ZingTruyen.Xyz

Dm Ongoing Tu La Trang Hom Nay That La Nao Nhiet

Edit: Yeekies

Thanh niên trên giường bệnh ngủ sâu, hô hấp nhẹ nhàng, không có phản ứng.

Người đàn ông trên xe lăn ôm thuốc màu, con ngươi ôn nhu, thấp giọng nói: “Đừng nóng giận.”

“Chờ em vẽ xong, chúng ta sẽ đặt nó trong tầng triển lãm tranh.”

Người đàn ông nở nụ cười, giọng nói khàn khàn: “Một tầng kia đều là tranh của em.”

“Không kẻ nào được phép nói khó coi.”

Đời này sau khi nhìn thấy mặt thất thố nhất của Trần Tê, hắn ma xui quỷ khiến mà một doanh nhân kinh doanh lại mua đứt một tầng triễn lãm.

Khi đó, Yến Hoàn vẫn chưa khôi phục ký ức, không biết vì sao chính mình lại cố chấp như vậy, thậm chí là tự mình xử lý chuyện này, nhưng đáy lòng có một thanh âm đang không ngừng nói cho hắn, nhất định phải làm như vậy.

Hiện tại hắn đã biết, đây là chấp niệm đời trước.

Đời trước, trước khi Trần Tê đi đã đốt hết tất cả bức tranh cậu vẽ, một bức cũng không lưu lại.

Hắn giống như điên rồi, chạy đến phòng vẽ tranh Yến trạch tìm đến nghiêng trời lệch đất, cũng không phát hiện bất luận một bức tranh nào của Trần Tê.

Nhưng hiện tại không giống.

Người đàn ông nghiêng đầu nhìn về phía bức tranh chưa hoàn thành trước cửa sổ sát đất kia, hắn đặt thuốc màu trên đùi, chuyển động xe lăn đi đến trước cửa sổ sát đất, nhẹ nhàng đặt thuốc màu trên bàn.

Sắp xếp thuốc màu xong, Yến Hoàn chuyển động xe lăn đi đến trước giường bệnh, cũng không tiến lên, chỉ là cách một khoảng cách, con ngươi nhu hòa, nhìn thanh niên trên giường bệnh ngủ say.

Hắn lẳng lặng ngồi trên xe lăn, dường như thật lâu thật lâu trước đây, sự việc như vậy đã diễn ra hơn trăm ngàn lần.

Bỗng nhiên, giống như là ý thức hỗn độn lúc này đây bỗng nhiên trở nên rõ ràng, Yến Hoàn có thể rõ ràng mà cảm giác được một cảm giác cực kỳ xa lạ không thể khống chế thổi quét mà đến.

Xung quanh yên tĩnh, ánh đèn lờ mờ, thanh niên trên giường bệnh hô hấp nhẹ nhàng, mặt mày trầm tĩnh, từng nét bút tựa hồ đã khắc sâu trong tim người đàn ông.

Trái tim Yến Hoàn đập nhanh, lưng hắn thẳng tắp, ánh mắt không xê dịch gắt gao nhìn chằm chằm trên Trần Tê giường bệnh.

Trái tim hắn càng ngày càng đập mãnh liệt, trong yên tĩnh của bốn phía như nổi trống, yết hầu Yến Hoàn giật giật, hô hấp trầm trầm, mu bàn tay tràn đầy vết thương đáp trên xe lăn, gân xanh cũng nổi hết lên.

Yến Hoàn hơi hơi ngẩng đầu, lưng căng chặt, ánh mắt nặng nề mà nhìn chằm chằm một chỗ hư không, cảm thụ được trái tim từng chút từng chút đập mãnh liệt, hắn cố nén hô hấp, không thể khống chế được nhịp tim chính mình đập.

Nửa ngày sau, sau lưng Yến Hoàn thấm một tầng mồ hôi, hắn chật vật lập tức ngẩng đầu, con ngươi tối đen mang theo hoảng loạn mà nhìn chằm chằm thanh niên trên giường bệnh.

Trên giường bệnh, thanh niên vẫn là bộ dáng ngủ say, sắc mặt có chút tái nhợt, tóc mái mềm mại đáp trơi trên đôi mày, lông mi thật dài khẽ rũ.

Trên xe lăn, Yến Hoàn bỗng nhiên hạ bả vai, tay đặt trên tay vịn xe lăn cũng đột nhiên xiết chặt, hắn hơi hơi dựa vào xe lăn, bả vai rộng lớn nhẹ nhàng phập phồng.

