Chương 2: Lũy tre xanh
Nắng sớm len qua tán tre, nhuộm vàng con đường đất dẫn đến ngôi trường nhỏ. Vũ Đăng Quân, trong trang phục giản dị hơn thường ngày, đứng lặng ngoài cổng trường. Anh không rõ vì sao mình nán lại. Có lẽ là vì muốn kiểm tra nơi Minh theo học, hoặc có lẽ vì hình bóng của người thầy giáo dịu dàng hôm qua vẫn còn vương trong tâm trí.Trong sân, Bảo An đang hướng dẫn học trò tập đọc. Giọng nói của anh trầm ấm, nhẹ nhàng nhưng rõ ràng, khiến những đứa trẻ đều chăm chú nghe theo.“Câu này ai đọc được nào?” Bảo An khẽ nghiêng người, tay chỉ vào bảng.Một cậu bé rụt rè đứng lên, đọc chậm rãi. An gật đầu, mỉm cười khen ngợi:
“Giỏi lắm! Nhưng chỗ này con nên ngắt giọng. Để thầy làm mẫu nhé.”Quân quan sát từ xa, ánh mắt anh thoáng chút dịu lại. Khung cảnh ấy, với tiếng trẻ thơ hòa cùng giọng nói ấm áp của An, gợi cho anh cảm giác bình yên mà anh chưa từng trải nghiệm trên chiến trường khốc liệt.“Thiếu gia, ngài đang làm gì ở đây?”Tiếng gọi từ phía sau kéo Quân về thực tại. Là bác quản gia. Ông cúi chào, nhưng ánh mắt tò mò không giấu được khi thấy vị đại tướng đứng trước cổng trường làng.“Ta chỉ xem Minh học hành ra sao.” Quân đáp ngắn gọn, ánh mắt vẫn hướng về phía sân trường.Quản gia định nói gì đó nhưng rồi im lặng, lùi lại vài bước. Ông đã quen với sự kiệm lời của Quân, nhưng vẫn không khỏi ngạc nhiên trước sự quan tâm hiếm hoi của anh với những chuyện nhỏ nhặt như vậy.---Giờ học kết thúc, những đứa trẻ ùa ra sân chơi, cười đùa ríu rít. An bước ra cửa lớp, nheo mắt nhìn Quân, có chút bất ngờ khi thấy anh vẫn còn ở đây.“Ngài vẫn chưa về sao?”Quân gật đầu, ánh mắt bình thản.
“Ta muốn nói chuyện với thầy về chuyện học hành của Minh.”Bảo An mời Quân vào lớp, nơi chiếc bàn gỗ đơn sơ được kê ngay ngắn. Anh rót chén trà mời Quân, vẫn giữ nụ cười hiền lành thường trực.
“Cậu Minh rất thông minh, nhưng hơi ham chơi. Tôi đang dạy em ấy cách tập trung hơn.”Quân không vội đáp, ánh mắt anh dừng lại trên từng chi tiết trong phòng học. Mọi thứ đều đơn giản, nhưng sạch sẽ và gọn gàng, phản ánh sự tận tâm của người thầy.“Minh ở nhà cũng vậy. Ta mong thầy giáo nghiêm khắc hơn với nó.”An bật cười khẽ, giọng nói pha chút trêu chọc:
“Ngài nói vậy, nhưng tôi thấy cậu ấy rất quý anh trai mình. Nếu ngài có lời khuyên, chắc em ấy sẽ nghe theo hơn cả tôi.”Quân nhìn An, nét mặt không biểu lộ nhiều cảm xúc, nhưng ánh mắt sâu thẳm thoáng hiện chút thích thú. Anh không quen bị người khác “chọc ghẹo” một cách nhẹ nhàng như vậy, nhất là từ một người vốn có vẻ ngoài mảnh mai như An.“Thầy giáo hẳn rất am hiểu trẻ con.”An nghiêng đầu, mỉm cười:
“Làm nghề này thì cần hiểu chúng. Mỗi đứa trẻ là một mầm non, chỉ cần kiên nhẫn và yêu thương, chúng sẽ lớn lên khỏe mạnh.”Câu nói của An khiến Quân thoáng ngẩn người. Anh từng đối mặt với bao hiểm nguy, từng ra lệnh cho hàng ngàn quân lính, nhưng chưa từng nghĩ về những điều bình dị như vậy. Lời nói của An như làn gió, khẽ lướt qua, để lại dư âm trong tâm hồn anh.Quân đứng dậy, ánh mắt vẫn không rời khỏi người thầy trước mặt:
“Cảm ơn thầy đã chăm sóc cho Minh. Ta sẽ nhắc nhở nó.”“Không có gì, đó là trách nhiệm của tôi.” An cúi chào, vẻ điềm tĩnh. Nhưng khi ngẩng lên, ánh mắt anh chạm phải ánh nhìn của Quân. Một giây ngắn ngủi, nhưng cả hai đều cảm nhận được sự giao thoa lạ lùng.---Quân trở về phủ điền chủ, lòng vẫn còn đọng lại hình ảnh người thầy đứng dưới ánh nắng, đôi mắt ấm áp đầy bao dung. Anh không hiểu cảm giác này là gì – chỉ biết rằng sự yên bình ấy khiến anh muốn quay lại nơi ấy thêm nhiều lần nữa.
___________#Xiêm
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz