côn còn đang dong dài: "Ngài thân cường thể tráng ngược lại không sao, nhưng Bình An Hầu bên trong kém hư, mạch tượng phù nhược, thể hư vô lực, uống nhiều dễ dàng tổn thương khí huyết. Phải biết nam tử tinh túy hóa huyết(??), rất là quan trọng. Hành động của điện hạ, chính là làm xằng làm bậy*, chỉ thấy lợi trước mắt......"
(??) Tinh túy hóa huyết ( 精髓化血 ) cái này thuộc về đông y, mk cũng ko hiểu nhưng chắc đây là mối liên hệ giữa chúng và cũng giải thích phần nào câu trên [ Tinh hậu thiên và huyết có chung nguồn gốc. Chúng được biến đổi từ tinh dinh dưỡng và là sản phẩm của quá trình tiêu hóa và chuyển đổi bởi Tỳ vị. Huyết được tàng ở Can và tinh được tàng ở Thận. Trong điều kiện sinh học bình thường, huyết được tàng ở Can cũng dựa trên sự nuôi dưỡng của Thận tinh. Ngược lại, Thận tinh cũng phụ thuộc vào sự bổ sung của Can huyết. Chúng biến đổi qua lại và nuôi dưỡng lẫn nhau ]
* Nguyên văn là vọng động tướng hỏa [妄动相火] cái này cũng thuộc đông y nên mk cũng kb giải thích làm sao. Mk thay bằng cụm làm xằng làm bậy vì chữ vọng động [妄动] là làm xằng, làm bừa. Còn tra nguyên cụm vọng động tướng hỏa thì ra tướng hỏa vọng động là một thuật ngữ chỉ căn nguyên và bệnh lý. Nó chỉ sự suy yếu của gan và thận âm, dẫn đến các triệu chứng. Hình như đây cũng là một bệnh lý về phương diện đó của đàn ông.
Sao lại chỉ thấy lợi trước mắt. Lưới hắn còn chưa có thả. Con cá này là tự mình lẻn vào. "Trần Trường Côn." Bùi Quân lên tiếng ngắt lời hắn, từng câu từng chữ cường điệu, "Cô không chạm vào hắn, rượu cũng không phải cô đút hắn." Trần lão thái y làm bộ nhìn không thấy tay hắn ấn ở trên eo Bình An Hầu, vội chắp tay thi lễ: "Phải phải phải, ngài không chạm vào. Là Bình An Hầu tự mình uống rượu bừa bãi, thân mình hắn hư, lại phát sốt nhẹ, khó có thể chịu được công hiệu của rượu lộc huyết này." "......" Bùi Quân nhắm mắt lại tĩnh tâm, kìm nén xúc động ném lão thái y ra khỏi đại môn, không kiên nhẫn hỏi: "Hảo, cô hiện tại muốn biết, dược hiệu của hắn nên giải như thế nào." Trần Trường Côn sửng sốt, nghĩ thầm không phải rất đơn giản sao, không phải rất rõ ràng sao.
(Truyện chỉ có ở wattap Velia_B và velia1850.wordpress.com những nơi khác đều là ăn cắp) Hắn ngẩng đầu nhìn nhìn Nhiếp Chính Vương, thấy sâu trong mắt đối phương, hắn tự hỏi đọc y hiểu dược có lẽ có chút tâm đắc, nhưng phỏng đoán ý tứ thật sự là không thể đoán được, hắn cong eo già lĩnh hội nửa ngày, cũng khó có thể lĩnh ngộ ý chính trong đó. "Bình An Hầu thân nhược, không nên uống nhiều thuốc hạ nhiệt, nếu không dễ làm bệnh sốt nhẹ của hắn trở nên trầm trọng hơn." Trần Trường Côn đành phải ăn ngay nói thật, "...... Theo lão thần thấy, thật ra cũng không phải vấn đề gì lớn, giải tỏa là được." "......" Trần Trường Côn lại không hiểu ra làm sao mà bị tiễn đi. Kỷ Sơ Nhàn quay trở lại phòng trong, thấy Nhiếp Chính Vương xuất thần ngồi ở mép giường, nghe hắn hít một hơi thật sâu: "Kỷ Sơ Nhàn, ngươi nói xem, giải tỏa là có ý gì?" Kỷ Sơ Nhàn trầm mặc một lát: "Hẳn, chính là cái ý tứ điện hạ nghĩ kia." "Cô không có suy nghĩ." Kỷ Sơ Nhàn tức khắc sửa miệng: "Có lẽ, cũng là cái ý tứ thuộc hạ nghĩ." Nhiếp Chính Vương ánh mắt sắc bén: "Ngươi suy nghĩ?" Kỷ Sơ Nhàn thuần thục mà tạ tội: "...... Thuộc hạ vạn không dám!" Trong chăn trên giường phồng lên một cái bọc nhỏ, cặp chân dài của Tạ Yến đan xen, trên trán lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng, khó chịu xoay người. Dược hiệu rất mạnh, tơ máu nho nhỏ bò lên mắt hắn, nhưng bởi vì bị cánh tay Nhiếp Chính Vương đè nặng, trong đôi mắt nôn nóng đều chứa đầy nước. "Ngươi đè ta nặng quá......" Tạ Yến lấy mặt cọ vạt áo Nhiếp Chính Vương rũ ở trên giường, muốn đẩy hắn ra, nhỏ giọng tỏ rõ tính khí, "Ta nóng, ngươi lên......" Nửa người Kỷ Sơ Nhàn đều đã nhanh chóng bị Bình An Hầu nghiền nát. Cái này nếu như để ở chỗ Ngụy Vương, chỉ sợ trực tiếp kêu bảo bối tâm can, không thiếu được muốn một đêm phiêu lãng. Nhưng Bùi Quân ngồi thẳng tắp, không hề có ý tứ thông cảm với Bình An Hầu, ánh mắt kia, tựa hồ còn rất ghét bỏ Bình An Hầu phiền toái. Tạ Yến tóc đen hỗn độn, khó chịu kêu rên hai tiếng, ngón tay giơ lên véo chặt cánh tay Bùi Quân, thân thể khẽ run. Mất một hồi lâu hắn mới lờ mờ hiểu được, người trước mắt lực đạo mạnh mẽ, chỉ một bàn tay liền giữ hắn không thể tránh thoát, mùi rượu trong lòng lại bốc lên nôn nóng, môi hắn khô khốc, nhấp nhấp: "...... Khát." Bùi Quân đang cúi đầu nhìn hắn, tùy tay lấy trên tủ trước giường nhỏ, trà thừa buổi sáng chưa uống xong. Nhiếp Chính Vương hàng năm tập võ kéo cung, xương tay so với người thường lớn hơn một chút, chung trà bạch sứ ở trong tay hắn có vẻ tinh xảo hơn. Tạ Yến đến gần tay hắn, không chờ hắn bưng vững đã gấp không chờ nổi mà mở miệng, ngay cả cái ngón tay cái nắm ở mép ly cũng ngậm - vào. Đó là một độ ấm khác với cổ tay và khuôn mặt hơi lạnh lạnh của hắn, ẩm ướt mềm mại. Ngón tay Bùi Quân đột nhiên siết chặt, toàn bộ đường gân cánh tay căng chặt, thế cho nên đã quên nghiên chén trà cho hắn. Tạ Yến uống không được nước trà