Yến Hoàn nhắm mắt lại, ở trong đầu dường như mạnh mẽ chiếu lại hồi ức của hắn và Trần Tê, tất cả chi tiết và dấu vết để lại cũng không buông tha.

Nửa ngày sau, người đàn ông chậm rãi mở mắt ra, nặng nề nở nụ cười.

-------

Sáng sớm ngày thứ hai, ánh nắng ban mai tươi sáng, chiếc xe chạy vững vàng, bên trong xe yên tĩnh không tiếng động, không khí áp lực.

Người đàn ông tay nâng tập tranh, hơi rũ mắt nhìn nội dung, bên cạnh hắn thanh niên mặc áo thun đen, nhắm mắt ngửa đầu dựa vào ghế dựa.

Người đàn ông nâng tập tranh lưng thẳng tấp, nhìn qua ưu nhã mà trầm ổn, dường như cực kỳ nghiêm túc mà xem tập tranh trên tay, vô cùng chuyên chú.

Ngũ quan của người đàn ông trên cửa sổ xe vô cùng tuấn mỹ, lạnh nhạt kiêu căng.

Chẳng qua là chân bị cắt đứt.

Xe lăn còn nhét ở cốp xe.

Người đàn ông này buổi sáng đã ở cửa phòng bệnh cậu chờ, giống với với lúc trước ở đại học, đời này không giống đời trước, so với cậu chân chính, hắn còn tích cực chủ động muốn đi học hơn.

Trần Tê mở mắt ra, chậm rì rì mà nghiêng đầu nhìn phong cảnh xẹt qua ngoài cửa sổ xe, chỉ hy vọng chiếc xe này không cần giống đời trước, cường thế tiến thẳng vào trường, ngơ ngắc ngừng trước cửa phòng học.

Đời trước, Yến Hoàn tâm huyết dâng trào, vào một buổi sáng ngày nọ dựa vào huyền quan, không chút để ý kéo cổ tay áo nói  ới cậu: “Hôm nay để anh đưa em đi.”

Dứt lời, hắn còn bổ sung một câu nói: “Tiện đường.”

Sau đó, một câu tiện đường này trực tiếp tiện đường tới cửa phòng học, ngơ ngác mà dừng xe trước bậc thang ngoài hội trường, Trần Tê vừa mở cửa xe, đã bốn mắt nhìn nhau với giảng viên cố vấn của mình, cậu chỉ có thể hơi hơi mỉm cười, sau đó vội vàng chạy vào phòng học.

Đời trước, cảm giác tồn tại của cậu trong lớp học rất thấp, không ở ký túc xá, trên cơ bản đi học có mặt trong lớp, tan học bỏ chạy lấy người, hiểu biết bạn bè gần bằng không.

Trải qua một hồi như vậy, nháy mắt cậu đã trở thành đối tượng được người người nghị luận trong lớp.

Bất quá cũng may khi xe sắp tiến vào cổng trường, từ từ chậm rãi dừng lại ở một nơi hẻo lánh, Yến Hoàn khép lại tập tranh, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh nói: “Tôi kêu Lương Chí đưa em qua.”

Hắn rất muốn đi cùng thanh niên, nhưng ngồi xe lăn nên không tiện.

Ai ngờ một chiếc xe điện nhỏ cũng chậm rãi dừng lại bên cạnh chiếc xe màu đen, Trần Tê kéo cửa xe nói: “Không cần, Yến tổng, bạn của tôi tới đón tôi.”

Yến Hoàn hơi hơi nhíu mi, ấn xuống cửa sổ xe, nhìn Trần Tê hướng tới một chiếc xe điện nhỏ đi đến.

Dương Khang ngồi trên xe điện nhỏ, mang theo nón bảo hiểm cừu con, chân chống trên mặt đất, nhìn thấy cửa sổ xe màu đen từ từ hạ xuống, người đàn ông bên trong mặt vô biểu tình nhìn hắn.

Dương Khang cố gắng trấn định, trong ánh mắt có vẻ cảnh giác, ngày hôm qua ở trong ký túc xá hắn đã nghe Quý Nghiệp An nói qua, người đàn ông này phải cái thứ gì tốt.

Bằng không Trần Tê cũng sẽ không đến nổi vừa khi có điện thoại, chuyện thứ nhất chính là liên hệ hắn, kêu hắn ở cửa trường chờ cậu tới phòng học.

Chờ Trần Tê ngồi phía sau xe, Dương Khang thấp giọng nói: “Tê bảo bối, nắm chặt, chúng ta đi!”

Dứt lời cong tay vặn, xe điện nhỏ màu trắng cũng không quay đầu lại mà lướt qua trước mặt chiếc xe màu đen.

Yến Hoàn mặt vô biểu tình ném tập tranh lên ghế ngồi bên cạnh, nghiến răng nghiến lợi.

Đời này rốt cuộc bên người Trần Tê có bao nhiêu anh trai tốt! Mà hắn không biết!

Chỉ riêng mấy ngày nay, từng bước từng bước nhảy ra không ít kẻ!

Trong phòng học, Dương Khang ném chìa khóa xe trên bàn, khoa trương nói: “Tụi mày không biết, người đàn ông vừa rồi trừng tôi như nào đâu!”

“Chậc chậc chậc, lạnh buốt, quả thực so với Quý ca còn muốn lạnh hơn!”

Quý Nghiệp An dựa vào ghế nghi hoặc mà nhìn Trần Tê nói: “Không phải bác sĩ nói chưa thể xuất viện sao?”

Trần Tê nhìn Dương Khang bật cười nói: “Đúng vậy, nói cần quan sát thêm mấy ngày.”

Cậu không có ý định nói tình huống chân thật với mọi người cùng ký túc xá, cậu không muốn họ vì mình mà nhọc lòng.

Quý Nghiệp An làm bộ lơ đãng nói: “Người đàn ông kia họ Yến đúng không?”

“Nghe nói hắn theo đuổi một tiểu thiếu gia họ Chu cũng hơn mười năm.”

Trên mặt Trần Tê mờ mịt, lắc lắc đầu nói: “Vị Yến tổng kia chưa từng nói với tôi.”

Trong lòng Quý Nghiệp An thoáng thả lỏng, lúc trước người đàn ông kia lời thề son sắt trong ký túc xá bọn họ nói Trần Tê đã ở cùng hắn rất nhiều năm, biểu tình quá mức chắc chắn, không biết như thế nào lại khiến cho hắn trong lòng bất an.

Tựa như người đàn ông kia thật sự ở cùng Trần Tê rất nhiều năm.

Lúc này sau khi nghe thấy Trần Tê nói thật sự không quen, Quý Nghiệp An mới hoàn toàn yên lòng, hắn không chút để ý dựa vào ghế nói: “Vậy buổi tối ở bệnh viện cậu ăn cái gì?”

Dương Khang cũng nhích lại, tích cực nói: “Tê bảo bối nhìn tôi! Mẹ tôi nấu canh rất ngon, buổi tối tôi mang đến cho cậu!”

Quý Nghiệp An đang muốn thêm một câu, vậy cơm trưa để tôi mang đến, đã nhìn thấy Trần Tê nở nụ cười, dường như có chút ngượng ngùng nói: “Có người mang đến cho tôi.”

Yết hầu hắn giật giật, theo bản năng tra hỏi nói: “Ai?”

Trần Tê nghiêng đầu nhìn về phía hắn, cười nói: “Tần Hằng, đàn anh lần trước.”

“Nói là vì cảm ơn tôi đã đi khám răng cùng anh ấy.”

Dường như nghĩ đến cái gì, đôi mắt Trần Tê ngừng trên người Dương Khang, nhìn hắn cười cười hòa ái, vẫy tay nói: “Khang bảo bối, cậu lại đây một chút.”

Dương Khang tung ta tung tăng mà đi qua, hoàn toàn không nhìn đến thần sắc khiếp sợ của Quý Nghiệp An.

Quý Nghiệp An khiếp sợ mà dựa vào ghế, hắn không tự giác mà giơ tay sờ sờ quai hàm, chần chờ mà lẩm bẩm: “Đau răng còn có chỗ tốt như vậy?”

------

Buổi tối, ánh nắng chiều chiếu vào trong phòng bệnh Yến Hoàn.

Yến Hoàn hắn ngàn tính vạn tính cũng không nghĩ đến, Trần Tê sẽ trộm mang thuốc màu tùe bên ngoài vào, nhét ở trong túi quần áo. Như vậy thời điểm ăn cơm, thuốc màu hắn tính toán đã vô dụng, Trần Tê vẫn ngồi trước bàn vẽ không chịu động.

Lúc này hộ sĩ khó xử mà đứng trước mặt Yến Hoàn, Yến Hoàn đang ngồi trên xe lăn xử lý công vụ, nghe được hộ sĩ bất đắc dĩ nói Trần Tê căn bản không nghe lời cô nói, hắn nhíu mày.