bên trong, nôn nóng hừ hừ: "Cho ta, muốn......" Cái này, đây là cái ô ngôn uế ngữ gì...... Trong lòng Kỷ Sơ Nhàn cách đó mười thước đều nhịn không được lung lay nhoáng lên, phía sau lưng tê dại. Ánh mắt Bùi Quân tối sầm lại, chậm rãi áp miệng ly xuống, nửa chén trà còn sót lại chảy vào trong miệng hắn, xem hầu kết của hắn lăn lên lăn xuống, nuốt hết sạch nước trà. Còn chưa giải khát, quá ít, Tạ Yến liếm đi vết nước vẩy trên ngón tay hắn, nâng mắt lên: "Còn muốn......" Kỷ Sơ Nhàn hít một hơi. Nhưng thái y lại không kê thuốc cho, Bình An Hầu còn đang bệnh, không thể giội nước lạnh vào hắn để dập lửa được, cứ tiếp tục như vậy Bình An Hầu chẳng phải sẽ nghẹn hỏng sao? Nhìn Nhiếp Chính Vương bóng dáng như núi, một bộ dáng uy nghiêm thận trọng, Kỷ Sơ Nhàn lại có chút không chắc, chẳng lẽ Nhiếp Chính Vương không có ý tứ kia? Hắn căng da đầu thử hỏi: "Nếu không...... Thuộc hạ vì Bình An Hầu tìm mấy cung nữ tuổi lớn một chút, hiểu lòng người, dịu ngoan đáng tin cậy, gia thế trong sạch ?" Đầu Bùi Quân đau nhức, không nhịn được hỏi ngược lại: "Mặc dù là huyết hươu tráng dương tính liệt, lại không nhất thiết phải cùng nữ tử hành phòng mới có thể giải, Bình An Hầu cũng đã hai mươi mốt, chẳng lẽ không thể tự mình --" Còn chưa dứt lời, một thân hình nhu - mềm đã triền đến, hắn không có chỗ để đi, chỉ có thể chui vào trong lòng ngực Bùi Quân. Áo trong trên người bị cọ rớt hơn phân nửa, lộ ra đầu vai trơn bóng. Hắn không biết làm như thế nào mới tốt, có chút xấu hổ, có chút năn nỉ, run run nhìn Bùi Quân: "Đau...... Xoa xoa......" Ánh mắt Bùi Quân dời xuống, nhìn chỗ hắn nói đau, muốn mình xoa xoa giúp hắn, sắc mặt đột nhiên tối sầm.
(Truyện chỉ có ở wattap Velia_B và velia1850.wordpress.com những nơi khác đều là ăn cắp) Kỷ Sơ Nhàn rũ mắt xuống, có chút nhịn không được nghẹn cười. Mặc kệ Bình An Hầu lúc trước phong lưu tiêu sái như thế nào, hiện giờ thần trí hắn có tổn hại, tâm tính trở lại ngây thơ, cái tiểu quản gia kia vẫn luôn dỗ hắn giống như dỗ hài tử, nuôi hắn không dính một chút bụi bặm, sao có thể dạy hắn những thứ đó. "Còn thất thần!" Bùi Quân nghiến răng nghiến lợi, "Ninh Hỉ đâu, kêu Ninh Hỉ tìm cho Bình An Hầu mấy cái cung nữ xinh đẹp !" Bởi vì bên người Nhiếp Chính Vương có Chỉ huy sứ đi theo, Ninh Hỉ liền dẫn một đống tôi tớ ở trong vườn an bài công việc vặt, đêm nay trong phủ quá rối loạn, Nhiếp Chính Vương chưa bao giờ quản việc vặt vãnh, những người khác Ninh Hỉ không yên tâm.Ninh Hỉ được lệnh, mang theo ba bốn nha đầu khả nhân dịu ngoan nhất trong phủ, khi vội vã đến Bão Phác cư. Nhiếp Chính Vương đang ngồi ở trên ghế dựa gỗ đỏ, âm tình bất định mà rót trà cho chính mình. Ninh Hỉ ở cửa vừa ngẩng đầu lên, nghe thấy sâu trong màn giường màn vang lên tiếng kêu tinh tế giống như mèo con, hắn không dám nhìn nhiều, vội kêu mấy tiểu cung nữ đã được chọn lựa tỉ mỉ tiến vào, lại tri kỷ dâng lên một phần danh sách, thấp giọng nói: “Điện hạ, đây đều là mấy người tuổi lớn phân phát từ trong cung ra, không chỗ để đi mới lưu lại trong phủ, gia thế tuyệt đối sạch sẽ, bộ dạng cũng dễ nhìn, đều rất hiểu chuyện, ngài kiểm tra*?” *Nguyên văn là chưởng mắt [掌眼] trong di tích văn hóa đề cập đến quá trình thẩm định tuổi, chất liệu và tình trạng các di tích văn hóa , xác định và sàng lọc các tp nghệ thuật, cổ vật. Ninh Hỉ làm việc đáng tin cậy, trên danh sách đã liệt tên họ, thân thế, tuổi, dáng người, yêu thích vân vân. Bùi Quân cầm lấy danh sách đặt ở một bên: “Cô kiểm cái gì tra cái gì, đưa cho Bình An Hầu xác định đi!” Ninh Hỉ thưa dạ dẫn mấy cô nương tới mép giường. Mới vén rèm lên một chút, lộ ra khuôn mặt diễm lệ đỏ ửng, nguyên bản nơm nớp lo sợ khi các cung nữ nhìn thấy người các nàng sắp hầu hạ, nháy mắt đỏ mặt —— nếu, nếu là loại tướng mạo này, cho dù người này mắt mù tai điếc, thiếu một cánh tay thiếu một cái chân, các nàng cũng cam tâm tình nguyện hầu hạ. Nghe ý tứ mới vừa rồi của Nhiếp Chính Vương, hắn còn là hầu gia, vậy đêm nay nếu có thể thành, chẳng phải liền có hy vọng chim sẻ biến phượng hoàng sao? Có thể làm đại nha đầu thông phòng cho hầu gia, cũng có thể trông cậy vào, nói không chừng tương lai còn có thể nâng thành di nương. Mấy người lén lút chỉnh đuôi tóc, mím môi, làm sắc môi có vẻ càng đẹp mắt hơn. Sau đó chờ mong Bình An Hầu chọn một người từ trong các nàng, kéo vào màn giường, cùng nhau trải qua đêm xuân. Nhiếp Chính Vương lạnh lùng xốc lên mí mắt, đột nhiên nói: “Cái kia, người thứ nhất bên trái, quá gầy, da bọc xương hầu hạ người thế nào được? Đi xuống!” Ninh Hỉ nhìn thoáng qua, vẫy vẫy tay, đuổi nha đầu kia ra. Nhiếp Chính Vương mở quyển sách ra, rót ly trà lại nói: “Đặng Linh, nhà ở Bành Thạch Phụ? Cô nghe nói nước địa phương kia không tốt, uống nhiều quá người sẽ bị bệnh bướu cổ, cổ thô sưng đáng sợ, nghe nói còn truyền cho hậu đại. Không được, đi xuống.” Đặng Linh chán nản cắn môi dưới, nhưng chín tuổi nàng vào cung, mười mấy năm nay cũng chưa từng về nhà a? Ninh Hỉ vẫy vẫy tay: “Đi xuống.” “Bên phải người kia, hông to như vậy, chân cũng không nhỏ, cũng phải một trăm cân đi? Ngươi không sợ ép chủ tử tới không thở nổi sao? Còn có, vừa rồi khi đi qua, nàng kia vặn eo, phóng đãng!” Ninh Hỉ khóe mắt giật giật, lại lần nữa phất phất tay: “Đi xuống đi xuống.” Vì thế, trước giường cũng chỉ còn lại một cung nữ. Ninh Hỉ trước một bước đánh giá toàn bộ cuộc đời thân thế, quê quán yêu thích, tướng mạo dáng người của nàng một lần. Nhà ở trong kinh, do cha mẹ chết sớm mới vào cung, không có bằng hữu gì không sạch sẽ; bộ dạng điềm mỹ, làn da tinh tế, dáng người cũng hảo, nên có đều có, eo hông rộng hẹp vừa vặn, cái đầu không cao không lùn, chân nhỏ nhắn xinh xắn, tính nết dịu dàng, cơ linh hiểu chuyện, làm việc bền chắc. Tuổi cũng không tính là rất lớn, hai mươi ba, cũng xứng đôi với Bình An Hầu. Còn làm mấy năm thư đồng cho công chúa, hiểu một ít văn tự đơn giản, đó là khi điên loan đảo phượng, Bình An Hầu hứng thú tới mặc kệ là muốn ngâm vài câu thơ, hay là muốn thuộc lòng bài văn, nàng cũng có thể tiếp được. Mấu chốt là có thể chịu khó nhọc, hiện giờ trong phủ một ít việc nặng cũng không phải không thể làm, không hề phàn nàn, nếu Bình An Hầu thể lực dồi dào, một - đêm không ngừng, nàng cũng có thể chịu được. Nếu Bình An Hầu là cái tốt mã giẻ cùi, tâm tư nàng nhanh nhạy, cũng có thể phối hợp, sẽ không làm mất mặt chủ tử. Cô nương tốt xuất chúng như vậy, chờ thêm hai năm nữa thả ra phủ thành thân, có rất nhiều gia đình tốt chờ cưới. Ninh Hỉ nhìn thập phần vừa lòng. Kiểu này, Nhiếp Chính Vương cũng không thể lại tìm được tật xấu nữa? Trong phòng yên tĩnh một chút. Nhiếp Chính Vương lật đi lật lại hai trang sách hơi mỏng kia nhìn nhiều lần, biểu tình tối tăm, hắn giương mắt đánh giá một chút vị cung nữ còn sót lại, ánh mắt từ đầu đến chân, tới tới lui lui. Bỗng nhiên, phịch một tiếng, hắn ném quyển sách lên trên bàn. Cung nữ cả người run rẩy. Nhiếp Chính Vương cười lạnh một tiếng: “Tóc đều đã chẻ ngọn, cũng dám mang đến trước Bình An Hầu ?” “…………” Ninh Hỉ há hốc mồm. “Liền không có cái khác tốt hơn? Không có gia thế thanh quý một ít, bộ dạng đoan trang, tri thư đạt lý, tính tình dịu ngoan không dính người? Mặc dù không có những thứ đó, cũng có thể quán xuyến công việc nhà, sẽ dạy dỗ tì nữ gã sai vặt, sẽ giáo dưỡng con cái ?” Ninh Hỉ xoa xoa mồ hôi lạnh: “Này, này này…… Trong lúc nhất thời thật đúng là khó tìm……” Đây là tìm nha đầu thông phòng sao, tìm Vương phi cũng là như thế ! Kỷ Sơ Nhàn thật sự không nín được, miệng căng ra, vẫn duy trì nét mặt không biểu tình, nhưng trong cổ họng lại xì xụp phát tiếng cười ra bên ngoài. Hắn còn nghĩ rằng Nhiếp Chính Vương đối với người ta không có hứng thú, cung nữ đều bị gọi tới, nguyên là để đây bắt lỗi. Ngài nói sớm không phải xong rồi sao, tội gì bắt Ninh Hỉ công công bận rộn trong ngoài, gấp đến độ mồ hôi chảy đầy đầu. Nhiếp Chính Vương dư quang liếc mắt nhìn màn giường một cái, bóng người trong đó ẩn hiện, đề phòng Tạ Yến bởi vì không hiểu cào loạn, tay còn bị hắn dùng khăn tay cột lại. Miệng hắn có chút khô, bưng trà lên rót một ly nữa, trách mắng: “Đều là phế vật.” Ninh Hỉ hổ thẹn cúi đầu, thật lâu nói không nên lời. Mới vừa mắng xong, một cái khăn tay màu trắng thêu hoa văn mây bay bị ném ra từ màn giường. Ninh Hỉ kinh ngạc nhảy dựng, vừa định nhặt lên, bỗng tấm mành trước mặt bị một cánh tay trắng nõn xốc lên, hắn bất ngờ chưa kịp phòng bị, đập vào tầm nhìn trước mắt là một mảnh ngực lớn trắng muốt, xuống dưới là một nửa áo trong treo lỏng lẻo trên eo. Hắn mềm chân, vừa vén rèm lên bước xuống, vừa nóng nảy kéo giật quần áo trên người. Trên người hắn một chút đồ cũng không có. Ninh Hỉ kinh hãi, lập tức cúi đầu, e sợ mạo phạm. Tạ Yến mê ly ngẩng đầu, nhìn thấy bên tay phải một bộ màu đen, đang muốn giang hai tay muốn hắn lại đây, lại không ngờ một chân dẫm phải mép ghế kê chân ở trước giường. “Bình An Hầu cẩn thận!” Cung nữ bên cạnh hắn kinh ngạc hô một tiếng, mới hư hư lấy Bình An Hầu một phen, bên cạnh có một người đi tới nhanh như gió, đoạt đi cánh tay kia từ trong tay nàng. Ngay sau đó một kiện áo ngoài khoác ở trên người Bình An Hầu. Tạ Yến thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất, nhưng ngón chân trần trụi vẫn bị cọ xướt chút da. Lại ngửi được mùi hương quen thuộc trước mặt, Tạ Yến theo bản năng ôm vòng lấy cổ hắn, cuộn ngón chân lên, đem chính mình dán chặt vào trong lòng ngực hắn, trái tim nhảy bùm bùm. Bùi Quân cũng không biết mình vì sao nhanh chóng như thế, trong nháy mắt thấy hắn té ngã, chân liền tự tiện hành động. Hắn ảo não bế Tạ Yến lên, đặt lên trên giường. Muốn buông tay, Tạ Yến lại dùng sức ôm lấy hắn, hắn sợ hãi nhìn nhìn những người hắn không quen biết trước giường, đem hơn phân nửa khuôn mặt chôn ở trong ngực Bùi Quân, rầu rĩ cầu hắn, tiếng nói mang theo chút tiếng khóc nức nở: “Ngươi không cần đi, ta không cần bọn họ……” Bùi Quân không nhịn được cười: “Không cần bọn họ, vậy ngươi muốn ai?” Tạ Yến hơi hơi nâng lên khóe mắt hồng nhuận: “Muốn ngươi.” Bùi Quân màu mắt tối tăm, bàn tay phía sau lưng Tạ Yến nhẹ nhàng vuốt ve hai cái, lòng bàn tay mang theo vết chai mỏng lần lượt ấn dọc theo xương sống lưng, hắn không cần nhìn, cũng có thể nghĩ được, da thịt non mịn, phía sau lưng hắn nhất định là đã đỏ lên. Mấy người Kỷ Sơ Nhàn lập tức quay người đi, bọn họ thấy không rõ sắc mặt hai người, nhưng có thể nghe được tiếng cười trầm thấp của Nhiếp Chính Vương: “Muốn cô bồi?” Tạ Yến gật gật đầu: “Ân.” Một nửa tấm mành lớn bị kéo xuống, che lại thân ảnh hai người. Bùi Quân tưởng hắn ngốc, loại tình huống này, bất cứ ai cũng đều có thể chi phối hắn, hắn ác ý tăng lực trên tay: “Biết muốn cô bồi là ý tứ gì không? Như vậy…… Bình An Hầu còn nguyện ý cho cô bồi sao?” Tạ Yến cả người căng cứng, cúi đầu nhìn nhìn, hắn trừng lớn đôi mắt, sắc mặt bản năng đỏ lên. Bùi Quân không nói lời nào, chỉ ôm hắn tiếp tục chi phối. Tạ Yến run lợi hại hơn, giữa kẽ răng truyền ra âm thanh nhỏ vụn, giống như là cực kỳ sợ hãi, giống như con chim non run bần bật. “Bình An Hầu sao lại không biết, trên đời nhân tâm hiểm ác, không cần ai cũng đều tin tưởng.” Bùi Quân cảm thấy mình khi dễ hắn đủ rồi, rốt cuộc buông hắn ra, lười nhác cười, tràn ngập ác ý hỏi, “Bình An Hầu còn muốn cô sao?” Tạ Yến ánh mắt khẽ run, nắm một cái đã bắt được tay hắn, môi mỏng mấp máy vài cái, nhẹ nhàng mở ra: “Còn muốn.” Hô hấp Bùi Quân phút chốc rối loạn, biểu tình hơi ngưng lại trong chốc lát, khóe mắt đảo về phía sau: “Các ngươi lui ra.” -------------------- Tác giả có lời muốn nói: Nhiếp Chính Vương: "Tóc nàng chẻ ngọn, không đẹp mắt bằng cô, không xứng với ngươi." - Trên đời lòng người hiểm ác, nhưng Nhiếp Chính Vương lòng dạ độc ác nhất, phi.