Đời này bởi vì Trần Tê muốn đi học, bôn ba so với đời trước rất nhiều, nhìn qua còn mảnh khảnh hơn một ít, Yến Hoàn ấn ấn giữa mày mỏi mệt nói: “Lương Chí đâu?”

Hộ sĩ thật cẩn thận nói: “Lương trợ lý nói phương pháp của ông ấy đã không dùng được, nên muốn hỏi biện pháp của ngài.”

Biểu tình trên mặt Yến Hoàn khó lường.

Hắn có biện pháp cái rắm.

Đời trước còn có thể căng da đầu, cáo mượn oai hùm mà quản Trần Tê.

Đời này Trần Tê mở miệng là Yến tổng, ánh mắt xa cách đến hận không thể có thể cách hắn mười vạn 8 ngàn mét, đừng nói quản Trần Tê, chính là Trần Tê liếc nhìn hắn nhiều hơn một cái, hắn cũng có thể ăn nhiều hơn một chén cơm.

Nghĩ đến đây, Yến Hoàn hít một ngụm thật sâu, khẽ cắn môi, ngẩng đầu nhàn nhạt nói: “Đẩy ta qua đi.”

Hắn một bộ dáng trấn định tự nhiên, thần sắc khó lường, ai cũng nhìn không ra ý tưởng trong lòng hắn là gì.

Hộ sĩ chỉ nghĩ rằng hắn có biện pháp khác, cao hứng mà đẩy hắn hướng phòng bệnh Trần Tê.

Trong phòng bệnh Trần Tê.

Một người đàn ông mặc áo thun trắng, tay xách theo hộp cơm giữ ấm, dưới thân là quần jean xanh, ngũ quan tuấn mỹ, toát nên vẻ bĩ soái*.

* Yeekies không tìm được nghĩa của từ này.

Hắn lười nhác mà đẩy cửa phòng bệnh Trần Tê, nhìn thấy trên giường bệnh không có người.

Tần Hằng đi vào phòng bệnh, giương mắt ngậm cười nhìn thanh niên đang chuyên chú vẽ tranh trước cửa sổ sát đất cách đó không xa.

Hắn đặt hộp cơm giữ ấm trên bàn ghế ăn cơm, mở từng ngăn ra, tiếng nói mang theo ý cười, nhìn thanh niên đang vẽ tranh nói: “Đàn em ơi ăn cơm.”

Thanh niên trước giá vẽ trước chỉ cúi đầu cầm bút vẽ, chấm thuốc màu, bóng dáng mảnh khảnh vẫn không nhúc nhích. Hết sức chuyên chú ở trước giá vẽ.

Tần Hằng nhướng mày, hắn đi đến trước cửa sổ sát đất, nhìn thanh niên sắc mặt vẫn còn tái nhợt, con ngươi nhu hòa nói: “Ăn cơm, đàn em ơi.”

Ai biết thanh niên trước mặt dường như đã hoàn toàn đắm chìm đắm trong thế giới của chính mình, bút vẽ trên tay bút vẫn không ngừng, bộ dáng cực kỳ chuyên chú.

Tần Hằng có chút bất đắc dĩ, tiếp tục nhẹ nhàng kêu thanh niên, một hồi lâu thanh niên mới hơi hơi nghiêng đầu, nhìn hắn lắc lắc đầu.

Đầu lưỡi Tần Hằng đỉnh đỉnh hàm dưới, đôi mắt đào hoa thâm trầm, khóe miệng cong lên, lộ ra cảm giác xấu xa, hắn trực tiếp đi đến phía sau thanh niên, khom lưng, đôi tay vòng qua eo cậu, nhẹ nhàng bế lên, giống như ôm một đứa trẻ.

Lúc này, hộ sĩ vừa vặn đẩy Yến Hoàn đến trước phòng bệnh Trần Tê, nhẹ nhàng đẩy cửa.

Trần Tê bỗng nhiên bay lên không, kinh ngạc một chút, rất nhanh đã cảm giác được người đàn ông đặt cậu lên ghế ngồi, tiếng nói khàn khàn hàm chứa ý cười nồng đậm nói: “Ăn cơm, đàn em nhỏ.”

Tần Hằng vòng lấy vòng eo thon chắc của Trần Tê, một đường ôm người trong lòng ngực ngồi vào ghế, Trần Tê vẫn còn ngốc, trên tay còn nắm bút vẽ, vẫn duy trì động tác ở trước bàn vẽ.

Dường như chỉ mới nháy mắt đã bị Tần Hằng ôm đặt ở trên ghế.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz